Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 7

Vô Tâm tròn mắt nhìn Tiêu Sắt, đôi mắt hạnh gợn lên vài tia hoảng loạn khó giấu. Miệng hắn mấp máy nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, vẻ ngơ ngẩn không thể che giấu, tựa như một đứa trẻ bất chợt  bị bắt gặp trong khoảnh khắc lúng túng. Tiêu Sắt thấy dáng vẻ này của Vô Tâm, trong lòng bất giác nở nụ cười, một cảm giác dịu dàng dâng lên. Vô Tâm trước mặt hắn, luôn điềm tĩnh, tự do phóng khoáng, giờ đây lại khiến hắn cảm thấy sự ngây ngô, chân thật chẳng thể giả vờ.

- Ngươi đột nhiên lại nói gì vậy?

Cuối cùng, Vô Tâm lên tiếng, ánh mắt lảng tránh, vô thức bước lùi lại vài bước. Dù Vô Tâm ra sức che giấu sự bối rối, Tiêu Sắt vẫn không rời mắt khỏi hắn, như thể chỉ cần lơ là một chút thôi, hắn sẽ biến mất vào khoảng không.

- Ta đang nghiêm túc đấy.

Vô Tâm bị lời nói này làm cho ngẩn người. Hắn ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt kiên định của Tiêu Sắt. Sự ngập ngừng len lỏi trong lòng, nhưng nỗi ngỡ ngàng đã chiếm trọn ánh mắt hắn.

- Chúng ta… cũng không phải sẽ không gặp lại nữa, ngươi sao tự nhiên lại nói mấy lời này?

- Chỉ là đột nhiên muốn biết thôi.

Tiêu Sắt khẽ cười, nhưng ánh mắt lại thoáng chút mất mát. Vô Tâm, cảm nhận được sự yếu đuối trong khoảnh khắc đó, muốn vươn tay ra, muốn chạm vào Tiêu Sắt, nhưng lại khựng lại, cánh tay chỉ mới giơ lên đã vội hạ xuống. Hắn im lặng, như muốn tìm câu trả lời, nhưng lại như cố tình trì hoãn. Tuyết vẫn không ngừng rơi, những hạt tuyết mỏng manh nương theo gió, đậu lên bờ vai hắn, khiến hắn khẽ run. Ánh sáng từ trong quán trọ phản chiếu trên nền tuyết trắng, như một tấm màn sương che mờ những cảm xúc khó nói. Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt, cuối cùng lên tiếng:

Tiêu Sắt, chỉ cần là ngươi, ta sẽ luôn...

Hai người các huynh sao nửa đêm canh ba lại ở ngoài này?

Khoảng khắc tưởng như ngắn ngủi lại tựa ngàn năm bỗng chốc bị phá vỡ. Giọng Lôi Vô Kiệt bất ngờ chen ngang, kéo hai người trở về hiện thực lạnh lẽo. Không gian giữa hai người vụt tan biến, như tấm gương bị nứt vỡ, để lại sự trống rỗng không lời. Lôi Vô Kiệt bị gió lạnh thổi qua, khiến toàn thân run rẩy. Cậu vừa xuýt xoa trước cái lạnh đêm đông, vừa hỏi - giọng khẽ run:

- Lạnh quá đi. Ngoài này lạnh chết được. Bộ hai huynh không thấy lạnh à?

- Vậy còn ngươi? Sao lại ra ngoài này?

Tiêu Sắt lạnh giọng hỏi, ánh mắt thoáng qua tia bất mãn, nhưng nhanh chóng giấu đi. Lôi Vô Kiệt lạnh đến da đầu tê rần, hoàn toàn không để ý thấy sự khó chịu trong lời nói của Tiêu Sắt.

Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt, bàn tay dưới lớp áo rộng khẽ buông lơi, như vừa trút bỏ căng thẳng. Hắn khẽ liếc sang Tiêu Sắt nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, ánh mắt như muốn tránh né điều gì.

- Được rồi, nếu thấy lạnh thì vào trong đi. Đừng đứng ngoài này mãi thế.

Vô Tâm bước tới vỗ vai Lôi Vô Kiệt, ánh mắt trở nên mềm mỏng, hắn nhẹ giọng nói, cũng không rõ lời này dành cho ai. Lôi Vô Kiệt như chỉ chờ có thế, vội gật đầu như bổ thóc, nhanh chóng bước vào trong quán trọ. Vô Tâm định rời đi, nhưng thấy Tiêu Sắt vẫn đứng im, ánh mắt dõi theo hắn có phần mơ hồ, tựa như có lời muốn nói. Vô Tâm khẽ cúi đầu, lên tiếng:

- Trời lạnh rồi, vào trong thôi.

Nhìn theo bóng lưng Vô Tám rời đi, Tiêu Sắt chỉ  im lặng, thở dài. Y lặng lẽ bước theo, để mặc những lời chưa kịp nói tan biến vào cơn gió lạnh.

...

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa mới hửng sáng, Đường Liên dẫn theo hai con ngựa dừng trước cửa quán trọ, muốn từ biệt mọi người để lên đường. Hành lý của anh đã được sắp xếp gọn gàng từ đêm qua, sẵn sàng lên đường.

Tiêu Sắt vội sai tiểu nhị trong quán làm vài món đơn giản để tiễn hai người. Lôi Vô Kiệt, với vẻ háo hức không giấu được, đòi đi theo nhưng Đường Liên chỉ mỉm cười lắc đầu, giọng điệu dứt khoát nhưng cũng không kém phần dịu dàng:

- Đây là nhiệm vụ sư phụ giao. Ta cần tự mình hoàn thành.

Lôi Vô Kiệt nghe vậy, bàn tay đang cầm tách trà hơi khựng lại. Một cơn gió lạnh lướt qua, khiến lòng cậu bất giác trống trải. Nhưng rồi, như sực nhớ tới lời hứa giữa bọn họ, Lôi Vô Kiệt cười nhẹ, giọng nói vang lên như tự động viên bản thân:

- Rồi sẽ sớm gặp lại thôi, sư huynh.

Đường Liên nhìn Lôi Vô Kiệt, thoải mái gật đầu, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng hiếm hoi. Tiểu nhị rất nhanh đã dọn món lên. Đồ ăn đơn giản chỉ có ít bánh bao hấp cùng một nồi súp nấm. Nguyên Y nhìn một bàn thức ăn trước mặt, hơi nhíu mày. Thiên Lạc thấy Nguyên Y mặt mày khó coi, tưởng cô nàng chê bai thì buông lời châm chọc:

- Sao vậy? Mấy món ăn này không vừa mắt cô à?

Nhược Y vội ngăn Thiên Lạc lại, muốn khuyên can vài câu. Nhưng Nguyên Y có vẻ cũng không để ý mấy tới lời nói của Thiên Lạc, cô kéo Vô Tâm ngồi xuống. Vô Tâm thoáng thấy sắc mặt Nguyên Y không tốt, nghĩ cô vẫn còn mệt trong người, liền  múc một bát súp nấm, đưa tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói:

- Tỷ mau ăn đi. Để nguội mất ngon.

Nguyên Y nhìn bát súp nấm trước mặt, ánh mắt thoáng đanh lại, đôi mày nhíu chặt như đang cố kiềm nén điều gì. Vẻ tái nhợt trên gương mặt cô càng khiến Vô Tâm lo lắng, hắn vươn tay ra định chạm vào người cô nhưng Nguyên Y chỉ tránh đi, mỉm cười chiếu lệ nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn lẩn khuất chút mệt mỏi khó nhận ra.

- Ta lên phòng thu dọn trước, đệ xong với bọn họ thì chúng ta đi.

Lời vừa dứt, Nguyên Y đứng dậy, đi về phòng. Thấy vậy, Thiên Lạc không kiềm được bĩu môi:

- Xí, làm bộ làm tịch cho ai xem chứ.

Nhược Y thoáng nhìn qua, chạm khẽ vào tay Thiên Lạc, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nghiêm khắc.

- Thiên Lạc, muội chú ý lời nói chút.

Thiên Lạc hơi xấu hổ, vội quay đi, cố giấu vẻ không vui của mình. Vô Tâm không buồn để mắt tới họ, hắn nhìn theo hướng Nguyên Y rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Tiêu Sắt lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Nguyên Y khuất dần trên cầu thang, đôi mắt thoáng qua chút suy tư. Y bước tới bên cạnh Vô Tâm, vỗ nhẹ vai hắn, giọng điềm đạm nhưng mang theo sự quan tâm kín đáo.

-  Ta sẽ kêu tiểu nhị đem lên cho cô ấy một phần điểm tâm khác.

- Làm phiền rồi.

Vô Tâm khách sáo nói. Tiêu Sắt gật đầu, y nhìn thoáng qua bát súp vẫn còn bốc khói, trong lòng khẽ động. Vốn y cũng đã quen cách Vô Tâm âm thầm quan tâm người khác, nhưng lần này, cảm giác có chút khác biệt. Ánh mắt Tiêu Sắt  khẽ híp lại, như thể cân nhắc điều gì, rồi quyết định ngồi xuống bên cạnh Vô Tâm. Y cầm bát súp lên, múc một muỗng. Hương vị thanh ngọt của súp nấm làm vơi đi phần nào cái lạnh trong lòng y.

Thiên Lạc nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, ánh mắt thoáng qua một tia nghi hoặc lẫn bất mãn. Cô định mở miệng, nhưng lời nói ra đến đầu lưỡi lại bị ánh mắt nhàn nhạt của Tiêu Sắt chặn lại. Thiên Lạc chỉ đành cúi đầu, lặng lẽ ăn phần súp của mình, bàn tay cô khẽ siết chặt, nhưng nhanh chóng thả lỏng, cố giữ vẻ tự nhiên để không khiến mọi người khó xử. Bầu không khí trong quán nhất thời trở nên im lặng, mọi ánh nhìn đều vô thức đổ dồn về phía Tiêu Sắt. Chỉ có Lôi Vô Kiệt vẫn vô tư khoả lấp cơn đói.


Vô Tâm khẽ liếc nhìn Tiêu Sắt đang ngồi cạnh hắn, dáng vẻ điềm tĩnh của y như thể bầu không khí ngột ngạt đang bủa vây lấy họ không mảy may liên quan tới mình. Vô Tâm biết Tiêu Sắt không chỉ đơn giản muốn nếm thử món súp. Nhưng hắn không vạch trần. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, khiến hắn lại một lần nữa, như bị kéo vào một vực sâu quen thuộc nhưng không thể gọi tên. Hắn vội rời tầm mắt, nhưng nụ cười nhàn nhạt trên môi lại như phơi bày những dao động trong lòng hắn. Tiêu Sắt cũng không thể giấu được cảm giác bối rối, y khẽ liếc nhìn hắn, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời không rõ nghĩa. Nhưng y nhanh chóng quay đi, đáy lòng cuộn lên những cảm xúc rối bời.

Diệp Nhược Y nhìn qua hai người họ, dường như hiểu ra gì đó, cô khẽ trao cho Thiên nữ Nhụy một ánh mắt, rồi không nói gì thêm. Thiên nữ Nhụy hơi cụp mắt, ánh mắt tưởng chừng bình lặng, nhưng ẩn sâu trong đó là những cảm xúc khó gọi tên. Bàn tay cô vân vê tách trà trong tay, ngón tay khẽ siết chặt, như thể đó là cách cô giữ bình tình trước những cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng.

Không khí trong quán rơi vào trầm mặc, mỗi người đều chìm trong thế giới riêng của chính mình. Những lời chưa nói treo lơ lửng giữa họ, nhưng rồi giọng nói đầy phấn khởi của Lôi Vô Kiệt vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh:

- Khà, đồ ăn ngon thật. No căng cả bụng.

Giọng nói đầy phấn khởi của Lôi Vô Kiệt như kéo mọi người trở về hiện thực. Như ánh nắng xuyên qua mây mù, xua tan sương lạnh, mang lại chút hơi ấm dễ chịu cho căn phòng.

Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những đám mây dày, phủ lên nền tuyết trắng xoá, như muốn vỗ về cái lạnh lẽo đang bao phủ khắp nơi. Những cành cây khẳng khiu đón từng cơn gió thổi qua, mang theo vài hạt tuyết còn vương lại, hoà mình vào khoảng không cô tịch.

Đường Liên khoác trên người chiếc áo lông màu tím than, thả bộ từng bước chậm rãi bên cạnh Thiên nữ Nhụy, theo sau là Lôi Vô Kiệt, Nhược Y và Thiên Lạc.

Lôi Vô Kiệt liên tục nhắc đi nhắc lại:

- Chúng ta sẽ gặp nhau sau một tháng nữa, nhất định đấy.

Cậu cười tươi, nhưng ánh mắt lại không giấu được sự lưu luyến. Đường Liên mỉm cười gật đầu, nói:

- Được rồi, sau khi xong việc, ta sẽ gửi thư báo cho đệ một tiếng. Đừng lo lắng quá. Ta sẽ trở về sớm thôi.

Thiên Lạc cùng Nhược Y thì cùng Thiên nữ Nhụy hàn huyên thêm đôi ba câu. Dù sao cũng không biết đến khi nào mới có thể lại cùng hội ngộ. Thiên nữ Nhụy đứng đối diện Thiên Lạc và Diệp Nhược Y, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được chút buồn bã. Cô nắm lấy tay Nhược Y, khẽ siết chặt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Nếu có cơ hội, mong ngày sau chúng ta lại được gặp mặt. Đến lúc đó, hẳn chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn.

Nhược Y mỉm cười, nói - giọng nhỏ nhẹ pha lẫn bồi hồi:

- Được, cô nhớ phải giữ gìn sức khoẻ đấy.

Thiên Lạc chỉ đứng bên cạnh, thi thoảng lại gật đầu, nhưng ánh mắt lại đang nhìn về một hướng xã xăm nào đó, nét mặt phảng phất chút trầm lắng.

Vô Tâm đứng một góc, dõi mắt nhìn theo, lại không biết Tiêu Sắt đã bước đến cạnh hắn từ bao giờ. Ánh mắt y nhìn vô định về phía xa xa:

- Ngươi cũng sẽ rời đi à?

Vô Tâm khẽ gật đầu, nét mặt thoáng qua một tia trầm tư:

- Ừ, Thiên ngoại thiên vẫn còn một số chuyện cần ta giải quyết. Sau khi xong việc sẽ đến tìm các ngươi.

Vô Tâm nói, giọng nói nhẹ bẫng như tiếng thở, như thể mọi chuyện đều đơn giản. Tiêu Sắt im lặng không đáp. Ký ức xưa trỗi dậy, hắn đã từng nói câu này vào một ngày tuyết rơi trắng xoá. Nhưng đổi lại chỉ là khoảng thời gian chờ đợi đằng đẳng. Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, ánh mắt trở nên mơ hồ, như có điều muốn nói nhưng chẳng thể giải bày. Lời nói tưởng như quen thuộc ấy lại khiến y thấy nặng nề. Một lời hứa mãi vẫn chẳng thể thành.

Những hạt tuyết mỏng manh bị gió cuốn bay đi, dần biến mất vào trong không gian tĩnh lặng. Tiêu Sắt hít một ngụm khí lạnh, cố xua đi những cảm xúc mãnh liệt đang không ngừng gào thét trong lòng. Bàn tay giấu dưới lớp áo khẽ siết chặt, nỗi bất an trong lòng như những cơn sóng thủy triều, từng đợt cuốn lấy tâm trí y, khiến y không thể thốt lên những lời muốn nói.

- Đi sớm về sớm đấy.

Tiêu Sắt nhìn đám người Lôi Vô Kiệt đang trò chuyện ở phía trước, trong ánh mắt thoáng qua một nét mềm mại, cuối cùng y nói, giọng khàn khàn, như muốn che giấu cảm xúc.

Vô Tâm quay lại nhìn y, nụ cười trên môi mang theo chút gì đó dịu dàng mà khó nắm bắt.

- Được. Lần này sẽ không để ngươi đợi lâu đâu.

Lời nói của Vô Tâm rất nhẹ, tựa như tiếng thì thầm, ánh mắt thoáng qua một tia kiên định. Gió lạnh thổi qua, khiến vạt áo Vô Tâm khẽ lay động, tựa như chút gì đó chẳng thể giữ được. Tiêu Sắt chầm chậm thu tầm mắt, rơi vào trầm tư. Cảm giác bất an trong lòng vẫn chẳng vơi đi. Y khẽ nhắm lại đôi mắt, như muốn kiềm lại những cảm xúc bức bối trong lòng.


...

Tháng ngày dần trôi. Đông qua xuân về. Thoắt một cái, ngày hẹn đã cận kề.
Thời tiết những ngày đầu xuân vẫn còn phảng phất chút hơi lạnh của mùa đông vừa qua. Sau những ngày vùi mình trong không khí lạnh lẽo của một mùa đông dài, cây cối bắt đầu vươn mình đón nắng. Những tia nắng vàng ươm len lỏi qua từng kẽ lá, phủ lên đất những sắc màu cuộc sống. Những cơn gió thổi qua, nhè nhẹ run chuyển vài cành non mới nhú, mang theo hương vị dịu ngọt của đất trời. Bầu trời cao rộng, xanh thẳm không một gợn mây, phẳng lặng như mặt nước hồ, xa xa là những cánh chim chao lượn trên nền trời rộng lớn, tiếng hót líu lo vang vọng trong không gian, lúc xa lúc gần, như một khúc hoà tấu chào mừng mùa xuân về.

Tuyết Lạc sơn trang quanh năm cô tịch, lúc này lại rộn rã tiếng cười nói. Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ đang mở, nhảy nhót trên những chiếc bàn gỗ mộc mạc. Trong quán trọ, mấy tiểu nhị đều đang bận rộn với công việc tiếp khách.

- Ta nói này, lần này nhất định phải đi Ngân Sơn. Nghe nói ở đó cảnh sắc rất nên thơ, còn có cả hồ băng. Ta còn nghe nói nếu đứng từ đỉnh núi nhìn xuống còn thấy được trời đất giao hoà.

Lôi Vô Kiệt vừa nói vừa hào hứng vung tay, ánh mắt sáng lên, ánh lên sự vui thích, như một đứa trẻ sắp được cho quà. Thiên Lạc ngồi đối diện, tay nhàn nhã xếp cờ, giọng điệu bình thản nhưng đầy châm chọc:

- Hồ băng? Ngươi chắc không phải định đến đó để trượt chân xuống nước đâu nhỉ? Nếu vậy, nhớ nói bọn ta trước một tiếng, để còn biết đường kéo ngươi lên.

Diệp Nhược Y ngồi bên cửa sổ, không khỏi bật cười. Cô cẩn thận cắm mấy cành hoa mận trắng vào bình, ánh mắt dịu dàng liếc qua hai người bọn họ.

- Có lẽ không cần đâu, chỉ cần chuẩn bị sẵn một bộ quần áo khô là được.

- Đừng có mà coi thường ta nha. Lần này ta chắc chắn sẽ trèo lên đỉnh núi, đến lúc đó xem tỷ còn có thể nói được gì.

- Được, được, vậy ta sẽ chóng mắt lên xem cho rõ.

Thiên Lạc hờ hẫng nhấc một quân cờ, đặt xuống bàn. Tiếng cười lại vang lên, hoà với không khí náo nhiệt của buổi sáng. Mọi người đang hăng say bàn về chuyến đi sắp tới, nhưng ở một góc bàn, Tiêu Sắt chỉ lặng lẽ ngồi đó, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, như thể mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt kia đều không liên quan tới y.

Chén trà trước mặt Tiêu Sắt đã nguội lạnh từ bao giờ nhưng y không chút bận tâm. Đôi mắt y dán vào ô cửa sổ, nhìn ra khoảng trời xanh thẳm. Tiếng cười nói vẫn vang vọng bên tai, như một bản hòa ca mùa xuân. Nhưng với Tiêu Sắt, tất cả như bị che mờ bởi một bức tường vô hình, để lại trong lòng y một khoảng trống mơ hồ.

- Vô Tâm

Tiêu Sắt khẽ thì thầm, giọng y rất nhẹ, như làn gió thoáng qua, khó mà nghe rõ.

Diệp Nhược Y để ý thấy nét trầm tư trên gương mặt Tiêu Sắt, cô định hỏi nhưng đã bị Thiên Lạc cắt ngang:

- Được, vậy quyết định đến Ngân Sơn. Tiêu Sắt, huynh có định mang theo gì đặc biệt không?

Tiêu Sắt giật mình, ánh mắt trở về hiện thực. Y cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà để che đi nụ cười nhạt.

- Ta thì không cần đâu. Mọi người cứ tự sắp xếp đi.

- Huynh thật là nhạt nhẽo.

Lôi Vô Kiệt bĩu môi nói, đoạn quay sang Thiên Lạc, tiếp tục bàn bạc. Tiêu Sắt không nói gì, y lặng lẽ đặt tách trà xuống, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào khoảng trời thăm thẳm. Rõ ràng mùa xuân đã về tới, vậy mà lòng y vẫn lạnh lẽo, như dư âm của mùa đông hãy còn sót lại.

- À đúng rồi, ta mới nhận được thư của Đường Liên. Huynh ấy nói đang trên đường trở về, hai ngày nữa sẽ cùng hội họp với chúng ta.

Giữa lúc đang bàn bạc, Lôi Vô Kiệt như nhớ ra điều gì, nói, trong mắt ánh lên sự vui mừng khó giấu. Thiên Lạc cầm một quân cờ, còn chưa hạ xuống, khoé môi cong lên một nụ cười nhẹ:

- Cuối cùng cũng chịu về rồi. Huynh ấy thật chậm chạp quá.

Nhận được tin báo của Đường Liên càng khiến không khí thêm sôi nổi, như thể niềm vui của mọi người như hoà lẫn vào không gian nơi đây.

Nhưng Tiêu Sắt chỉ ngồi trầm ngâm, ngón tay y vô thức vân vê tách trà trong tay, một nỗi bất an mơ hồ dấy lên trong lòng, khiến Tiêu Sắt có phần bồn chồn không yên. Cánh tay giấu trong lớp áo khẽ siết chặt.

Vô Tâm, ngươi sẽ giữ lời, phải không?

Một làn gió nhẹ nhàng thổi tới, làm lay động lớp áo ngoài của Tiêu Sắt, cơn gió mang theo hương vị thanh ngọt của cây cỏ, nhưng lại không sao xua tan được nỗi lo lắng trong lòng y. Như một sợi dây siết chặt trái tim y, khiến hơi thở y trở nên nặng nề.

- Vô Tâm, tại sao ngươi vẫn chưa về?
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro