chương 9 +10
Giang Niệm đang vui vẻ, không quan tâm đến vẻ mặt lo lắng của Tô Cẩn,lôi kéo tay hắn về phía hốc đá, chỉ cho hắn chỗ nhân sâm bên trong, mặc kệ Tô Cẩn đang còn lải nhải vòng quanh nàng trên dưới nhìn một lúc.
" tam tướng công, không sao cả, chỉ là trượt xuống một cái thôi, không đau mà, mau xem ta tìm được gì nào, ta đào không ra được, mỏi tay chết được, lấy cho ta đi " nàng lại giở trò làm nũng, hắn bắt đắc dĩ không nói nổi nàng, cười cười đi sang xem.
" nhân sâm ? Còn mọc nhiều thế này ? Số tuổi cũng không ngắn đâu ? " Tô Cẩn nhìn rõ bên trong đã đào bới được một nửa đồ vật, toàn thân trên đã lộ ra, có đến năm cây, to nhỏ không đồng đều.
" nương tử thật là may mắn nha, có thể tìm được ở một nơi kín như thế này, chừng này kiếm không ít tiền đâu, nàng đúng là thần tài cua nhà chúng ta mà " sau khi đào xong nhân sâm, Tô Cẩn hớn hở khoe ra, khen nàng mãi.
" con gà rừng ấy chạy xuống đây, ta đuổi không kịp, ta nhìn xuống tìm nó thì phát hiện ra, có lẽ phải cảm ơn nó đi ?" Giang Niệm cũng vui vẻ, có lẽ bán được một ít tiền, giá cả ở đây nàng không biết nhưng hiện đại nhân sâm rất đắt, có thể tìm thời gian bỏ thêm vài cây linh chi?.
Hai người trở về chỗ cũ, Tô Cẩn bỏ nhân sâm vào giỏ trúc của nàng, cho nấm lên bên trên che lại, hai người đã đi khá xa, Tô Cẩn nói con đường này là đường đi Vạn Dặm sơn, lúc này đã gần tối, trong rừng đã bắt đầu tối xuống rồi. Vừa lúc xa xa có bóng người đang đi xuống, khi tới gần một chút thì là lão nhị và lão đại đáng khiêng gì đó trên vai, có vẻ nặng, bên trên còn treo vài con gà và thỏ trong lồng trúc.
Tô Liêm phát hiện đằng trước có người, ngẩng đầu nhìn thì là nhà mình nương tử cùng tam đệ, vội vàng đi qua, dừng lại trước mặt hai người, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, Giang Niệm đưa ống tay áo lên lau cả hai người, lão đại xoa đầu nàng, ánh mắt có chút vui vẻ.
" làm sao lại mang nàng đi nơi nguy hiểm như thế này, trời đã tối còn không biết đường về ." Tô Chính trầm giọng nói, khuôn mặt lạnh lùng hòa vào ánh sáng u ám, càng thêm lạnh. Tô Cẩn sợ nhất là đại ca như thế này vội rụt vai lại.
" ta xin huynh ấy mang vào, ta muốn đợi xem các huynh bao giờ mới về, ta lo lắng, huỳnh đừng giận, ta xin lỗi." Nàng vội nắm tay hắn lắc lư, chiêu này hôm nay dùng vài lần đều linh nghiệm.
" chạy nhanh xuống núi, muộn lắm rồi. " xoa xoa đầu nàng, lại quay trở lại bên con mồi, là một con heo rừng trưởng thành, cái đầu rất to, phải hơn ba trăm cân, cần hai người khiêng mới di chuyển được, một hàng bốn người vội vàng xuống núi, Tô tam đi sau cùng xem trọng mỗi bước nàng đi, sợ nàng không rõ đường lại ngã.
Về đến nhà đã gần sáu giờ tối, bầu trời vẫn còn hơi mờ mờ, mấy người vội vàng đốt đèn, rồi cùng nhau đun nước làm thịt heo, Giang Niệm lựa một con gà béo nhất làm lông đun nhỏ lửa hầm cháo cho cha chồng, sau đó đi bếp nhỏ chuẩn bị nấu cơm. Ba người kia quen tay nên thịt heo chỉ một lúc đã ra xong, sắp chỉnh tề một tảng lớn.
Bởi vì nghĩ đến có tiền, nên nàng hôm nay nấu hết số gạo trắng còn lại, muốn để ba người bọn họ được chắc bụng sau một ngày vất vả. Thịt heo kho tàu, may trong nhà còn có ít đường, nước tương và ít rượu hôm làm tiệc đám cưới đang còn, mới tàm tạm nấu một nối thịt kho thơm nức mũi, canh xương hầm khoai tây.
Bây giờ là đầu vào Hạ, thời tiết đã bắt đầu nóng lên, thịt heo rừng sáng mai sẽ đưa lên bán hết cho tửu lâu quen biết lần trước, còn bộ da sẽ bán cho tiệm da lông, Giang Niệm yêu cầu để lại bộ đồ trong bụng, đầu và bốn cái móng chân, tòan bộ xương cốt, mấy thứ này rất bổ, vứt đi có bao nhiêu đáng tiếc, nàng định ngày mai mang cho anh trai với chị dâu, bây giờ nàng dùng chút thời gian làm sạch là ngày mai có thể ăn rồi.
Tô cha tối hôm nay đã khỏe hơn một chút, nghe thấy tiếng các con ở trong sân cũng tự mình chống gậy đứng ở cửa phòng, Giang Niệm mắt trông thấy vội chạy sang đỡ cha ngồi xuống ghế trong bếp, rót cho ông thêm chén nước, hôm nay nàng nấu một ấm lớn nước không gian, để dành uống. Sau đó nàng múc nước nấu trong nồi lớn vẫn luôn đun bên kệ bếp gần trong tường, đi vào phòng tắm pha nước ấm vào thùng gỗ cho cha chồng, rồi gọi lão tam đi giúp cha chồng tắm rủa. Ba anh em Tô gia thấy cha đi ra thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lão tam buông xuống đồ , rủa tay rồi đi dìu cha.
Hôm nay đồ ăn phong phú, đã lâu chưa được ăn thịt nên ai nấy đều ăn nhiều, Giang Niệm nấu một nồi lớn. Cha chồng ngồi bên bàn ăn cháo gà, bên trong có gừng nên ăn vào cảm giác toàn thâm ấm áp, vừa tắm xong thân thể rất thoải mái, nói chuyện với mọi người được vài câu, trong lòng ông nghĩ, có thể mấy đứa nhỏ cưới được Giang Niệm là đúng, ông cảm thấy mình đang dần khỏe lên, mấy đứa nhỏ cũng thật vui vẻ, lão đại lúc nào cũng lanh lùng, nay trên mặt đã nhu hòa không ít, trong mắt còn có ý cười, không khí đầm ấm này đã bao lâu không còn thấy qua, hơn nữa đồ ăn cũng thật ngon.
Sau khi ăn xong Tô cha ngồi uống nước trà cùng lão đại và lãi nhị, lão tam đang phụ Giang Niệm trong bếp, ông dặn dò hai người cố gắng chăm sóc cũng như nhường nhịn nhau thì sống với nhau mới hạnh phúc lâu dài, ngồi một lúc thì cảm thấy mệt nên lão đại đưa cha đi ngủ. Giang Niệm được mấy lão công thúc giục đi tắm đầu tiên khiến nàng rất ngại ngùng, hôm nay đun nước hết cả vại to mà nàng đã để nước không gian. Lúc nấu ăn nàng đã vũng trộm đổi một vại to nước thường thành nước giếng trong không gian.
Mọi người đi tắm, nàng vào nhà xếp gọn giường đệm, cái giường to như thế này , rồi hôm qua như thế kia, tối nay chắc chắn lại ngủ chung một chỗ,nghĩ đến thôi đã khiến nàng lại cố gắng đè xuống cảm giác muốn trốn đi. Lúc còn trong căn cứ, nghe chị em tốt của nàng kể về bốn ông chồng của mình, trêu chọc nàng đỏ cả mặt vội vàng tìm việc trốn đi, thật không ngờ chính mình cũng có ngày thể nghiệm cảm giác ấy.
Chương 10.
Cánh cửa phòng mở ra, Tô Chính bước vào, mái tóc dài ướt nhẹp thả đàng sau đầu, hắn đang cầm một tấm vải bố lau tóc, vừa đi đến bên cạnh nàng, từ bên trên nhìn xuống nàng đang ngồi trên giường, anh mắt nóng rực mang tính xâm lược, cổ áo mở rộng khiến cho những giọt nước chảy theo cơ thể, trốn vào làn cơ bụng đẹp đẽ bên dưới áo.
" ta lau tóc cho huynh, ngồi xuống đây." Giang Niệm vội vỗ xuống giường, Tô Chính ngồi xuống, ánh mắt hắn làm nàng sợ, Giang Niệm không ngờ cổ nhân để tóc dài lại mang một vẻ đẹp mị hoặc như vậy, chỉ nhìn thôi đã khiến tim nàng đập rối loạn.
Tô Chính cười cười nhìn nàng xuống giường còn mình thì đặt mông ngồi xuống, nàng đứng trước mặt hắn rồi đưa tay lấy cái khăn, vải thô rất cứng và giày, bên trên đã ướt gần hết khăn. Nàng đứng gần Tô Chính, tầm mắt hắn nhìn thẳng vào chỗ nhô lên trên ngực nàng, bèn đưa tay ôm eo nàng, đầu tựa vào bộ ngực cao ngất, nghe mùi hương dễ chịu trên người nàng. Giang Niệm bị hành động này làm cho giật nảy mình cùng xấu hổ, khuôn mặt nàng đỏ bừng, cố gắng đẩy người đang ôm mình ra, ngưng sức lực của nàng làm sao đẩy nổi một người như con gấu này?
Một lúc sau Tô Liêm cùng Tô Cẩn cũng đi vào, nàng lại thêm hai lần lau tóc cho họ, lại bị sàm sỡ thêm một hồi, nhưng đây là chồng mình, việc này là tự nhiên, trốn cũng không được, vội đè lại tay ba người, còn có chuyện chưa nói đâu, nàng cũng muốn ngày mai lên trấn, trong trí nhớ của nàng, đã vài năm chưa lên trấn trên đâu.
" ngày mai đi cũng được, tối nay có thể làm chúng ta hài lòng, ngày mai mang nàng đi." Tô Chính ôm nàng trong lòng, gác cằm lên vai nàng, hới thở phả vào bên tai, chỉ một lúc thôi nàng đã đỏ như tôm luộc. Nàng thật nhỏ nhắn, hắn rất thích ôm nàng ngồi lọt bên trong lòng mình như thế này, cảm giác như bên trong tim được chất đầy, Tô Chính thở dày đầy thoải mái.
" ta, ta vẫn còn mệt lắm, các huynh không thể quá đáng, nếu không ta đi không nổi đâu." Gật đầu một cái rồi cúi đầu xuống giọng nói bé xíu, cái cổ trắng nõn lộ ra đằng sau, Tô Chính cúi đầu hôn một cái, lão tam cũng chờ không được mà tiến tới cởi giây lưng của nàng.
Tối nay một người cũng chỉ ăn món ngon được hai lần mà thôi, thấy nàng đã quá mệt không đành lòng ép buộc thêm nữa, mĩ mãn kéo chăn ôm nàng cùng ngủ, chỉ có lão tam phải một mình một chăn, nằm lạnh lẽo bên ngoài rìa, tự nhủ tối mai nhất định đến lượt hắn ôm nàng ngủ.
Buổi tối ngủ rất thoải mái nên sáng ra cũng dậy sớm, gà trong sân vừa gáy Tô Cẩn cũng dậy, dù sao ngủ một mình cũng lạnh lẽo, đành ngồi dậy mặc quần áo đi vào phòng bếp nấu cháo cho cả nhà.
Bên ngoài nghe tiếng loạt xoạt của chổi, Giang Niệm vừa lúc tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy một bức tường thịt màu trắng ngà chắc nịch, mới để ý đang được ôm gọn vào trong lòng ai đó.
" cũng nên dậy thồi, tí nữa còn lên trên trấn." Tô Chính hôn lên trán nàng một cái, tiếng nói khi vừa tỉnh ngủ trầm khàn gợi cảm, nàng thật thích.
Hai người cùng dậy, sủa sang quần áo cùng tóc, rồi ra sân, cùng đi rửa mặt. Trong sân lão nhị đang sủa sang giỏ trúc và mấy con mồi còn sống, tí nữa sẽ cùng mang lên trên trấn bán.
Tô Cẩn lấy bột mì trong túi, ai đó mang cho lúc đám cưới, thêm mấy quả trứng chiều hôm qua nàng tìm được, làm hơn chục cái bánh mì, lát nữa cho nàng mang theo ăn dọc đường.
Trời chỉ vừa hửng sáng, tầm gần năm giờ sáng mà thôi, khi Giang Niệm cùng Tô Cẩn và Tô Chính đi đến nhà Trần Bá, trên xe bò cũng chỉ có năm người, thêm ba người nữa là vùa đủ chỗ, Tô Cẩn và Giang Niệm chào hỏi mọi người, dù không thân quen gì, đây cũng là lịch sự, chỉ có Tô Chính khuôn mặt lạnh lùng, xa cách.
Trên xe toàn là phụ nữ, nên Giang Niệm ngồi gần các nàng, Tô Chính và Tô Cẩn ngồi kế bên cạnh nàng, ngoài mép xe bò, hai giỏ trúc lớn đặt bên cạnh, còn giỏ trúc nhỏ cho nàng ôm. Bên trong có mấy cây nhân sâm , một lớp rơm dày rồi mới để bánh mì đã nguội lên trên.
" lẳng lơ như vậy còn không biết xấu hổ mà ở nhà đi , ra ngoài đường cho người ta nhổ vào mặt à." Một tiếng nói ghét bỏ vang lên, tuy là nói thầm nhưng giống như cố ý, để ai cũng nghe được.
Tô Cẩn quay đầu thấy là Trần Tuệ, con gái Trần Chu trong thôn, hồi trước muốn hắn ở rể trần gia, sau này cha hắn không chịu, không lâu trước đó vừa gả chồng, gả là con thứ hai của Trần lão què làm rượu đầu thôn.
" một người đấm vai hai người nắn chân cho nàng cũng là chúng ta nguyện ý, bà mối đưa sính, cưới hỏi đàng hoàng, làm người thê tử, không như có ai đó, chưa có gì đã nhịn không được vụng trộm với nhau ngoài chân núi đâu , có gì mà phải xấu hổ, ai kia còn không biết xấu hổ là như thế nào cơ mà." Tô Cẩn cười cười đưa tay vuốt tóc Giang Niệm, trong giọng nói chứa đầy ẩn ý, hắn bắt gặp Trần Tuệ cùng Trần Hải vụng trộm sau núi lúc đi chặt củi.
" ngươi...." Trần Tuệ mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến lúc đó bị hắn thấy, lại không nói được gì. Nàng thích Tô Cẩn đã lâu, nhà hắn có ba con trai, nàng không chê hắn nghèo, không cần sính lễ, chỉ cần hắn ở rể, lại bị hắn từ chối, nắm mặt nàng, vậy mà giờ đây lại chịu cùng chung một vợ, thật nực cười, cũng thật ghen tị, xem hai người họ che chở và yêu thương Giang Niệm mà ghen tị.
Một đường im lặng, Tô Cẩn lấy bánh mì trong giỏ của nàng ra cùng nàng ăn, hắn sợ nàng đi lâu như vậy sẽ lại đói bụng, nàng rất gầy, bệnh lâu quá nên dinh dưỡng không đủ, cần phải bổ sung nhiều thêm nữa, sợ nàng ăn một mình mà ngại nên cùng nàng ăn, bánh mùi thơm bay bốn phía, lại có người nuốt nước bọt, hắn mang nốt mấy cái bánh ra chia cho mọi người, tí nữa lên trấn dẫn nàng đi ăn ngon.
Đến Vân Sơn trấn, Tô Chính cho Trần Bá mười đồng tiền, giỏ trúc của hắn vừa nặng, ba người cũng hết sáu đồng, nên cho luôn mười đồng, hẹn gần trưa thì chờ ở cổng trấn. Bây giờ tầm hơn bảy giờ sáng, cũng là đầu giờ thìn, là lúc người đi chợ đang tấp nập nhất, ba người cõng giỏ trúc đi Vân Trang lâu của sau để bán con mồi và thịt heo, thịt heo có hai trăm cân, được ba lạng bạc, bốn con thỏ và năm con gà được ba trăm đồng , sau đó đến tiệm da lông bán bộ da heo rừng được hai lạng bạc, tổng là năm lạng ba trăm đồng.
Đứng bên ngoài Tể Cùng đường, hiệu thuốc tốt nhất trấn, Tô gia cùng Giang gia thường hay bốc thuốc ở đây, Tô Chính tìm tiểu đồng học việc trong quán tìm La thầy thuốc, có thuốc tốt muốn bán, một lúc sau ba người được mời đi ra sau viện, gặp La thầy thuốc.
" chúc mừng các ngươi cưới vợ, hỉ kéo dài lâu, trăm năm hảo hợp ." Vừa gặp mặt La thầy thuốc đã đứng lên chắp tay chúc mừng. Vốn nghe nói Tô gia huynh đệ cưới vợ, cộng thê vốn không hiếm, nhà nghèo không có tiền mới cưới chung một vợ, thường thường là được mua về làm vợ chung, giá cũng rẻ, nhưng anh em Tô gia giỏi giang như thế, xuất chúng như thế, lại chịu cưới chung một vợ là thật khó có thể tin.
Theo suy nghĩ của La Chung, Tô cha cũng là đèn đã cạn dầu, không sống được vài tháng nữa, mội tháng mười lượng bạc mua thuốc cũng tiết kiệm, chẳng mấy chốc mà có tiền cưới vợ. Phải biết rằng ở nông thôn, hai mươi lượng đã là phong phu lễ hỏi, được mọi ngươi khen. Tô gia ba huynh đệ mới đầu hai mươi, kiếm tiền cưới vợ không khó, một năm kiếm trên trăm lượng bạc ở nông thôn là hiếm thấy.
" cảm ơn La thúc, hôm nay đến đây là để bán cái này ." Tô Chính cầm lấy giỏ trúc nhỏ từ tay Giang Niệm, bên trong lấy ra bọ vải, mở ra là bốn cây nhân sâm :" đây là hôm qua vừa vô tình hái được, La Thúc xem có thể bán bao nhiêu?."
La Chung trố mắt nhìn bốn củ nhân sâm trên bàn, bốn cây này phải có đến trăm năm , phẩm chất xuất chúng, chỉ mới để đó thôi mùi thơm của nó cũng đã bay ra, quanh quẩn đầu chóp mũi, nghe hương thôi đã thấy thoải mái rồi.
" cái này.... các ngươi tìm được ở đâu vậy, phẩm chất tốt như vậy ta còn chưa từng thấy đâu." Bốn củ nhân sâm này , củ củ no đủ, béo mập, râu chỉnh tề không gãy cái nào.
" hôm qua nương tử lên núi đi dạo, đuổi theo gà rừng trượt chân vách nùi vô tình tìm thấy, thật may người không có sao." Tô Chính từ tốn nói, tay vẫn cầm lấy tay Giang Niệm đang đứng sau lưng mình.
" vợ ngươi thật tốt số, có ba tướng công xuất chúng như thế này, mới cưới ngày đầu tiên đã kiếm được số tiền lớn, các ngươi cưới được cô vợ mang trên người phúc khí, có lời rồi, Tô huynh đệ, ta thật ghen tị với ngươi ." La Chung chép miệng, sao hắn không có số tốt như vậy chứ, có một người vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy.
" thế này đi, ta vừa lúc cũng cần tìm ít nhân sâm tốt như thế này, về sau nếu lại có, cứ mang đến, giá tốt nhất cho các ngươi. Những cái này ta trả sáu trăm lượng, được không?". La Chung một bên yêu thích không buông tay nhân sâm, lại ngửi lại sờ, một bên lại căn dặn, hàng tốt như thế này, thật sự không muốn qua tay cho người khác. La Chung có cảm giác đây sẽ không phải lần cuối mình mua được thứ tốt như thế này từ anh em Tô gia.
" được, ta tin tưởng thúc làm người, về sau nếu lại có may mắn đào được, lại đến tìm thúc, hôm nay ta lấy tiếp một tháng thuốc cho cha, còn lại nhờ La thúc đổi thành bạc vụn và năm trăm ngân phiếu dùm." Tô Chính đứng dậy, cùng La Chung bước vào hiệu thuốc.
Thuốc của Tô cha vẫn như cũ, La Chung còn căn dặn ít lâu nữa sẽ đến xem mạch cho Tô cha để xem nên điều chỉnh thuốc hay không, hắn cũng không nỡ nói tình hình thực tế của Tô cha cho bọn họ, còn cầm được ngày nào hay ngày đó, nhưng La Chung cũng không ngờ chỉ tháng sau thôi, Tô cha đã khỏe mạnh đi lại giống như thanh niên trai tráng, người cũng trẻ hơn vài chục tuổi, chỉ như một tráng niên vừa tuổi bốn mươi, thật là điều kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro