Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.2 - END

Lục Vi Tầm về nhà lớn của họ Lục để gặp Cơ Phát, nghe cậu kể chuyện Từ Tấn cả một buổi sáng. Chuyện ở viện phúc lợi Hồng Nguyệt đã qua đi rất nhiều năm, nhờ Hàn Diệp vận dụng mạng lưới quan hệ của gia đình mới tra ra được một ít, góp nhặt từng chút ra chân tướng mơ hồ đưa đến trước mặt Cơ Phát, lại cùng Cơ Phát nói ra chuyện trong nhà bọn họ cho Lục Vi Tầm.

"Lục Vi Tầm," Cơ Phát dường như trời sinh là người không có cảm xúc,nhưng hôm nay rất hiếm khi, anh ôm chân ngồi trên sô pha, Hàn Diệp vừa với xử lý xong công việc cha giao cho, mắt kính phẳng còn đeo trên mặt, yên lặng tới gần để Cơ Phát có chỗ dựa, "Em ấy móc tim ra cho anh, lá gan lại nhỏ, sợ anh có một ngày ném trở về, em trai tôi từ nhỏ chưa hưởng được thứ tốt nào, anh không được làm thương tâm em ấy."

Lục Vi Tầm vẫn luôn không nói chuyện, bên ngoài đổ mưa to đã hơn hai giờ, di động anh nhận được một tin nhắn, là Tần Sâm gửi tới, "Bên ngoài đổ mưa to, cậu ấy không trở về, ở chỗ anh phải không?"

Lục Vi Tầm mở phần mềm định vị trên di động, ngôi sao màu xanh loé sáng ở một góc trên bản đồ, Lục Vi Tầm đứng lên chào tạm biệt hai người, "Tôi đi đón em ấy, em ấy còn ở bên ngoài."

"Cần phái người đi cùng anh không?"

"Không cần, tôi đi một mình là được, mượn xe cậu dùng."

Khi Lục Vi Tầm tìm được Từ Tấn, cậu đang ngồi ở bên cạnh lùm cây không có mái che đầu, bị mưa to do lớn đánh thành một gốc cây không người đoái hoài giữa đất trời, tròng lòng là Lục Tiểu Môi say ngủ.

Sau khi bị bế lên xe, Từ Tấn giống như bị mất đi năng lực ngôn ngữ. Lục Vi Tầm dùng khăn lông lau nước trên người cậu, quấn mèo con vào thảm thật chặt đặt trên ghế sau.

Lúc Lục Vi Tầm lau tóc cho cậu, Từ Tấn phục hồi tinh thần, hỏi anh, "Sao lại tìm được em?"

"Lần trước sau khi em đi quán bar, anh gắn định vị cho em." Lục Vi Tầm lau khô tóc cậu, lấy hòm thuốc cẩn thận xử lý vết cào trên người cậu, "Sao lại ở công viên không quay về, mưa lớn như vậy, anh đã sợ em bị cuốn trôi mất rồi."

"Anh làm sao vậy?" Cả người Lục Vi Tầm khiến cho Từ Tấn cảm giác rất khác với ngày thường, hôm nay anh về nhà họ Lục, có phải Cơ Phát đã nói cho anh cái gì không? Cậu không cẩn thận khiến Cơ Phát té ngã bị thương, cho nên Cơ Phát tố giác cậu rồi! Cơ Phát nhất định còn biết chuyện ở viện phúc lợi, anh ấy biết chính cậu đã làm cái gì! Bọn họ đều cảm thấy cậu ghê tởm! Từ Tấn nghĩ thì ra thật sự có người giống như cậu, sẽ bị vận đen cuồn cuộn tìm tới cửa. Cơ Phát, Tần Sâm, mẹ Đỗ, còn có ai nữa? Còn có ai muốn tới nhắc nhở cậu không xứng có được cuộc sống yên bình hạnh phúc? Từ lúc Tần Sâm nhìn thấy nốt ruồi rồi tới tìm cậu, cậu đã chuẩn bị tinh thần, cho dù Lục Vi Tầm vẫn nguyện ý phối hợp diễn kịch với cậu, nhưng cậu còn có thể diễn được bao lâu đây? Cả người Từ Tấn đều là sự đề phòng, giống một con mèo xù lông, "Anh biết cái gì? Cơ Phát nói cho anh rồi? Anh đã biết được bao nhiêu?"

Lục Vi Tầm không trả lời cậu, hỏi ngược lại: "Nữu Nữu, có phải em vẫn luôn rất sợ hãi đúng không?"

Sợ hãi sao? Từ Tấn nghĩ hẳn là sợ hãi, Lục Vi Tầm thật giống một lễ vật trời giáng treo trên đầu cậu. Ngay từ đầu căn bản cậu không nghĩ tới Lục Vi Tầm sẽ thích cậu, lúc Lục Vi Tầm thổ lộ với cậu, ôm cậu hôm cậu, Từ Tấn luôn có cảm giác không chân thật như ở trong mơ. Nhưng có đôi khi cậu sẽ cảm thấy có lẽ mười năm trước đó mới thật sự là một trận ác mộng phải không? Tỉnh khỏi ác mộng, cậu chỉ là có gia cảnh không tốt, nhưng nỗ lực tiến về phía trước, mọi người đều thích một Từ Tấn được Lục Vi Tầm yêu. Tuy Lục Vi Tầm chưa bao giờ có ý định để người khác biết về mối quan hệ yêu đương của bọn họ, sẽ không làm ra hành động thân mật nào với cậu trước mặt người ngoài, nhưng Từ Tấn nghĩ: mình biết anh yêu mình, anh ấy thích dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của mình, thích dáng vẻ tươi cười của mình, anh ấy thích dáng vẻ nào thì mình sẽ để anh ấy xem dáng vẻ đó, bây giờ anh không chịu để người khác biết chúng ta yêu đương cũng không sao cả, mình sẽ nghe lời, sau này đợi mình xứng đôi với anh, anh sẽ vĩnh viễn cùng mình ở bên nhau.

Người đàn bà mặc váy đỏ ở bên cạnh cậu cười lên, nói con trai ngốc, sao có thể ngây thơ như vậy, bọt biển sẽ tiêu tan trên mặt biển, nói dối sẽ bị vạch trần, mặt nạ sẽ bị đập nát, dơ bẩn chồng chất trong thành phố sẽ liên tục bị giọt mưa to không ngừng xối xuống mặt đất, bởi vì có vi khuẩn mà bị người đi đường tránh né.

"Mày chính là vi khuẩn bệnh tật kia, dù cho nỗ lực dung nhập vào thế giới này cũng vô dụng, mọi người đều sẽ biết, Lục Vi Tầm cũng sẽ biết mày có bệnh, là thứ đồ dơ bẩn, mày không đáng được thích."

Bé con Từ Tấn tóc vàng mặc váy bồng ngồi ở ghế sau ôm hai má, chờ mong: "Anh ấy lập tức sẽ nói chia tay với cậu, như vậy mới đúng, như vậy cậu có thể đi theo tôi, chúng ta trở về viện phúc lợi đi tiểu Tấn."

Lục Vi tầm lấy khăn bao bọc lấy thân thể lạnh lẽo của Từ Tấn, để cậu dán sát lên người anh, thanh âm khàn khàn, "Nữu Nữu, là anh không tốt, khiến em sợ hãi như vậy, anh vốn dĩ cho rằng chúng ta còn có rất nhiều thời gian có thể từ từ ——"

Khóe miệng bé con Từ Tấn mấp máy, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn thẳng Lục Vi tầm, đứng lên xoa eo, khi người đàn bà váy đỏ túm lấy váy áo nó thì tiêu tán vào không khí. Ánh mắt Từ Tấn ngừng trên đầu vai Lục Vi Tầm, Lục Vi tầm đang nói cái gì? Là Lục Vi Tầm đang nói chuyện sao?

"Anh đã biết cũng không sao cả, đều đã qua đi, sẽ không lại có bất kỳ chuyện gì em lo lắng sẽ xảy ra. Chúng ta sẽ sống tốt một đời, anh sẽ dẫn em đường đường chính chính đến trước mặt người nhà anh, em là bạn trai của anh, là vợ của anh. Anh không phải chỉ muốn ngủ với em, không phải chỉ chơi đùa với em, sẽ không gặp người tốt hơn rồi quăng em đi, sẽ không vì người khác mà tổn thương em hay muốn chia tay với em."

"Anh không thích dáng vẻ em yêu anh đến vất vả như vậy, về sau, không cần sợ anh không yêu em."

"Em không cần luôn tươi cười, không cần yêu anh như vậy, em yêu Từ Tấn nhiều hơn một chút, Từ Tấn cũng rất đáng được yêu."

Từ Tấn trần trụi lưu lạc trên đời, ở nhờ lâu đài hoa lệ của hoàng tử bé, mỗi tối nằm trên chiếc giường sạch sẽ mềm mại đều mất ngủ, sợ hãi tờ giấy ở tạm của mình có một ngày sẽ bị chủ nhân xé bỏ, chuẩn bị tốt bị đuổi ra bất cứ lúc nào thì lại được cho biết bản thân đã có được quyền cư trú vĩnh cửu.

Giọt nước rơi lên mặt Từ Tấn, cậu sờ mặt Lục Vi tầm: "Ca, sao anh lại khóc?"

Hốc mắt Lục Vi Tầm đỏ bừng, một trái tim bị Từ Tấn nắm lấy trong tay, niết qua lộn lại, xương cốt toàn thân anh đều bị làm đau, dương như đang hưởng ứng sự thống khổ dưới đáy lòng của cây xương sườn thứ bảy của Lục Vi Tầm. Lục Vi Tầm gắt gao ôm Từ Tấn vào lòng ngực, khong cho cậu nhìn anh. Từ Tấn thật sự thỏa mãn, cậu chỉ cần biết rằng Lục Vi Tầm còn yêu cậu, sẽ không chia tay với cậu là tốt rồi. Lục Vi Tầm cắn răng khóc đến run rẩy, Từ Tấn còn sờ đầu anh, "Không sao, không có việc gì..."

Lúc chạng vạng trời hết mưa, Lục Vi Tầm cũng khóc xong rồi, anh lau mặt khởi động xe chạy về khách sạn gia đình mà anh hay ở. Ăn cơm xong Lục Vi tầm ôm lấy Từ Tấn nằm trên giường coi phim điện ảnh, phim chiếu cái gì hai người đều không để ý.

Trên màn hình lớn là bối cảnh La Mã phồn hoa thần thánh, Lục Vi Tầm ngậm lấy đầu lưỡi Từ Tấn, lột ra quần áo của cậu, ngón tay xoa nắn hạ thân ướt át của Từ Tấn, bàn tay to bị hai đùi thịt mum múp của Từ Tấn kẹp chặt. Lục Vi tầm cắn đầu vú của Từ Tấn, trước khi đưa ngón tay sờ vào huyệt khẩu ướt nóng của Từ Tấn thì nâng mắt nhìn cậu, tay Từ Tấn nắm chặt khăn trải giường bằng tơ lụa, tiếng thở dốc tràn ra từ môi răng, cậu nâng mông lên, đụng phải ngón tay của Lục Vi tầm, cười: "Không sao, nếu là anh, không sao cả, anh tiến vào... A..."

"Nữu Nữu của chúng ta thật dũng cảm."

Lục Vi Tầm hôn môi Từ Tấn, ngón tay cắm vào, hai tay anh mở chân Từ Tấn ra, vùi đầu nơi đóa hoa, trong tiếng khóc của cậu liếm mở hoa huyệt, đầu lưỡi hữu lực cuốn lấy cắn mút nhục huyệt đang co rút kịch liệt của từ Tấn, chăm sóc phần thịt non tịch mịch đang gấp không chờ nổi, Từ Tấn không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu, không biết muốn khép chân lại hay mở chân càng rộng, để cho Lục Vi Tầm ăn vào nơi càng sâu, Từ Tấn rên rỉ vỡ vụn, huyệt trước phun nước ra hơn phân nửa vào miệng Lục Vi tầm, nửa còn lại chảy theo rãnh mông xuống cúc huyệt, thẫm đẫm đến oánh nhuận sáng trong, miệng cũng ngây ngốc mở lớn.

Bờ mông Từ Tấn bị Lục Vi Tầm ôm trọn trong tay, giữa cao trào rung động vặn vẹo.

Nhục huyệt tiếp đãi đầu lưỡi xong, lại nghênh đón mấy ngón tay của Lục Vi Tầm, tay anh thật lớn, hai ngón tay có thể nhét đầy vào Từ Tấn, anh đưa bốn ngón tay tiến vào tận gốc, thậm chí còn muốn nhét thêm ngón cái, bức cho Từ Tấn khóc lóc dịch trốn về phía đầu giường, "Trướng quá, Tầm ca chậm một chút, em ăn không vô hu hu..."

Lục Vi Tâm hôn lấy tiếng khóc cầu xin của cậu vào miệng, một tay ấm hai tay của cậu lên đỉnh đầu, tay kia căng huyệt trước ra, cắm vào thật mạnh phá vỡ thân thể Từ Tấn, chất lỏng nhiễm máu bao bọc lấy cây thịt của Lục Vi Tầm được anh ra ra vào vào dính dấp ở mép thịt trai, giữa đau đớn ở đây Từ Tấn dần dần cảm giác được thoải mái, lại rất nhanh sự thoải mái đến không chịu nổi lấp kín thân mình cậu, sảng khoái đến cong bàn chân, cẳng chân đong đưa khi Lục Vi Tầm đâm vào rút ra, mũi chân nhấp từng chút từng chút trên khăn trải giường nhăn dúm dó.

Sâu bên trong tiểu xử nữ trào ra dịch ấm tặng cho dũng sĩ tiến công vào sào huyệt, sau khi gắt gao ôm lấy cậu đâm vào rút ra hơn trăm lần thì miệng cậu được đút cho đợt chất lỏng trắng đặc sệt đầu tiên. Khi Lục Vi Tầm buông miệng Từ Tấn ra, sợi chỉ bạc kéo dài trong không khí rồi rơi xuống khóe miệng Từ Tấn, cậu còn khẽ nhếch miệng, đầu lưỡi đỏ thắm vươn ra. Trong mắt Từ Tấn chảy ra nước mắt khi bị xỏ xuyên, làm ướt lông mi, mất đi cái hôn thân mật triền miên, cậu nghi hoặc nhìn về phía Lục Vi Tầm, "Anh làm gì vậy? Sao không hôn em?" Lời còn chưa nói xong đã biết mất trong nụ cười của Lục Vi Tầm, Từ Tấn ngây ngốc nhìn Lục Vi tầm, "Anh cười cái gì?" Cười đẹp như vậy làm gì?

"Nữu Nữu, anh là của em."

Từ Tấn còn chưa nhấm nháp niềm vui được vài phút, Lục Vi Tầm lại nâng cây thịt cứng lên, lật người Từ Tấn lại xông vào từ phía sau lưng cậu.

Khuỷu tay Từ Tấn chống trên giường, mông bị Lục Vi Tầm ra ra vào vào, câu nào đã từng trải qua loại chuyện này, phía dưới chảy nước khiến cậu xấu hổ, thậm chí còn muốn vuốt bụng nhỏ nói với nó: ngoan một chút, ngoan một chút, đừng chảy nước nữa, anh ấy lớn quá tao chịu không nổi, mày phải để anh ấy không vào được, mày đừng chảy nước nữa, anh ấy lớn quá, tao bị đâm xót quá...

Cái đầu nhỏ tròn tròn của cậu vùi vào giữa cánh tay chống lên giường, cắn khăn trải giường kêu đến thật tủi thân, lần thứ hai được đút ăn tinh dịch đã mệt đến mức không nói được, Lục Vi Tầm tách mông thịt cậu ra, hai ngón tay cắm vào mở rộng huyệt thịt, nhìn tinh dịch từ từ chảy ra, dính nơi vách động của Từ tấn, chảy xuống không ngừng trên giường nệm màu đen.

Lúc tắm Từ Tấn ấm ức ôm bụng của mình, lên án Lục Vi Tầm: "Em cảm thấy bên trong có cái gì đó, không thoải mái."

Lục Vi Tầm nhướn mày, ở dưới nước cắm vào huyệt của Từ Tấn, chút có chút không chấn động, "Cho anh chịch vài lần là thoải mái ngay."

Từ Tấn muốn động đậy ôm lấy eo anh, tay lại bủn rủn đến không còn sức lực, rất nhanh lại bị Lục Vi Tầm cuốn vào một đợt sóng triều, sóng to vỗ lên vách đã, nước bồn tắm từng đợt từng đợt bị đẩy ra ngoài, rơi lên gạch sàn màu trắng.

Mới vừa phá thân đã phải trải qua mấy lần tình dục quá mức kịch liệt, Từ Tấn vừa dính lên giường đã hôn mê, trong lúc ngủ theo thói quen sờ soạng túm được quần áo của Lục Vi Tầm, thân thể anh đang trần trụi, từ Tấn không tìm thấy quần áo, chỉ có thể lấy lui cầu tiến nắm lấy cây thịt vừa mới nghỉ ngơi kia, chép miệng hai cái, ngủ thật sự ngoan.

Lục Vi Tầm thở dài, chỉ có thể tùy cậu muốn thế nào thì làm thế nấy, huống chi tay của Nữu Nữu còn mềm mại như vậy, "Người anh em, chú mày cũng không lỗ."

Một học kỳ nữa rất nhanh qua đi, bởi vì ước định với Hàn Thành Quang, cặp song sinh nhà họ Hàn nghỉ đông trở về thành phố H, Cơ Phát vẫn cứ ở tại thành phố B. Đêm giao thừa Cơ Phát bị một cú điện thoại của Từ Tấn gọi ra ngoài, đến phòng riêng của một quán rượu kiểu Nhật, Tần Sâm và Từ Tấn đã say rồi, tên ngốc to con đang ôm lấy Từ Tấn khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, "Ca! Em thật xin lỗi anh! Em không biết anh chịu khổ nhiều như vậy! Em thật xin lỗi anh! Anh đánh em đi!" Chốc lát sau cậu ta lại móc di động ra gọi điện cho bạn gái, "Thanh Thanh! Anh rất thích em! Em chờ anh thi đậu đại học chờ anh tốt nghiệp xong tìm được công việc, anh lập tức cưới em! Hu hu..."

Thanh Thanh ở quê nhà thành phố C xa xôi đang đánh bài với chị em, bài mạt chược chia đến trong tay cô thật sự nát nhừ, cô đang bận xem bài, tay cầm di động nói có lệ: "Được – thích – thi đậu – tìm được việc – được được, đừng khóc, em gả em gả --"

Từ Tấn hít hít mũi gọi cho từng người bạn của cậu, uống một ngụm rượu thì gọi một người, gọi qua chúc tết người ta: "Chào cậu, tớ là Tấn Tấn, năm mới vui vẻ, đến uống rượu không!" Nghe thấy người đầu bên kia chúc phúc cùng với nhẹ nhàng từ chối thì lại vui vẻ ngắt điện thoại, "Được rồi, tạm biệt, năm mới vui vẻ."

Cơ Phát ngồi xuống cùng uống rượu với Từ Tấn, mặt không đổi sắc uống hết hai bình rượu nóng, nhận được ánh nhìn chăm chú hâm mộ của Tần Sâm, cậu ta thè đầu lưỡi dựng thẳng ngón cái: "Quá trâu bò nha Cơ Phát ca ca, mạnh như vậy, quá giỏi rồi – hức —"

Tần Sâm bụm miệng chạy về phía phòng vệ sinh, dư lại Cơ Phát và Từ tấn.

Từ Tấn nghiêng mặt dựa vào trên bàn vuông, tay chọt lên giường mặt trắng bệch của Cơ Phát, Cơ Phát vô cảm mà chọt lại gương mặt hồng hồng của cậu, hai người ở trong phòng cứ như vậy em chọt một cái anh chọt một cái lên mặt đối phương.

"Ưm, he he, he he he." Từ Tấn chọt mặt Cơ Phát một cái, lại chọt chính mình, không biết chọc trúng huyệt cười nào, cười rộ lên, "Mặt anh thật mềm, giống với mặt em, he he..."

Cơ Phát híp mắt, nghiêm túc nói, "Hàn Diệp nói ngực anh còn mềm hơn, còn to nữa."

"Thật vậy sao? Em không tin?" Từ Tấn mở to hai mắt lắc đầu.

Vì thế Cơ Phát cầm di động mở khóa gọi video qua cho Hàn Diệp, bên kia rất nhanh đã nhận điện, vừa mở ra đã đối mặt với chất vấn của Cơ Phát: "Hàn Diệp, có phải anh từng nói ngực tôi rất lớn rất mềm, ăn ngon đúng không?"

Hàn Diệp trấn định tự nhiên rời khỏi đám người trong mắt là ngạc nhiên hoặc trêu nghẹo, đi đến ban công hỏi Cơ Phát: "Tiểu Hoa, có phải em uống rượu không? Không phải đã nói đừng ở ngoài uống rượu bậy bạ sao?"

"Bớt lảm nhảm, nói ngay mềm hay không lớn hay không!" Cơ Phát cảm giác đầu óc Hàn Diệp có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người, ngay cả hỏi một câu cũng không biết trả lời.

"Ầy, mềm, lớn." Hàn Diệp lại hỏi cậu, "Em đang ở đâu? Cần anh gọi người đến đón em về nhà không? Ai đang ở cùng em?"

"Em trai." Cơ Phát một tay ấn đầu Từ Tấn vào lòng ngực của mình, "Đã nói với anh đó, em trai tôi, cho anh nhìn một cái, có phải rất ngoan không? Em trai, gọi chị dâu."

Từ Tấn dựa vào lòng ngực mềm mụp, nâng lên một bàn tay phấn chấn chào hỏi Hàn Diệp, "Chào chị dâu! Em là Tấn Tấn! Anh có thấy chồng em đâu không!"

Đây mẹ nó là thứ gì lung tung rối loạn, Hàn Diệp đỡ trán, di động bị Lục Vi Tầm duỗi tay cầm đi, "Chồng em ở đây, em đang ở đâu, làm cái gì vậy? Uống tới bao nhiêu mà thành như vậy?"

"Ở một -- ừm, ở --" Từ Tấn nhìn trái nhìn phải, ngoan ngoãn trả lời, "Ở trong một căn phòng, uống rượu, chờ anh tới đón em -- ừm, uống được một, hai, ba, bốn, năm, uống được năm bình!"

Lục Vi Tầm đau đầu nhìn Từ Tấn xòe năm ngón tay, hỏi: "Tần Sâm đâu? Không phải cùng nhau đi ăn cơm à?"

"Cậu ấy đi nôn! Mới uống một chút như vậy đã nôn ra, ai da." Năm ngón tay xòe ra của Từ Tấn lùi lại thành ba ngón, hai ngón còn lại hơi mở ra ở bên đôi mắt làm mặt quỷ.

"Đừng chạy loạn, trong chốc lát anh còn chưa thể quay về, tìm người đến đón các em được không?" Lục Vi Tầm dỗ cậu.

"Không cần – muốn anh tới ôm em –" Từ Tấn làm nũng.

Hàn Diệp xem thường ngoảnh đầu, không biết sao đã gay còn bị gay khác tra tấn, nhìn thấy di động của mình bị người khác lấy đi tán tỉnh, hiện giờ hắn rất muốn ói ra.

Nói chuyện điện thoại hồi lâu hơn phân nửa nội dung không có hiệu quả nào, cuối cùng Lục Vi Tầm thông qua định vị liên hệ được bà chủ quán rượu, nhờ bà chủ chuẩn bị đêm chăn cho ba người, trước tiên nằm đỡ chiếu tatamj trong phòng ngủ một đêm.

Ngày hôm sau một đêm tuyết trắng phủ khắp thành phố B, quán rượu sáng sớm đã nghênh đón hai chàng trai cao lớn, trong phòng có ba người ngủ say, hai chàng trai mỗi người ôm một người, dư lại Tần Sâm ngủ hình chữ X ngáy vang.

Học kỳ sau Lục Vi Tầm đi sang thành phố N chuẩn bị việc học lên đại học trước, nửa năm sau thuận lợi nhập học vào ngôi trường mơ ước. Năm hai đại học, bạn trai anh im ru báo danh vào học viện mỹ thuật bên cạnh, kéo theo vali hành lý gõ cửa chung cư của anh.

.

So với phương thức come out Cơ Phát lắc mông trên người Hàn Diệp bị bắt quả tang, phương thức Hàn Thành Quang phát hiện chuyện Lục Vi Tầm cùng Từ Tấn ngây thơ hơn nhiều. Một năm sau khi tốt nghiệp, Lục Vi Tầm và Từ Tấn dọn đến thành phố L, lúc Lục Vi Tầm ở nhà hàng ven bờ sông cầu hôn đeo nhẫn cho Từ Tấn, ba của anh dẫn theo một đám cấp dưới đi ngang qua.

Hàn Thành Quang hiển nhiên giận không thể nguôi, sau khi biết Từ Tấn chính là em trai ruột của tiểu yêu tinh luôn không cho ông sắc mặt tốt thì lửa giận đạt tới một nấc cao mới. Ông trở về cửa hàng rượu gọi điện thoại cho Lục đại tiểu thư, có vẻ như bà đang ở vùng núi, gọi mấy chục cuộc điện thoại thì bên kia mới không kiên nhẫn nhấc máy: "Hàn lão đại có việc gì sao?"

"Lục Gia Hòa, sao cô lại thế này! Cô nhìn xem cô sinh ra hai thằng con trai, như thế nào con mẹ nó đều cong! Còn có ba đem cái người như vậy về, câu luôn cháu trai đi rồi cũng không phát hiện, mấy người đang làm chuyện gì!"

Lục Gia Hòa vừa nghe trợ lý báo cáo, vừa trả lời Hàn Thành Quang: "Nghe nói đồng tính luyến ái ít nhiều chịu ảnh hưởng do gien, tôi là thẳng, tạm thời không có hứng thú với thư ký, ông có muốn lại một lần nữa nhìn kỹ chính mình không? Nếu như ngày nào đó ông gửi tôi thiệp mời cưới ông cùng cấp dưới thì tôi cũng sẽ chúc phúc, không sao cả, Love is Love mà, với lại tôi và ông đã ly hôn nhiều năm, ai là ba ông? Ba tôi hành thiện tích đức, ông cũng nên học hỏi, đừng thiếu đạo đức quá nhiều, ngày nào đó ngựa mất móng trước, táng thân bụng cá, cuối cùng, ông nghĩ ai cũng giống ông à? Phải đợi người ta cởi hết quần áo mới nhìn ra có mờ ám? Cúp, bớt tới phiền tôi."

Cô thư ký đôi mắt đào hoa lấp lánh, buồn cười nhìn Lục Gia Hòa như bắn súng máy không ngừng mắng ra. Sau khi ngắt điện thoại, Lục Gia Hòa gửi một tin nhắn cho Lục Vi tầm: "Tự mình xử lý cho tốt, sau khi trở về thì tìm dịp ăn bữa cơm, đối xử với con người ta cho tốt." Thông báo tin nhắn gửi thành công xuất hiện, Lục Gia Hòa đưa điện thoại cho trợ lý, đeo lên bao tay đặc chế.

Từ nhỏ Lục Vi Tầm được nuôi ở bên ông ngoại, không có đi theo Hàn Thành Quang, quan hệ giữa anh và cha cũng không thân thiết, lại sớm độc lập kinh tế, tự mình đẩy ra thương hiệu thiết kế có tiếng tăm không nhỏ trong ngành, không ít bạn bè thương nghiệp lúc nịnh hót Hàn Thành Quang luôn nhắc tới đứa con trai cả này. Hàn Thành Quang biết anh đang yêu đương với Từ Tấn, nổi một trận lửa giận vô dụng, cuối cùng chỉ có thể kêu người tới giáo dục hai câu coi như kết thúc.

Lục Vi Tầm đứng ở đó nghe tai này ra tai kia, Hàn thiếu gia làm gay ở ngay dưới mí mắt ông, ông còn không quản được, người qua đường còn có thể quản vai chính yêu đương kết hôn lên giường sao?

Anh đi ra khỏi khách sạn của Hàn Thành Quang, lái xe về nha, đi ngang qua cửa hàng bán hoa mua cho cậu vợ một bó hoa, cô gái nhân viên cửa hàng nhuộm một đầu tóc hồng nhạt giới thiệu từng chủng loại hoa cho Lục Vi tầm: cẩm tú cầu, cúc nhỏ màu trắng, hoa hồng champagne, hoa hướng dương, cô ôm bó hoa đưa cho anh, tươi cười chúc phúc: "Tiên sinh, mong ngày cùng người hạnh phúc, ngày hè vui vẻ."

"Cảm ơn, ngày hè vui vẻ."

Lúc cửa kính mở ra, gió nhẹ phất qua chuông gió màu lam treo trên cửa, thổi lên vạt áo gió màu khói mà cậu vợ lúc đi dạo phố đặc biệt mua cho anh.

"Em còn tưởng  anh phải đi thật lâu, về sớm như vậy? Đúng lúc có thể ăn cơm." Lục Vi Tầm đi vào cửa nhà, Từ Tấn mặc tạp dề bưng ra gà nướng gạo nếp đặt lên bàn, đi tới nhận lấy hoa của anh, thơm anh một cái, đi vào phòng khách lấy ra hoa tươi mới để vào mấy ngày hôm trước, sửa sang hoa mới rồi cắm vào.

"Sao nào? Tưởng rằng anh phải chịu một trận đòn hiểm hay là bị mắng chết à? Cũng chỉ có hai câu thôi, ông Hàn mắng anh, bà Lục mắng ổng, mỗi người đều có phần, vĩnh viễn không hơn kém nhau." Lục Vi Tầm đổi giày, treo áo gió lên, lấy ra thức ăn trong tủ bát cho mèo và chó, Từ Tấn nghe thấy cười không ngừng.

Hai người dọn sang đây không bao lâu, dẫn theo cả Lục Tiểu Môi và Bánh Bao Thịt, có Bánh Bao Thịt ở bên, Lục Tiểu Môi không  còn thích dụi vào người Từ Tấn nữa, vẫn luôn nằm ngủ bên cạnh Bánh Bao Thịt, nhưng vẫn duy trì nhất quán kiên trì không ngủ trong ổ mèo, ngày thường vui hay không vui đều thích tát mặt Labrador, bị cún bự ôm vào lòng ngực liếm nước miếng đầy người.

Ăn cơm chiều xong Lục Vi Tầm cùng Từ Tấn dẫn Lục Tiểu Môi và Bánh Bao Thịt ra cửa tản bộ, Lục Tiểu Môi nho nhỏ ngồi trên người Bánh Bao Thịt, móng vuốt ôm lấy vòng cổ Bánh Bao Thịt, lười biếng để nó chở đi. Lục Vi tầm nắm tay Từ Tấn chậm rãi bước trên đường lớn, cuối con đường là phòng tranh Quốc Lập của thành phố L, quảng trường ở ven đường cùng trên mặt cỏ có không ít người đang thổi đàn ca hát, còn có một ít sinh viên học viện mỹ thuật ra ngoài vẽ phong cảnh hoặc vẽ chân dung cho nguồi ta. Từ Tấn rất thích xem những điều này, khai giảng xong cậu sẽ ở lại thành phố ôn tập, sau đó không lâu cậu cũng sẽ trở thành một trong những sinh viên này.

Phòng tranh Quốc Lập của thành phố L sẽ mở đến chín giờ tối, mỗi ngày hai người ăn cơm xong sẽ ra khỏi cửa đi bộ dọc theo con đường dẫn đến bên con bướm màu trắng sáng lên kia, có đôi khi sẽ vào xem, nếu có chuyên bận khác thì trở về theo đường cũ.

Lúc không bận rộn, Từ Tấn thích ở giữa vườn hoa cỏ trên con đường, mười ngón tay giao hòa với Lục Vi tầm, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

"Mẹ nói trở về có thời gian thì ăn bữa cơm."

"Khi nào? Gọi hai người anh trai em không?"

"Tùy em, vui là được, lần trước không phải nói thích ăn gà xé phay, cà ri gà, khoai tây chiên giòn, bò viên và đầu thỏ cay sao? Trù nghệ của bà Lục rất không tệ, nhưng mà lười ra tay, vì con dâu mới không thể không bộc lộ tài năng."

"... Á, mẹ có thể nào cảm thấy em ăn rất nhiều hay không?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Từ Tấn vừa tức giận vừa buồn cười đánh Lục Vi Tầm một cái, đi về phía trước thấy đầu cây cầu có hai thân ảnh một cao một thấp, người phụ nữ không mặc váy đỏ, đổi về váy in hoa cúc trắng mà thời chưa gả chồng bà thích mặc, nắm tay bé trai mặc quần áo ngắn tay tiến vào phòng tranh.

Hôm nay cũng lại là một ngày tốt đẹp trong cuộc đời bình thường của Từ Tấn.

End


Hết một truyện không dài lắm nhưng với mình là khó edit bởi vì thương Nữu Nữu trong này quá 🥲 Dù sao cũng rất vui vì cuối cùng anh Lục vẫn là ánh sáng bù đắp một đời cho Nữu Nữu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro