Chương 3
" Câm miệng, nếu các ngươi cảm thấy ta không phải người hiền lành, đó là các ngươi cách nhìn và ta cũng chưa bao giừ tự nhận mình là người hiền lành. Còn việc vì sao phân sự này đến tay ta, các ngươi cũng nên tự nghĩ lại điểm nào các ngươi dám nói mình hơn ta hoặc bằng ta." Huyền Nữ cũng không phải thuộc kiểu một sự nhịn chín điều lành liền không chút do dự sặc thanh lại, rồi nàng quay sang nhìn thẳng Hạ Trúc nói tiếp.
" Hạ Trúc, ta không nghĩ tới ngươi lại nghĩ ta như vậy, ta tưởng chúng ta có thể làm bạn. Nếu ngươi đã không muốn, Huyền Nữ ta một mình cũng sẽ vui vẻ mà không cần tới bạn."
" Mọi người đều là người thông minh, đều được ma ma tuyển chọn kỹ càng. Vì vậy nước sông không phạm nước giếng, nếu có lần sau ta cũng không ngại cùng mọi người phân phối trở thành hạ đẳng nô tỳ đâu."
Buông xong lời cảnh cáo, không để bọn họ phản ứng lại, nàng liền không chút do dự quay ra khỏi phòng, một lúc sau mới quay trở về.
Nàng quả thật muốn cho mấy con kiến kia vài bạt tai. Nhưng hiện tại nàng chưa chính thức tới Tĩnh An Cung sợ ngày mai liền có người thay thế được mình, chỉ cần ngày mai nàng tới nhận diện lần sau nàng có thể tùy ý lộ ra bản chất mà không sợ bị chuyển đi. Tới lúc đó nàng cũng không phải bánh bao mềm tùy ý nắn bóp.
Vừa sáng sớm, mọi người liền theo các tỳ nữ của các cung dẫn đi để nhận biết đường đi cũng như nhận biết công việc.
Ngày này Huyền Nữ cũng không cố tình làm quen, nên cũng không quen biết ai. Các cung nữ trong Tĩnh An Cung cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng bắt chuyện. Ngụy trang của nàng cũng không phải là năng động quá mức cái gì cũng tò mò muốn hỏi đông hỏi tây tỏ ra tinh nghịch. Làm như vậy quá mức ngu xuẩn tìm đường chết mà không phải tỏ ra đặc biệt.
Vì vậy cung nữ khác chỉ gì nàng làm lấy, hỏi gì đáp lấy không nhiều lời thêm.
Hoa viên của Tĩnh An Cung rất lớn và có nhiều khu vực. Công việc của nàng chỉ cần sáng và chiều tưới nước cho cây, hoa trong khuôn viên. Sau khi nàng làm xong công việc nàng phải quay lại phòng học của cung nữ.
Suốt 2 tháng nàng chưa từng một lần chính thức chạm mặt Nhị hoàng tử, chỉ có vài lần may mắn nhìn thoáng qua. Tuy vậy nàng cũng nắm bắt được Nhị hoàng tử thường đi con đường nào, nhưng hoa viên của con đường đấy không phải lúc nào cũng được phân phối cho nàng tới chăm sóc, mà là tùy cơ.
Giống như quy tắc ngầm ngăn cách không cho phép nô tỳ có thể nhìn thấy chủ tử lâu dài, ngoại trừ thái giám và nô tỳ thân cận.
Huyền Nữ cũng không có cảm thấy khó khăn hay sốt ruột, nàng vẫn sinh hoạt như bình thường.
Những người cùng phòng cũng đã biết điểm này trong cung nên trong phòng ngủ cũng không có tranh chấp gì xảy ra, ngoại trừ nàng vẫn bị cả phòng cô lập.
Nàng cũng không để ý, nàng bắt đầu cởi bỏ lớp ngụy trang ngoan ngoãn thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt độc ác doạ bọn họ coi như tiêu khiển làm thú vui.
Giống như bây giờ.
" Các ngươi cảm thấy nếu gương mặt của mình bị hủy hoại có thể ra cung sao? Nếu không ta thử xem xem." Nói xong quay người lại, ánh mắt lập loè muốn thử nhìn một lượt xung quanh.
Mọi người trong phòng co rúm lại, sắc mặt tái nhợt run lên vì sợ.
" Doạ các ngươi chơi, gương mặt xinh đẹp như vậy hủy hoại đi quá đáng tiếc. Nếu không các ngươi tới thử hủy hủy ta, rồi ta cũng có thể lột da mặt các ngươi xuống. Ý kiến này được không."
Huyền Nữ cười đến thiên chân, tò mò dò hỏi ý kiến.
Đáp lại là tập thể lắc đầu.
Ban đầu, còn có người sặc lại vài câu. Nhưng lâu dài trong lòng mọi người đều cảm nhận Huyền Nữ là kẻ điên không dám nói gì thêm, sợ nàng ta phát bệnh điên lên các nàng chạy không kịp.
Bọn họ cũng đã nói điều này với quản sự ma ma nhưng mà nàng ta quá có thể trang, bày ra bộ dạng nhu nhược ủy khuất mách lẻo.
" Ma ma ta không trách các nàng, tuy các nàng không thích ta, cô lập ta, lại còn nói ta như vậy, nhưng ta tin các nàng chỉ là giận ta nhất thời tức giận nói như vậy thôi."
Sau đó bọn họ bị quản sự ma ma trách móc một trận, còn nói rằng nếu có lần sau liền phạt các nàng không được ăn cơm.
" Chơi với các ngươi thật không thú vị. Ta muốn đi ngủ." Huyền Nữ chải đầu xong, leo lên sập đắp chăn ngủ.
Thấy người đã ngủ lúc này mọi người mới thở nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng tràn đầy ủy khuất cùng tức giận.
Nhà ai chơi trò chơi đào mắt lột da chứ!!!
Nếu không phải cấm đánh nhau, các nàng liền tập thể đánh chết nàng ta. Mà không phải ngày nào cũng lo lắng hãi hùng sợ nàng ta nửa đêm phát bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro