CHƯƠNG 1(1) : Đào hoa túy
Ta luôn cho rằng ta và Mặc Uyên chẳng khác gì nhau.
Cha ta tuy là ma quân, lúc tức giận có thể làm cho trời đất điên đảo, nhưng bình thường lại không hề có phong thái nên có của một vị trưởng bối. Người cả ngày nheo đôi mắt đào hoa, mặc một bộ cái áo dài trơn màu nhạt, cùng với đi một đôi giầy lúc uống rượu lúc đánh cờ lúc lại che đầu ngủ nướng, có lúc thật sự không còn cách nào khác cũng lên thiên thượng đi nghe hát. Tóm lại mà nói, ngoài việc những việc chính thức ma quân nên làm người không làm, còn lại người đều làm rồi.
Theo như người nói, người có không ít bạn rượu, ngay cả người cả ngày mặt lúc nào cũng cau có như thiên quân, cũng là anh em tốt của người, nhưng nếu là đã liên quan đến rượu thì hai chữ bạn bè này nên bàn kĩ lại.
Người này tên là Mặc Uyên, cũng là một trong số đó.
Cha nói người đó không giống, nhưng chỗ nào không giống, ta nghĩ mãi, chắc là do rượu mà hắn mang đến là loại rượu đào hoa độc nhất. Nếu nói đến rượu ngon, người trong mười dặm bát hoang ai không biết, Chiết Nhan người mới chưa đầy tám vạn tuổi dám nói là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng Chiết Nhân tính tình kỳ quái, sản lượng lại thấp, nếu tâm trạng không tốt, ba vạn năm cũng chưa chắc ủ được một bình rượu. Mặc Uyên cầm rượu của Chiết Nhan đến mượn hoa kính phật, phải là quan hệ vô cùng tốt.
Năm đó cha ta nắm trong tay mười mấy vạn ma quân, tuy nghiện rượu háo sắc thích nói phét, nhưng thực hư thế nào cũng được coi là bá chủ một phương nổi tiếng trong trời đất, nhưng ngày hôm nay lại bị một tên tiểu tử chưa đủ bảy vạn tuổi dỗ cho không còn biết gì. Ngay cả việc bản thân lúc hơn bảy trăm tuổi thầm yêu nữ oa cũng dám nói ra, cuối cùng còn đỏ mắt than thở chỉ hận gặp nhau muộn, còn thiếu chút nữa là hứa hẹn chung thân. Ta ở bên cạnh giật tóc người chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng, không phải chỉ là uống của người ta một vò rượu đào hoa thôi sao, mấy vạn năm danh dự cũng không cần nữa à.
Nói về ta lúc đó, thật ra cũng là một kẻ vô dụng. Có một khuôn mặt tuyệt diễm, nhìn có vẻ thông minh nhưng thật ra đầu óc thì khù khờ lắm. Tự nhận là thông minh hơn cha ta nhiều nhưng cuối cùng lại là người rơi vào bẫy trước.
Mặc Uyên chính là một tên cầm thú quần áo hoa lệ, mà bản tôn ta, lại vui vẻ phấn khởi làm chiếc tăm xỉa răng sau khi hắn ăn uống no say. Không chỉ là tăm xỉa răng, còn là một chiếc tăm rất dễ hài lòng. Hăn chỉ vô ý nhìn ta một cái, cũng đủ khiến ta mặt đỏ tim đập nhanh,lăn lộn trên mặt đất.
Cha ta tuy có vẻ bề ngoài nho nhã, nhưng thực tế lại là một kẻ mù chữ. Bởi vì điều này, người luôn cảm thấy vô hình chung bị thua kém tên thiên quân mặt đơ đó, tâm trạng rất là phiền muộn. Tục ngữ nói vọng tử thanh long, mong con gái thành phượng hoàng, người tâm tâm niệm niệm có thể nuôi dạy ta trở thành người có học thức, nhờ đó xoa dịu tâm bệnh của người.
Mỗi buổi trưa ta mới ngủ được hai tiếng, liền bị cha gọi dậy bắt ngồi trên cái bàn đá thấp dưới gốc hoa đào học cầm kỳ thi họa.Khi đó sở thích lớn nhất cua ta là ăn loại hồ lô ngào đường chua chua ngọt ngọt đến từ nhân gian.
Ta ngậm ngón tay trong miệng, chảy nước miếng nhìn theo cây hồ lô ngào đường đang chuyển động trong tay cha ta.
Cha đem đầu ta chuyển, bắt ta nhìn chuỗi biểu tượng không biết tại sao vẽ rất kỳ lạ đó, nói: đọc theo ta, quan quan đỗ đâu. Thực ra người cũng không biết những biểu tượng kỳ quái đó,Chỉ là đoán mò, có đúng có sai, sai chắc là nhiều hơn đúng.
Ta liếc chuỗi hồ lô ngào đường, đọc theo : đọc theo ta, quan
Cha ta thở dài, lấy từng quả băng hồ lô từ trên que tre xuống, bỏ hạt, bỏ vào miệng ta.Mỗi lần ta đều ăn vô cùng thích thú, cha ta mặt sầm sì. Tục ngữ nói, long sinh long, phượng sinh phượng, con trai của con chuột tự biết đào hố, cha ta lại không chịu tin những điều này.
Sau đó khi ta hơn ba vạn tuổi cuối cùng cũng có thể nhận ra hết những chữ ở trong sách, cha ta vui mừng tới mức mỗi ngày cầm rượu đi khoe khoang, gặp những kẻ tép diu sẽ giữ người ta lại khoe khoang con gái mình là thần đồng. Mặc dù Chập Xuất trước khi biết gọi cha mẹ đã có thể lưu loát đọc ngược mười quyển sách.
Ngược lại đến năm ta bảy vạn tuổi, khi Mặc Uyên dựa vào dãy san hô ở bãi biển Tử Tinh, đọc cho ta nghe từng chữ trong sách, ta mới biết, những chuỗi biểu tượng kỳ lạ đó, được nói ra từ miệng của hắn, đẹp tới không gì hình dung được. Mà ta học mấy vạn năm cái quan quan đỗ đâu đó thực chất là quan quan thư cưu.
Ta ngoài trèo mái nhà lật ngói, ăn trộm hồ lô ngào đường ra còn có một vóc dáng và sức lực hơn hẳn những đứa trẻ khác. Nhưng cha không cho ta học những cái đánh đánh giết giết đó, mãi cường điệu muốn ta là một thục nữ. Cho nên đến hơn bảy vạn tuổi, ta vẫn không có sở trường đặc biệt gì. So với bạn từ nhỏ tới lớn là Chập Xuất và tiểu Trúc Long, ta hiển nhiên quá mức phổ thông.
Sự xuất hiện của Mặc Uyên đối với ta là một sự kiện rất là vô cùng đặc biệt. Buổi chiều tà hôm đó, cha ta sớm đóng cửa đi xem những cái bảo bối mà nguồn gốc không được quá chính đáng của người. Mặc Uyên cầm một vò rượu đứng bên cửa lớn đóng chặt. Ta từ bên cửa sổ giấy tùy ý nhìn một cái, là đã đánh mất nửa con tim rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro