Tiền Truyện ( 2 )
Hễ tỉnh mộng là ta lại ý thức được rằng mình đã mất đi đôi mắt và mất đi ánh sáng
Ngày hôm đó, thiên phi Tố Cẩm mời ta đi đến Dao Trì ngắm hoa làm ta cho rằng đó chỉ là một buổi tiệc nhỏ của nữ nhân nên mới ngu ngốc nhận thiếp mời của nàng ta
Đứng trước Tru Tiên đài , ả chỉ lạnh lùng nhìn ta cười
" Ngươi có biết không ? Thiên Quân sắp phong Dạ Hoa làm thái tử còn phong cho ta làm phu nhân của Dạ Hoa "
Xưa nay, ta vốn không thể hiểu nổi quy tắc của đám thần tiên bọn họ chỉ cám thấy có một dòng máu nóng trào lên giữa lồng ngực nhưng ta lại không biết rằng mình đang tức giận hay hoang mang
" Ta và Dạ Hoa tâm đầu ý hợp, Cửu Trùng Thiên vốn là nơi người phàm các ngươi không nên tới , sinh con xong thì ngươi hãy từ Tru Tiên đài nhảy xuống trở về chốn cũ "
Ta không biết nhảy xuống Tru Tiên đài là có thể quay trở về núi Tuấn Tật hay không và cũng chẳng bao giờ sẽ nghĩ đến việc ra đi
" Là Dạ Hoa đích thân đưa ta quay về ư ? Ta là nương tử của chàng nên đương nhiên sẽ đi theo chàng .. "
Bây giờ nhớ lại , câu nói đó khiến ta thực sự chuốc nhục vào thân
Khi ấy ta luôn ngây ngô nghĩ rằng Dạ Hoa chỉ cần thích ta một chút thì sẽ luôn ở bên chàng
Sau khi nghe xong những lời vừa nãy Tố Cẩm thở dài nhưng vẻ mặt lại khinh khỉnh nhiều hơn sau đó nàng ta đột nhiên chộp lấy tay ta kéo ta ngã xuống mép Tru Tiên đài
Ta còn tưởng ả sẽ đẩy ta xuống nào ngờ kẻ rơi khỏi đài lại là nàng ta khi ta chưa kịp phản ứng bỗng nhiên bên cạnh liền xuất hiện một bóng đen lao vút qua , bổ nhào xuống dưới
Dạ Hoa ôm lấy Tố Cẩm đứng trước mặt chỉ lạnh lùng nhìn ta trong ánh mắt nung nấu ngọn lửa giận dữ ngút trời
Tố Cẩm nằm trong lòng chàng , thều thào từng chữ
" Đừng trách Tố Tố , nàng ấy nghe tin Thiên Quân ban thiếp cho chàng nên mới .. "
" Không phải thiếp , thiếp không đẩy nàng ta xuống ,chàng phải tin thiếp .."
Ta hết lần này đến lần khác giải thích với chàng trong sự kinh hoàng với một thái độ lắp ba lắp bắp giống hệt một tên tiểu nhân đang vụng về phân bua tội trạng của mình
" Đủ rồi ! nàng đừng nói gì nữa , ta chỉ tin những gì ta đã nhìn thấy "
Chàng không chịu nghe ta giải thích và cũng không tin lời ta nói chỉ ôm lấy Tố Cẩm vội vội vàng vàng rời khỏi Tru Tiên đài
Đêm đó , chàng đã đến nhưng lại vô cùng lạnh lùng đứng trước mặt ta
" Đôi mắt của Tố Cẩm đã bị chướng khí ở Tru Tiên đài làm hỏng rồi vậy nên nhân quả luân hồi , nợ cái gì của người khác thì nhất định sẽ phải trả cái đó vậy nên nàng đừng sợ .. "
Trước đó, chàng chưa bao giờ nhắc đến chuyện sẽ cùng ta thành thân trên Cửu Trùng Thiên này đột nhiên trong lòng ta lại dâng lên rất nhiều cảm xúc lạnh lẽo , sợ hãi và phẫn uất
" Tại sao chàng lại muốn đôi mắt của thiếp ? Là nàng ta tự mình nhảy xuống Tru Tiên đài chẳng liên quan gì đến thiếp cả , vì sao chàng lại không tin thiếp dù chỉ một chút ? "
" Khí độc bao quanh Tru Tiên đài nàng ta tự mình nhảy xuống há chẳng phải không muốn sống sao ? Tố Tố nàng đúng là càng ngày càng không biết lý lẽ ! "
Cửu Trùng Thiên này, ta chỉ có mình chàng là thân thuộc nhất vậy nên từ sâu trong thâm tâm ta vẫn luôn nghĩ rằng sau khi sinh đứa trẻ này ra sẽ cùng chàng nắm tay đứa con này ngắm mây trên biển suốt mười dặm ráng chiều mênh mông đỏ rực khắp vạn trượng và chẳng biết từ lúc nào thì chàng đã trở nên quan trọng như vậy đối với ta
Ta bị khoét đi đôi mắt nên vẫn chưa tự chăm sóc cho mình được vì vậy Nại Nại đã chăm sóc ta suốt ba ngày cho đến ngày thứ ba thì Tố Cẩm lại đến
" Đôi mắt của ngươi , hiện tại ta đang dùng rất tốt "
Ta chợt bừng tỉnh
Bạn đã từng yêu một người ?
Bạn đã từng hận một người ?
Thực ra yêu hận tình thù giữa hai con người đó thì ta chẳng qua cũng chỉ là người qua đường , mơ mơ hồ hồ bị giữ lại ở chính giữa ..
Hai ngày nay , ta đã không còn phân biệt nổi ngày đêm nhưng ta đã học được cách dùng tai để tìm được manh mối xung quanh mình
Sau khi dùng bữa xong , Nại Nại sấp ngửa chạy vào sân , giọng nói trở nên vô cùng khẩn trương
" Nương nương, Thiên Quân vừa ban chỉ là sẽ ban thiên phi Tố Cẩm cho .. Thái tử điện hạ "
Ta chỉ biết cười nhạt bởi vì ta biết rằng Dạ Hoa đã được phong làm thái tử đã được một thời gian thì chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi
Chỉ có điều , Tố Cẩm vẫn không trở thành chính thất của Dạ Hoa được gần đây ta có nghe nói , năm đó Thiên Quân và Đế Quân Bạch Chỉ của nước Thanh Khâu đã giao ước rằng người kế ngôi tiếp theo sẽ phải lập con gái của Đế Quân Bạch Chỉ chính là Bạch Thiển làm Thiên Hậu
Nghĩ ngợi một mồi , bỗng dưng bụng của ta lại đau đớn dữ dội khiến cho Nại Nại hốt hoảng một phen
" Nương nương , người làm sao thế ? "
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ấy , cười nhạt
" Hình như , sắp sinh rồi "
Trong suốt quá trình sinh nở , ta cứ ngất đi rồi lại tỉnh vô cùng đau đớn chợt nghĩ đến Tố Cẩm lúc thay mắt thì Dạ Hoa lại ở bên ả ta suốt một ngày một đêm nhưng bây giờ bên cạnh ta thì chỉ có mình Nại Nại bầu bạn cho nên dù có đau đớn ra sao ta vẫn kìm nén không gọi tên Dạ Hoa
Đã đủ bi thảm rồi cho nên ta không thể bi thảm hơn được nữa
Nại Nại vừa khóc vừa nói
" Nương nương , người hãy bỏ ra , ta sẽ đi tìm thái tử điện hạ ! "
Ta đã đau đớn không thốt nên lời chỉ có thể mấp máy môi ra hiệu
" Nại Nại , ngươi ở đây cùng ta một lúc chỉ một lúc thôi "
Sau khi nghe xong , Nại Nại càng hốt hoảng hơn khóc không ngừng
" Oe .. Oe .. Oe "
Là con trai
Ta không biết Dạ Hoa đến từ lúc nào khi tỉnh dậy chàng đã nắm chặt tay ta nhưng đôi tay lại lạnh như băng
Chàng bế đứa trẻ qua , chầm chậm nói
" Nàng có thể sờ mặt con , con rất giống nàng "
Ta không nhúc nhích tuy ta biết rằng mình rất yêu đứa trẻ này nhưng ta không thể mang nó theo cùng
Nếu đã như thế thì tốt nhất đừng động vào nó , đừng ôm ấp nó thì sẽ không khiến mình nảy sinh tình cảm sâu đậm
Dạ Hoa ngồi cạnh ta rất lâu nhưng chỉ im lặng không nói lời nào
Khi Dạ Hoa đi rồi ta mới gọi Nại Nại đến trước mặt dặn dò Nại Nại rằng hãy gọi nó là A Ly sau này nhất định phải chăm sóc nó thật chu đáo
Ngày ngày Dạ Hoa đều đến thăm ta chàng vốn la người ít nói còn ta lại nói rất nhiều nhưng gần đây chẳng còn ta chẳng còn hứng thú nhắc đến điều gì cho nên phần lớn thời gian cả hai người chúng ta cứ lặng lẽ bên nhau như thế
Chàng không nhắc đến hôn sự với Tố Cẩm và Nại Nại cũng không dám nói
Ba tháng sau , cơ thể ta đã hồi phục thì chàng lại mang tới rất nhiều vải vóc , váy áo còn hỏi ta thích cái nào rồi lại nói sẽ may hỉ phục cho ta
Chàng lại nói
" Tố Tố , ta đã từng nói ta sẽ thành thân với nàng "
Đương nhiên ta biết , chàng chỉ là thương hại ta và cảm thấy ta chỉ là một người phàm tục lại mù lòa tuy là ta tự làm tự chịu nhưng cũng vừa đáng giận lại khiến người ta phải thương xót
Ta tự nhủ chắc chắn ta sẽ phải ra đi bởi vì Cửu Trùng Thiên này chẳng còn lý do gì để ta ở lại nữa
Nại Nại đi dạo cùng ta , hết lần đến lần khác chúng ta cứ đi đi lại lại trên con đường từ Tẩy Ngô cung đến Tru Tiên đài khiến cho Nại Nại vô cùng khó hiểu nhưng ta lại nói với nàng ấy chỉ là ta thích ngửi mùi hoa phù dung ven đường đi
Nửa tháng nữa lại trôi qua , ta dựa vào cảm giác thì đã có thể tự mình đi một mạch từ Tẩy Ngô cung đến Tru Tiên đài mà không gặp bất cứ chướng ngại nào
Đứng trên Tru Tiên đài , lòng ta bỗng dưng nhẹ nhõm vô cùng bởi vì A Ly đã có Nại Nại chăm sóc thì ta còn gì mà không yên tâm ?
Trong giây lát ta lại rất muốn nói cho Dạ Hoa biết rằng ta không hề đẩy Tố Cẩm cho dù chàng có tin hay không
Trên đỉnh núi Tuấn Tật thì Dạ Hoa đã từng tặng cho ta một chiếc gương đồng rất đẹp khi ấy chàng phải đi rất xa làm một việc quan trọng
Một mình ta vò võ , chàng bèn lấy một bảo bối từ trong tay áo ra dặn dò ta rằng dù chàng có đi đến nơi đâu chỉ cần ta nhìn gương này gọi tên chàng nếu chàng không bận thì sẽ lập tức nói chuyện cùng ta
Ta cũng chẳng hiểu sao khi lên Cửu Trùng Thiên thì ta vẫn mang theo chiếc gương này bên mình hoặc món đồ đó là thứ duy nhất mà Dạ Hoa đã tặng cho ta
Ta rút chiếc gương ra , đã lâu rồi không gọi tên chàng dù có hơi ngập ngừng nhưng ta vẫn khẽ gọi
" Dạ Hoa "
Một hồi lâu , bên kia chiếc gương lại văng vẳng tiếng chàng
" Tố Tố ?
Ta đã quên rằng chàng không ở bên ta nên chỉ chầm chậm gật đầu , thật khó khăn mới có thể mở lời thêm lần nữa
" Thiếp phải về núi Tuấn Tật rồi đừng đi tìm thiếp , một mình thiếp vẫn có thể sống được và ta xin chàng hãy chăm sóc và nuôi dưỡng A Ly thật tốt
trước đây thiếp vẫn mơ rằng sẽ có một ngày có thể vừa nắm tay chàng ngắm trăng sáng giữa trời sao , ngắm ánh dương nhô trên biển mây lại có thể kể cho con nghe những chuyện khi xưa chúng ta ở trên núi Tuấn Tật , e là không thể nữa rồi "
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu mới dám thốt ra những lời còn lại trong lòng
" Đừng nói với con rằng mẹ nó chỉ là một người phàm trần bởi vì thần tiên trên trời đều coi thường người phàm "
Rõ ràng chỉ là những lời cáo biệt tầm thường mà sao trong phút chốc lại muốn rơi lệ ta liền ngẩng cao đầu nhìn trời xanh chợt nhớ ra mình đã chẳng còn đôi mắt vậy thì nước mắt chảy từ đâu ?
Giọng nói của Dạ Hoa dường như có chút đè nén
" Nàng .. đang ở đâu ? "
" Tru Tiên đài "
" Nàng ! "
" Thiên phi Tố Cẩm nói với thiếp rằng nhảy xuống Tru Tiên đài thì thiếp sẽ quay về được núi Tuấn Tật và bây giờ thiếp đã quen với việc không nhìn thấy gì nhưng núi Tuấn Tật vẫn là cố hương của thiếp nên mọi thứ xung quanh đều vô cùng quen thuộc , cuộc sống một mình sẽ không quá khó khăn hay bất tiện đối với thiếp "
Chàng vội vã ngắt lời ta
" Tố Tố , nàng đứng yên ở đó , ta lập tức tới đó ngay ! "
Cuối cùng ta vẫn không có dũng khí để giải thích với chàng một lần nữa khi đó không phải ta đẩy Tố Cẩm xuống rốt cuộc chàng vẫn chẳng tin ta còn ta thì chẳng tiếp nhận nỗi thất vọng và mất niềm tin của chàng
" Dạ Hoa , thiếp bỏ qua chàng , chàng cũng bỏ qua thiếp , hai người chúng ta từ nay về sau không ai nợ ai "
Chiếc gương đồng từ trên tay rơi xuống đất bên kia chiếc gương Dạ Hoa đang điên cuồng gào thét
" Nàng đứng yên ở đó , đừng nhảy ..! "
Ta quay người nhảy xuống Tru Tiên đài đối với Dạ Hoa thì ta chẳng thể yêu cầu thêm gì ở chàng nữa
Khi ấy ta không biết rằng , Tru Tiên đài diệt tiên thực ra là diệt đạo hạnh tu hành của thần tiên còn người phàm thì sẽ tan thành tro bụi
Khi ấy , ta cũng không biết rằng thực ra ta đâu phải người phàm trần
Chướng khí dưới Tru Tiên đài làm ta bị thương khắp mình cũng bởi vì đó là chướng khí có thể địch lại với ngàn vạn thần binh tuyệt thế nên đã xé toang phong ấn trên trán ta
Ta không ngờ rằng vết chu sa trên trán ta là do quỷ quân Kình Thương phá vỡ chuông Đông Hoàng khiến ta phải cùng hắn đại chiến một trận vô tình bị hắn phong ấn lấy đi ký ức , dung mạo và tiên khí trùm thân của ta biến thành một người phàm trần
" Bạch Thiển , ngươi sinh ra là tiên thai không cần tu hành cũng đã là tiên nữ nhưng khắp bốn bể tám hướng này
đâu có những việc dễ dàng như thế không trải qua thiên kiếp này sao ngươi có thể thăng lên làm thượng thần ? "
Cho nên , những yêu hận ân oán của mấy chục năm trong phút chốc chẳng qua cũng chỉ là thiên kiếp mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro