Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sợ và bất lực🐾

A với tôi bắt đầu y nhau từ ngày 27/9 đến bh đã được hơn 1 tháng r 🙃
Tôi đến h vẫn như kẻ ngốc kẻ khờ k biết ls để có thể để hành động cho a biết trong lòng tôi rất quan tâm đến a ấy :( Từ lúc y nhau đến h a ý đã nhiều lần chán và mệt mỏi vì tôi :( tôi chả thể biết p làm ntn ??? Tôi chỉ biết buồn và khóc rất nhiều đêm ? Tôi hỏi xq những ng bạn lên mạng để học cách y thg có vẻ tôi như con khờ p không ??? Tôi k muốn là trẻ con nữa tôi muốn trưởng thành ??? Tôi đã quá nhiều lần làm j cũng k ý thức k suy nghĩ r làm ny tôi buồn :(( tôi ghét bản thân tôi biết bao :(( Tôi sợ mất a biết nhường nào nhưng lại bất lực trc thứ j trc mặt mk đag sụp đổ khi nào mk k biết nữa ??? Ai có thể cho tôi biết tôi p ls để có thể cứu vãn được hiện tại :((
Hôm nay ngày 1/11 cũng còn 9 ngày nữa sn a và tôi biết nhớ rõ điều đó 🙂 tôi đã cố gắng tạo cho a bất ngờ tôi cố gắng hỏi thăm những ng bạn xung quanh a để tìm hiểu về a tôi muốn được hiểu và biết về a nhiều hơn thế 😔😔 Tôi kêm cổ lắm phải không ??
Bạn có bao giờ ghét bản thân mk và u sầu nhiều giống như tôi bh k ? Tôi chỉ biết viết ra dấu đi nỗi buồn ??
Những ng bạn tôi họ chỉ đườg cho tôi bảo tôi p cố gắng mở hết lòng ra bớt đi và thay đổi quan tâm a nhiều hơn nhưg tôi vẫn như con ngốc k biết đi ra sao ???
Tôi biết trên đời này mỗi ng 1 hoàn cảnh khác nhau tôi cũng biết những khó khăn của mk chỉ là những j quá nhỏ bé so với nhiều ng ngoài kia bất hạnh hơn mk nhiều ??? Nhưng kể từ khi sn 18t của tôi đã có rất nhiều chuyện ập đến với tôi tôi k ngờ đến từ đó tôi bắt đầu có nhiều nỗi buồn tôi khóc trong đêm vô thức càng nhiều 😞 Chưa bh tôi gục ngã như lúc ấy tôi muốn buông bỏ tất cả kể cả tuổi thanh xuân của mk con đường học hành của mình lúc đó tôi chỉ muốn làm sao để cứu được gia đình mk thoii làm ntn để tôi giúp dk cho gia đình tôi
Tôi k biết rằng tôi p chiến đấu ở cái tuổi 18 này ??? Trong ty tôi cũng như kẻ khờ chả suôn sẻ chút nào cho đến trong gia đình :(
( đôi chút về sự mạnh mẽ và vượt qua lớn lên của tôi từng ngày đến 18t : Tôi sinh ra trong 1 gia đình nông dân là ng cgai cả trong gia đình dưới tôi có 2 e 1 trai 1 gái :) Cha tôi người con đất quan họ Bắc Ninh - Kinh Bắc , mẹ tôi người con xứ Quảng quanh năm mùa nước lũ Quảng Bình , và cha mẹ tôi gặp nhau trong vùng đất đỏ Tây Nguyên nơi nổi tiếng Cafe và chúng tôi được sinh ra tại Tp Cafe BMT :) 3 tuổi vì gia đình quá khó khăn tôi được bà nội đưa về Quê cha sống với ô bà nội và cùng chú thím tôi :) và kể từ đó tôi lớn lên xa vòng tay cha mẹ đi học hay làm j tôi để p tự bản thân mk làm dù tôi nhìn thấy ngoài kia và ước ao cũng dk như bao đứa trẻ kia có cha mẹ ở bên đưa đến trường vỗ về chăm sóc y thương :) và cuộc sống dần quen tôi lớn lên từng ngày dù cha mẹ tôi có gọi điện về ? Thăm tôi như tôi chưa từng dk nhận được 1 câu nói "Cha y con cha thương con cha nhớ con" hay của mẹ tôi cũng v nhưng tôi biết họ rất thương tôi họ chưa bh nói tôi biết nhưng hành động lại cho tôi thấy điều đó v là đủ :) )
☘️18 năm tôi trưởng thành luôn mạnh mẽ tự bước đi nhưng tôi chưa từng sợ dù thực sự lòng tôi trái tim tôi sợ bỏ lại 1 mk bị bỏ rơi dù trong những giấc mơ trong 18 năm toii nhớ cha mẹ tôi biết nhường nào nhưng bên ngoài k ai thấy được ở tôi điều đó tôi đã khóc trong giấc mơ sợ trong giấc mơ bao nhiêu lần .
Nhiều lúc tôi muốn gục trên con đường tôi đi tôi muốn ngủ 1 giấc thật dài dài k b bh tỉnh lại hay muốn đi đến 1 nơi xa và cũng có 1 quãng time tôi như vô cảm tự kỉ lủi thủi 1 mk k nói chuyện k giao tiếp khép cánh cửa tâm hồn 😔
Con người ta khi đã tập quen 1 mk với sự cô đơn họ sx khó mờ thoát ra và khi họ thoát ra họ lại ngu ngơ trong mỗi bước chân họ đi .🍂
Trong tình y tôi dù trong lòng tôi y người đó biết bao dù tôi quan tâm a nhiều ntn có rẩ nhiều điều muốn nói ra nhưng tôi lại không nói được . Bản thân toii cũng ghét mk chả hiểu nổi mk làm sao cho đúng mờ 18t r lớn r đâu còn bé nữa tôi chỉ biết sợ hại sợ T_T
Tôi ghét cái cảm giác sợ đó tôi chả dám nói với ai :(
Cái cảm giác nắm tay hay 1 cái ôm 1 cái hôn nhẹ vào trán của a dành cho tôi tôi k biết tại sao mọi thứ lại tan biến nỗi sợ k còn như có 1 cái j đó ấm áp hp an toàn giúp tôi có động lực đứng lên bc ra khỏi nỗi sợ đối diện với TG này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #min