Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Chương 1

Tuyết Lạc sơn trang tọa lạc ở phía bắc thành Thiên Khải, là nơi quanh năm vắng vẻ và cô quạnh. Tuy vậy, đây cũng được coi là một nơi có phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc, đậm chất thơ. Sau lưng là những dãy núi trùng điệp, trước mặt lại hướng thẳng ra biển rộng mênh mông, tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng. Mùa đông này, tuyết rơi dày, phủ kín mọi ngóc ngách, khiến không gian càng thêm tĩnh lặng. Nơi đây có vẻ vắng vẻ hơn bao giờ hết, chỉ có tiếng gió thổi và tuyết rơi lất phất. Cách Tuyết Lạc sơn trang khoảng hai mươi dặm, một trấn nhỏ nằm dưới sườn núi, khí hậu nơi đó có phần đỡ khắc nghiệt hơn, nhưng không thể so với vẻ lạnh lẽo của vùng đất này.

Bên cạnh khung cửa sổ trong quán trà, một nam nhân khoác lên mình bộ lông bào màu xanh thẫm, ánh mắt hắn hướng ra ngoài, vô thức nhìn về một điểm xa xăm. Bộ đồ ấy, dù đơn giản, lại toát lên sự quý phái và quyền uy, chứng tỏ người mặc không phải là kẻ tầm thường. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng có vẻ như tâm trí đang lạc lối ở đâu đó. Tách trà trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, nhưng nam nhân kia không có vẻ gì muốn thay tách mới, hay làm gì khác. Mọi thứ xung quanh dường như không thể lọt vào tâm trí hắn. Quán trà vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân của một tiểu nhị đang cần mẫn lau chùi bàn ghế. Dù bàn đã bóng loáng không một hạt bụi, hắn vẫn miệt mài lau dọn, như thể không còn việc gì khác để làm.

Tiếng chân nhẹ nhàng từ phía sau, một tiểu nhị khác từ gian phụ bước ra, liếc nhìn một vòng rồi thở dài, có vẻ chán nản. Hắn bước tới bên người nam nhân ngồi gần cửa sổ, nhẹ giọng gọi:

Ông chủ.

Nam nhân lười biếng dời tầm mắt, hỏi:

Chuyện gì?

Gần đây quán vắng khách quá. Có nên tu sửa lại chút gì không...?

Lời chưa dứt, nam nhân đã thở dài một tiếng:

Không cần thiết.

Hắn không thèm chớp mắt, ánh mắt lại quay về phía ngoài cửa sổ. Tiểu nhị chỉ biết im lặng, không dám nói thêm. Trong không gian vắng lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân của hắn và tiếng tuyết rơi lặng lẽ ngoài kia.

Bất chợt, xa xa, từ phía đường dẫn đến quán, một nhóm người thấp thoáng xuất hiện. Nam nhân không vội vã, chỉ lười nhác lên tiếng:

Có khách.

Dù chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng lập tức, không khí trong quán thay đổi. Hai tiểu nhị vội vàng dọn dẹp lại bàn ghế, chuẩn bị tiếp khách. Nam nhân đứng dậy, chỉnh lại bộ lông bào rồi bước ra phía cửa.

Một tốp người đi vào, gồm hai nam nhân, ba thiếu nữ và một vị hoà thượng. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, sắc mặt nam nhân không khỏi thay đổi:

Lâu rồi không gặp.

Lâu rồi không gặp, Tiêu Sắt.

Một nam nhân đáp lại, miệng nở nụ cười tươi rói. Bộ phục trang đỏ rực của y, như ngọn lửa bùng cháy, không ai khác chính là Lôi Vô Kiệt. Người đứng bên cạnh y, mặc y phục xanh tím, là Đường Liên. Nữ nhân đứng gần họ, vẻ ngoài thanh thoát nhưng lạnh lùng, khẽ cúi đầu chào. Tiêu Sắt nhìn họ, khuôn miệng vô thức cau lại:

Hiếm khi thấy hai người ở chung một chỗ như này. Có chút mới mẻ.

Đường Liên đỏ mặt, vội ho khan một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng. Thiên Lạc, đứng sau, nhảy lên, giọng đùa cợt:

Hai người bọn họ thật chẳng thể rời nhau được một phút.

Đường Liên quay lại, ánh mắt sắc như dao:

Thiên Lạc, muội ăn nói cho cẩn thận.

Muội nói gì sai? Hai người suốt cả đường đi cứ dính sát vào nhau. Ai chẳng thấy. Huynh việc gì phải chối chứ?

Muội...

Đường Liên im lặng, chỉ biết trừng mắt với Thiên Lạc đang đắc ý. Thiếu nữ Nhụy đứng gần, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Đường Liên, giọng ôn nhu:

Đường Liên, huynh đừng tức giận.

Hứ.

Thiên Mạc, đứng một bên, thấy cảnh tình tứ này liền quay đi, không thèm bận tâm. Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

Mấy người không vào trong sao? Ngoài này lạnh quá.

Tiêu Sắt quay lại nhìn, ánh mắt dừng lại trên một vị hoà thượng mặc bào trắng. Khuôn mặt hắn thanh tú, thoát tục, đôi mắt sắc xảo như muốn hút hết mọi sự chú ý. Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sắt, hoà thượng mỉm cười nhẹ:

Sao vậy? Chẳng lẽ ông chủ Tiêu đây không mời tách trà nóng à?

Được.

Bắt gặp ánh mắt ấy, Tiêu Sắt như bị điện giật, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Chỉ đành quay người bước vào trong quán, theo sau là nhóm bạn. Họ chọn một bàn ở giữa phòng, ngồi xuống lần lượt. Tiểu nhị thấy khách quen liền chạy lại, nở nụ cười tươi rói:

Ngài muốn gì ạ?

Tiêu Sắt không buồn nhìn hắn, nhẹ giọng đáp:

Một ấm trà nóng, sáu bát mì dương châu, thêm một bát thịt.

Tiểu nhị vội vã đi ngay. Thiên Lạc thì vẫn không chịu ngừng đùa giỡn:

Đường đường là chủ một sơn trang mà lại tiếp đãi bạn bè bạc bẽo thế này sao?

Tiểu thư, nhìn vậy thôi chứ tại hạ cũng đâu giàu có gì. Đừng khó khăn quá.

Không giàu có? Không phải ngươi là Vĩnh An Vương, Lục thái tử sao?

Thiên Lạc cười đùa. Tiêu Sắt hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng đáp lại, giọng đầy bình thản:

Chỉ là cái danh thôi. Triều đình nào cho ta đồng nào chứ?

Hứ, nói không lại ngươi.

Thiên Lạc bực bội nói, nhưng Tiêu Sắt chẳng buồn để ý đến cô. Từ lúc nãy đến giờ, ánh mắt y vẫn dừng trên người Vô Tâm.
Vô Tâm dường như chẳng nhận ra, chỉ thản nhiên thưởng thức khung cảnh xung quanh, trên môi thoáng ý cười nhàn nhạt, tựa như mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến hắn.

Ngươi sao lại ở đây?

Tiêu Sắt đột ngột lên tiếng, giọng nói có chút bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ bình thản thường ngày.

Vị hòa thượng nghe vậy bèn quay đầu lại, nụ cười trên môi không đổi:

Ta có việc, tiện đường ghé qua.

Ánh mắt Tiêu Sắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, nhưng y chưa kịp hỏi thêm thì Lôi Vô Kiệt đã hào hứng chen vào:

Là thế này. Bọn ta đang trên đường đến thăm ngươi, giữa đường gặp y cùng Bạch Phát Tiên. Nghe bọn ta nói sẽ đến Tuyết Lạc sơn trang, y liền ngỏ ý muốn đi cùng.

Vậy Bạch Phát Tiên đâu?

Lần này, Diệp Nhược Y lên tiếng thay:

Ông ấy đi rồi, bảo có chút việc cần làm.

Đi rồi?

Tiêu Sắt lặp lại, ánh mắt khẽ nhíu lại đầy suy tư. Với tính cách của Bạch Phát Tiên, ông hiếm khi rời Thiên Ngoại Thiên nếu không có lý do đặc biệt. Không biết lần này là chuyện gì...

Vô Tâm như đọc được suy nghĩ của Tiêu Sắt, bình thản giải thích:

Ngươi không cần lo. Chỉ là một vài việc vặt, tiện thể hỏi thăm mấy người quen cũ.

Tiêu Sắt nghe vậy liền im lặng. Y biết rằng nếu Vô Tâm không muốn nói, dù có hỏi thêm cũng chỉ vô ích. Dẫu vậy, trong lòng y vẫn lẩn khuất chút nghi ngờ, bởi những người quen của Bạch Phát Tiên ở Trung Nguyên này chẳng có nhiều. Những ký ức cũ chợt ùa về, gợi lại hình ảnh năm đó tại Vu Điền Quốc...

Đúng lúc ấy, tiểu nhị bưng khay mì lên, bát mì nóng hổi toả làn khói mỏng làm không gian trong quán trở nên ấm áp hơn. Lôi Vô Kiệt lập tức hớn hở:

Đói chết mất!

Hắn không đợi ai, gắp ngay một đũa mì lớn đưa vào miệng, vừa ăn vừa xuýt xoa:

Nóng! Nóng quá!

Từ từ thôi!

Diệp Nhược Y nhẹ nhàng rót trà cho hắn, tay dịu dàng vỗ lưng giúp Vô Kiệt không bị sặc. Cử chỉ ân cần của cô làm Tiêu Sắt hơi sững lại. Nhìn cảnh thân mật ấy, y bất giác nhớ về những ngày còn ở thành Thiên Khải. Khi ấy, Lôi Vô Kiệt vẫn còn khờ khạo, mỗi cử chỉ hay lời nói thân mật đều vụng về, nhưng giờ đây sự tự nhiên của cả hai khiến mọi thứ dường như quá đỗi quen thuộc.

Tiêu Sắt lặng lẽ gắp một đũa mì, nhưng khi ánh mắt y rơi xuống người Vô Tâm, tay y lại khựng lại. Từ nãy tới giờ, hắn chẳng hề động đũa, chỉ ngồi đó, nhấm nháp từng ngụm trà. Dáng vẻ an tĩnh này của Vô Tâm thật khiến người khác khó hiểu.

Lôi Vô Kiệt nhanh chóng chú ý, lập tức hỏi:

Vô Tâm, ngươi sao thế? Sao không ăn? Để mì nguội thì còn gì ngon nữa!

Vô Tâm chỉ mỉm cười, đẩy bát mì về phía Lôi Vô Kiệt:

Ta không đói. Ngươi ăn luôn phần của ta đi.

Không đói? Ngươi đã ăn gì đâu?

Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn bát mì trước mặt.

Ta đã dùng bữa với Mạc thúc trước khi gặp mọi người rồi. Giờ vẫn chưa thấy đói.

Vậy sao? Vậy ta không khách sáo nữa!

Lôi Vô Kiệt vui vẻ cầm bát mì lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Vô Tâm khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt vô tình hay hữu ý chạm phải ánh mắt Tiêu Sắt. Đối diện với nụ cười ẩn ý kia, Tiêu Sắt lập tức quay đi, nhưng cảm giác lồng ngực ngứa ngáy lại chẳng thể tan biến.

Sau khi ăn uống xong, cả nhóm ngồi ôn lại những câu chuyện xưa cũ. Lôi Vô Kiệt vẫn là người nói nhiều nhất, kể từ những chiêu thức mới cậu học được đến những chuyện giang hồ gần đây. Đường Liên và Thiên Lạc đôi khi cũng phụ họa vài câu, nhưng rõ ràng, Diệp Nhược Y và Thiên Nhụy không mấy hứng thú. Cuối cùng, cả hai đều lần lượt về phòng nghỉ ngơi sau chuyến đi dài đầy mệt mỏi.

Đây là phiên bản đã bổ sung, tập trung vào những điểm nhấn bạn đề cập:

---

Phòng nghỉ của cả nhóm sớm đã được Tiêu Sắt dặn dò tiểu nhị quét dọn sạch sẽ. Tuyết Lạc sơn trang nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ đương nhiên cũng không nhỏ, các phòng trọ dành cho khách đều nằm trên lầu hai. Phòng nghỉ của nhóm Lôi Vô Kiệt là hai phòng nằm cạnh nhau, cũng là hai phòng tốt nhất ở Tuyết Lạc sơn trang.

Diệp Nhược Y cùng Thiên nữ Nhụy vừa vào phòng đã không khỏi ngạc nhiên. Tuy nói là phòng tốt nhất ở đây nhưng đồ đạc cùng cách bài trí trong phòng đều khá đơn giản, mang hơi hướng tối giản đặc trưng. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu đặt trên chiếc bàn gỗ thấp khiến căn phòng trông ấm áp nhưng lại phảng phất chút lạnh lẽo của mùa đông.

Diệp Nhược Y nhìn cách bài trí của căn phòng, khẽ cười:

Đúng là rất giống phong thái của Sở Hà.

Nói vậy là ý gì? Hai người... ?

Thiên nữ Nhụy không biết sự tình trong chuyện giữa Diệp Nhược Y và Tiêu Sắt nên thắc mắc hỏi. Diệp Nhược Y liền kể lại rằng cô và Tiêu Sắt vốn quen biết từ hồi Tiêu Sắt vẫn còn là Lục hoàng tử của Thiên Khải. Nghe vậy, Thiên nữ Nhụy cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô biết dù sao mình cũng không thân thiết với Tiêu Sắt, đào sâu vào chuyện cũ của người khác không phải phong cách của cô.

---

Tại đại sảnh quán trà.

Cạch.

Lôi Vô Kiệt đặt mạnh ly rượu xuống bàn, khoái chí cười khà khà:

Lâu rồi chúng ta mới lại tề tựu đông đủ như hôm nay. Thật là vui quá đi!

Thiên Lạc chỉ nhìn hắn, mặt đỏ lựng như trái cà chua chín, không nhịn được phì cười:

Ngươi bớt khoa tay múa chân lại đi. Không phải lại say rồi đó chứ?

Say thì sao chứ? Hôm nay là ngày vui, rất đáng ăn mừng!

Lôi Vô Kiệt không thèm để ý, vẫn lớn giọng nói, thậm chí còn cầm vò rượu trên bàn lên, cao hứng ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Khà, sảng khoái!

Đường Liên thấy vậy liền giật lấy vò rượu trong tay Lôi Vô Kiệt, kéo tay đè hắn ngồi xuống ghế:

Cẩn thận. Đừng có làm loạn.

So với bộ dạng khua chân múa tay của Lôi Vô Kiệt, những người còn lại đều bình thản hơn nhiều. Tiêu Sắt luôn biết chừng mực, tửu lượng tốt nên mặt không hề đỏ. Thiên Lạc và Đường Liên uống đến chếnh choáng, nhưng vẫn giữ được phong thái. Vô Tâm thì hoàn toàn khác biệt—hắn không hề uống rượu.

Lôi Vô Kiệt đột ngột nói lớn, phá vỡ sự yên tĩnh:

Ta nói này, hiếm khi có dịp tề tựu đông đủ thế này, chi bằng chúng ta thực hiện lời hứa năm xưa, cùng nhau ngao du sơn thủy. Thế nào?

Lời nói của hắn khiến không gian rơi vào trầm mặc. Tiếng gió lùa khe khẽ từ cửa sổ khép hờ khiến không khí có phần lành lạnh. Lôi Vô Kiệt tiu nghỉu, lẩm bẩm:

Sao vậy? Không được à?

Tiêu Sắt chậm rãi đặt ly trà xuống, đôi mắt hờ hững liếc qua Vô Tâm, nhưng y chưa kịp nói gì, Vô Tâm đã lên tiếng:

Ý hay đấy. Ta tham gia.

Lời nói của Vô Tâm khiến tất cả đều ngạc nhiên. Đường Liên và Thiên Lạc nhìn hắn với ánh mắt khó tin. Ngay cả Lôi Vô Kiệt, người luôn sôi nổi, cũng mở lớn mắt:

Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi là thiếu tông chủ của Thiên Ngoại Thiên đấy. Sao có thể nói đi là đi dễ như vậy được?

Vô Tâm chỉ cười nhàn nhạt, như thể mọi chuyện chẳng có gì quan trọng:

Lúc trước là lúc trước. Tình hình giờ đã khác nhiều rồi.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy bình thản, nhưng sâu trong đó lại như có chút cảm xúc không thể gọi tên. Hắn nói tiếp:

Thiên Ngoại Thiên đã yên ổn, Thiên Sùng làm hoàng đế cũng bốn năm rồi. Cục diện hai bên giờ đã không còn như trước.

Những lời nói của Vô Tâm, dù đơn giản, nhưng lại khiến Tiêu Sắt phải trầm ngâm. Đôi mắt y nhìn sâu vào Vô Tâm, như cố tìm ra điều gì ẩn giấu trong lời nói ấy.

Ý ngươi thì sao, Tiêu Sắt?

Lôi Vô Kiệt quay sang hỏi, giọng mang chút hồi hộp.

Tiêu Sắt khẽ nhếch môi, nhưng không trả lời ngay. Ánh mắt y lại lướt qua những người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Vô Tâm. Hắn đang nhìn y, khóe môi vẫn giữ ý cười. Một ý nghĩ thoáng qua, nhưng Tiêu Sắt chỉ cười nhạt, giọng nói mang chút lười nhác:

Nếu mọi người đã quyết thế, ta cũng chẳng có lý do gì để phản đối.

--





---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro