Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15: Có mắt nhưng không thấy được kim cương

Edit: Joy

Beta: Yu

Tô Đường thì vui vẻ, nhưng ai kia thì ngược lại.

Trong căn phòng xa hoa, Mạc Trạch Ngôn nghiêm mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn người phụ nữ trung niên có dung mạo được bảo dưỡng vô cùng tốt trước mặt.

Khí chất người phụ nữ dịu dàng, trên mặt mang vẻ hòa ái tươi cười, người này chính là mẹ của Mạc Trạch Ngôn, Đường Mỹ Nhàn.

“Trạch Ngôn! Hình như con ốm đi nhiều so với hai năm trước!” Đường Mỹ Nhàn tỏ ra đau lòng “Đều do mẹ không tốt! Nhiều năm không ở bên cạnh con……”

Đôi mắt Mạc Trạch Ngôn thâm thúy, lại yên tĩnh như hồ nước sâu, khiến người ta không nhìn thấy đáy.

Đường Mỹ Nhàn đỏ mắt nhìn anh, ôn nhu tiếp tục nói: “Trạch Ngôn! Mấy năm nay khổ cho con rồi! Hơn nữa, mẹ vô cùng xin lỗi con! Năm đó bởi vì con hồ ly tinh kia khiến ba con sống chết muốn ly hôn với mẹ, mẹ bị ép buộc đến mức không có cách nào khác mới gật đầu đồng ý. Nhưng mẹ không thể một mình mang cả hai đứa con đi, chỉ có thể mang đi đứa nhỏ hơn là Trạch Khiêm. May mắn, con là đứa trẻ hiểu chuyện, còn tìm cơ hội tới nước ngoài thăm mẹ và em. Trạch Khiêm tốt nghiệp xong liền muốn về nước để ba người chúng ta có thể đoàn tụ, cuối cùng bây giờ cũng có thể thực hiện……”

Nói đến chuyện cũ, nước mắt Đường Mỹ Nhàn đã đầy mặt, giống như chuyện đó cho đến nay vẫn khiến bà ta đau lòng.

Mạc Trạch Ngôn thờ ơ lạnh nhạt, không có cảm xúc gì.

Kỳ thật đối mặt với mấy lời nói này, tâm anh sớm đã chết lặng, những chuyện đã từng làm, chỉ có thể nói là anh bị lá che mờ mắt.

Anh không muốn cùng bà ta diễn mấy trò mẫu tử tình thâm, bà ta cũng không xứng!

Mạc Trạch Ngôn đi thẳng vào vấn đề: “Nói thẳng mục đích của bà đi!”

Đường Mỹ Nhàn lau khô nước mắt, thoáng ổn định cảm xúc mới chân thành tha thiết nói: “Trạch Ngôn! Mẹ cũng không gạt con! Tình huống của ba con bây giờ như thế nào, mọi người đều nhìn thấy, không thể biết được ngày nào sẽ…… Mẹ thì không sao cả, đã đi qua nửa đời người rồi! Còn muốn tranh giành gì chứ? Chỉ là đau lòng em trai con, mặc kệ nói như thế nào nó cũng là con cháu Mạc gia, con và Trạch Khiêm mới là một mẹ đẻ ra, so với đứa con gái của con hồ ly tinh kia, khẳng định không thể nào so sánh được. Anh em đồng lòng, tát biển đông cũng cạn. Hiện tại một tay con quản lý Thiên Trạch, con xem có thể tìm cơ hội sắp xếp em trai vào công ty không? Mẹ nghe nói con của con hồ ly tinh kia mấy ngày trước đã vào công ty. Trạch Ngôn, con cũng không thể không làm gì! Con hồ ly tinh nhỏ đó tới công ty, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày nó sẽ tranh giành vị trí với con, mẹ muốn đưa em trai con vào Thiên Trạch cũng là vì tốt cho con!”

Đường Mỹ Nhàn một bên tình ý chân thành nói, một bên cẩn thận quan sát phản ứng của Mạc Trạch Ngôn.

Bà ta phát hiện từ lúc anh ngồi xuống nói chuyện với mình, đến giờ vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt khiến người ta nhìn không thấu.

Nhiều năm không gặp, Mạc Trạch Ngôn đã không phải là đứa trẻ bà ta có thể tùy ý lừa gạt nữa rồi!

Hiện giờ, anh sớm đã trở thành bộ dáng của một người đàn ông trưởng thành.

“Cái này còn phải xem ý của ba!”

Ẩn ý rất rõ ràng, Mạc Trạch Ngôn đồng ý cũng không ích gì!

Đường Mỹ Nhàn thất vọng nhìn Mạc Trạch Ngôn, ngữ khí có chút cấp bách: “Đứa nhỏ này, hà tất phải kéo ba con ra trả lời qua loa lấy lệ với mẹ sao! Hiện tại Thiên Trạch không phải do con điều hành sao ? Em trai con muốn vào công ty không phải chỉ cần một câu nói của con sao ?”

“Tuy rằng ba đi đứng không tiện, nhưng đầu óc còn thanh tỉnh, có quyết sách quan trọng đều yêu cầu ông ấy kí tên mới có thể thông qua, thậm chí di chúc……”

Mạc Trạch Ngôn nói xong câu cuối cùng, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng, anh đã nói rõ ràng như vậy, hy vọng hai mẹ con bọn họ có thể hiểu được.

Tia trào phúng này, Đường Mỹ Nhàn vốn luôn quan sát anh cũng cảm thấy mình bị hoa mắt nhìn lầm rồi.

“Trạch Ngôn! Nói vậy con cũng biết, hôm sau khi mẹ và em về nước, em con liền đi bệnh viện thăm ông ấy, nhưng ông ấy thật là nhẫn tâm, thế nhưng lại coi như không thấy! Cho nên mẹ không có cách khác, chỉ có thể cầu cứu con, con giúp em trai con, trước kia hai con không phải ở chung rất tốt sao? Mẹ còn nhớ rõ năm ấy……”

Vừa nghe bà ta nhắc tới năm đó, Mạc Trạch Ngôn không đợi Đường Mỹ Nhàn nói xong bỗng nhiên đứng dậy, lộ ra sự không kiên nhẫn: “ Phản ứng của ba đã nói lên hết thảy, chuyện này tôi cũng không thể giúp gì! Tôi còn có việc! Đi trước đây!”

“Trạch Ngôn! Trạch Ngôn! Sao con lại……” Đường Mỹ Nhàn đứng dậy đuổi theo hai bước, cũng không thể ngăn cản bước chân của Mạc Trạch Ngôn, bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi mất, buồn bực ngồi xuống,  rất lâu cũng chưa hoàn hồn.

Sau khi lên xe, trên mặt Mạc Trạch Ngôn là một khối lạnh băng.

Đường Mỹ Nhàn thế nhưng còn muốn dùng chiêu tình thân với anh! Thật là buồn cười!

Mạc Trạch Khiêm muốn gặp Mạc lão gia, Mạc lão gia không muốn gặp! Không muốn gặp liền chuyển hướng sang anh!

Sao anh có thể lại giống như kiếp trước, coi Trạch Khiêm kia là em trai tốt, chờ hắn đủ lông đủ cánh rồi, lại xuống tay với anh lần nữa sao?

Hiện tại mới chỉ bắt đầu mà thôi! Anh bất quá cũng chỉ động tay động chân một chút, khiến cho bọn họ đấu đá lẫn nhau!

Kết quả như thế nào, anh rửa mắt mong chờ!

Nghiêm Lập dọc đường đi đều không dám phát ra tiếng, cố gắng làm giảm bớt sự tồn tại của mình để không ảnh hưởng tới anh phía sau.

Chờ xe dừng lại, Mạc Trạch Ngôn xuống xe rồi đột nhiên nói: “Hỏi Nghiêm Chỉnh một chút, hôm nay tiểu nha đầu làm gì?”

Anh vừa nói xong thì bỗng hắt xì hai cái, có phải tiểu nha đầu nhớ anh không nhỉ?

Tưởng tượng đến khả năng này, trái tim đã lạnh băng của anh có một chút ấm áp.

Nghiêm Lập lập khẽ thở ra một hơi, cung kính nói: “ Vâng! Tôi lập tức liên hệ!”

Hiện tại xem ra chỉ có Tô tiểu thư mới có thể khiến lão đại thoải mái.

Lúc Mạc Trạch Ngôn tắm rửa xong đi ra, thấy tên ngốc to con Nghiêm Lập ở ngoài cửa, nhíu mày.

“Như thế nào? Có phải tiểu nha đầu xảy ra chuyện gì hay không?"

Nghiêm Lập ho nhẹ một tiếng: “Lão đại! Nghiêm Chỉnh nói Tô tiểu thư tham gia sinh nhật của bạn cùng phòng! Chơi rất vui vẻ!”

Mạc Trạch Ngôn cười gật đầu, cũng không quá chú ý vẻ không thích hợp của Nghiêm Lập.

“Chỉ cần cô ấy vui vẻ là tốt rồi!”

Thầm nghĩ nha đầu này đúng là thích náo nhiệt! Có thể trở về những ngày còn học đại học, hẳn là rất vui vẻ, anh cũng không đành lòng xen vào quá nhiều. 

Nghiêm Lập chột dạ rũ mắt, mấy lời Nghiêm Chỉnh đã nghe trộm được về mẫu người lý tưởng của Tô tiểu thư, anh ta vẫn tạm thời không đề cập tới đi.

Ai có thể nghĩ đến, lão đại hoàn mỹ vẹn toàn như vậy, lại không phải hình mẫu lý tưởng của Tô tiểu thư chứ!

Thật là…… Có mắt không thấy được kim cương!

……

Sau sinh nhật Thiệu Vĩ vài ngày, Đỗ Soái chính thức quyết tâm theo đuổi Bạch Tĩnh, thư tình, hoa tươi toàn bộ đều được sử dụng triệt để, đáng tiếc rằng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Bạch Tĩnh tuyên bố rõ ràng rằng đối với anh ta, cô không hề có cảm giác. Hơn nữa đối mặt với lời tỏ tình của Đỗ Soái, cô từ chối không chút vòng vo.

Tô Đường và Đường Lâm ở thư viện hoặc vô tình gặp nhau vài lần, dần dần cũng quen thuộc.

Hàn Kha thường xuyên đi cùng Tô Đường, hai người cùng đi cùng về nên cũng thường gặp phải Đường Lâm.

Một ngày, Hàn kha thừa dịp đi cùng Tô Đường tới phố đồ ăn vặt, nói bóng nói gió hỏi: “Đường Đường! Mình cảm thấy Đường Lâm học trưởng kia không tồi nha! Cậu không suy xét gì sao?”

Đôi mắt Tô Đường híp lại, nói giỡn: “Ai ui! Kha Kha! Cậu nói thật sao! Có phải cậu muốn chơi dương đông kích tây không? Kỳ thật rõ ràng là cậu coi trọng người ta nhưng lại xúi giục mình ra tay? Hửm!” Nói xong cô như không có việc gì cầm đồ uống lên uống một ngụm.

Ai ngờ Hàn Kha lại hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô một cái: “Sao cậu lại nói như vậy! Mình chỉ có chút xíu hảo cảm với cậu ấy thôi !”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro