Lưu thủy tự vô tình (1) Thất tiên tử
Huyết tinh tràn ngập vách núi, sau một trận mưa vẫn không khiến nó tan đi. Tiêu Băng Chí yếu ớt nằm giữa một đống thi thể, cố sức xóa đi bùn và máu dính trên mắt, ánh mặt trời sau cơn mưa làm hắn đau mắt. Khả hắn vẫn cố nhấc mi lên ngắm cầu vòng mĩ lệ rực rỡ trên trời cao, cuối cùng cũng có thể liếc nhìn một cái.
"Còn sống?"
"Ngươi. . . Tiên. . . Tiên tử. . ." Ánh cầu vòng chiếu hạ, người mặc nguyệt bạch cẩm y (áo gấm xanh nhạt) từ trên cao nhìn xuống Tiêu Băng Chí, dung nhan lãnh đạm tuyệt mỹ vô song. Thế gian lại có thể nhìn thấy dung mạo như thế, chỉ e là tiên tử trên trời hạ phạm, hoặc là do hắn sắp chết nên sinh ra ảo giác vọng tưởng.
"Người của Tiêu gia?" Thân ảnh mặc phục trang đỏ sậm che mất một mảng cầu vòng, mắt phượng tựa tiếu phi tiếu, yêu dã mị hoặc. Tiêu Băng Chí cố sức dụi mắt quan sát, người so với nữ tử còn xinh đẹp quyến rũ hơn kia đúng là nam tử! " Mệnh lớn thật." Khóe mặt cùng mắt phượng của nam tử nhếch lên, lòng Tiêu Băng Chí như nghẹn lại, cảm giác như ba hồn còn sót lại, bảy hồn thì đã bị câu dẫn đi mất.
"Là ngươi giết bọn chúng?" Tiên tử mặc nguyệt bạch cẩm y đưa mắt nhìn tử thi xung quanh, lắng nghe thanh âm của hắn, trong trẻo nhưng trầm thấp lạnh lùng, nhìn kỹ lại khuôn mặt kia, vẻ uy nghi bá đạo nữ tử há có thể có được.
"Phải . ." Dù cả môn phái của Tiêu thị đều đã bị tiêu diệt, hắn cũng sẽ không để lũ cướp kia được tiếp tục sống.
"Muốn sống không?"
Sống. . . Trước khi chết cha mẹ đã bảo hắn phải cố sống sót, bảo trụ huyết mạch của Tiêu gia. . ."Muốn. . ."
"Ân, nhớ kỹ, từ nay về sau, mạng của ngươi thuộc về Tần phủ chủ nhân."
Tần phủ chủ nhân. . . Nguyên lai hắn là Tần phủ chủ nhân, không phải tiên tử trên trời.
"Đại chủ tử, tìm được lão gia rồi." Vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt như quan ngọc mở chiết phiến ra, quạt đi huyết vị tanh hôi ghê tởm, từng cử chỉ trên tay đều toát ra khí chất tôn quý.
"Này là chuyện gì?" Lại một nam tử tướng mạo tuấn mỹ xuất hiện trước mắt, một thân bạch y tiêu sái nhẹ nhàng, hắn như thể sợ dính phải vết máu, phi thân nhảy lên đứng trên một cành cây nhỏ (wow:|), xem qua vết kiếm trên người tử thi rồi nói: "Bắc ngung Tiêu gia?" (Tiêu gia ở ven Bắc)
"A Kiệt, Nam Cung Môn cũng biết việc này?" Tiêu Băng Chí vừa mới rung động chưa kịp nhìn xong, đã bị một nam nhân có chất giọng trầm ổn thu hút ánh mắt. Nam tử thanh tú anh tuấn cau mày, lời nói không giận mà uy.
"Biết." Nam tử cao lớn quay đầu, ngũ quan tuấn lãng bất phàm khắc sâu trong mắt. Chúng gia cô nương nhìn thấy nhất định sẽ nhãn nhiệt tâm dương a*.
"Vì sao không nói với ta?"Bắc ngung Tiêu gia bị giết ắt sẽ gây nên một trận phong ba trong chốn giang hồ, thân là võ lâm minh chủ, Tần phủ chủ nhân không thể ngồi xem mặc kệ.
"Liên quan gì chúng ta đâu, muốn đánh muốn giết mặc bọn họ, dù sao cũng không đụng chạm Tần phủ."
"Lão lục." Tiên tử mặc nguyệt bạch cẩm y gọi nhỏ một tiếng, một thân ảnh nhỏ bé gầy yếu từ phía sau nam tử cao lớn bước ra.
Khuôn mặt người đó tinh xảo chọc người trìu mến, con ngươi trong trẻo linh hoạt hiện lên chút sợ sệt. Thấy hắn đến gần, Tiêu Băng Chí ngừng thở, sợ thở mạnh ra sẽ kinh hách đến hắn.
Tần phủ, đại chủ tử, Nam Cung Môn. . . Nếu không phải nghe được những lời họ nói, hắn nhất định sẽ tưởng bảy người trước mặt là tiên nhân hạ phàm, cũng may họ đều là nam tử, nếu không hắn sẽ nghĩ mình đang nhìn thấy bảy vị tiên nữ trên trời cao mất.
Tần phủ thất vị chủ tử, quả như lời đồn. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro