Trả đơn 1 - Snow
- Người đặt đơn: Lily_Ancient
- Người trả đơn: Snow
- Mình sẽ thêm một số nhân vật và tình tiết cho phù hợp với mạch truyện. Mình có đọc qua nguyên tác, trong đó thì nhân vật Lâm Linh mới là người tốt nhưng lại không phù hợp với plot của cậu nên mình sẽ thay đổi một số thứ. Với lại ở Anh thì người kế nhiệm Vua được gọi là Hoàng tử chứ không phải Thái tử nhé. Thành thật xin lỗi nếu nó không vừa ý cậu. Và xin lỗi cậu vì trả đơn muộn, lí do mình đã nhắn riêng với cậu rồi ạ.
---
《Fragments of love》
○
Guinevere và Authur là thanh mai trúc mã, ít nhất là nó đã từng như thế ở trong quá khứ. Hai người đã từng rất thân, ở cùng nhau mọi lúc mọi nơi. Guinevere là con một của một dòng tộc cổ, vì từ nhỏ vốn sức khỏe đã yếu, nên chỉ trốn biệt ở trong nhà. Với nàng thế giới ngoài kia thật đáng sợ, nguy hiểm ở khắp mọi nơi và sẵn sàng hãm hại nàng nếu nàng lơ là. Cho đến khi nàng gặp được Authur. Nàng gặp chàng trong một chiều thu gió nhẹ, đung đưa cùng những chùm hoa tử đằng, bay lượn khắp bầu trời xanh lam, như đôi mắt chàng, bí ẩn và lạnh lùng.
Chàng đứng một mình trên đồi thảo nguyên rộng lớn, xung quanh là cây cỏ hoa lá, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm. Chàng đang suy nghĩ về điều gì đó, đôi mắt đượm buồn, vẻ u sầu ảm đạm. Guinevere im lặng, mắt ngắm nhìn Arthur, chỉ cầu mong đó đừng là ảo ảnh. Mãi cho đến lâu sau, chàng mới quay lại, ánh mắt hai người va vào nhau. Nét mặt chàng thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rồi bình tĩnh lại và đi lướt qua nàng. Tim Guinevere như hẫng một nhịp, chẳng lẽ trông nàng tầm thường đến thế sao? Nàng gọi với theo.
"Cậu gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng, đúng không? Liên quan đến điều mà cậu không muốn làm và cậu đang chạy trốn nhưng lại chẳng biết đi về đâu. Cậu nhìn về phía chân trời ấy vì cậu muốn sự tự do, cậu muốn bản thân có được sự tự do như bao người khác phải không?"
Arthur quay lại nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ. Đối với nàng, nụ cười ấy giống như hàng ngàn tia nắng mai rực rỡ trong thế giới u sầu và phiền muộn của nàng. Chàng đã cứu rỗi Guinevere khỏi bóng tối đang giam cầm nàng.
"Sao cậu biết vậy?"
Nàng giật mình, bối rối. Hóa ra những gì nàng nói là đúng sao, như vậy có gọi là xâm phạm đến đời tư người khác không? Hai người đâu có quen biết nhau, tự nhiên nói những câu như thế, chàng sẽ nghĩ gì về nàng cơ chứ? Nàng định xin lỗi và bỏ đi, nhưng bỗng một cỗ ấm áp dâng trào trong lòng Guinevere.
Arthur giữ lấy đôi bàn tay đang run rẩy, cấu vào da thịt của nàng. Nàng hất tay chàng ra, lùi lại phía sau, dường như chỉ một chút nữa là nàng rơi xuống vực sâu vạn trượng. Nàng không dám ngẩng mặt lên, sợ nếu mình nói tiếp câu nữa sẽ càng thêm sai nên im lặng.
"Cậu rất đặc biệt đấy."
Chàng quỳ xuống, tay giữ hai vai Guinevere, ngắm nhìn khuôn mặt và trong một giây, chàng cảm thấy tựa hồ như bản thân bị đôi mắt của nàng quyến rũ. Nàng nhìn vào mắt chàng, có một ngọn lửa đang bùng cháy ở đáy mắt lạnh lẽo, cơ hồ nàng muốn nhấn chìm vào trong vực cùng chàng, rời bỏ thế giới đầy tàn nhẫn này.
Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra, rồi xoay người về phía vực thẳm sâu hun hút, khắp nơi là tiếng diều hâu và tiếng rì rào của gió. Chàng phủi bụi trên quần, đứng lên, đi đến bên cạnh nàng. Hai người cùng hướng mắt về phía chân trời xa tít tắp, mãi mãi không có điểm dừng.
"Sao cậu có thể nhìn ra được những điều đó?"
"Vì cậu giống mình."
Guinevere quay lại nhìn Arthur cười, lâu lắm rồi nàng không được cười thoải mái như vậy. Dường như chỉ cần nhìn thấy chàng, mọi điều dù đau khổ cùng thành hạnh phúc. Đôi mắt màu xám tro của nàng nhìn thẳng vào đôi đồng tử xam lam như đang nhìn xoáy vào người khác của chàng. Như bị tấn công bất ngờ, chàng vội vã xoay mặt đi.
"Giống? Vì điều gì?"
"Vì mình cũng đang gặp phải rắc rối."
"Chúa sẽ giúp cậu nếu cậu tin vào Người."
"Chúa không tồn tại, đó là một sự lố bịch. Cậu có thể tin Chúa, và đó là việc của cậu. Với mình Người chỉ là một nhân vật tưởng tượng và mình không bao giờ tin vào những sức mạnh mà Người có. Còn nếu Chúa có thật, thì hẳn Người là một kẻ ích kỉ."
Arthur nhìn Guinevere đầy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng thấy có người dám phỉ báng Chúa như vậy. Chàng cũng không biết đây là điều tốt hay vận xui rủi gì nữa, chàng chỉ cảm thấy nàng là một thiếu nữ dũng cảm và đầy lòng quyết đoán, không sợ miệng đời nói năng lăng loàn. Những người mà chàng gặp, họ là những kẻ tôn sùng Chúa, tôn sùng đến từng giọt máu trong cơ thể, chưa có ai dám nhạo báng Người, mà chỉ biết phục tùng. Còn hôm nay chàng tận mắt chứng kiến một thân thể nhỏ nhoi, tựa như chạm vào là sẽ vỡ, hùng hồn tuyên bố Chúa không hề có thật.
Có một cảm giác gì đó khiến chàng muốn ở bên cô gái này mãi mãi.
Guinevere nhận ra những điều mình vừa nói, thật là, lại nói năng xằng bậy nữa rồi. Lính của hoàng gia sẽ đến bắt và giam giữ nàng trong những nơi lạnh lẽo và u tối nhất của ngục giam. Nàng lùi cách xa Arthur, lên tiếng.
"Quên những lời mình vừa nói đi, cũng muộn rồi, mình phải trở về đây."
Nàng xoay người, bước đi, bỗng kì lạ thay. Một bàn tay kéo nàng lại, vẫn là hơi ấm đó nhưng động tác này thật dịu dàng, khiến nàng có cảm giác muốn ở lại nơi này cùng chàng và không quay về nữa. Nhưng lí trí đã thắng, nàng không thể rời bỏ gia đình vì nàng biết thế giới này rất đáng sợ và nàng thì chưa đủ trưởng thành để sinh tồn trong môi trường đấy. Nàng quay lại, gỡ tay chàng ra.
"Chúng ta làm bạn nhé?"
"Làm bạn? Vì điều gì?"
"Như cậu đã nói, vì chúng ta giống nhau, chẳng phải sao?"
Hai má nàng phớt hồng, nàng chỉ muốn cắm đầu chạy thật nhanh ra khỏi nơi này. Nàng vốn không tin vào Chúa, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy cần sự che chở của Người hơn bao giờ hết. Làm bạn? Người bạn đầu tiên của nàng. Người bạn đã dẫn dắt nàng ra khỏi thế giới u tối ấy.
Nàng chỉ nhớ nàng đã đồng ý. Hai người thường xuyên hẹn nhau ở khu đồi thảo nguyên ấy, kể cho nhau nghe những câu chuyện về cuộc đời, và lắng nghe nhau tâm sự. Chỉ có một điều Guinevere chưa bao giờ nhận được câu trả lời, đó là về thân thế của chàng.
Mãi về sau, nàng mới biết, chàng là hoàng tử sẽ kế vị ngôi Vua của hoàng gia Anh.
.
Bây giờ, nàng đã mười tám tuổi, xinh đẹp, ngây thơ và thuần khiết. Nàng vẫn đến khu đồi thảo nguyên ấy, dẫu biết chàng sẽ không đến. Từ khi chàng trưởng thành, chàng đã không thể đến thăm nàng thường xuyên nữa. Cha chàng lâm bệnh và mọi việc đổ dồn lên đầu chàng. Arthur, một thiếu niên mới mười tám tuổi, gánh vác trên mình trọng trách của người lãnh đạo, trị vì cả nước Anh. Guinevere thầm thương xót cho chàng, nàng muốn đến thăm chàng nhưng sự thật không cho phép. Nàng sợ với thân thế này, nàng sẽ chỉ làm cho chàng mất mặt mà thôi.
Nhưng nàng đâu biết rằng, dòng tộc của nàng thuộc dòng tộc cổ trong hoàng gia Anh, được biết bao người cung kính và ngưỡng mộ. Chỉ là nàng luôn trốn ở trong nhà nên cũng chẳng biết người đời nói gì về mình. Nàng là một người xinh đẹp, thông minh và dũng cảm. Không yếu đuối như mấy cô công chúa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, nàng chán ghét những điều ấy. Từ nhỏ, nàng tách biệt với thế giới bên ngoài, giam mình cho thư viện đọc sách. Trí tuệ nàng vượt xa so với những công chúa và hoàng tử học trong trường Hoàng gia. Nàng có đủ sự thùy mị, nết na mà người ta cần. Nàng không bao giờ dự tiệc Hoàng gia cùng gia đình mình, vì nàng sợ, nàng sợ những chỗ đông người và sợ những ánh mắt cay nghiệt ấy soi mói tâm hồn nàng.
Nhưng giờ có lẽ nàng phải vượt qua sự sợ hãi của mình, nàng muốn gặp Arthur, nên sẽ không có điều gì có thể ngăn cản được ý chí quyết tâm của nàng cho dù đó là một nhân vật đáng gờm đi chăng nữa.
Hoàng gia Anh mở tiệc khiêu vũ, nữ hoàng gửi thiếp mời nên tất cả những hoàng tộc cao quý và đương nhiên trong đó có dòng tộc của nàng.
"Con sẽ đi chứ con yêu? Lần nào con cũng từ chối, ta nghĩ con nên đi một lần. Nữ hoàng chắc chắn sẽ rất thích con."
"Tùy theo ý của Người, con chỉ tuân theo."
Mẹ nàng hơi ngạc nhiên vì bỗng dưng nàng lại nghe lời đến vậy. Bà nhớ lần nào bà ngỏ ý, nàng cũng từ chối thẳng thừng. Mà lần này lại nhanh chóng đồng ý, chuyện này thật sự rất kì lạ. Nhưng bà cũng không hỏi, có thể nàng đã thay đổi suy nghĩ về thế giới này rồi chăng? Nếu vậy thì thật tốt, mẹ nàng cũng không phải lo âu, suy nghĩ nhiều nữa.
¤
Guinevere mặc bộ váy màu trắng gắn đá quý cùng với chiếc nơ to thắt đường sau lưng, nếu nhìn lướt qua, chắc chắn mọi người đều sẽ nghĩ nàng là thiên thần, tuân chỉ của trời xuống nhân gian để ban cho mọi người hạnh phúc. Đôi mắt nàng u sầu nhưng lòng nàng đang hạnh phúc.
Hạnh phúc vì sau từng ấy năm, nàng sẽ gặp lại Arthur, tình yêu và ánh sáng của đời nàng. Chỉ cần nghĩ vậy thôi, nàng không còn cảm thấy sợ nữa, ngược lại là một cảm giác hào hứng, hồi hộp.
Nàng tự hỏi chàng bây giờ như thế nào? Mấy năm nay chàng ra sao, có khỏe không? Có nhớ nàng không?
Rất nhiều câu hỏi nàng muốn hỏi chàng khi gặp lại, và nàng hi vọng chàng sẽ ngồi lắng nghe nàng nói, sẽ trả lời các câu hỏi mà nàng đặt ra. Chàng sẽ xoa đầu nàng giống khi xưa, sẽ mỉm cười và nói nàng đáng yêu.
Và khi chàng hỏi mấy năm nay nàng sống thế nào, nàng sẽ ôm chầm lấy chàng và òa khóc, nàng không thể quên chàng, càng không thể thay chàng bằng người khác.
"Chàng sẽ mãi ở cạnh ta chứ? Chúng ta một ngày đó có trở lại như xưa không?"
.
Cổng cung điện hoàng gia mở, tiếng chuông từ phía nhà thờ vang lên. Hàng nghìn người từ các hoàng tộc lớn được mời đến bao phủ cả sảnh cung điện. Guinevere may mắn kiếm được một góc để đứng, nàng cảm thấy ngột ngạt quá, lạnh lẽo nữa. Nàng đứng một góc và đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn xung quanh.
Những cô công chúa quấn quít quanh các hoàng tử, người đứng đầu các dòng tộc đang chuyện trò với nhau trong đó có cả cha mẹ nàng.
Bỗng mọi người im lặng, nhìn người đứng trên bục mà cúi chào cung kính. Người đứng trên bục là nữ hoàng, cũng với mái tóc xoăn buông xõa ngang vai. Nữ hoàng diện một bộ váy màu đỏ chói mắt, đứng uy nghiêm trên bục, nhìn tất cả mọi người ở dưới.
"Ta rất vui vì mọi người đã đến đây. Năm nay sẽ có một số thay đổi, chúng ta sẽ kéo dài bữa tiệc này thành ba ngày. Ngày thứ nhất chúng ta sẽ ăn một bữa với nhau, các công chúa và hoàng tử sẽ được chuẩn bị trang phục đẹp. Ngày thứ hai, mọi người trong hoàng gia đã thống nhất sẽ đi du thuyền trên sông Thames. Và ngày cuối cùng chúng ta sẽ tổ chức lễ hội khiêu vũ. Các công chúa, hoàng tử tùy ý chọn bạn nhảy, và có cả con trai ta cũng tham gia, Arthur."
Nữ hoàng vừa dứt lời, một chàng trai khôi ngô, tuấn tú bước lên đứng cạnh người. Chàng lướt nhìn nàng, đôi mắt trở nên dịu đi rồi lại trở lại vẻ lãnh đạm. Chàng chỉ im lặng nhìn mọi người, như thể muốn nói rằng chàng nghe theo nữ hoàng tuyệt đối không có ý kiến nào trái với Người. Mọi người trong sảnh cũng chìm vào trong câm lặng cho đến khi nữ hoàng lên tiếng.
"Ta đã cho người sắp xếp lại chỗ ở cho từng dòng tộc riêng. Mỗi dòng tộc sẽ có sáu người phục vụ, mời trưởng các dòng tộc sang phòng họp uống trà và bàn việc. Còn mọi người đi theo phục vụ để họ dẫn đến chỗ được sắp xếp trước."
Mọi người tản ra và đi theo các phục vụ. Guinevere vẫn đứng đấy, nhìn Arthur, chàng không quay lại nhìn nàng, nhưng nàng vẫn muốn ngắm nhìn chàng thật lâu. Trong lòng nàng vẫn đã nuôi hi vọng rằng chàng vẫn còn chỗ cho nàng. Nàng đứng đó thật lâu, đến khi đại sảnh không còn ai, mẹ nàng vội kéo nàng đi. Nàng tiếc nuối đi theo mẹ, đúng lúc đấy, chàng đã quay lại. Nhưng chỉ là thoáng qua thôi.
"Guinevere..."- Arthur khẽ lẩm bẩm.
¤
Ngồi trong phòng, Guinevere vẫn không thể thoát ra khỏi mớ suy nghĩ vừa nãy. Chàng đã không quay lại nhìn nàng, chàng làm nàng thật thất vọng. Nếu vốn biết ngay từ đầu, đối với chàng, nàng chỉ có như vậy thì nàng cũng không ôm hi vọng hão huyền lớn đến vậy. Nhưng nàng vẫn muốn tin, nàng vẫn muốn tin vào trái tim nàng, vì nó đã nhuốm chút vị ngọt tình yêu của chàng mất rồi.
Nếu như khi đó, nàng không gặp chàng, chàng cũng không dùng hành động đó, nàng có lẽ đã sống tốt hơn, không phải lo nghĩ quá nhiều như vậy. Nàng không hối hận, chỉ là có quá nhiều nỗi thất vọng, khiến nàng muốn từ bỏ những điều nàng đã cố gắng bấy lâu. Nàng chỉ muốn có thể quay lại như xưa, sống một cuộc đời bình yên và hằng ngày ra ngọn đồi thảo nguyên ấy. Có tiếng gõ cửa, nàng vội lau nước mắt, vội vã ra mở cửa.
Một chút tơ tình quấn quanh cơ thể nàng, chỉ tiếc rằng nó có gai và nó khiến nàng đau đớn đến tột cùng. Càng dãy dụa càng bị nó cứa chặt hơn. Toàn thân lấm đầy máu nhưng trong đầu vẫn xuất hiện bóng hình đó.
"Guinevere..."
Arthur hiện ra ngat trước mắt nàng, chàng ôm chặt lấy nàng. Đôi mắt tựa hồ không thay đổi nhưng cảm xúc trong lại mãnh liệt như sắp trào ra khỏi cơ thể. Chàng khẽ lẩm bẩm.
"Mình xin lỗi, mình xin lỗi vì không thể thường xuyên đến thăm cậu."
Guinevere bị ôm bất ngờ, toàn thân bất động như bị hóa đá. Đôi đồng tử mờ đi do ngấn lệ, nàng òa khóc. Nàng muốn làm gì đó, nàng muốn nói rằng không sao, nàng muốn nói nàng tha lỗi cho chàng nhưng những lời đó như nghẹn ứ trong cổ họng. Nàng ôm lại chàng, nhưng không thốt lên nổi một lời. Sự im lặng bao trùm căn phòng. Cái ôm ấy kéo dài hơn năm phút, nhưng khi buông ra người kia lại luyến tiếc đối phương, chỉ hận không thể đóng băng thời gian lại ở khoảnh khắc đó.
Guinevere tựa đầu vào vai Arthur, hai người trò chuyện như xưa nhưng chỉ là bây giờ có chút gì đó rất khác. Có một điều gì đấy ràng buộc ở mỗi người, nhưng lại chẳng thể nào chia sẻ cho người kia. Có lẽ là do cả hai đã lớn, đã trưởng thành hơn nên không thể quay lại trò chuyện thoải mái như xưa được nữa. Cuộc trò chuyện ấy kéo dài rất lâu, cho đến khi Arthur phải quay trở lại chuẩn bị đồ cho bữa tiệc. Chàng tạm biệt nàng và rời đi, không quay lại.
Chàng vẫn không quay đầu lại nhìn nàng, mà chỉ thẳng thừng tiến thẳng về phía trước. Đột nhiên, nàng cảm thấy như mình vừa bị bỏ rơi.
Có một bóng người con gái lướt qua, mặc dù không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng nàng dám chắc rằng cô không thuộc bất cứ dòng tộc nào trong đây. Là một nữ nhân ngoại tộc, nhưng làm sao lại xuất hiện một nữ nhân ngoại tộc trong bữa tiệc hoàng gia cơ chứ?
.
Phòng ăn mà nữ hoàng đã đích thân chỉ đạo chuẩn bị rộng lớn mà nguy nga, sặc sỡ nhưng cũng không quá sặc sỡ. Chiếc bàn dài được kê ở giữa phòng cách đều với bốn góc tường. Trên trần nhà là những chùm đèn hoa rực rỡ nên nỗi không ai dám nhìn thẳng lên đó. Trên bàn toàn đồ ăn thuộc giới thượng lưu, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Guinevere đếm tổng cộng phải có ít nhất hơn hai mươi chai rượu các loại.
Nàng lại ngồi cạnh cha, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ do khóc. Cha nàng gặng hỏi nhưng nàng không trả lời, nàng chỉ nói nàng ổn. Nàng cố hết sức chỉ tập trung vào cái bắt đầy hoa văn trước mặt nhưng vẫn khẽ liếc về phía chỗ ngồi của người trong hoàng gia, nữ hoàng chưa đến và Arthur cũng chưa xuất hiện. Nhưng ở đấy có một người con gái, tóc đen mắt đen, nhìn trông thật kỳ quái đang ngồi ở đó mà không bị một ai nhắc nhở.
Có phải do nàng ở trong nhà quá lâu nên không nghe ngóng được tin tức rằng chàng có em gái rồi không? Nhưng đây rõ ràng là một cô gái ngoại tộc, tuyệt đối không thể nào là người của hoàng gia, vậy sao cô ấy có thể được sắp xếp ngồi ở đó cơ chứ?
Trái tim nàng như thắt lại, rỉ máu từng giọt rồi tràn ra ngoài. Vết thương vừa khép lại bỗng lại hở ra khiến nàng đau đớn, nhưng lại chỉ bất lực để nó hành hạ nàng.
Arthur vừa bước ra liền vội vàng ngồi bên cạnh nữ nhân đấy. Mặt Guinevere đượm buồn, hàng vạn nỗi thất vọng tiếp tục vùi dập nàng. Nàng cố gắng không nhìn về phía đấy nữa, nhưng Arthur lại quay lại nhìn về phía nàng. Nàng tỏ ra không hề thấy gì cả, rồi lại cắm cúi nhìn xuống bát ăn. Nàng nghe thấy người ta bàn tán về cô gái đó, rất nhiều lời tốt đẹp và lời khen dành cho cô ấy.
"Nữ công tước Lâm Linh đấy, nghe nói thời buổi nước Anh lâm nguy, cô ta đã song hành cũng hoàng tử ra trận giết địch, gặt hái được bao nhiêu là thành quả, được nữ hoàng tôn trọng và yêu thương hết mực. Lại luôn được hoàng tử để ý tới. Nhìn cũng thật là xứng đôi."
"Hình như là được hoàng tử dẫn về, nghe nói là cứu mạng nên nữ công tước muốn trả ơn liền vào phục vụ tận tụy cho hoàng gia mà không kêu ca hay đòi công gì. Tôi cảm thấy giữa hoàng tử và nữ công tước này không đơn giản chỉ là tình cảm ân nhân cứu mạng và người được cứu mạng đâu."
Guinevere không nhịn được nữa, nàng đã cố lờ đi nhưng những lời đó vẫn lọt vào tai nàng. Cứ cho là do nàng quá yếu đuối đi, nhưng nàng không quan tâm, trái tim nàng như ngừng đập, nhịp thở của nàng trở nên đứt quãng. Nàng chạy khỏi bàn tiệc, nói với cha rằng nàng cảm thấy không khỏe rồi biến mất. Arthur nhìn thấy định đuổi theo nàng, nhưng Lâm Linh giữ chàng lại.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi nếu người đi nữ hoàng chắc chắn sẽ rất tức giận đấy. Cô ấy là ai chứ? Không phải nữ hoàng quan trọng hơn sao? Chuyện đó để sau bữa tiệc giải quyết cũng không muộn đâu."
"Thả ta ra, ta phải đi xem cậu ấy thế nào."
"Chuyện của cô ấy thì liên quan gì đến người chứ? Nếu người không ở lại, người ngoài chắc chắn sẽ nghĩ người và cô ấy có giao tình, lúc đấy mọi chuyện sẽ rất tệ."
Arthur nghĩ lại, cảm thấy lời Lâm Linh nói cũng có chút hợp lí, bèn ngồi xuống bình tâm lại. Guinevere rất mạnh mẽ, nàng sẽ không sao cả, càng không sợ miệng người đời nói năng lăng loàn. Sau bữa tiệc, chàng sẽ tìm nàng sau.
¤
Guinevere chạy vội về phòng, trên hành lang nàng bị vấp phải một viên đá, cả người ngã nhào xuống đất. Nàng thấy vai và chân của mình ứa máu, nhưng nàng không cảm thấy đau mà trái tim nàng đau, đau như bị cắt ra thành từng khúc. Nàng ôm mặt khóc, máu chảy ra dài ra một đoạn, đầu óc nàng rối bù. Guinevere dựa vào bờ tường, cố gắng lết từng bước đi. Nhưng chẳng được bao lâu, nàng lại gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo ấy.
"Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Tiểu thư?"
Trước mắt nàng hiện ra một bóng dáng cao, mờ ảo như trong mộng. Nàng cảm thấy bàn tay ấm áp ấy đang ôm chặt nàng vào lòng, bế nàng lên và sau đó nàng không còn cảm thấy gì nữa. Mọi thứ bị bao phủ bởi bóng đêm và cả người con trai kia nữa.
¤
Nàng tỉnh lại trong phòng bệnh của hoàng gia. Mùi thuộc nồng nặc xộc thẳng lên mũi nàng. Nàng ho sặc sụa rồi từ từ ngồi dậy.
"Tiểu thư tỉnh rồi sao? Từ từ thôi. Tiểu thư bị thương rất nặng đấy. Ta đã nhờ thầy thuốc xử lí vết thương và băng lại rồi. Nghỉ ngơi vài ngày cho đến khi vết thương lành lại là ổn. Sao tiểu thư lại bị thương nặng như vậy, ta còn thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc của tiểu thư nữa, có thể kể cho ta nghe không? Biết đâu ta có thể giúp gì đó."
"Gọi tôi là Guinevere được rồi. Hai chữ "tiểu thư" tôi không dám nhận. Cho hỏi tôi đang ở đâu vậy?"
"Tiểu thư đang ở bệnh thất, vì sợ có người nhìn thấy nên ta không dám mạo muội đưa tiểu thư về phòng của mình mà bế thẳng tiểu thư đến bệnh thất. Bữa tiệc đang diễn ra sao tiểu thư lại không ở đấy dự vậy?"
"Guinevere được rồi mà. Cảm tạ lòng tốt của công tử. Ở đó ngột ngạt quá, nên tôi ra ngoài hít chút không khí, chẳng may bị vấp phải viên đá. Đau quá nên khóc thôi."- Nàng giả vờ ngượng ngùng, nói dối mà không thèm chớp mắt. "Mà sao công tử không ở đấy dự tiệc vậy?"
"Gọi ta là Joshar, cứu người là việc nên làm thôi. Ta không thích chỗ đông người nên mới đi dạo ngoài đó, không ngờ lại gặp ngươi đang ngồi khóc ở hành lang."
"Thật đáng xấu hổ quá."- Nàng đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Ngươi có định quay lại bữa tiệc không?"- Anh gặng hỏi. "Ngươi đi được chứ?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên quay về đó. Không mọi người sẽ lo lắng đấy."- Nàng cố đứng dậy nhưng cái chân của nàng nhói lên, khiến nàng ngã phịch xuống giường.
"Để ta giúp ngươi."- Anh đỡ nàng dậy, giúp nàng đi từng bước một, vội vàng đỡ nàng mỗi khi nàng sắp ngã.
Trong một khắc, nàng cảm thấy có một thứ gì đó rất ấm áp trỗi dậy trong lòng nàng nhưng đó không phải tình yêu, mà nó là tình cảm của người thân. Joshar giống như một người anh trai mà Guinevere rất kính trọng.
.
Joshar đỡ Guinevere vào trong phòng tiệc trước ánh mặt ngạc nhiên của mọi người và gồm cả nữ hoàng nữa. Người đã luôn lo lắng về đứa con trai này của mình, người luôn cho rằng nó chẳng có một chút cảm xúc nào, nhưng hôm nay người lại đang chứng kiến cảnh nó quan tâm đến một cô gái đang bị thương. Người cảm thấy rất vui, đặc biệt hơn lại cảm thấy yêu quý cô gái này.
Joshar cẩn thận đỡ nàng lại chỗ ngồi mà không hề để ý đến những lời xì xào bàn tán xung quanh, cũng không để ý thấy ánh mắt của Arthur đang nhìn thẳng vào anh. Bên cạnh chỗ của Guinevere còn một ghế trống, nàng thầm nghĩ chắc em gái của nàng không dự tiệc mà đi với chàng hoàng tử điển trai nào đó rồi. Anh đỡ nàng ngồi xuống ghế, cha nàng cảm ơn rối rít rồi hỏi thăm con gái. Khi anh định rời đi thì nàng liền kéo tay anh lại.
"Joshar, anh ngồi đây luôn đi. Dù gì thì mọi người cũng đông đủ hết rồi. Anh rời đi thì quả là bất lịch sự, anh có thể ngồi cạnh tôi."
"Guinevere, đây là bàn của dòng tộc ngươi, ta mà ngồi sẽ có rất nhiều người dị nghị. Tốt nhất ta cứ nên rời đi thì hơn."
"Không sao, không sao. Cứ ngồi đi, ta cho phép."- Cha nàng vội vàng xen vào, giữ anh ngồi xuống. Ông là muốn đền ơn người đã giúp đỡ con gái mình, biết đâu lại kiếm được cả con rể thì sao? Quả là một đôi trai tài gái sắc.
Joshar nhìn về phía bàn dành cho người trong hoàng gia. Nữ hoàng mỉm cười với anh như thể muốn bảo rằng người cho phép anh ngồi đó. Nhưng Arthur thì ngược lại, anh nhìn thấy trong mắt chàng đang rừng rực ánh lửa, nhưng chỉ trong phút chốc liền dập tắt. Anh cảm thấy hơi khó hiểu nhưng rồi cũng lờ đi.
Suốt bữa ăn, Joshar và Guinevere trao đổi về các chòm sao, về chiêm tinh học và hàng vạn những kiến thức thú vị khác. Anh có sở thích giống nàng, luôn giam mình trong thư viện đọc sách. Thứ nhất, anh luôn muốn tìm hiểu thật nhiều điều thú vị và mới mẻ trong những cuốn sách. Thứ hai, anh thích sự yên tĩnh, sẽ không có người làm phiền anh khi anh đọc sách.
Thư viện hoàng gia là thư viện nhiều sách nhất nước Anh, có những cuốn sách thậm chí có tìm hàng chục năm đi nữa cũng không tìm thấy nhưng lại có thể tìm thấy trong thư viện hoàng gia. Nó cũng đồng nghĩa với việc Joshar có hiểu biết sâu rộng hơn Guinevere. Nếu nàng không hiểu điều gì, anh sẽ lập tức giải thích một cách cặn kẽ đến khi nàng thực sự hiểu rõ vấn đề.
Trái ngược với anh là hoàng tử Arthur, chàng không bao giờ đọc sách. Chàng ghét bỏ những cuốn sách, chàng chỉ thích ra trận chiến đấu. Hai đứa con của nữ hoàng luôn luôn trái ngược nhau. Arthur được ví như ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rỡ đến chói lóa, còn Joshar là bóng đêm, huyền ảo mà đẹp đẽ.
Guinevere chính là vì sao tinh tú, nếu phải lựa chọn hai người họ, có lẽ nàng sẽ chọn Joshar chăng? Vì khi ở bên Joshar nàng mới có thể tỏa sáng như hàng vạn vì sao khác. Nhưng nàng yêu Arthur, nàng đã mê muội trong thứ tình cảm luẩn quẩn không hồi kết này, đến khi muốn dứt ra thì lại đau nhói, không đành lòng.
¤
Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều trở về phòng nghỉ. Riêng Guinevere và Joshar ra ngoài vườn hoàng gia đi dạo và tiếp tục say sưa trao đổi về chiêm tinh học. Họ mải mê đi với nhau mà không hề biết có người đang lén lút bí mật theo sau.
Ánh trăng mờ ảo soi xuống khu vườn rực rỡ đầy các loại hoa. Nhưng đóa thủy tinh trắng ngần hay nhưng nụ hoa hồng rực đỏ. Anh và nàng ngồi ở chiếc ghế giữa vườn, đôi mắt hướng nhìn về phía những vì sao. Gió thổi đung đưa chùm cúc vạn đông, rơi xuống mái tóc nàng. Joshar khẽ lấy nó xuống, rồi lại mỉm cười kể cho nàng nghe những câu chuyện về các vị thần cổ xưa.
Guinevere đắm chìm vào trong câu chuyện của anh, giọng kể ấm áp ấy len lỏi vào lòng nàng, sưởi ấm và làm dịu đi cơn đau của vết thương. Nàng cảm thấy bản thân như được bao bọc trong một lớp bảo vệ mà không ai có thể phá vỡ. Arthur nhìn họ mà lòng chàng như đau quặn lại.
Chàng không thích Guinevere, có lẽ vậy nhưng chàng không thích em trai cướp đi người bạn thân nhất của mình, đó như là một sự sỉ nhục lớn với bản thân chàng. Chàng ghét đứa em trai ấy, đôi lúc chàng nghĩ chàng nên giết nó cho xong. Nhưng giờ đây khi chàng thấy Joshar ngồi hàn huyên với nàng, chàng lại cảm thấy bản thân mình thấp kém đến nhường nào. Họ có chung sở thích với nhau, và đặc biệt hơn, anh luôn lắng nghe những gì nàng nói. Còn chàng luôn bắt nàng phải lắng nghe mình nói.
Chàng cảm thấy tự ti về bản thân, chàng muốn người ngồi cạnh Guinevere là mình chứ không phải Joshar, nhưng lòng tự cao của Arthur không cho phép chàng làm điều đó. Chàng đành cắn răng, quay đầu bước đi.
Nàng không hiểu sao, lòng nàng đang cảm thấy vui nhưng hai đôi đồng tử lại đẫm lệ. Nước mắt nàng không ngừng tuôn ra, thấm đẫm vào bộ váy trắng. Joshar hỏi nàng tại sao nàng khóc, nhưng nàng cũng không biết tại sao nữa. Chỉ là môi nàng mặn đắng, thần trí quay cuồng, nàng muốn gặp Arthur nhưng lại không thể di chuyển.
.
Guinevere đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ hôm qua, nàng vẫn chưa gặp được chàng. Dù nàng đã đi hỏi một vài phục vụ nhưng họ đều chỉ nói hai chữ "không rõ". Arthur đi đâu đó từ tối qua đến giờ vẫn chưa về. Nhiều người nói, chàng đưa Lâm Linh đi ngắm trăng trên ngọn đồi rộng lớn. Một số người lại nói, chàng vì công việc nên phải đi từ tối hôm qua, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong chính sự. Nàng không biết nên tin ai, cuối cùng nàng quyết định tin vào lí do sau.
Nhưng đó là một sai lầm, nàng vẫn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra lại là sự thật. Sau bữa tiệc, chàng liền lấy ngựa đưa Lâm Linh đi ngắm trăng, còn lại đều không được tiết lộ.
Như có hàng ngàn con dao cứ vào người, đau đớn nhưng bất lực, nàng cho rằng nàng đã đúng nhưng hóa ra nàng vẫn luôn sai. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn là người sai. Arthur không yêu nàng và về sau cũng vậy.
Nàng mặc dù lòng vỡ nát, nhưng bề ngoài vẫn kiên cường chống lại với hiện thực tàn khốc này. Nàng không muốn khóc nữa, càng không muốn rơi nước mắt vì chàng nữa. Nàng muốn dứt khỏi thứ tình cảm này, nàng muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây, trốn tránh với sự thật tàn nhẫn, muốn hoàn toàn quên đi chàng. Nàng cho rằng nếu nàng kiên trì thì một ngày nào đó Arthur sẽ hướng mắt về phía nàng, sẽ cho nàng một chỗ trong trái tim chàng. Nhưng đổi lại với hi vọng của Guinevere, Arthur lại tặng cho nàng một cú ngã đau, cho nàng nếm được vị đắng của tình yêu là thế nào.
Nàng vốn không hiểu định nghĩa về tình yêu, nàng luôn ảo tưởng nó là một thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Nhưng có một sự thật rằng, tình yêu vốn không hề đẹp đẽ như trong tưởng tượng. Ai dám bảo nếu cả hai đều tâm đầu ý hợp thì sẽ được hạnh phúc ở bên nhau chứ? Ai dám bảo chỉ cần bên nhau là sẽ hạnh phúc chứ?
Duyên nào mà duyên chẳng tan?
Đâu phải duyên là gặp?
Đâu phải gặp là yêu?
Đâu phải yêu là thành?
Cũng không phải thành là không li biệt...
Guinevere chỉ muốn Arthur một lần quay lại phía sau nhìn mình, chàng sẽ nhận ra những thứ mình đã bỏ lỡ, chàng sẽ quay lại bên nàng như ngày xưa. Nhưng như thế để được gì chứ? Có Chúa mới biết. Nếu Chúa có thật thì sao ngài lại không thể tác thành cho một đôi? Nếu Người là có thật, sao sau khi tác thành cho họ, Người lại phá vỡ cái hạnh phúc nhỏ nhoi mỏng manh đấy?
"Guinevere?"
Nàng vội dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, quay về phía giọng nói. Joshar đang ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẫy tay chào nàng. Cũng may anh không thấy những giọt nước mắt ấy, nàng mỉm cười chào lại anh. Hai người lại ngồi hàn huyên một lúc lâu, anh hỏi nàng có muốn ngồi cũng thuyền với anh không, nàng liền gật đầu đồng ý không chút do dự. Suốt buổi nói chuyện, anh đã nhìn thấy được một số điểm kì lạ ở nàng. Vầng mắt nàng đỏ hoe như vừa khóc, ánh mắt u sầu đượm buồn, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng khiến anh có chút không quen.
Anh muốn đọc được những suy nghĩ của nàng, nhưng có thứ gì đấy không cho phép anh làm điều đó. Anh vẫn ngồi yên nghe nàng kể chuyện mà không chút phản ứng gì, tâm trí như treo ngược cành cây. Joshar nghĩ chuyện nàng kì lạ hôm nay cũng liên quan đến chuyện hôm qua anh thấy nàng ở trên hành lang. Dựa vào ánh mắt ấy, những sự việc đã xảy ra và cái cách nàng liếc qua bàn dành cho người của hoàng gia, không khó để anh đoán ra nàng đang tương tư anh trai của anh.
Anh không bất ngờ, cũng không quá ngạc nhiên, anh trai của anh khôi ngô, tuấn tú, tài giỏi như thế, làm sao anh có thể đấu lại chứ. Nhưng anh muốn ở bên Guinevere, có một thứ tình cảm gì đó đang lớn lên trong lòng anh, trói buộc anh với nàng. Anh không rõ nó là gì nhưng lại khá dám chắc nó là yêu. Có lẽ anh đã yêu nàng mất rồi, anh yêu nàng bằng cả trái tim này. Anh chưa bao giờ dành mối bận tâm quá nhiều cho một ai đó nhưng giờ nàng lại chiếm được sự quan tâm của anh, làm anh muốn ở cạnh nàng mãi mãi không rời.
Nhưng có một sự thật dường như luôn là chân lí, Joshar giống như kẻ đến sau, gánh vác nỗi đau của kẻ đến trước, rất khó để có được hạnh phúc và một tình yêu trọn vẹn.
¤
Mọi người tập trung ở bên cạnh con sông Thames, mỗi dòng tộc có một đoàn thuyền riêng, bao gồm cả người phục vụ nữa. Anh vốn thuộc hoàng gia nên phải ngồi vào thuyền dành cho hoàng gia. Lúc anh ra xin phép được ngồi cạnh nàng, nữ hoàng như sốc nặng nề, nhưng trong lòng Người lại đang vui mừng với một suy nghĩ rằng sắp có con dâu. Cha mẹ nàng chào đón anh hết mực, họ dường như rất quý mến anh cộng thêm với việc đã giúp đỡ đứa con gái bé bỏng của họ.
Guinevere thấy anh trèo lên thuyền bèn dịch chỗ ra cho anh ngồi bên cạnh, mặt cười tươi hớn hở. Ánh nắng chiếu rọi xuống dòng sông lấp lánh làm toát lên vẻ đẹp của nàng. Anh dường như bị đắm chìm vào trong vẻ đẹp đó, bị sức hút của nàng mê hoặc, bất giác ngồi xịch sát hơn cạnh nàng. Nàng thoáng chút đỏ mặt, nhưng rồi cũng lịch sự ngồi nghiêm chỉnh lại.
Tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt Arthur, chàng không bỏ qua bất cứ một chi tiết vụn vặt nào trong cái khung cảnh cẩu huyết ấy. Mặc dù người ngồi cạnh chàng cũng có sắc đẹp ngút trời nhưng chàng vẫn muốn ngồi cạnh nàng hơn, vì với chàng, nàng là đặc biệt nhất trên thế gian này. Không gì có thể sánh được với vẻ đẹp thuần khiết của nàng nhưng chàng vẫn vì lòng tự cao mà không chịu chấp nhận tình cảm dành cho nàng. Chàng giống một kẻ yếu đuối và nhu nhược hơn là người kế vị tương lai của đất nước.
Mỗi du thuyền có một bàn tiệc trà, Guinevere không may để nước sôi rơi vào tay, Joshar liền có ngay cách để chữa. Dường như, anh đã học cách sơ cứu trong mọi tình huống khẩn cấp nhất. Ai nấy đều khen họ thật xứng đối, đúng là cặp trai tài gái sắc. Chỉ có duy nhất một người không vui, một người khó hiểu. Là Arthur và Lâm Linh. Chàng cả buổi đều im lặng, không nói lấy nửa lời, nhưng khi nàng bị bỏng liền thúc giục sơ cứu cho nàng. Mọi người đều không để ý, chỉ có Lâm Linh dễ dàng nhận thấy được sự kì lạ đó của chàng, cô cũng không khó để đoán ra rằng, Guinevere là người trong lòng chàng. Cô vốn nghĩ mình đã hoàn toàn chiếm chọn được tình cảm của chàng, không ngờ trên thế gian này vẫn còn có người con gái khiến chàng để tâm một chút một đến như vậy. Trong lòng Lâm Linh thấy ghen tị, rõ ràng là cô cái gì cũng bằng nàng, nhưng tại sao hai đứa con trai của nữ hoàng vẫn hết mực quan tâm đến nàng mà không thèm đếm xỉa đến cô?
Lâm Linh xuyên không đến đây vừa tròn một năm, cô có tình cảm với Joshar nhưng không dám thổ lộ, chỉ có thể lợi dụng ở bên cạnh Arthur, phục vụ cho hoàng gia mới có thể ngày ngày ngắm nhìn anh nhưng anh vẫn không thèm để tâm đến cô. Vậy mà, mới gặp Guinevere hôm qua, hôm nay liền nảy sinh tình cảm, thế giới này có không công bằng quá rồi không? Lúc đây, cô nghĩ nếu mình có thể dành được tình cảm của Arthur, cô sẽ thắng nàng, nhưng không lòng chàng cũng tương tư nàng. Vậy nói cô phải sống ra sao đây?
Lâm Linh muốn thù ghét nàng nhưng lại không thể làm được vì sâu trong lòng, cô cũng kính phục, ngưỡng mộ nàng. Nàng chính là vì sao rực rỡ nhất trong bóng đêm của Joshar, kiên cường mà mạnh mẽ. Nàng chính là bông hoa rực rỡ nhất trong ánh mặt trời của Arthur, xinh đẹp và cao quý. Còn Lâm Linh mãi là kẻ đứng giữa trong ba người họ, một kẻ thừa thãi, bước vào cuộc đời họ như gió thoảng qua, chẳng vương lại chút ấn tượng gì cho người khác.
¤
Kết thúc chuyến du thuyền dài đẵng đằng, mọi người lên bờ cũng với gương mặt mệt mỏi. Joshar vội vã chìa tay kéo Guinevere lên, rồi dẫn nàng lại xe ngựa, nói chờ anh một chút. Anh cần bàn chuyện với nữ hoàng, sau đó sẽ đưa nàng về. Cha mẹ chàng tin tưởng giao con gái lại cho anh rồi lên đường về cung điện trước. Đang ngồi chải lại mái tóc đã hơi rồi do gió thổi, một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng khiến nàng giật mình, theo phản xạ, nàng hất tay mạnh về phía sau. Nàng bàng hoàng, là Arthur, không phải chàng đưa Lâm Linh về sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Khiến cho vết thương đã lớn càng thêm nứt ra, một giọt nước mắt chảy dài trên má, nhưng sau đó không còn giọt nào nữa.
Arthur nghĩ có lẽ chàng đã chạm vào vết thương trên vai tối qua của nàng bèn rối rít xin lỗi, nhưng thật sự, bây giờ nàng mới nhớ ra vết thương trên vai của mình bèn kêu lên một tiếng. Chàng vội vàng ngồi xuống xoa xoa vết thương của nàng, nàng cảm thấy tình cảnh này thật là kì lạ bèn ngồi dịch ra xa, giữ một khoảng cách nhất định. Chàng thấy vậy mà đau lòng, nhưng cùng hiểu mà ngồi giữ khoảng cách với nàng, chẳng ai nói với ai câu nào. Không khí căng thẳng bao trùm xung quanh hai người, chàng định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, khi mặt trời đã dần lặn về phía đằng Tây, chàng mới hỏi.
"Mai mình có thể mời cậu khiêu vũ cùng không?"
Nàng hơi bất ngờ, vội quay mặt lại nhìn chàng. Arhur ho một khẽ rồi lại nói tiếp.
"Mình không am hiểu lắm về những thứ này, ngày mai sáng sớm cậu có thể đến cung của mình luyện tập một chút không? Chúng ta có thể kể chuyện cho nhau nghe, cậu sẽ đồng ý chứ?"
"Chắc chắn rồi."
Guinevere cười híp hai mắt lại, một nụ cười đầy ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên. Bỗng chàng cảm thấy như mình được quay lại ngày xưa, khi vẫn chưa biết đến những thứ cảm xúc lạ lẫm này, mỗi ngày chỉ cần ở bên nhau mà thôi. Arthur lo sợ mình nghe lầm bèn hỏi lại.
"Thật không?"
"Thật."
"Hứa với mình đi."
Chàng đưa ngón út của mình ra. Nàng dùng ngón út của mình ngoắc tay với chàng.
Vết thương như lành lại một chút nhưng cũng chẳng biết là được bao lâu. Chỉ mong có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này, để tất cả mọi người đều không phải chịu tổn thương. Và cũng mong có thể quay ngược lại thời gian, khi mọi chuyện chưa bắt đầu và nàng cũng không đi đến ngọn đồi đó.
"Trời đã tối rồi, ta nên đưa Guinevere về, phiền anh tránh sang một bên."
Một giọng nói sắc lạnh vang lên cùng với đôi mắt lạnh lẽo như muốn giết người, Joshar đứng đối mặt với Arthur. Chàng quay lại định nói gì đó với anh nhưng rồi lại thôi. Chàng bỏ đi, còn cố tình đụng mạnh vào vai anh, anh nhếch miệng cười rồi leo lên ngựa trước sự khó hiểu của Guinevere. Chuyện này là thế nào? Hai người đó có quen nhau sao?
Trên đường về chẳng ai nói với ai lời nào, không khí ngột ngạt và căng thẳng. Nàng tự hỏi điều gì đã xảy ra vậy, vì nàng bỗng có một cảm giác gì đó, cảm giác rất có lỗi với Joshar. Nàng cũng không biết nữa, mặt nàng phớt hồng, đôi mắt lung lay tựa như sắp gục ngã. Nàng nhìn tấm lưng lạnh lẽo và cô đơn của anh, nàng cảm thấy buồn bã, và xót xa cho anh nữa. Đột nhiên một tiếng nói khiến nàng giật mình tỉnh giấc khỏi dòng suy nghĩ.
"Ngươi chấp nhận lời mời của anh ta sao?"
Nàng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh như thể muốn đọc được những gì anh đang nghĩ trong lòng.
"Ngươi không nghe bàn dân thiên hạ nói gì về hoàng tử và nữ công tước sao? Nếu ngươi xuất hiện với hoàng từ, ngươi không sợ hoàng tộc của ngươi sẽ bị người đời khinh thường sao?"
Guinevere giật mình, một cơn ớn lạnh dọc sống lưng lên đến tận gáy cổ. Nàng muốn khóc nhưng nàng cố nuốt ngược nó vào trong.
"Bọn tôi chỉ là bạn."
"Nhưng ta lại không nghĩ như thế."
Nàng quay mặt đi chỗ khác, không để bất cứ lời nói nào của anh lọt vào tai nữa nhưng cớ sao nàng lại thấy anh nói đúng đến vậy. Có một thứ gì đó quá mơ màng trong mối quan hệ giữa chàng với nàng. Nó dao động giữa tình bạn và tình yêu, nhưng để lâu dần nó lại xa cách và nhiều lúc nàng cũng không biết mối quan hệ giữ nàng với hoàng tử là thế nào. Chỉ biết nó quá mờ nhạt.
"Sao ngươi không từ bỏ? Vì điều gì?"
"Tôi không biết."
"Ngươi định để nó giày vò ngươi đến chết sao? Guinevere à, ta vẫn đợi, ta vẫn đợi ngươi, ta vẫn luôn đợi. Làm ơn đừng quên ta."
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng cố gắng không để tiếng khóc phát ra. Giữa chàng và anh, nàng vẫn sẽ chọn chàng, nàng không thể nào yêu anh, lại càng không thể bên cạnh anh. Nàng muốn anh hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc đó không phải là nàng, mà là người khác. Nhưng anh lại yêu nàng, anh không cho phép bản thân rung động với người khác. Anh đã thề với Chúa, cả đời anh chỉ mãi yêu một mình nàng. Cho đến khi về đến cung điện, Joshar và Guinevere không nói một lời. Trái tim anh như vỡ nát, hóa thành tro bụi rơi vào đáy của tuyệt vọng. Nước mắt của nàng hóa thành sương mai bên ánh nắng chỉ tiếc nó đã rơi vào hố sâu không thể nào ngước tới ánh mặt trời lần nữa.
.
Bình minh ló rạng.
Guinevere mặc một cái váy chứa đựng đầy đủ sự thanh lịch và tao nhã của một công chứa. Nàng cài hoa lên mái tóc rồi nhẹ nhàng chạy qua hành lang trải dài vô tận đến cung của chàng. Tiếng chim hót véo von khiến tâm trạng của nàng hạnh phúc đến vạn phần. Khung cảnh đẹo tựa như tranh vẽ, ánh nắng mai luồn qua kẽ tóc, tô điểm thêm cho ánh mắt của nàng. Nàng tin, chỉ lần này thôi, mọi chuyện sẽ suôn sẻ cho nàng và cả chàng nữa.
Bước vào cung điện của hoàng, nguy nga và tráng lệ, ánh hào quang tỏa ra từ nó khiến nàng chói mắt. Nàng được một phục vụ dẫn đường. Có bóng người chạy qua, nàng nghĩ là chàng muốn đùa vui với nàng, ai ngờ, một tia sét đánh ngang qua trí óc nàng. Một hình ảnh mà nàng vĩnh viễn không bao giờ quên, nàng sẽ ghi nhớ, đến khi chết đi hay một khắc cũng không bao giờ quên. Nữ công tước vĩ đại trong lòng người dân nước Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm chạy khắp nơi trong cung điện, nữ nhân bại hoại như vậy Arthur có thể để nàng ta ở bên cạnh hay sao?
Không kìm lòng, lại càng không thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, nàng vội vã chạy ra khỏi cung điện trong ánh mắt ngạc nhiên của biết bao nhiêu người. Nàng đã từng nghĩ, chắc Arthur chỉ tôn trọng tài năng của cô ta thôi, tuyệt đối sẽ không có ý gì khác. Nhưng nàng sai rồi, nàng sai rồi, sự thật đã thành công phá nát cái mơ mộng đẹp đẽ của nàng khiến nàng đau như chết đi sống lại.
Guinevere chạy qua không biết bao nhiêu hành lang, nàng muốn rời khỏi đây, nàng không muốn quay đầu lại nữa. Nàng muốn dứt bỏ mọi thứ, nàng muốn quên đi tất cả, nên làm ơn hãy buông tha cho nàng. Nàng cần một chút không khí và sự tự do, nàng muốn thoát khỏi thứ tình cảm không có hồi kết này. Người này làm tổn thương người kia, người kia lại làm tổn thương một người khác. Có lẽ chính nàng là người đã tạo ra vòng luẩn quẩn không hồi kết này. Vì vậy nàng sẽ kết thúc nó.
"Dừng lại, có chuyện gì thế?"
Joshar đứng trước mặt nàng, hai tay giữ lấy hai vai đang run rẩy của nàng, cố gắng trấn an nàng.
"Ngay từ đầu, là tôi sai, là tôi tính sai, mọi người đều không liên can. Làm ơn buông tha cho tôi."
Nàng run rẩy ôm đầu, nàng như muốn phát điên lên vậy.
"Bình tĩnh đi."
Anh lắc mạnh người nàng, như chẳng có phản ứng gì đành mạo muội ôm nàng vào lòng. Anh ôm thật chặt, như thể đây sẽ là lần cuối hai người gặp lại nhau vậy. Anh sợ nếu anh buông tay nàng sẽ biến mất ngay trước mặt anh. Joshar ôm nàng đến khi nàng dừng mọi hành động lại. Chỉ còn lại nước mắt và tiếng nấc lên của nàng. Anh vừa ôm nàng, trong lòng lại càng thêm thù ghét Arthur. Sau khi nàng đã bình tĩnh lại, anh bèn hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra, nàng kể lại mọi chuyện cho anh. Nỗi tức giận cuộn trào trong anh, anh muốn tự tay giết chết anh trai của mình.
Anh dẫn nàng về phòng. Có bóng người đứng ở trước phòng, nàng bèn quay người định chạy đi, nhưng anh đã giữ nàng lại. Anh dẫn nàng lại chỗ Arthur, chàng thấy nàng bèn chạy lại nhưng bị anh đẩy ra. Anh mở cửa cho nàng vào phòng, chàng cố với theo nhưng đều bị anh ngăn lại. Anh đứng chắn ở cửa phòng nàng, mặt đối mặt với chàng.
"Tôi đã nói rồi, đừng làm tổn thương cô ấy."
"Mọi chuyện đều là hiểu lầm. Anh thật sự không làm gì cả."
"Hiểu lầm? Đừng nói nực cười như vậy. Có cái hiểu lầm nào mà một nữ nhân lại chỉ quấn một chiếc khăn tắm chạy trong cung điện của hoàng tử không? Tôi thề với Chúa suốt những năm tháng chiến tranh tôi đã chứng minh biết bao cái hiểu lầm nhưng chưa gặp phải cái hiểu lầm ngớ ngẩn đến như vậy cả. Vậy nên đừng cố thanh minh, Arthur ạ. Cô ấy sẽ không bao giờ nghe anh nói nữa đâu."
"Anh muốn gặp cậu ấy, giải thích vẫn chẳng phải tốt hơn sao, cứ để cậu ấy hiểu lầm như vậy-"
"Tôi đã nói nó chẳng phải hiểu lầm và làm ơn đừng đến tìm cô ấy nữa. Cô ấy và cả tôi đều không thích nhìn thấy bản mặt anh nên từ bỏ đi, anh có Lâm Linh, anh có ngôi vị, anh trị vì cả đất nước, còn tôi chỉ có mình cô ấy mà thôi."
Joshar gần như hét lên, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thật sự bộc lộ một cảm xúc rõ rệt đến vậy. Sự tức giận tuôn trào trong lồng ngực, một nỗi ghê tởm biểu hiện lên trên nét mặt anh, máu như dồn hết lên não. Anh đã phải giữ cho bản thân không lao đến mà đánh chết người trước mặt. Vì anh biết, nếu chàng chết, nàng sẽ đau lòng mà anh sợ nhất là thấy nàng đau lòng nên mới đứng đây nói lí lẽ với chàng. Nhưng chàng khiến anh tức điên lên, anh vào phòng nàng, trước khi đi anh không quên để lại một câu.
"Cô ấy sẽ là vợ ta. Đừng tìm cô ấy nữa."
¤
Arthur đứng đấy, gương mặt thẫn thờ, trắng bệch như người bị thiếu máu. Chàng lảo đảo rồi gục xuống sàn, lời nói của Joshar như khiêu khích chàng khiến máu chàng sôi sục, một sự nhục nhã dồn lên não chàng. Chàng tự hỏi sao chàng phải giải thích với nàng chứ, nàng cũng thừa biết Lâm Linh là người chàng chọn ở bên cạnh, phải, là do nàng tự ảo tưởng, không phải lỗi của chàng.
Chàng đứng dậy, bỏ đi, chàng thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa cũng như sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Có lẽ nên kết thúc ở đây thôi, càng kéo dài sẽ càng thêm nhiều người bị tổn thương. Nếu nàng đã tính sai ở bắt đầu, thì chàng sẽ sửa sai ở kết thúc. Nếu nàng chính là kiếp số của chàng, thì chàng nguyện tới ứng kiếp. Nhưng nếu nàng không muốn gặp lại chàng nữa, chàng cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời nàng nữa.
Tình ta mỏng manh như một trang giấy trắng, nhàu nhĩ và mục nát do hậu họa ập tới để rồi đây khi một cơn gió lướt qua, nó cũng sẽ hóa thành tro bụi. Cả đời này, nguyện không gặp lại.
.
Guinevere mặc bộ trang phục do các phục vụ chuẩn bị. Nàng cài lên mái tóc một chiếc trâm hình hoa quỳnh. Nước mắt nàng chảy dài trên má, lần vào khóe môi nàng, mặn đắng. Nàng không muốn đến bữa tiệc khiêu vũ vì nàng không muốn nhìn thấy chàng tay trong tay với Lâm Linh. Không phải chàng đã mời nàng khiêu vũ sao? Nhưng làm vậy để làm gì? Đến khi nào chàng mới thôi dày vò nàng, trái tim nàng đang trở nên cằn cỗi và héo úa do tình yêu đã trót trao mất cho chàng và cũng chính tay chàng đã dập tắt đi hi vọng. Nếu Chúa là tồn tại, tại sao Người lại đối xử bất công với nàng như vậy? Trong khi mọi người đều hạnh phúc, thì tại sao nàng lại chẳng có hạnh phúc nào trọn vẹn.
"Ta đi cùng ngươi."
Joshar nhẹ nhàng bước vào phòng, đỡ nàng lên. Guinevere nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lại có chút không nỡ, tại sao anh lại vì nàng mà không màng đến mình như vậy?
"Đừng như vậy, tôi không xứng."
"Nếu ngươi không xứng thì chẳng còn một ai xứng nữa."
Nàng nhìn thẳng vào mắt anh, đáy mắt ấy tràn ngập sự ấm áp, nó đang len lỏi sưởi ấm cho trái tim đã sớm giá băng của nàng. Anh vén tóc nàng, ghé sát lại gần hơn.
"Nghe này, Guinevere. Trước khi gặp ngươi, cuộc đời ta là một màu đen. Ở trong đấy lạnh lắm, cô đơn lắm. Ta đã từng mong ước mình đừng sống trên đời này, từng ước rằng một ngày nào đó, ta chết đi, chết trong đau khổ và cùng cực lại càng tốt. Nhưng khi gặp ngươi, cuộc đời ta mỗi ngày lại sáng hơn một chút và rồi giờ nó tràn ngập ánh nắng. Ngươi không thấy mọi thứ đã thay đổi rồi sao? Trái tim ta, con người ta đều đã thay đổi, Guinevere à. Chúa không bỏ mặc ngươi, Chúa cũng đã không bỏ mặc ta, Người đã mang ngươi đến cho ta, để ta bên cạnh ngươi. Nên làm ơn đừng đẩy ta ra xa. Xa ngươi, mọi thứ lạnh lẽo lắm, ở đấy lạnh lẽo lắm, Guinevere..."
Anh ôm nàng vào lòng, nước mắt chảy đầy trên mặt ánh, thấm vào mái tóc vàng óng của nàng. Nàng im lặng vì nàng không biết phải nói gì cả. Nàng chỉ có thể ngồi đấy để cho anh ôm, tay vuốt lưng anh.
"Tôi xin lỗi..."
"Không cần phải xin lỗi. Ngươi chỉ cần bên cạnh ta thôi, dù cho trái tim ấy đã hướng về người khác chỉ cần ngày ngày bên cạnh ta cũng đủ rồi...
...Ngươi cùng ta đi đến bữa tiệc nhé?"
"Được."
Nàng không nỡ lòng từ chối anh, đặc biệt là sau khi nghe anh nói những lời đó, nàng mới biết là trên đời này vẫn còn có người nghĩ về nàng như vậy, lại có thể coi nàng là người quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu trái tim nàng không phải đã trót trao cho chàng thì nàng nguyện ý ở bên người đàn ông trước mặt mình suốt đời, nguyện không bao giờ rời xa, nguyện không bao giờ làm tổn thương. Joshar gượng cười đỡ nàng lên, hai người cùng nhau tiến bước đến đại sảnh.
Anh và nàng tay trong tay bước vào phòng tiệc trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Những lời xì xào bàn tán khiến cả đại sảnh trở nên náo nhiệt hơn. Có người còn thầm chúc phúc cho họ. Chàng nhìn họ, trái tim như ngừng đập, đau rát và thêm vào đó là cảm giác hận Guinevere. Chàng hận nàng cũng như hận chính bản thân mình. Chàng thậm chí còn nghĩ hôm nay nàng sẽ không đến đây, vì chàng biết nàng cũng không muốn nhìn thấy chàng. Nhưng rồi chàng nhận ra, nàng mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài, nàng đã cho chàng cảm nhận được một nỗi nhục nhã mà trước giờ chàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Arthur cũng cầm tay Lâm Linh cùng bước xuống. Hai cặp đôi gặp nhau ở giữa đại sảnh, Guinevere nhìn lướt qua rồi quay sang bên khác vì nàng cảm thấy đau đớn mỗi khi trông thấy chàng cũng với người con gái đó. Nàng nhìn Joshar, mỉm cười buồn, nàng muốn bù đắp cho anh, nàng đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ. Toàn thể các công chúa la hét náo loạn vì khung cảnh quá đỗi tuyệt đẹp này, chắc có lẽ họ cũng mong ước có một tình yêu như thế, có thể cùng nhau đi hết chẳng đường đời còn lại. Chàng không đành lòng nhìn họ nữa mà tập trung khiêu vũ với cô. Lâm Linh nhìn thấy, một giọt nước mắt lăn dài trên má hóa thành sương cuốn theo mọi nỗi u buồn hòa mình vào không khí.
Bốn người, mỗi người giữ trong lòng một tình yêu thầm kín, vĩnh viễn chẳng thể nào nói ra, chỉ có thể chôn thật sâu vào đáy lòng. Chỉ có thể im lặng nhìn người mình thầm yêu ở bên một người khác không phải mình.
.
Kết thúc bữa tiệc, mọi người đang uống trà ở một phòng khác. Arthur liền lôi Lâm Linh đi trước ánh mắt của Guinevere, nước mắt úa ra khỏi tròng, chỉ hận không thể đủ can đảm kéo chàng lại. Joshar nhìn nàng như vậy trái tim như quặn thắt, nhưng đành giấu chặt vào lòng. Anh đỡ nàng ngồi xuống ghế, trấn an nàng và rời đi. Trước đó không quên để lại một câu.
"Ta sẽ sớm quay lại, người chờ ta."
Guinevere ngồi đấy, nắm chặt lấy váy, nàng cũng muốn biết anh đi đâu. Nàng cũng muốn đi cũng anh, có lẽ nó khiến nàng cảm thấy bớt cô đơn hơn, cũng không cảm thấy như mình vừa bị bỏ rơi. Nàng chỉ ngồi im lặng suốt buổi tiệc trà, một khắc cũng không ngẩng đầu lên, tâm trí chìm vào trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
-
Anh lấy ngựa đuổi theo kẻ vừa chạy ra khỏi cung điện, anh nhớ mình chưa từng gặp mặt kẻ đó?Hơn nữa hắn lại bịt kín mặt, vừa bị anh phát hiện lại chạy thục mạng ra khỏi cung điện, thật là đáng nghi. Joshar vượt qua cánh rừng và đuổi theo mãi, cách xa cung điện cũng phải đến hàng nghìn dặm. Nhưng kẻ đó cũng xung sức, hắn vẫn cứ chạy mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Một mũi tên bắn về phía anh, rồi sượt qua má. Anh cảm thấy hơi rát, và có cả mùi tanh tưởi của máu nữa. Bóng đêm bao trùm, vì bình minh vẫn chưa lên, anh vẫn cứ đuổi.
Đến một bìa rừng, anh bèn cho ngựa dừng, leo xuống và thám thính xung quanh. Anh đánh hơi được mùi nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Anh nâng cao cảnh giác, và rút kiếm chĩa về phía trước. Một tia vụt sáng, anh né kịp và cặp được cây kiếm ấy. Anh và hắn đọ kiếm một hồi, hắn ta thật không tầm thường một chút nào. Anh vừa mới sượt qua được mặt hắn thì hắn đã đâm một mũi kiếm vào thẳng vai anh. Một cảm giác đau nhói, anh vẫn vực dậy tiếp tục phòng thủ. Có tiếng người, hắn bèn vội chạy đi. Anh gục xuống bên ngựa, máu chảy ra tạo thành một hàng dài. Anh ôm lấy vai leo lên ngựa rồi rời đi.
Đến một khu đồi thảo nguyên rộng lớn, anh bèn nghỉ bên một gốc cây. Joshar xé vai áo kìm chặt lại vết thương để cầm máu rồi xử lí để vết thương không bị nhiễm trùng. Anh đứng lên tìm xem gần đây có hồ nước hay thứ gì có thể đó dùng được hay không? Được một đoạn, anh bỗng thấy bóng người mờ ảo hiện ra trước mắt. Có lẽ do mất máu nên mắt anh đang dần mờ đi nhưng giọng nói lại không lẫn đi vào đâu được.
Bình minh lên nhưng tại sao vẫn xung quanh vẫn là bóng đêm. Anh đứng nấp ở gốc cây gần đó, sực nhớ vào ngày nay hàng năm sẽ xảy ra hiện tượng Nhật thực, chỉ tiếc không thể đưa nàng đi ngắm tận mắt khoảnh khác này.
"Ta nguyện mãi mãi ở bên nàng, mãi mãi cùng nàng kề vai sát cánh. Từ bây giờ vẫn mệnh hai ta chính thức hòa vào nhau."
"Ta cũng nguyện ý bên chàng. Ta yêu chàng."
Joshar trông thấy hoàng tử Arthur và nữ công tước Lâm Linh tay trong tay cùng ngắm Nhật thực, thề thốt trọn đời ở bên nhau, trong lòng bỗng sực nhớ đến Guinevere. Anh đã nói là anh sẽ sớm quay về, mà giờ bình minh đã lên rồi. Khóe môi trên của anh hơi nhếch lên, trong lòng anh thầm phỉ nhổ tình yêu của họ rồi vội vã leo lên ngựa quay về cung điện.
¤
Về đến cung điện, anh bèn gục ngay trước cửa. Mọi người liền náo loạn, huy động lính gác đỡ anh vào rồi kêu gào thầy thuốc. Tình cảnh trông hết sức hỗn loạn. Nữ hoàng sau khi nghe con trai mình bị thương nặng, mất máu nhiều, tính mạng hiện giờ rất nguy hiểm bèn sốc đến mức ngất xỉu. Guinevere cả đêm chờ anh, hốt hoảng chạy đến bệnh xá, nước mắt lại một lần nữa tuôn ra. Vào đến phòng bệnh, cả người nàng run rẩy, từ từ bước lại gần giường bệnh.
Đôi bàn tay vẫn còn run rẩy cầm lấy đôi tay đẫm máu của anh áp lên má mình, thầy thuốc đang xử lí vết thương cũng không nỡ bảo nàng đi. Chuyện gì đã xảy ra thế này, rõ ràng anh bảo anh sẽ về sớm, mà giờ lại trong tình cảnh trọng thương đến thảm hại như vậy. Là ai? Là ai dám làm điều này cơ chứ? Anh khẽ mở mắt, nhìn nàng đang khóc vì lo cho mình trong lòng lại hạnh phúc đến vô chừng. Tay vô thức gạt đi những giọt nước mắt vẫn đang rơi trên má nàng. Guinevere thấy anh khẽ động bèn ngẩng mặt lên, đập vào mắt nàng là một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc biết bao.
"Anh sẽ không sao đâu, không sao hết. Làm ơn đừng bỏ đi."
"Thấy ngươi khóc vì ta như vậy là đủ mãn nguyện rồi. Ta cũng ước ta có thể mãi mãi ở bên cạnh ngươi, nhưng có lẽ Chúa lại nhẫn tâm lần nữa rồi."
"Đừng bi quan, anh sẽ không sao. Thầy thuốc sẽ xử lí được vết thương thôi."
"Ta đã xử lí rồi, nhưng vết đâm sâu quá. Xin lỗi ngươi."
"Rốt cuộc ai, ai đã làm anh ra nông nỗi này?"
"Ngươi không phải biết đâu, ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện..."
Anh ngập ngừng một lúc, do dự không biết có nên nói không. Nàng thấy anh do dự bèn nắm lấy tay anh.
"Anh cứ nói đi, tôi sẽ nghe."
Anh nhìn thấy nàng như vậy, có chút không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định kể cho nàng chuyện anh đã thấy. Trong lúc anh kể, nàng chỉ im lặng, không hé nửa lời.
"Ngươi sẽ không buồn chứ? Hứa với ta."
"Đồ ngốc, anh đang bị thương nặng lại còn nghĩ đến chuyện này. Tôi không quan tâm đến hoàng tử Arthur, bây giờ, tôi lo cho anh hơn. Còn về việc ngài ấy yêu ai, tôi cũng sẽ không quan tâm nữa, vì dù sao ngài ấy cũng không chọn tôi. Anh cố lên, sau chuyện này hãy rời khỏi đây, tôi với anh sẽ sống một cuộc đời không liên quan đến nơi này nữa."
"Ta xin lỗi-"
"Nếu anh cảm thấy có lỗi thì hãy dưỡng thương cho thật tốt và đừng nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa."
"Guinevere này, hãy nhớ nếu một ngày ta không còn ở bên cạnh nàng nữa, thì nàng vẫn hãy sống thật tốt nhé."
Nàng nhìn anh mỉm cười thật tươi.
"Không phải anh sẽ luôn ở cạnh tôi sao? Vậy thì tôi phải lo gì chứ."
Nói xong nàng rời đi, anh ở lại đấy, trên môi nở một nụ cười. Mắt anh mờ đi cùng nước mắt rồi từ từ khép lại. Anh chìm vào một giấc ngủ mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại. Thầy thuốc dừng lại, dùng một chiếc khăn trắng che mặt cho anh rồi bẩm báo lên nữ hoàng. Ông đã phát hiện chàng bị trúng độc nặng, và có lẽ chàng cũng biết thanh kiếm ấy có độc nhưng anh không nói cho nàng biết.
.
Sau đó, cung điện nằm trong căng thẳng và buồn bã. Nữ hoàng thì vẫn còn sốc, Người cứ tỉnh rồi lại ngất xỉu làm mọi người cũng đứng ngồi không yên. Arthur chẳng có cảm xúc gì cả, có lẽ vì chàng vốn dĩ ghét cay ghét đắng đứa em trai này nên khi nó chết, cũng chẳng có một chút buồn bã nào trong chàng ngược lại có khi còn thấy vui một chút. Guinevere nhốt mình trong phòng, dù cha mẹ nàng có nói bao nhiêu nàng cũng chịu mở cửa. Nàng ngồi khóc trong góc phòng, nhớ lại những kỉ niệm giữa nàng với anh, nàng nhận ra nàng vẫn luôn tàn nhẫn với anh, vẫn chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của anh và nàng thấy hối hận. Bỗng nàng nhớ lại những lời anh kể về việc anh đã bắt gặp Arthur và Lâm Linh. Nàng bèn bật cười, lẩm bẩm.
"Vận mệnh là gì chứ, ta không tin vào vận mệnh, ta chỉ tin vào chính mình."
Nàng sẽ không quay lại cung điện nữa, ở đây có quá nhiều nỗi đau. Nỗi đau mất đi người mình yêu, nỗi đau mất đi một người bạn. Nàng không biết phải làm thế nào mới có thể vượt qua, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục sống, sống thật tốt như ước nguyện của Joshar, để anh không thất vọng về nàng. Và nàng cũng sẽ dành cho anh một khoảng trong trái tim nàng để nàng vĩnh viễn không bao giờ quên.
.
Năm tháng cứ trôi đi chẳng chờ đợi một ai. Arthur gần như đã biến mất hoàn toàn ra khỏi cuộc sống của nàng nhưng có một điều nàng biết, nàng vẫn luôn rất yêu chàng, chỉ là chôn thật chặt trong lòng mà thôi. Nàng gần như đã bỏ hẳn được thói quen đi ra ngọn đồi đấy, vì nàng không muốn nhớ lại quá khứ, nàng không muốn nhớ tới những hồi ức đau thương đấy. Nhưng nàng vẫn luôn gặp ác mộng, nàng thấy Joshar cả người đẫm máu đang nhìn nàng, môi vẫn nở nụ cười ấy, khiến lòng nàng đau đến nghẹt thở. Nàng luôn thức giấc mỗi khi sắp chạm được vào anh, và sau đó nàng sẽ bật khóc thật to.
Và có một điều nữa, nàng biết mình sẽ gặp lại Arthur. Sắp đến ngày chàng đăng quang lên ngôi, và con trưởng của mọi hoàng tộc dù là trai hay gái đều phải đến dự. Cha mẹ nàng biết nàng vẫn còn đang rất đau buồn sau cái chết của hoàng tử Joshar nhưng vẫn cố thuyết phục nàng đi. Nàng đành chấp nhận sự thật, có lẽ Chúa muốn thử thách nàng thêm lần nữa chăng? Người thật sự quá tàn nhẫn với nàng và cả Joshar nữa.
Đã kể từ rất lâu có một cô gái luôn luôn tự ảo tưởng về một tình yêu đẹp nhưng khi gặp được người mình yêu, cô lại đánh mất người đó và đánh mất luôn cả người yêu thương cô nữa. Những ngày tháng sau, cô sống một cuộc sống cô đơn mang một màu buồn bã. Hằng đêm gặp những ác mộng khủng khiếp nhất, nhưng cô ấy vẫn cố sống vì một lời hứa đã bị lãng quên.
.
Ngày Arthur đăng quang lên ngôi, Guinevere diện một bộ đồ hết sức đơn giản, chẳng có gì nổi bật nhưng khắp người nàng lại tỏa ra một ánh hào quang đến sáng chói, có lẽ Joshar vẫn đang bên cạnh nàng, yêu thương và che chở cho nàng. Nàng bước vào cung điện cùng với hoàng tộc trước những ánh mắt thương cảm cho số phận nghiệt ngã của nàng. Mọi người đều cảm thấy buồn sau cái chết của hoàng tử Joshar và đặc biệt thương xót cho tiểu thư Guinevere nữa. Nhưng họ cũng chẳng thể làm được gì, có lẽ số phận của họ đã sớm như thế, và Chúa cũng chẳng thể nào giúp gì được cho họ.
Nàng gặp lại Lâm Linh, cô cùng tiều tụy đi không kém, mắt thậm chí còn có quầng thâm, có lẽ là do mất ngủ hoặc vì nguyên do nào đó nàng cũng không biết nữa. Nàng ngồi vào bàn tiệc của hoàng tộc mình, im lặng và nhìn vào đáy bát, hồi tưởng lại về lần đầu tiên gặp Joshar, nàng mỉm cười nhẹ. Một thứ gì đó bỗng xoa đầu nàng, nàng đặt tay lên đầu. Có lẽ anh đang ở đây, cố an ủi nàng bằng cách khác thay cho lời nói. Chỉ cần như vậy, nàng cũng thấy nhẹ lòng rồi.
Ánh đèn khắp nơi được bật lên, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng nhưng vẫn có mùi buồn bã phảng phất ở đâu đây. Mọi người đứng dậy, hướng mắt về phía chính giữa của đại sảnh. Arthur bước ra, Nữ hoàng đứng bên cạnh đọc một tràng diễn thuyết dài dằng dặc, Guinevere muốn ngáp nhưng khi thấy cha đang nhìn mình bèn ngăn bản thân lại.
Sau cùng khi đã đọc xong bài diễn thuyết gây ám ảnh đó, vị cha xứ nào đó cầm vương miện lên. Nàng đứng gần chàng nhất nên nhìn rõ được vương miện, nó thật đẹp đẽ làm sao, nàng muốn hình dung thử nếu người đứng ở đây không phải Arthur mà là Joshar sẽ ra sao. Khi Cha chuẩn bị trao vương miện, nàng chợt nhìn thấy một tia sáng lóe lên, có kẻ muốn giết Arthur. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không kịp nghĩ gì nhiều, nàng lao tới dùng bản thân mình chắn lấy kiếm, một cảm giác đau đớn truyền vào trong tận xương tủy. Nàng cuối cùng đã hiểu được cảm giác của Joshar rồi, hóa ra là như vậy. Chúa đang muốn trừng phạt nàng. Suy cho cùng có trốn tránh bao nhiêu thì cũng vậy mà thôi.
Nàng được Arthur đỡ vào lòng. Chàng run run ôm lấy thân hình đẫm máu của nàng, liên tục nói, hơi thở rất gấp gáp. "Guinevere, nàng đừng ngủ, đừng ngủ, thầy thuốc sẽ tới ngay thôi..." sau đó quay sang gấp rút nói với Lancelot "Đã tới chưa? Có biết đang gấp lắm không?"
Guinevere nhìn chàng, mỉm cười lắc đầu.
"Đừng trách đệ nhất kỵ sĩ. Ta biết ta sẽ không qua khỏi."
"Không đừng nói vậy."
"Tạm biệt ngươi, Arthur, sống tốt...nhé..." Quay sang Lâm Linh, khẽ nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kèm theo một tia đắc ý không đáy mắt. "Hình như...ta thắng rồi..." Mặt Lâm Linh tái đi.
Guinevere nhắm mắt, nàng trông thấy Joshar đang mỉm cười đưa tay cho nàng. Dường như anh đã đợi ngày này rất lâu rồi.
Arthur run run bần bật nhìn nàng, một tia sáng lóe qua mọi thứ bỗng chốc biến mất.
.
.
.
Arthur tỉnh lại sau một giấc mơ, người chảy đầy mồ hôi, khẽ thì thầm.
"Guinevere..."
---
#12 370 từ
#done
Mình chưa kịp kiểm tra lại, nếu có sai lỗi type thì mong bạn bỏ qua nhé.
Payment sau khi các Sen đã "hốt cát xong" :
- Follow Team và Writer.
- Vote chap đặt và chap trả đơn.
- Comment "Nhận" + tag 3 người (quen biết) của cậu.
=> TUYỆT ĐỐI KHÔNG CÓ CHUYỆN BÙNG PAYMENT Ở ĐÂY.
_TEAM SẼ THƯỜNG XUYÊN KIỂM TRA NÊN CÁC CẬU ĐỪNG FOLLOW/VOTE RỒI LẶNG LẼ UN NHÉ! HÃY LÀ NGƯỜI CÓ UY TÍN VÀ TRÁCH NHIỆM, XIN CÁM ƠN! _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro