[H] DIỆP AN THẾ × TIÊU SỞ HÀ
Tiêu Sở Hà vì có chút hiểu lầm với Diệp An Thế mà tự mình chạy đến thanh lâu uống rượu, sau đó tìm nam nhân lăn giường. Kết quả bị Diệp An Thế lôi về dạy dỗ.
*******
• Hóa Giải Hiểu Lầm.
Trong thành Thiên Khải không ai không biết Tiêu Sở Hà là hoa hoa công tử đi đến đâu lại làm cho bao nhiêu cô gái khác xiêu lòng đổ rạp, còn khiến bao nhiêu nam nhân trong thành nhìn đến chảy nước dãi.
Nhưng sâu thẩm bên trong đó chẳng ai biết được Tiêu Sở Hà thật ra là người như thế nào, điển hình giống như bây giờ.
Cả người y phát run, hai bắp đùi cũng kịch liệt run rẩy nhưng bản phân phải không ngừng di chuyển phun ra nuốt vào cự vật khổng lồ đang chống trên hậu huyệt của mình.
Cả người đã nhuộm một màu đỏ hồng sặc sỡ chứng tỏ y đã ở trong trận tình dục này rất lâu, người ngồi phía dưới híp đôi mắt phượng dài của hắn tà mị nhìn Tiêu Sở Hà đang không khống chế được dục vọng của chính mình mà điên cuồng cắn nuốt cự vật của hắn, giọng nói khàn đục vài phần so với bình thường :"Tiêu lão bản ăn đến thích thú như vậy sao".
Tiêu Sở Hà cơ hồ không nghe được người kia nói gì bên tai ù ù cạc cạc cả người dù đã vô lực nhưng sâu bên trong lại ngứa ngáy đáng sợ, khiến y chỉ có thể nâng mắt hướng người kia cầu xin :"Chủ nhân...xin ngài giúp ta, ta chịu không nổi nữa".
Ngả vào lòng ngực rộng lớn của hắn, Tiêu Sở Hà không ngừng thở dốc, mị dược thôi thúc tình dục khiến lý trí của y dường như đã bị ăn mòn đứt đoạn, người kia hai mắt híp lại trên trán cơ hồ có chút tức giận. Nếu hôm nay hắn đến không kịp có phải hay không bây giờ người này đang nằm dưới thân tên nam nhân khác mà cầu hoan, nghĩ đến tức giận càng lớn xoay người đứng dậy đem Tiêu Sở Hà áp dưới bàn trà mạnh mẽ đưa đẩy, một cú thúc mạnh như vậy khiến cho Tiêu Sở Hà run rẩy nằm trên bàn hai tay siết chặt lấy khăn trải bàn mà rên rỉ :"A...chủ nhân, nhẹ nhẹ thôi...a.."
Người kia ngược lại như là không để ý đến Tiêu Sở Hà đang cầu xin, bàn tay thon dài siết chặt eo của y, dưới háng côn thịt giống như đóng cọt tàn nhẫn đâm vào như muốn nghiền nát hậu huyệt sưng đỏ đáng thương kia :"Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi. Tiêu Sở Hà ta thấy ngươi là không đặt ta vào mắt".
Từ ngày hai người lập thành khế ước chủ nô này cho đến tận bây giờ Tiêu Sở Hà hình như đã làm cho hắn tức giận rất nhiều lần, nhưng hắn đều cố tình bỏ qua cho người này nhưng ngày hôm nay là giới hạn cuối cùng của hắn hắn không thể chấp nhận được một nô lệ chạy đến thanh lâu tìm kiếm nam nhân chơi đùa :"Diệp An Thế ta đời này nhìn nhận ngươi, duy nhất một mình ngươi. Ấy vậy mà ngươi lại xem thường tình cảm này của ta".
Hắn nói sau đó có chút cười tự giễu nhìn nam nhân nằm dưới thân, bình thường y có làm gì hắn cũng dung túng bỏ qua cho đến tận hôm nay tận mắt chứng kiến y muốn nằm dưới nam nhân khác thì tất cả sự kiên trì đó điều biến mất.
Tiêu Sở Hà, mở to hai mắt mơ hồ đã bị nước mắt thấm ướt kia, nhưng y vẫn gắng gượng lấy lại chút tỉnh táo nhìn người phía trên giọng nói mang theo ủy khuất :"Diệp An Thế ngươi nói ngươi nhìn nhận một mình ta. Vậy tại sao lại muốn thành thân cùng nữ tử khác".
Diệp An Thế nghe y nói mới tạm thời đình lại mọi hoạt động, mắt phương mày kiếm chau lại nhìn y :"Từ đâu mà ngươi nghe được tin ta thành thân".
Người kia nghe vậy nước mắt càng không nhịn được như trân châu không ngừng lăn xuống, rõ ràng đến như vậy rồi còn cần phải nghe ngóng cái gì sao :"Hỷ sự cũng đã chuẩn bị, ngươi thử hỏi trong thành này xem có ai không biết Diệp Gia ngươi đang có hỷ sự".
Không cần chờ đợi ai nói, Diệp Gia Quân trong thành là quan lớn quyền to chức trọng thế nào, nhà có hỷ sự tất nhiên trong ngoài thành lớn nhỏ đều biết rõ, ấy vậy mà hơn một tháng nay Diệp An Thế hắn lại không nói cho y nghe một chút, hắn muốn y vọng tưởng đến cuối cùng sao, không y buông tay rồi :"Diệp An Thế ta buông bỏ rồi, ngươi thả ta ra được rồi. Ngươi cũng sắp thành thân chẳng lẽ còn muốn giữ mối quan hệ này".
Diệp An Thế nghe y nói xong đột nhiên hắn muốn bật cười đến lợi hại, từ trước đến nay hắn thân chiến sa trường, ở biên ải nhiều năm mới về đây không lâu thì làm sao tìm được nhân duyên nào mà thành thân, hơn nữa từ lúc hắn trở về người đầu tiên đem lên giường cũng là Tiêu Sở Hà người này, hắn hơi cúi người bắt lấy hai cánh tay đang chống lên ngực của mình đẩy lên đỉnh đầu động tác nước chảy mây trôi lại tiếp tục nhịp nhàng, đầu lưỡi quấn lấy vành tai đỏ bừng của Tiêu Sở Hà mà hỏi :"Ngươi,..đang ghen sao?"
Tiêu Sở Hà đang ngập trong bi thương thì bị người kia khởi động, cái cự vật to lớn kia lại bắt đầu động chọc đến điểm ngứa ngáy sâu trong lòng y, lại bị người kia dùng gương mặt tà khí như vậy hỏi khiến y không cách này lãng tránh :"Phải, ta đang ghen. Ta yêu ngươi nên mới ghen ngươi vừa lòng chưa. Bây giờ mau buông ta...ưm".
Câu nói chưa hết thì môi lưỡi đã bị Diệp An Thế chiếm lấy nuốt trọn từng lời mắng chửi kia, hạ thân cương cứng khó nhịn nãy giờ liền mạnh mẽ tiếp tục ra vào, tìm kiếm điểm mẫn cảm mà Diệp An Thế hắn đã quen thuộc như lòng bàn tay để đâm mạnh, trừng phạt người dưới thân không một chút lưu tình. Tiêu Sở Hà bị hắn cuồng đâm đến mức y tưởng giống như Diệp An Thế muốn đem y giã nát nghiền nhỏ thành tương :"A...Diệp An Thế..ưm nhẹ tay...ưm"
Diệp An Thế không có nhẹ tay như người kia nói, mà thay vào đó là mạnh mẽ trừu sáp giống như tức giận bao nhiêu liền đem tính lên người Tiêu Sở Hà. Đem y lật nằm sấp xuống bàn hai mông vểnh cao lộ ra hậu huyệt đã sử dụng quá độ mà xung huyết đỏ ửng.
Tiêu Sở Hà bị hắn từ phía sau không ngừng tàn nhẫn xỏ xuyên khiến khoái cảm càng lúc càng cao, ngón chân cũng cong lại hai mắt thất thần nước bọt vì không kịp nuốt cũng chảy dài xuống bàn :"Ưm..a...đừng..ta chịu không nổi".
Diệp An Thế hơi nhếch cái môi mỏng khinh bạc của hắn, hạ thấp người ngay lỗ tai của Tiêu Sở Hà cắn nhẹ liếm mút :"Khẩu thị tâm phi. Cắn ta đến thích lại nói không muốn. Gọi chủ nhân".
Giờ phút này Tiêu Sở Hà cơ hồ đã bị tình dục làm lu mờ lí trí nào có còn cơ hội suy nghĩ đến chuyện khác, cái mông vểnh cao tùy ý mặc người đùa giỡn, hai cân run rẩy nếu không phải y đang nằm trên bàn có lẽ đã ngã xuống từ lâu :"A...chủ nhân...xin ngài điểm nhẹ".
Đổi lại chính là một cú va chạm tàn nhẫn đến mức Tiêu Sở Hà cũng có cảm giác hắn muốn đen lục phũ ngũ tạng của Tiêu Sở Hà đâm văng ra bên ngoài, hai tay siết chặt lấy eo của y kéo về phía sau, côn thịt cũng theo đó rút ra ngoài nhưng sau đó lại mạnh mẽ tàn bạo đi vào :"Tiêu Sở Hà nhớ kĩ giáo huấn đêm nay. Ngày sau nếu còn không hỏi trước mà tự tiện quyết định thì không chỉ có mang ngươi lên trên giường mà phạt đâu".
.
.
.
Ái tình qua đi, Tiêu Sở Hà nằm trên giường như con cá nhỏ mắc cạn hơi thở tán loạn, Diệp An Thế nằm bên cạnh đối diện y, ngón tay mang theo gió lạnh đem cằm y nâng lên kéo về phía mình mà nói :"Tiêu Sở Hà ngươi nghe ta nói cho rõ, Diệp An Thế đã nói là nhìn nhận một mình ngươi thì trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Còn về chuyện hỷ sự của Diệp Gia chính là muội muội ta"
Tiêu Sở Hà nghe hắn nói cơ hồ mờ mịt giống như không hiểu, cái gì muội muội từ khi nào mà Diệp An Thế lại có muội muội muội, nhưng hắn lại như hiểu được suy nghĩ của y nên đã giải thích :"Từ nhỏ nàng thân thể yếu ớt nên đã được đưa lên Hàn thủy tự sống, hiện tại tới tuổi trưởng thành cũng đã có đức lang quân như ý, vì vậy mới có hỷ sự của ngày hôm nay. Tiêu Sở Hà vì cái gì ngươi không hỏi rõ ta".
Tiêu Sở Hà mở to mắt há miệng thở dốc, khó khăn tiếp thu từng lời của Diệp An Thế vừa nói ra, quả thật nếu y từ đầu thẳng thắn hỏi hắn thì đã không có kết quả của ngày hôm nay, chung quy cũng do y sợ, sợ nhận được cái gật đầu xác nhận từ Diệp An Thế.
Tiêu Sở Hà có chút xấu hổ vòng tay ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào hõm cổ của hắn mà thì thầm giọng nói vì lúc nãy rên rỉ quá mức mà trở nên òm òm khó nghe :"Xin lỗi.. Ta hiểu lầm ngươi".
Diệp An Thế đưa tay sang ôm lấy eo của y đem y kéo sát vào trong ngực ôm chặt như muốn khảm người kia vào sâu trong thân thể này, cái cằm đặt lên hõm vai của y hôn nhẹ lên cần cổ đã đầy vết tích xanh tím kia :"Ngươi làm chủ nhân tức giận, chỉ một câu xin lỗi là xong sao".
Ngón tay từ lúc nào đã lần tìm đến hạ thể vừa xìu xuống của y mà trêu chọc, Tiêu Sở Hà ở phía trước nằm trong lòng y lại bắt đầu run rẩy :"Ưm..chủ nhân. Ngài muốn gì cũng được đừng tức giận".
Lập tức động tác trên tay liền dừng lại, hắn đem Tiêu Sở Hà đối diện với chính mình, đôi mắt phượng cong dài đầy mị hoặc nhìn sâu vào đôi mắt đen không thấy đáy của y mà nói :"Ta muốn thành thân cùng ngươi. Tiêu Sở Hà".
Tiêu Sở Hà nghe hắn nói như thế giống như là bị sét đánh, cả người lặng đi nhìn chằm chằm vào Diệp An Thế giống như là muốn tìm kiếm một điểm nào là nói đùa trong mắt hắn, nhưng trong đôi mắt phượng kia chỉ toàn là niềm tin đặt khát khao hy vọng, làm cho Tiêu Sở Hà muốn khóc.
Trước kia y chỉ vì vọng tưởng người này mà làm đủ mọi cách để được trèo lên giường hắn, mặc kệ thiên hạ có lời ra tiếng vào Tiêu Sở Hà cũng không đem để vào mắt chỉ quan tâm cảm xúc của người này.
Y cũng không vọng tưởng bản thân sẽ được Diệp An Thế sánh bước cùng nhau đến địa lão thiên hoang, nhưng hiện tại hắn hỏi một câu này làm Tiêu Sở Hà có chút sợ hãi :"Ta..xứng với ngài sao".
Gương mặt thoáng mang theo nét tức giận của Diệp An Thế lại xuất hiện, hắn siết lấy bàn tay đang có chút run của Tiêu Sở Hà nhìn chằm chằm vào người nọ, giọng nói kìm nén sự tức giận mà nói :"Tiêu Sở Hà ngươi hạ thấp chính mình, cũng là đang hạ thấp Diệp An Thế ta. Có chỗ nào ngươi không xứng với ta. Ngược lại chính là ta cảm thấy mình đang trèo cao".
Một người Tiêu Sở Hà thanh thuần, lương thiện như vậy lại là con cháu hoàng thất tông gia, một tướng quân như hắn mới đang nghĩ rằng mình đang trèo cao. Trước kia hắn ôm vọng tưởng với người này nhưng nào dám tiếp cận với y chỉ lặng lẽ từ xa quan sát, nhưng không ngờ trời cũng giúp hắn Tiêu Sở Hà cư nhiên lại cũng có ý với hắn. Như vậy Diệp An Thế hắn làm sao bỏ qua được cơ hội mà hắn mong ước bấy lâu nay.
Tiêu Sở Hà nghe hắn nói như vậy lập tức xua tay phản bác chui vào lòng hắn cọ cọ giống như là làm nũng, giọng mũi nghe đáng yêu vô cùng :"Không, không mà ngài xứng mà. Chỉ có ngài là xứng với ta".
Diệp An Thế nghe người kia nói vậy bên môi khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ, đem y ôm chặt vào lòng giọng nói cưng chiều hết ý :"Ngày mai phụ thân sẽ đến Tiêu Gia một chuyến".
Tiêu Sở Hà trong lòng hắn thầm đỏ mặt vui mừng, cuối cùng người mà y yêu sâu đậm cũng yêu mình, cuối cùng cái vọng tưởng đi đến địa lão thiên hoang cùng trời cuối đất với người mình yêu đã thành sự thật.
Tiêu Sở Hà đời này sống trong nhung lụa, muốn gì được đó kể cả tình yêu là Diệp An Thế thì thử hỏi còn gì sung sướng bằng.
Diệp An Thế đời này tuy có cực khổ nhưng cuối cùng Tiêu Sở Hà lại là viên thuốc chữa lành tất cả cho hắn.
____________
HẾT.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro