Chương 8
Chương 8: Bạn trai
Edit: Phi Phi
Beta: Yu
Tuy rằng Tô Đường đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng vẫn không thể chịu nổi những lời răn đe của mẹ Tô trong điện thoại.
“Tô Đường! Đứa bé này! Tại sao càng lớn càng không nghe lời? Chẳng phải mẹ và ba đã nói rõ rồi sao, con chỉ cần tập trung vào việc học, những việc khác không cần con lo. Con lại bằng mặt không bằng lòng, lén ba mẹ đi làm thêm? Có phải muốn làm mẹ tức chết không!? Nếu không phải vô tình gặp Thấm Du, có phải con vẫn muốn gạt mẹ phải không? Con nói con……”
Tô Đường thành thật nghe, đáp lại vài câu, lấy bút quẹt quẹt vài đường lên tờ giấy.
Cho đến khi mẹ Tô phát tiết đủ, mới chịu cúp máy.
Lão nhị Bạch Tĩnh đồng tình, tiến đến trước mặt Tô Đường, “Hay là cậu nghe lời dì đi, ngoan ngoãn ở lại trường?”
“Cũng được. Dù sao cũng sắp quốc khánh rồi, trước sau gì cũng phải về nhà! Có làm nữa hay không cũng vậy!”
Bạch Tĩnh không nghĩ rằng Tô Đường lại đáp ứng sảng khoái như vậy, có chút không tin đánh giá cô: “Cậu nói thật á? Chẳng phải mấy ngày trước cậu tràn đầy chí khí sao ?”
Không lẽ bị mẹ mắng một hồi liền bỏ cuộc chứ?
Tô Đường cười tủm tỉm, kéo cánh tay Bạch Tĩnh, cho cô ấy xem một thứ —— một cái logo hình tròn vô cùng đáng yêu.
“Thế nào?”
Bạch Tĩnh mờ mịt, gật gật đầu: “Không tồi! Nhưng đây là cái gì?”
“Logo mình tự vẽ!” Tô Đường thuận miệng trả lời
Gần đây, khi bán giày, Tô Đường có nảy ra một ý tưởng. Tuy nhiên, thời cơ vẫn chưa tới, cô cũng chưa có vốn, nên tạm thời chưa muốn nói với người khác.
Kỳ thật trong một cửa hàng chuyên bán giày cao cấp, giá ổn định của một đôi giày mang đến lợi nhuận rất cao, đặc biệt là giày dành cho trẻ em.
Khi cô đi làm thêm, có một cửa hàng chuyên bán giày trẻ em khá gần cửa hàng cô làm.
Tuy rằng khách không đông đến mức đầy cửa hàng, tuy nhiên cũng có rất nhiều cha mẹ đến mua giày cho con mình.
Hơn nữa đây là tiêu tiền cho con cái họ, cho nên dù mức giá có cao, những bậc cha mẹ vẫn có thể sẵn sàng vì con mình mà mua chúng.
Lại nói, trẻ em không ngừng lớn lên, thế nên không thể không mua giày mới cho chúng.
Tô Đường đang hình thành một ý tưởng tự thiết kế một nhãn hiệu giày dành riêng cho trẻ em, sau đó đi đăng kí nhãn hiệu, tìm người gia công, sau đó tiến hành tiêu thụ.
Tô Đường khá phấn khích bởi ý tưởng của mình, tuy rằng đây chỉ là ý tưởng, hình thức ban đầu vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa nếu thực hiện có lẽ sẽ có rất nhiều khó khăn, cũng không chắc sẽ thành công...
Có lẽ đến cuối cùng cô có thể thất bại thảm hại!
Cho nên Tô Đường muốn từng bước một hoàn thiện nó.
Trước lễ Quốc Khánh mấy ngày, trường học cho nghỉ, cô lại nghĩ ra một ý tưởng mới.
Đó là mỗi năm có mười hai con giáp, mỗi con đều khác nhau.
Có thể lấy nguyên hình mười hai con giáp hoặc tạo hình hơi giống một chút!
Bởi vì trên thị trường tới bây giờ vẫn chưa có. Ít nhất cô vẫn chưa nhìn thấy, có lẽ là do kiến thức cô hạn hẹp, hoặc không chú ý đến, nhưng nói tóm lại đây không phải là ý tưởng tốt hay sao?
Nhãn hiệu mười hai con giáp, cô tin bản thân mình có thể làm.
Nghĩ như vậy, tinh thần Tô Đường chấn động, cô bắt đầu hỏi thăm những thủ tục cần thiết để đăng ký nhãn hiệu.
Thật đáng tiếc, do Tô Đường lấy danh nghĩa cá nhân nên không đăng ký được nhãn hiệu, vì cơ cấu nhãn hiệu là đại lý. Nếu cô muốn đăng ký, chỉ có thể tìm người quen có giấy phép buôn bán hộ công thương hoặc công ty, tiến hành việc này.
Thế nhưng, Tô Đường suy nghĩ một hồi cũng không tìm được người thích hợp, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Cứ như vậy, Tô Đường nghênh đón lễ quốc khánh.
Ba Tô đến trạm xe khách đón cô, đồng thời cùng cô đưa Hàn Kha về nhà trước.
Khi chỉ còn lại hai cha con, Tô Đường nghịch ngợm le lưỡi: “Ba vất vả rồi!”
Ba Tô bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Có thể vì công chúa nhà ta thì không vất vả!"
Hai cha con vui đùa cười nói trở về nhà, cho đến khi mẹ Tô trở về, bầu không khí trong nhà lập tức biến đổi.
Mẹ Tô nói với cô chuyện hôm đó: “Con gái! Ba mẹ biết con rất hiểu chuyện, có một ít ý tưởng. Con muốn làm thêm kiếm tiền là chuyện tốt! Vốn dĩ ba mẹ nên vui mừng, nhưng con cũng nên để ý cảm nhận của ba mẹ một chút được không? Con không biết đấy thôi, hôm bữa mợ con nói với mẹ không nuôi con tử tế, ngay cả học phí và tiền sinh hoạt cũng không cho con. Ngay cả bà ngoại con cũng hỏi mẹ, nói nếu nhà chúng ta thiếu tiền thì nói, bà con sẽ cho! Con gái à, con nói xem thế này thì tính làm sao đây……”
Nghe mẹ Tô lải nhải, Tô Đường mới chân chính cảm nhận được tình cảm giữa người thân với nhau, thật đúng là rất...
Khi cô thi đại học đạt được con số 211, có lẽ ở trước mặt nhà mợ, cô liền cao hơn Đường Thấm Du mấy bậc.
Cho nên ngày Tết gặp nhau, mợ không mềm không cứng nói vài câu.
Hiện tại Đường Thấm Du gặp cô bán giày, lập tức suy diễn ra nhà cô thế này, ra làm sao!
“Mẹ! Con biết rồi! Sau này mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để mẹ và ba lo lắng cho con……”
Mẹ Tô ôn nhu vỗ nhẹ phía sau lưng Tô Đường: “Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan! Nhưng lời đàm tiếu rất đáng sợ, cũng không có cách nào ngăn được...… Mấy bữa nữa là sinh nhật bà ngoại con, không chừng bọn họ vẫn sẽ nhắc tới, con không cần nói gì đâu……”
Tô Đường cười, nói "Dạ!", trong lòng lại có dự định khác.
Ai làm ba mẹ cô không thoải mái, cô cũng nhất định không để đối phương dễ chịu.
Cô suy nghĩ, nghĩ xem hiện tại Đường Thấm Du có gì có thể bị cô phản kích không.
Ai! Cô thật sự muốn vỗ bàn đứng lên, thật đúng là bàn tay vàng sống lại mà!
……
Hôm nay là sinh nhật bà ngoại Tô Đường, Phương Thanh Lan. Sau giờ cơm trưa, mẹ Tô mới qua, ba Tô ăn cơm rồi mới đến, cho nên cô đi trước, đến một cửa hàng bánh kem mua một cái theo yêu cầu.
Lúc sau Tô Đường ngồi xe tới tiểu khu Minh Viên của bà ngoại, mới đến dưới lầu thì nhìn thấy một chiếc xe Harry màu xám bạc đậu trước nhà bà.
Bác Đường Vạn Bân cao gầy, tóc cắt ngắn, làm việc ở khu giáo ủy, nhìn thấy Tô Đường liền nhếch miệng cười: “Ba mẹ cháu lát mới tới à?”
“Đúng vậy! Cháu thưa cậu, mợ, chị Thấm Du!”
Tô Đường cười cười, chào hỏi ba người họ.
Đường Thấm Du hôm nay mặc một cái váy liền màu trắng, tóc dài xỏa xuống, trang điểm nhẹ, trông vô cùng thục nữ.
Cô ta nhìn Tô Đường từ trên xuống dưới, cười quái dị nói: “Tô Đường! Chị thấy em hơi gầy nha! Có phải làm công rất vất vả không?”
“Không vất vả! Giáo viên sắp xếp như vậy, đó là việc em nên làm! Hình như em nghe nói chị có bạn trai! Khi nào thì ra mắt mọi người ạ?” Tô Đường nhàn nhạt cười, trả lại một câu.
Sắc mặt Đường Thấm Du lập tức thay đổi: “Em nói bừa cái gì đấy! Tô Đường!”
Mợ Đổng Hồng Kiệt hơi béo, bà ta là một giáo viên ngữ văn tiểu học.
Vốn dĩ vẻ mặt bà ta đang vui vẻ, vừa nghe lời này, mặt mày liền nhảy dựng lên nhìn về phía con gái: “Còn có chuyện này?”
Đường Vạn Bân cũng gắt gao nhìn chằm chằm Đường Thấm Du: “Là thật?”
Hai người họ quản Đường Thấm Du rất nghiêm, khi bị Tô Đường ném ra quả bom này thì hết mức kinh ngạc.
Đường Thấm Du quả thực hận chết Tô Đường, quả thật cô ta có bạn trai, nhưng bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn bí mật không dám nói với gia đình!
Giờ lại bị cô chọc thủng bí mật này! Mà trước mặt cha mẹ, có đánh chết, cô ta cũng không dám nhận.
“Ba! Mẹ! Chẳng lẽ hai người tin nó mà không tin con?”
Sắc mặt hai người có chút do dự, Đổng Hồng Kiệt cười mắng: "Đứa bé này, cái gì mà tin nó không tin con! Tô Đường à, cháu cũng biết Thấm Du nhà ta là người như thế nào, nó rất thẳng thắn, cháu đừng để trong lòng!”
Đường Thấm Du mím môi, không nói gì nữa.
Tô Đường ra vẻ kinh ngạc: “Mợ! Không có việc gì! Cháu đâu nhỏ nhen như vậy! Nhưng mà mợ đừng kích động hay khó xử, cháu cũng chỉ nghe nói, không biết cụ thể như thế nào! Bất quá việc này cũng do các bạn đồn thôi! Hình như nam sinh kia họ Thôi! Đúng rồi, hình như tên là Thôi Vũ!”
Tức khắc, biểu tình khác nhau của mấy người đó đều thu vào đáy mắt cô.
Đổng Hồng Kiệt thở nhẹ, ôm bả vai Tô Đường: “Tô Đường, có phải ở trường ăn không tốt không? Nhìn xem, cháu gầy thế này rồi!”
“Phải không? Chúng ta mau vào đi thôi, bà ngoại chờ đến sốt ruột rồi!” Tô Đường thấy mục đích đã đạt được, liền chuyển hướng khác.
Dù sao sau khi Đường Thấm Du về nhà sẽ không trốn thoát sự truy hỏi của ba mẹ cô ta!
Bà ngoại đang ở chính sảnh lầu hai, cửa chính duy nhất ở phía Bắc, vừa nhìn thấy bọn họ liền gọi vào.
“Mấy đứa ở dưới lầu làm cái gì đấy, có chuyện gì thì lên đây mà nói! Mau vào phòng!”
Ông ngoại Tô Đường bị bệnh qua đời khi cô mới tám tuổi, cho nên bây giờ chỉ còn lại bà ngoại.
Cậu muốn bà về nhà cùng ở với mình nhưng bà rất cố chấp, vẫn luôn tuyên bố khi nào không còn nhúc nhích được nữa mới đến nhà con trai.
Mấy năm gần đây, thân thể bà rất mạnh khỏe, mỗi ngày đi theo mấy lão hàng xóm đánh bài, trồng hoa, cuộc sống cũng rất có tư có vị.
Đường Vạn Bân mang theo ý cười, cùng Đổng Hồng Kiệt bên cạnh đổi giày, Tô Đường và Đường Thấm Du ở phía sau, ánh mắt ngầm liếc nhau.
Bà ngoại nhìn thấy trong tay Tô Đường xách bánh kem lớn, liên tiếp oán trách: “Đường Đường à! Đứa nhỏ này cũng thật là, mua mấy cái này làm gì? Bà cũng có tuổi rồi, sinh nhật gì nữa, bà chỉ muốn người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm thôi!”
“Vậy sao được? Bà ngoại! Sinh nhật bà một năm mới có một lần! Bà không cho cháu cơ hội bày tỏ đàng hoàng sao? Như vậy thì ngày Tết làm sao bà cho cháu nhiều tiền mừng tuổi được!”
Tô Đường đem bánh kem đặt trên tủ giày, đổi giày xong thì đi vào.
Bà ngoại cực kỳ cao hứng, sủng nịch chọc chọc chóp mũi cô: “Thì ra là tính kế chờ tiền mừng tuổi! Ha! Năm nay ăn tết bà sẽ cho cháu ngoại thật nhiều tiền!”
"Bà nội! Còn con thì sao?" Đường Thấm Du ồn ào: “Con cũng là cháu gái của bà mà!”
“Đều có đều có! Nhà ta có hai đứa, đều là báu vật của bà, nhất định sẽ công bằng!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều rất náo nhiệt, chẳng qua trong lòng ai nghĩ gì thì lại không biết……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro