Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2

Author: Khaire橘栀抹茶


——————

Lúc ăn cơm chiều Từ Tấn không đi xuống, Lục Vi Tầm bưng lên cháo hầm mà dì Trương nấu riêng cho cậu.

Sau khi hai người tắn xong, Lục Vi Tầm sớm cùng Từ Tấn lên giường ngủ, Từ Tấn nghiêng người nằm trong lòng ngực Lục Vi Tần, lúc ngủ nắm chặt bên hông áo ngủ tơ lụa của anh. Đèn trong phòng ngủ hơi sáng, Lục Vi Tầm sợ chói mắt Từ Tấn, sờ tay lấy được điều khiển từ xa, chuẩn bị tắt đèn, bị Từ Tấn kéo tay lại, mái tóc mềm mại của cậu chạm vào xương quai xanh Lục Vi Tầm, hít thở ra tiếng, "Đừng tắt đèn, để nó sáng."

Lục Vi Tầm không hỏi vì sao, thả điều khiển từ xa xuống, đổi tư thể ôm lấy gối ôm mèo hình người của anh, bàn tay to của Lục Vi Tầm che lên hai mắt Từ Tấn, "Được, không tắt đèn, em ngủ đi."

Từ Tấn dịch đầu vào lòng Lục Vi Tầm, như thể muốn chui vào ngực anh. Cậu ở trong lòng lò sưởi ấm áp, trái tim nảy lên, yên tâm đi vào giấc ngủ.

Biệt thự nhà họ Lục ở lưng chừng giữa núi, đứng ở cửa sổ sát đất phòng tầng hai của Lục Vi Tầm có thể quan sát thấy mảnh rừng xanh ở chân núi. Dấu chân người hiện đại trải rộng khắp thành thị thôn dã, phương xa lấp lờ ngọn đèn rơi rụng. Buổi tối bảy giờ, hầu như mọi người đều đã ăn cơm chiều, gia đình không quá bận công việc sẽ dắt nhau ra cửa tản bộ. Giữa quản trường Lan Lâm trồng đầy hoa tươi nở rộ, bên cạnh suối phun âm nhạc luôn có rất nhiều người, người bán dạo rao hàng đồ chơi, thả tay xuống hơi hơi xoay tròn, vòng tròn chớp nháy màu sắc rực rỡ bay lên giữa màn đêm, rồi lại rơi trở về giữa đám người.

Đám người hân hoan náo nhiệt, ẩn nấp nơi thành thị là một con quái vật thân đen, sau khi tỉnh giấc không hề có chút hứng thú nào, nó kéo cái đuôi đen thật dàu, bò qua ống dẫn nước thải của thành phố, ở đống rác lưu lại dấu vết trơn trượt tanh tưởi, leo lên ngang cửa sổ nhà cũ kỹ, thoáng cười nhìn máu đen cùng mâm đồ ăn vỡ nát quậy vào nhau, người phụ nữ thét chói tai, người đàn ông đang rống giận, bé gái trong phòng cắn môi vỗ vào lòng bàn tay chính mình, vệt nước mờ nhoè đầy trên bài thi viết bút nước.

Tiếng đạp cửa rung trời qua đi, tất thảy lại tiếp tục lặng yên, căn nhà nhỏ đối diện có một người phụ nữ trung niên đang rửa chén, bưng chậu nước bẩn ra cửa hắt lên lề đường phố cũ lồi lõm gồ ghề, bà vặn eo vào phòng, lúc đi trong miệng không ngừng mắng nhà trẻ chả làm gì ra hồn, chỉ biết coi bà như bảo mẫu, mọi chuyện đều phải đến tay bà.

Trong tiếng sủa như điên của chú chó vàng nuôi trong nhà, bóng đen cảm thấy vô cùng nhàm chán rời đi, suốt một đường đi tìm đến người bạn cũ của nó.

Người bạn cũ lúc tâm trạng không tốt vẫn không thích ngủ tắt đèn, cậu trầm tĩnh ngủ trong lòng bạn trai. Bóng đen tới gần cậu, hoá thành một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ. Người phụ nữ gặm cắn da thịt Từ Tấn, mổ đùi cậu lộ ra xương trắng hếu. Ả thúc giục khói đen quấn lấy cổ Từ Tấn, một vòng lại một vòng, cho đến tận khi Từ Tấn hô hấp khó khăn mà tỉnh lại. Ngón tay Từ Tấn sưng đau, đại não đau đớn, vẫn nhớ không thể đánh thức Lục Vi Tầm.

Cậu vẻ mặt vô cảm nhìn người phụ nữ, nhìn tà váy dài xẻ cao của ả, đỏ đến mức như vĩnh viễn mới tinh. Tóc dài đen nhành của người phụ nữ rơi rụng trên vai, giữa sương đen đặc sệt mấp máy sinh trưởng chui vào mỗi một lỗ chân lông trên người Từ Tấn, hút đi chất lỏng chảy xuôi ngược trong thân thể cậu.

Lục Vi Tầm ngủ mơ động đậy cánh tay hơi tê, vô thức vuốt lưng Từ Tấn. Đây là thói quen anh dưỡng thành sau khi phát hiện đôi khi vào ban đêm Từ Tấn sẽ gặp ác mộng bừng tỉnh, lúc ngủ cũng thường thường làm chút động tác trấn an cậu.

Từ Tấn thở ra một hơi, dùng sức nhắm mắt lại mở ra, người phụ nữ mặc váy đỏ vỡ thành từng giọt máu tan vào trong không khí theo gió bay ra ngoài. Đèn trần lẳng lặng toả ra ánh sáng vàng ấm, quần sáng hình ngôi sao tứ tán trên trần nhà.

Năm trước Lục Vi Tầm sửa chữa phòng ở, Từ Tấn đi cùng anh tìm mua đồ gia dụng, cậu ngẩn ngơ nhìn chùm đèn sao trời trưng bày trong sảnh lớn. Sau khi phòng sửa sang xong, Từ Tấn lại đây xem, Lục Vi Tầm ôm lấy cậu từ phía sau, tựa cằm trên đỉnh đầu cậu, khoe công lao: "Thích chứ? Ngày đó em nhìn chùm đèn này, anh cũng thấy đẹp."

Từ Tấn không để bụng trên đỉnh đầu là đèn sao trời hay là đèn thiên thạch, nhưng cậu nắm lấy bàn tay Lục Vi Tầm, tiến vào khu vực an toàn mà anh gầy dựng cho cậu, mỉm cười nói: "Thích, thật đẹp mắt."

Ban đêm Từ Tấn không ngủ đến ba tiếng đồng hồ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Hơn bảy giờ Lục Vi Tầm tỉnh lại, đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, nhiệt độ đã bình thường, Lục Vi Tầm hôn hôn mặt cậu, "Vẫn là nhờ anh ngủ cùng, em xem qua một đêm đã tốt rồi này."

Từ Tấn vừa thay quần áo ở nhà có hoa văn vàng nhạt hôn đáp lại Lục Vi Tầm, ngồi trên người Lục Vi Tầm vươn đầu lưỡi liếm môi anh.

Sáng sớm, chim tước bay từ trong rừng ra, đáp xuống trên bàn công mổ quả hạnh mà Lục Vi Tầm tiện tay đặt ở kia, vừa ăn vừa nghiêng đầu nhìn hai người trong phòng đang quấn quýt, khó hiểu chớp chớp đôi mắt nhỏ như hạt châu, đen nhánh trong sáng, ăn đủ lương thực sải cánh bay xa. Mười phút sau, hô hấp Lục Vi Tầm hơi dồn dập, rút khăn giấy lau chất lỏng trong suốt nơi khoé miệng Từ Tấn, dẫn cậu xuống lầu ăn bữa sáng.

Nhà ăn dưới lầu đã có người ngồi, là thiếu niên kia. Hôm nay cậu ta không cột mái tóc dài chấm vai lên, khuyên tai màu đen loé ánh sáng nhạt giữa những sợi tóc.

Lục Vi Tầm kéo ghế dựa để Từ Tấn ngồi xuống, mở miệng giới thiệu: "Tiểu Tấn, đây là bạn anh Cơ Phát, đây là Từ Tấn."

Từ Tấn cười chào hỏi với Cơ Phát, Cơ Phát nhìn vào mắt cậu, không nói chuyện, nhưng thật ra khi Lục Vi Tầm vào phòng bếp lấy bữa sáng, cầm lấy chai sữa bò rót một ly cho Từ Tấn, đẩy đến trước mặt cậu.

"Cho tôi à?" Từ Tấn cảm thấy bất ngờ, lại cười xin lỗi, "Cảm ơn anh nhé, nhưng mà không cần, tôi dị ứng sữa bò."

"Ồ." Cơ Phát không nhiều lời nữa, cầm lấy ly sữa bò ở trước mặt Từ Tấn uống hết, đặt cái ly lên mâm đồ ăn của chính mình, bưng mâm vào phòng bếp đặt ở bệ rửa chén, sau đó không nói một lời đi lên lầu.

Lục Vi Tầm lấy cho Từ Tấn bánh bao nhân trứng sữa, cắn vào một miếng miệng tràn đầy mùi sữa cùng mùi lòng đỏ trứng nồng đượm. Phòng ăn không có người khác, hai người em ăn một nĩa mì sợi của anh, anh cắn một xíu bánh bao của anh, đang ăn thật vui vẻ, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng đàn dương cầm.

Giai điệu cuồng nhiệt nồng thắm đến đoạn giữa là hành khúc ngắn tràn ngập tình cảm, Lục Vi Tầm rót thêm sữa đậu nành cho Từ Tấn, nói: "Islamey" của Mily Balakirav, cũng được nhỉ? Chúng ta có lộc nghe, Cơ Phát chính là đã nhận được giải thưởng quốc tế, người ngoài nghe cậu ấy đàn một khúc còn phải trả tiền mua vé."

"Rất êm tai, em không hiểu lắm, tuổi anh ấy không lớn hơn chúng ta nhỉ? Nghe ra còn rất có thiên phú." Từ Tấn ôm ly sữa đậu nành, cắn ông hút, Cơ Phát lại đổi một khúc khác, bản nhạc trữ tình hoà ái dẫn dắt hương khí thanh lãnh trên người cậu thổi về phương xa.

"Cùng tuổi với em, cậu ấy đi học khá sớm, học kỳ này chuyển tới trường Thập Lục, cùng lớp với anh." Lục Vi Tầm ăn xong mì sợi dư lại trong dĩa, chờ Từ Tấn uống xong sữa đậu nành thì dọn đi chén đũa cùng cái ly của cậu.

"Anh ấy tới đây một mình sao? Người nhà đâu? Nếu chỉ có một mình thì lúc đi học có muốn cùng chúng ta ăn cơm không, nếu không sẽ thấy thật cô đơn nhỉ?" Từ Tấn hỏi Lục Vi Tầm.

Lục Vi Tầm dọn mâm đồ ăn xong trở lại phòng khách, dẫn Từ Tấn ra bên ngoài tìm Bánh Bao Thịt không biết đã chạy đi chỗ nào, nghe lời này yêu thương ôm lấy mặt cậu, "Sao lại nhọc lòng đến vậy hả Nữu Nữu, cậu ta tới đây một mình, chỉ ở nơi này thôi, lúc đi học trên trường sẽ không ăn cơm cùng chúng ta, cậu ta không thích nhiều người."

Từ Tấn gật gật đầu, đi đến trong vườn hoa thấy Bánh Bao Thịt đang lăn lộn trong bụi hoa, bóng cao su màu sắc rực rỡ lăn qua lăn lại bên người nó. Bánh Bao Thịt để ý thấy Từ Tấn, chạy nhanh tới đẩy ngã ngồi Từ Tấn xuống đất, liếm tay Từ Tấn đang đẩy nhẹ nó, "Ha ha ha, đừng liếm, Bánh Bao Thịt ngoan, đừng liếm, xuỳ!"

Lục Vi Tầm hơi dùng sức kéo Bánh Bao Thịt ra, Từ Tấn liềm bám lấy cánh tay Lục Vi Tầm đứng lên, xoa đầu chó của Bánh Bao Thịt hai cái, "Lâu rồi không gặp, Bao Bao nhớ anh không?"

Bánh bao thịt lúc lắc đầu gâu gâu hai tiếng, Lục Vi Tầm và Từ Tấn nhìn nhau cười, cùng nhau ở vườn hoa chơi bóng với Bánh Bao Thịt.

Tiếng dương cầm ở lầu ba tạm ngừng, Cơ Phát đứng trước cửa kính, nhìn mặt cỏ dưới lầu Lục Vi Tầm và Từ Tấn đang chơi đùa cùng con Labrador, Từ Tấn thoạt nhìn thật mềm mại, giống chiếc bánh bao nhân trứng sữa bữa sáng hôm nay, vừa mới nhào nặn ra toả sáng dưới ánh mặt trời.

——————-

Đọc truyện này thích nhất chính là chi tiết ~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro