Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15 + 16 + 17


Giang Niệm dậy là lúc mặt trời lên cao, vội vàng mặc quần áo lên ra khỏi phòng, trong nhà im ắng không có ai, của phòng cha chồng đang đóng, trong sân được dọn dẹp rất sạch, Giang Niệm vào bếp thấy trên bàn có rổ trúc đang đậy, mở ra bên trong có cháo gạo trắng và hai quả trứng luộc, một đĩa nhỏ dưa muối. Bây giờ là tầm mười giờ sáng, Giang Niệm nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó đổi nước trong vại bằng linh thủy, nước trong vại thì hắt vào ruộng trong không gian.

Nàng đi đến gõ cửa phòng cha chồng, nghe bên trong có tiếng ho nhẹ, vội đẩy cửa vào phòng.

" cha con mang thuốc cho cha, cha cảm thấy tốt hơn chút nào không?." Để chén thuốc lên bàn, nàng lại mở rộng cửa sổ và cửa phòng, sau đó đi ra ngoài rót ấm nước. Bắt đầu từ hôm qua, cha chồng mỗi ngày uống một thang thuốc, vào gần trưa và gần tối.

" tốt hơn nhiều lắm rồi, ngươi cứ đi lo việc của ngươi đi." Tô cha không nhìn nàng mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gió thổi vào phòng mang theo mùi nắng.

Nàng cũng không tiếp tục ở lại trong phòng, " vâng " một tiếng sau đó lui ra ngoài, đi về phòng, nàng còn chút thời gian vào không gian. Nhanh chóng về phòng, bây giờ mới gần giờ ngọ một chút, nửa tiếng trong không gian cũng đã nửa ngày, vừa đủ cho nàng làm việc.

Giang Niệm đứng trước của nhà kho bên trái phòng bếp trong không gian, vừa mở cửa là hàng đống tạp vật được đôi đành đống nhỏ trong những vòng tròn có kí tự kì lạ, nàng chợt hiểu ra đây có lẽ là trận pháp được nhắc đến trong Tử Tập kí lục.

Nàng nhận được, mấy thùng đạn dược cùng vũ khí, được đặt một nơi, máy móc công, nông nghiệp được đặt một nơi, đồ ăn đặt chung một vòng tròn, áo quần đủ loại, còn có một đống lớn băng vệ sinh để chung. Nồi bát, chậu, thùng nhựa lớn, đồ dùng bếp, dầu ăn, gia vị đủ loại đặt một nơi, một đống lớn. Ngoài ra còn toàn bộ nhạc cụ mà nàng gom được, đông tây gì đều có, loạn loạn để chung một nơi.

Giang Niệm dụng ý niệm đưa ra một máy may trông rất cũ kĩ,bên trong này nàng có thu cả một xưởng may, gồm hàng trăng cái máy may cùng với rất nhiều vải vóc các loại, nhưng chiếc máy may cũ kỹ này là kỉ vật của mẹ nàng khi xưa, nên có chút năm cũ. Chuyên ngành nàng học là âm nhạc, nhạc cụ dân tộc, nhạc cụ tây phương đều biết, bên cạnh đó nàng còn làm giáo viên dạy múa cổ trang, những ai trong nhà đều biết nàng giống mẹ nàng, đều thích mày mò làm quần áo theo sở thích của mình, trang phục cổ trang múa của nàng đều là tự làm.

Lại dạo một chút, lựa chọn một vài thứ cần dùng như bàn chải, kem đánh răng, dầu gội, sữa tắm các loại, để riêng để lúc cần lấy dùng, lại nhìn bản thu nhỏ mấy cái container như hộp đồ chơi lại bật cười. Hôm đó nàng và anh trai cùng đoàn người trong Giang thị căn cứ ban sơ , đi qua thành phố H, nơi này là cảng biển lớn nhất Nam quốc, bên trong hàng rất nhiều, ăn mặc dùng, đồ công nghệ, xe nhập, tập trung ở đây hết, lúc đầu nàng không thấy không gian của nàng đặc biệt, cho đến khi vô tình thu một container, thấy nó co rút kich thước  bằng một phần mười đồ thật, sau đó đã thu hết cả bến cảng này về, sau đó nàng giữ lại một nửa số hàng này, coi như dự trữ, bởi kho hàng của căn cứ cũng chứa không hết toàn bộ được, nàng cũng tự mình thu mấy container đồ dùng tắm rủa, mĩ phẩm chờ các loại mà nàng thấy tốt dùng, nay vừa lúc có cái dùng.

Lúc vào nàng có cầm theo cái cuốc, trong không gian của nàng không có công cụ làm ruộng thô sơ, nên phải cầm ở bên ngoài vào. Giang niệm dùng gần hai tiếng đồng hồ dùng ý niệm cuốc đất, tưới nước, trồng bốn mẫu rau cải thìa, cà chua, cải trắng, cải thảo và dâu tây.

Đang say sưa làm việc thì nghe thấy tiếng gọi nho nhỏ, thầm nghĩ cửa phòng nàng đã đóng, nên chạy nhanh ra không gian, nhưng lúc bốn đôi mắt nhìn nhau nàng lại choáng váng. Ba anh em Tô gia vừa ở ngoài ruộng về, trong nhà chỉ có cha, nghĩ rằng nàng đang ngủ, định mở cửa mà thấy cửa khóa, bên trong bên ngoài không có bóng dáng nàng, tìm khắp không thấy,  Tô Cần mở cửa sổ mà Giang Niệm quên đóng , vào trong phòng. Cả phòng không có bóng nàng, nhưng của lại khóa bên trong, khiến hắn vội vã lại mở của cho hai người ngoài cửa, Tô Liêm nhịn không được chạy ra sân gọi tên nàng, sau đó, nàng xuất hiện từ trống rỗng.

Giang Niệm, vừa đứng vững thì chạm phải ánh mắt của ba người, sắc mặt của nàng lấy tốc độ nhanh nhất trở nên trắng bạch như tờ giấy, thân hình lung lay sắp đổ, chờ lấy lại tinh thần, nàng nhanh chóng muốn chạy trốn ra ngoài. Tô Liêm thấy hai người kia đứng ngây như phỗng, sau đó nương tử dẫn đầu muốn chạy ra khỏi phòng, khuôn mắt trắng bệch, hắn cũng không tự hỏi nhiều, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng.

" buông, buông ta, ta phải đi." Giọng nói nàng đã mang một chút nức nở, gập gáp, Tô Liêm nhìn nàng lệ rơi đầy mặt thì đau lòng cho nàng lau lau.

" đi đâu, nàng định bỏ chúng ta rồi đi đâu, nàng không định giải thích chuyện gì đã định bỏ chúng ta đi? Nàng không đau lòng chúng ta sao?." Tô Liêm nghiêm nghị nói, bọn hắn cũng chưa nói gì nàng đã hoảng sợ muốn trốn, hoảng sợ không phải bọn họ mới đúng sao? Mặc dù hắn cũng không sợ , chỉ ngạc nhiên mà thôi.

" vào phòng đi, chúng ta nói chuyện trước." Tô Chính đi ra cúi người ôm nàng vào lòng. Nhìn mặt nàng trắng xám như tro tàn thì đau lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu nàng.

Tô Liêm thuận tay đóng cửa, Giang Niệm ngồi tròng lòng Tô Chính, xung quanh đứng hai người, Tô Cẩn đau lòng lau nước mắt cho nàng. Hắn giám khẳng định nàng là Giang Niệm, hôn đó nàng rơi trong sông hắn và nhị ca đang tránh ở gần đó, nàng rơi xuống sông thì nhị ca cũng nhanh chóng nhảy xuống đưa nàng lên, óng tay áo lúc đó vén lên, trên cánh tay nàng bớt hồ điệp hiện ra, mấy hôm nay mỗi lần ân ái hắn đều thích nhìn.

" chạy cái gì? Tại sao cứ động một chút là muốn chạy, chúng ta ăn thịt ngươi sao?" Tô Chính nghiêm giọng nói, thấy nàng co rụt cổ lại thì nhẹ nhàng cho nàng vuốt lưng.

" ta ... ta sợ các huynh cho ta là yêu quái, sẽ đánh chết ta. Các huynh tin ta, ta không phải tinh quái, ta thật là Giang Niệm." Nàng rơi nước mắt rơi như mưa, đôi tay nắm chặt vạt áo Tô Chính hơi run rẩy.

" ta năm ba tuổi năm ấy đến Sơn Thủy thôn có nổi thủy đậu, trên bả vai có hai vết sẹo do nằm ngủ không may cào ra. Ta bớt bên trên có một sẹo nhỏ là năm ấy cùng các ngươi phía sau lên núi bị té mà rách. Ta nhớ năm ấy ngày mưa các ngươi vội vàng lao vào núi tìm nhân sân, trên đường mưa to, lão tam còn bị trượt chân hai lần, khóc suốt đường đi, bị đại ca cho hai cái tát." Giang Niệm ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn. Tô Cẩn cười cười đưa tay búng vào trán nàng, chuyện xấu bị nàng xem hết, còn đâu thanh danh của hắn.

" ta ngày ấy rớt xuống sông là do bụi cỏ sau lưng có con rắn nhỏ, lúc ta đứng lên nhìn thấy, giật mình lùi ra sau mới hụt chân rớt trong sông, sau ta hôn mê một tháng, chính là lúc ấy ta cha đến, đưa ta đến một nơi khác. Ở đó Giang Niệm mới có hơn hai tuổi, mười bảy ngày trước sốt cao mãi không tỉnh. Ở đó cha mẹ Giang Niệm, hai người giống cha mẹ ta như đúc, cả anh trai nữa , Giang Niên cùng anh trai ta cũng giống." Giang Niệm dừng lại để ý vẻ mặt ba người, thấy trong mắt họ là vẻ nôn nóng cùng thúc dục nàng tiếp tục. Thật ra khúc bị bệnh là thật, khi nàng hơn hai tuổi có hơn nửa tháng hôn mê, cha mẹ mời thầy sư đến lập đàn gọi hồn nàng mới tỉnh, giờ nghĩ lại thấy thật sự trùng hợp vậy sao? Mười tám tuổi nàng hôn mê ba mươi ngày, hơn hai tuổi nàng hôn mê mười tám ngày.

Sau đó là nàng bắt đầu kể về Giang Niệm hiện đại, cuộc sống, gian khổ, sau đó nàng chết, chết trước mặt anh trai mình, thật ra mấy hôm trước đó có giọng nói trong mơ cứ lặp đi lặp lại răng " về đi, quay trở về nơi ngươi nên ở." Nhưng khi tỉnh dậy nàng đã quên. Suy nghĩ nhập thần nên không để ý xung quanh, lúc tang thi vương thứ hai xuất hiện, cơ thế có một lực hút khiến nàng hoàn hồn thì trở tay không kịp , bị đâm xuyên tim mà chết.

Sau đó nàng nói đến Giang gia, ngọc bội, đến không gian, nàng không biết họ có tin hay không vì chuyện này quá hoang đường, nàng vốn định giấu một đời, nhưng đây chắc cũng là thiên ý, khiến bọn họ biết được.

" ngươi lúc ấy có đau không? " Tô Chính ôm nàng tay run rẩy, hai người còn lại thì ngồi xổm xuống nhìn nàng. Ánh mắt  chứa đầy đau lòng, nàng bỗng nhiên cười rộ lên.

" bây giờ ta đã tin, thầy sư đó đoán mệnh cho ta, nói ta không thuộc về nơi này, không nên cưỡng cầu gọi hồn, nói ta thời không sai lệch đầu thai sai rồi, nói ta nếu lúc đó không đi, ta cũng sẽ yểu mệnh. Nhưng mẹ ta không chịu, cố mang ta về, với ta những ngày tháng ấy thật vui, những ngày tháng cùng các ngươi cũng thật vui, ta cảm ơn số mệnh trớ trêu này." Giang Niệm mỉm cười nhìn bọn họ. Nếu không chấp nhận được nàng thì có lẽ họ sẽ để nàng đi, nàng tin bọn họ sẽ không hại nàng.

" ngươi đã về thì đừng lại đi, chúng ta không cho phép điều đó. Chúng ta sẽ có gắng bảo vệ ngươi." Cả ba cùng nói, có lẽ ông trời thật thương bọn họ, mới đưa nàng đến đây.

" ta biết, bí mật của ta giao cho các huynh bảo vệ, mạng sống của ta cũng cho các huynh bảo vệ, được không? Nhưng mà. Tam tướng công , ta đói bụng lắm rồi, nấu cơm được không? " nàng lại bắt đầu làm nũng, người đời có câu, đã đến thì nên an ổn, sướng hay khổ một phần là do số mệnh sắp đặt và chín phần bản thân cố gắng mà thành, không phải sao?

Chương 16.

Cả buổi chiều cửa phòng ngủ luôn đóng kín, bởi cả bốn người đã vào trong không gian, đầu tiên Giang Niệm thử dùng tay chạm vào, dùng ý niệm trong đầu đưa Tô Chính vào sân trong không gian. Cảm thấy không có trở ngại cũng như không mệt, bèn đưa thêm hai người kia vào, sau đó bản thân nàng cũng tiến đến nhà trúc.

" thật ra, mấy ngày nay trong nhà đều dùng nước ở đây, cha tốt nhiều lắm, không biết các huynh cảm giác ra sao?" Giang Niệm đưa tay chỉ đến cái giếng gỗ bên cạnh cây đại thụ, ba người chỉ nhìn một cái mà thôi, hèn chi bọn hắn cảm thấy sức mạnh càng ngày càng lớn, một quyền co thể nện chết một con hổ.

Ánh mắt ba người tập trung vào phong cảnh khác nhau, Tô Chính nhìn không gian tổng thể cả căn nhà, Tô Liêm để ý đến cái cây cổ thụ kì dị trong sân và giàn nho, Tô cẩn thì để ý phòng khách. Giang Niệm bắt đầu giới thiệu không gian, nhưng nàng không nói đến lịch sử truyền thừa và không gian phong ấn khi nàng chết, hoặc khi không còn dùng đến và truyền cho đời sau, để con cháu tự khám phá, khi chủ nhân của không gian có nguy hiểm tính mạng,  truyền tống trân trên ngọc bội sẽ ngay lập tức mở ra, đưa người đó chạy trốn, giống như Giang Tử Tập,  chỉ cần chạy thoát hiểm cảnh sẽ có con đường sống.

Giang Niệm đi theo thứ tự, bên trên lầu, xong mới xuống bên dưới, Tử Tập kí lục được nàng dùng ý niệm cho vào hộp ngọc, chôn dưới gốc cây đại thụ trong sân, không có ai ngoài nàng biết. Trên lầu là phòng ngủ, phòng để đồ, và thư phòng, Tô Cẩn hứng thú với các loại pháp khí, bảo vật và luyện khí, Tô Chính khi thấy một thư phòng toàn sách đã không muốn đi ra, Tô Liêm cũng thích sách, nhưng hắn thích binh thư, Tô Chính thích là điển tịch, công pháp và trận pháp các loại.

Một canh giờ là hai ngày trong không gian, bốn người ở bên trong đến tận bốn ngày, đã bước đầu dẫn khí nhập thể, bên trong thư phòng trên trúc lâu, có cất chứa rất nhiều các bộ công pháp tu luyện không giống nhau, Giang Tử trước kia đi sưu tập được trong rất nhiều bí cảnh được các đại năng xưa kia phong ấn ở bên trong, sau đó Giang Tử đều cất chứa tại đây cho các thế hệ sau của ông có thể học tập, nhưng không ngờ đời sau không ai có tư chất tốt, lại sau biến cố liên tiếp xảy ra, toàn bộ thư tịch đã bị đóng kín ở nơi này rất lâu, đến nay mới được mở ra. mỗi người lựa chọn cho mình tu luyện công pháp bất đồng, Giang gia  có Giang Tịch Công truyền thừa cho con cháu Giang gia có Thiên Mộc linh căn giống Giang Tử, người khác tu luyện sẽ nổ tan xác mà chết. Giang Niệm từ khi trắc linh căn ra Thiên Mộc, đã lựa chon tu luyện Giang Tịch Công,

Ba người còn lại đều tu tập Minh Nguyệt Công, hấp thu mặt trời và mặt trăng Linh khí trong trời đất, công pháp ôn hòa, nhưng rất mạnh mẽ, người tu luyện nó đến Nguyên anh cảnh giới, có thể sánh bằng người khác tu luyện công pháp khác đến cảnh giới Hóa thần kỳ, ngoài ra bộ công pháp này rất kén người tu luyện, nhưng trùng hợp là cả ba anh em Tô gia nàm trong số người bộ công pháp này ưu ái lựa chọn, bởi ngọc giản chứa đựng công pháp phải nhỏ máu nhận học đồ, những ai được công pháp này lựa chọn đều phải bái Minh Nguyệt lão tổ là sư phụ, chính là đệ tử nhập thất Minh Nguyệt tông tông chủ Minh Nguyệt Phàm Trần, là người mạnh nhất của Hoàng Thiên đại lục từ trước đến nay, nghe nói đã là một Đế Tôn tại thượng giới. Giang Tử trong lúc ra ngoài dạo chơi đã vô tình bước chân vào bí cảnh mà Đế Tôn trước khi phi thăng đã phong ấn, gặp người có duyên mới mở ra, sau đó Giang Tử mất năm mươi năm để đi ra được bí cảnh, cũng như cầm được ngọc giản mang công pháp này giúp Đế Tôn nhận đồ, nhưng từ đó tới nay vẫn chưa có ai, ba anh em Tô gia chính là người đầu tiên học được công pháp này, Tô Chính là lôi linh căn, lãnh lệ lăng liệt,Tô Liêm là Thổ linh căn, trầm ổn ôn hòa, Tô Cẩn hỏa linh căn, nóng bỏng mãnh liệt, rất giống tính cách của bọn họ.

Tô Chính tìm hiểu công pháp thật kỹ, vo tình thấy một phần nhỏ về việc song tu, người luyện Minh Nguyệt công có thể song tu với bất kỳ nữ tu sĩ thuộc bất kỳ môn phái nào, còn có thể trợ giúp nhau tăng tiến tu vi nhanh chóng, vội vàng gọi hai người còn lại sang thảo luận một phen, sau khi tìm hiểu rõ ràng về cách thức thực hiện, ba người nhìn thấy trong mắt nhau sự gian xảo cùng sắc dục, lão tam vội vàng chạy ngay ra ngoài  ôm lấy nàng đi vào phòng ngủ chính trên lầu, ca ba cùng thực hành. Lần này thực hành là hơn một ngày, Giang Niệm uể oải ném ba người ra không gian trời, lúc này mặt trời đã gần xuống núi, Giang Niệm vẫn ở bên trong ngủ bù. Đáng chết ba con sói, làm nàng vừa sảng khoái vừa thống khổ, song tu lợi ích nhiều, nàng hấp thu linh khí gấp ba lần nàng ngồi tu luyện, nhưng khổ một cái ba kẻ này lăn lộn nàng ăn không tiêu, hơn hai mươi tám giờ lăn giường không ngừng nghỉ.

" các ngươi thật hồ đồ, muốn giết nương tử ngươi luôn phải không? Ta biết các ngươi tham, nhưng cũng phải xem sức khỏe của nàng, nàng mà xảy ra chuyện xem ta có đánh chết các ngươi không?" Tô cha ngủ dậy đã là hơn ba giờ chiều , sang đầu giờ thân, trong nhà im ắng lạ thường, Tô cha đã có chút khí lực nên tự mìn chống gậy lần mò ra sân, nhìn thá cửa phòng ngủ của con trai đóng cửa thì tương mọi người đều ra ngoài, ai ngờ ông vừa nằm trên ghế trúc phơi nắng một lúc lâu thì thấy cửa phòng ngủ mở ra,quay đầu sang  vừa lúc thấy ba tên hỗn đản mở cửa phòng bước ra, thần thái sáng láng, thần thanh khí sảng. Tô cha tức giận tím mặt, ban ngày tuyên dâm, thật là hồ đồ, hồ đồ.

Nghe tiếng cha quát mắng, ba người giật mình trợn to mắt nhìn, Tô Chính nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong mắt Tô cha lại là ra vẻ đạo mạo, mặt người da thú, không nghe hắn giải thích, tức giận vung gậy đánh mỗi người mấy cái, thở hổn hển phẩy tay về phòng, ngồi trên ghế vừa uống nước vừa tức ngực thở.

Cơm được nấu xong thì Giang Niệm cũng  đi ra, nàng xấu hổ nghe Tô cha mắng một trận, Tô cha nói bóng gió nàng có hắn chống lưng, ba tên kia mà có quá đáng thì nói hắn, hắn sẽ quật gãy chân chó của ba người, đừng cắn răng hồ đồ đem mạng vứt cho bọn chúng chà đạp. Giang Niệm cam đoan mãi, ba người kia cũng thề thốt không bắt nạt nàng ông mới tức giận bỏ qua, cùng ra ngoài ăn cơm.

Buổi tối hôm đó chính là  bốn canh đồng hồ ở trong không gian tu luyện, song tu. Tô cha nghe góc tường một lúc thấy bên trong im ắng, mới bằng lòng đi ngủ, ít ra bọn chúng cũng nghe vào lời ông nói.

Ở trong không gian Giang Niệm cùng Tô gia ba người dùng tám ngày, dùng Hắc quả tẩy gân tẩy tủy, cùng mỗi người dùng mấy viên Bồi Nguyên Đan, vừa tu luyện vừa song tu, đến khi ra đến bên ngoài , đều đã tiến vào Trúc cơ sơ kì, Bởi trong không gian đều là linh thực, linh quả cùng linh thảo, trải qua hàng ngàn năm hấp thu linh khí bên ngoài thế giới, cùng với bên trong không gian từ khi sơ khai bị Giang Tử cùng Giang Tử Tập trồng trọt và gây dựng, toàn bộ đều là các loại quý hiếm và cực phẩm thảo dược, cây cối, cho nên đến nay không gian này đã phát triển đến không thể diễn được, khắp nơi đều là linh khí nồng đậm vờn quanh, dập dờn thành sương mù bao phủ, không gian đã tự hình thành một tiểu thế giới vô cùng đẹp, bốn người ở bên trong tu luyện cũng tiến triển rất nhanh, sau khi ra ngoài đã là rạng sáng nên cũng không buồn ngủ, mấy người quyết định luyện võ thuật công pháp.

Giang gia truyền thừa không thiếu  công pháp, Giang Niệm lựa chọn thích hợp với mộc linh căn kiếm pháp, trên bãi đất trống luyện lên, anh em Tô gia đang dùng ipad của nàng xem hình ở hiện đại nàng chụp, từ nhỏ đến lớn, nàng đi rất nhiều nơi, tham dự nhiều trận đấu, buổi biểu diễn, du lịch khắp thế giới, dừng lại ở năm nàng tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi.

Ba người mê mẩn xem người bên trong khung hình đang cười rạng rỡ, hay đang kéo dù chạy, chuẩn bị nhảy xuống núi mà kinh hô lên, thấy nàng đi bơi mặc đồ tắm biển thì giận giữ. Giang Niệm thu kiếm, trời đã sáng rồi, đưa tay lấy ipad bỏ vào không gian.

" các ngươi có tin ta nói cha đánh các ngươi không? Hô to gọi nhỏ là sợ cha không biết ta khác người, hay sợ cha không giám đánh các ngươi đàn hỗn đản nảy?." Giang Niệm tức giận, này đàn hỗn đản, từ khi song tu làm tinh tiến tốc độ tu luyện, không ngừng kéo nàng vượt qua trên giường, cũng  không sợ một lần ăn, ăn nhiều mà chán ngán, hoặc tinh tẫn người vong? Cũng may không gian bên trong có một linh tuyền, từ khi biết đến linh tuyền này có tác dụng khôi phục thể trạng cơ thể, ba người càng phát ra mạnh mẽ muốn nàng nhiều hơn, lúc nàng mệt quá thì cả ba cùng tắm linh tuyền, đảm bảo nàng không thấy mệt , thấy đau.

Thấy nàng tức giận, môi đỏ mím thẳng thành một đường, lộ ra hai má hai cái xoáy lê nhợt nhạt, khuôn mặt đỏ bừng, mắt hạnh trừng to, hai tay chống nạnh nhìn bọn hắn, đáng yêu đến không được. Cả ba cùng cúi đầu để tránh nhịn không được lại nhảy lên đè nàng xuống, mắng xong ba người Giang Niệm ngoảnh mặt làm ngơ, quay người vào nhà, ba người vứt bỏ tạp niệm luyện khởi võ tịch của chính mình.

Đột nhiên đùng đoàng tiếng sét đánh ở bên ngoài sân, bên trong hai người giật mình, Giang Niệm chạy ra ngoài cổng nhìn thấy cách đó không xa , một cái cây lớn trong đám cây gần đó bị sét đánh đổ, lại còn đang bốc cháy. Nàng vội nhìn sang ba người đang đứng ngây ra như phỗng, Tô tam vội dùng ngón tay chỉ chỉ lão đại, đúng lúc cha từ trong nhà chống gậy ra ngoài, ba người ngay lập tức in lặng.

" sao lại thế này? Trời quang không mây sao có thể có lôi? Các ngươi có sao không ?." Tô cha nghi hoặc nhìn nhìn ba người, rồi lại nhìn cái cây bị lôi đánh khó hiểu.

Ba người vội bày tỏ cũng rất ngạc nhiên, họ may mắn đứng xa nên không sao, cũng nhân lúc này Tô Chính liền nói Tô cha, trên núi nguy hiểm như vậy, nhanh chóng xuống núi, chuẩn bị việc xây nhà, hắn cũng muốn nhanh chóng có thời gian sung túc tập trung vào tu luyện. Cả Nhà Giang Niên cũng nên biết được việc này, cũng như để họ cũng bắt đầu tu luyện, dù sao đây cũng là trực hệ giang gia, nên biết bí mật dòng họ chính mình, Tô gia ba người rất tin tưởng vào gia đình Giang Niên.

Ăn xong bốn người cùng vào núi trốn để tu luyện, mĩ kì danh viết - đi săn. Tô cha bây giờ cũng không cần người luôn ở bên nữa, nhà cửa cũng cần tiền xây, nhanh chóng đuổi bọn họ đi, ở nhà lao nhao làm người bực mình.

Chương 17.

Lần này mục tiêu là sâu trong Vạn Dặm sơn, trong phòng chứa đồ có một mặt la bàn trắc linh khí, là pháp khí Giang Tử tiện tay luyện chế, linh khí càng cao thì kim trong la bàn càng tăng lên theo vòng tròn. Đứng ở chân Vạn Dặm sơn, Tô Cẩn đã mang la bàn cất trong ngực ra, cả bốn bắt đầu đi sâu vào bên trong tìm nơi có linh khí,  càng đi vào sâu bên trong thì la bàn càng rung động muốn nhảy lên. Cả la bàn có mười hai khắc, bốn người đi khoảng một canh giờ, từ lúc bước vào trúc cơ kỳ, bọn họ đều cảm nhận được ở trong không khí trong núi có một tia linh khí, tuy chúng trở nên tán loạn và mờ nhạt , tiến vào trúc cơ, bọn họ bất ngờ nhận ra rằng cơ thể mình tự động hấp thu linh khí xung quanh tiến vào. Linh khi trong không gian được tích lũy qua hàng ngàn năm, được chuyển hóa thành bên trong nuôi dưỡng không gian, cùng với các loại thực vật ở trên trong không gian cũng tạo ra linh khí, cho nên có thể nói linh khí bên trong không gian rất cô đặc, cho dù toàn bộ đại lục này có bị đứt gãy hết linh mạch, nhưng không gian này như một cái túi không đáy, nó thông qua tụ linh trận, như một cái máy hút, không ngừng thu lấy linh khí bay tán loạn bên ngoài đại lục vào trong mình để tích trữ.

Lần này vào sơn là bởi vì Tô Chính nói sâu bên trong Vạn Dặm Sơn có người thiết kế Mê trận cùng Ảo trận, đây là một lần Tô Chính đuổi theo một con hổ đã bị hắn cùng Tô Liêm hợp sức làm bị thương sau đó bỏ chạy, lúc đó Tô Chính mất tận bảy ngày để tìm được cách thoát ra khỏi những trận pháp đó, từ đó về sau chỗ này chính là cấm địa cua Tô gia. Bây giờ, khi đã tiếp xúc với việc tu luyện, Tô Chính lại rất có thiên phú trong việc học về trận pháp, cho nên hiện tại, hắn muốn tìm hiểu về chỗ này, để xem bên trong có gì đặc biệt mà người nào đó phải dựng lên trận pháp để che chắn.

Bởi vì đều bước chân vào con đường tu luyện, cơ thể cũng được cải tạo qua, hiện tại đi đường núi cũng không khiến Giang Niệm thấy vất vả, ba người Tô gia thì không cần phải nói thêm rồi, rừng núi vốn là nơi kiếm ăn và sinh sống của họ mà. Đứng ở bên ngoài khu vực mà Tô Chính đã lạc vào kia, hắn bắt đầu đi xung quanh nghiên cứu, mỗi loại trận pháp đều sẽ có cái gọi là " cửa vào" và có một " mắt trận" , chỉ cần phá được " mắt trận" thì toàn bộ trận pháo sẽ bị hóa giải, nhưng cũng có một cái gọi là " lối đi" , đây là lối an toàn trong trận pháp, chỉ cần tìm được nó, vượt qua trận pháp sẽ an toàn tuyệt đối, nhưng " lối đi" rất khó tùm, hầu hết mọi người đều lựa chọn phá giải " mắt trận". Tô Chính lúc này chính đang tìm " cửa vào" và " lối đi", hắn không có ý muốn phá " mắt trận", bởi trong thư phòng trong trúc lâu có cất chứa thư tịch về các loại trận pháp, Tô Chính cảm thấy trận pháp này giống với thứ hắn đã xem trên sách, hắn có cảm giác có liên quan tới Giang Niệm, bởi vì trận pháp này nằm trong bản chép tay của Giang Tử lão tổ.

Thời gian một chén trà, Tô Chính tìm được " cửa vào", nó chỉ nhỏ như một miệng hang, nằm sau một tảng đá sau gốc một cây đại thụ, muốn vào cần phải cúi người. Sau khi bốn người đi vào, bên trong cảnh vật đã thay đổi, đây là Ảo trận, nhưng trước khi tiến vào, Tô Chính đã nhắc nhở mọi người trước, nên lúc này cả ba người Tô Chính đều vây quanh Giang Niệm, tránh cho việc đi lạc. Giang Niệm hai bàn tay nắm lấy Tô Liêm cùng Tô Cẩn, Tô Chính đang tìm cách mở " lối đi", họ cần nhanh chóng thoát ra khỏi trận, nếu ở càng lâu Ảo trận quấy phá có thể khiến họ gặp nguy hiểm, cả bốn người sau khi thấy cảnh sắc đằng sau cửa vào thì đều ngay lập tức nhắm mắt lại, Tô Chính dựa vào sự chuyển động khác biệt cua linh khí tán loạn xung quanh với linh khí từ bản thân hắn thả ra mà tìm được " lối đi", nhanh chóng dẫn mọi người tiến vào.

Phải mất một canh giờ để tìm ra " lối đi" , bốn người thong thả men theo con đường nhỏ này để đi về phía trước, con đường này không bị  ảnh hưởng bởi Mê trận cùng Ảo trận, nó chính là một con đường núi bình thường mà thôi. Sau khi ra khỏi trận pháp, trước mắt là một hang động, đứng ở bên ngoài nhìn vào trong chỉ thấy một màu đen ngòm và sợ hãi, bên ngoài được dựng lên một trận pháp kết giới, Tô Chính đã thử rất lâu nhưng không thể phá giải kết giới này. Giang Niệm vì tò mò nên đưa tay lên sờ lấy kết giới, vốn dĩ nàng bị ngăn cách ở bên ngoài khá xa, bởi trước vách núi dựng thẳng này thì hang động đen thùi này trông rất nguy hiểm, nhưng nàng không hiểu sao lại có cảm giác bên trong đang gọi mình, khiến nàng không nhịn được mà như một người mộng du bước đến, đưa tay thử chạm lên lớp kết giới trong suốt như thủy tinh trước mặt này.

Khi bàn tay nhỏ nhắn của Giang Niệm vừa xuyên qua lớp kết giới, Tô Liêm nhanh tay kéo nàng ra sau, ôm chặt trong lòng mình, Tô Cẩn cũng giật mình, đứng chắn trước mặt nàng, vừa rồi họ mải nhìn đại ca tìm kiếm " cửa vào" nên không chú ý đến nàng, lúc nhìn thấy nàng gần như xuyên qua lớp kết giới cả hai đã sợ hết hồn, vội kéo nàng lại, vừa lúc Giang Niệm cũng giật mình tỉnh lại.

" này là.....? Vừa nãy ta làm sao vậy?" Giang Niệm bị Tô Liêm ôn chặt, gian nan ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó quay lại nhìn xung quanh khó hiểu, vừa rồi nàng không nhớ gì hết.

" nếu ta đoán không sai thì người dựng lên những trận pháp này có quan hệ với nương tử, hay đúng hơn là Giang gia, ta không thể tìm được cách xâm nhập vào trân này, có lẽ chúng ta cần thêm thời gian" Tô Chính cũng từ bỏ việc tìm kiếm " cửa vào", vừa nãy hắn nghe tiếng kinh hô của nhị đệ, cũng nhìn thấy cánh tay nàng xuyên qua kết giới, hắn đã thử, nhưng bản thân không thể qua được, vì thế quyết định từ bỏ việc tìm kiếm.

" chúng ta nên tập trung vào tu luyện trước đã, ta cảm thấy ở bên ngoài này cũng an toàn". Tô Cẩn nhanh chóng đồng ý với đại ca, hắn nghĩ nên nhanh chóng rời xa nơi này, vừa rồi nếu không phải nhị ca nhanh tay, có thể nàng đã biến mất, hắn có thể hối hận đã chết.

Giang Niệm nhanh chóng rời xa cửa động ra mảnh đất bằng bên trái, đưa cả ba người còn lại vào không gian, trước khi đi lên núi, bọn họ cũng đã được sự cho phép của cha chồng, nay cha chồng nói đã có thể tự lo cho bản thân nên bọn họ có thể đi hai ngày. Giang Niệm được ba người bọn họ bảo vệ ông cũng yên tâm, nếu để nàng ở nhà một mình với ông cũng không hay lắm, nên bây giờ bộn họ có khoảng gần ba mươi canh giờ để tu luyện, hay nói cách khác họ có gần hai tháng bên trong không gian để củng cố việc tu luyện của mình.

Đỉnh núi cao, nhưng không phải là cao nhất, đứng trên đỉnh núi này nhìn về xa xa, vẫn thấy núi, phía xa trước mắt có một đỉnh núi cao tận mây xanh, xung quanh mây trắng bay vòng, mờ mịt không thấy đỉnh. Bốn vòng tụ linh trận xuất hiện, vòng trận pháp có bốn tiêu điểm nhỏ để đặt linh thạch, hỗ trợ hấp thu linh khi được tốt nhất, không có tinh thạch cũng không sao, sau khi bốn người ngồi trên mắt trận, là vòng tròn trung tâm trận pháp, tụ linh trận khởi động.

Vô số linh khí vô hình trong không gian bắt đầu tụ tập như làn sương mờ,  bốn người nhắm mắt lại chuyên tâm vận chuyển công pháp, sương mù linh khí thẩm thấu qua mỗi nơi thân thể tiếp xúc với nó, thấm qua làn da thành những giọt nước linh khí, trôi theo kinh mạch chạy khắp cơ thể theo chiều kim đồng hồ, sau đó quy tụ lại trong đan điền.

Giang Niệm thu tay, chậm rãi mở mắt, ba người kia vẫn còn đang nhắm mắt chuyên tâm tu luyện. Được lợi nhiều nhất trong tu luyện nhiều nhất là Giang Niệm, song tu lượng linh khí nhận được so với tu luyện bình thường là gấp ba lần, nên hiện tại nàng đang ở bình cảnh trúc cơ sơ kì, hôm nay bình cảnh phá, hiện tại đã là trúc cơ trung kì.

Minh Nguyệt Công là tu luyện thiên địa tinh hoa, gồm dương tinh và âm tinh, trong đan điền sẽ hình thành một thái cực dòng khí màu vàng sáng cùng màu tím thẫm quay tròn bên nhau , chúng bổ sung cho nhau để luôn luôn luôn cân bằng. Môi trường nguyên thủy có sức sống mãnh liệt thì linh khí càng nồng đậm, linh khí được tạo ra từ đất trời và cây cối, là những dòng khí vô hình nhưng trong nó chứa đựng sự sống và năng lượng mãnh liệt nhất, chính là tinh hoa trong tinh hoa.

Hàng ngàn năm trước đây Hoằng Thiên đại lục  có những linh mạch bên dưới lòng đất, nơi nhinh khí cô đặc thành những dòng chảy mãnh liệt, được các đại tông môn chiếm cứ làm nơi tu luyện cho đệ tử của mình, sau khi Giang Tử chết, dường như lường trước được chuyện sau này nên ông đã để lại một trận pháp mà khi còn trẻ ông đi ra ngoài dạo chơi đã thiết kế, chính là Đại Thiên Hà trận, bị Giang Tử Túc dùng toàn bộ tu vi khởi động nọ, đánh gãy toàn bộ dòng chảy linh mạch trên cả đại lục, khiến cho từ đó về sau Hoằng Thiên đại lục không còn có thể tu luyện được nữa.

Vạn Dặm sơn là dải Sơn dài và lớn nhất trong đại lục này, là ranh giới không có điểm dừng giữa nhiều quốc gia, vào sâu bên trong nguy hiểm trùng trùng, nên chưa ai đi vào sâu quá hai mươi dặm, nghe tổ tiên truyền lại rằng Vạn Dặm sơn có linh thú thủ hộ, những ai xâm phạm vào lãnh địa của nó sẽ bị giết chết, theo la bàn dò linh khí, càng vào sâu bên trong thì linh khí càng đậm, bốn người đã vào sâu khoảng gần bốn mươi dặm, hiện tại không thể tiến thêm nữa.

Sau khi cả ba anh em Tô gia mở mắt, mọi người thu thập một chút ra khỏi không gian, trời đã về chiều, khoảng bốn giờ, giờ là giờ thân, nếu không nhanh chóng chạy về sẽ khiến Tô cha lo lắng. Trên đường về còn săn được hai con heo rừng lớn, cùng một con hổ không biết từ đâu xông tới bị Tô Chính không nói một lời một quyền giết chết, bắt thêm bốn cặp thỏ cùng gần chục con gà rừng, heo rừng bị Tô Liêm hai quyền hại gục, Tô Chính cùng Tô Liêm mỗi người cõng một con. Tô Cẩn tính tình thích hoạt động, đông lủi tây tìm bắt tràn đầy một giỏ trúc lớn, trên người trên tay cầm đầy, gà rừng lâu lâu lại đập cánh rồi gọi bậy, ồn ào cả một đường đi. Sau khi ba người chia nhau con mồi, Tô Cẩn chỉ chia cho nàng cõng bốn đôi thỏ bỏ trong giỏ trúc, hắn cõng lấy con hổ , Giang Niệm hái hai cây linh chi lớn, cùng ba cây nhân sâm nhỏ mang trong giỏ trúc nhỏ đeo bên hông của nàng, về tới cổng trời đã bắt đầu đen, Tô cha sốt ruột chống gậy ngồi trên ghế trúc mắt trông mong nhìn hướng vào núi sốt ruột nắm chặt gậy trong tay, thấy bốn người xuất hiện thì ngẩn ngơ.

Hôm nay thu hoạch tốt, thỏ gà đều còn sống, giá sẽ cao, hai đầu heo bắt tay vào nhanh chóng lột da, xẻ thịt, hổ được Tô Chính cẩn thận lột gia cùng lấy cốt, gân và pín hổ, sau khi làm sạch sẽ thì cùng với thịt heo để ở cùng nhau, xếp đặt gọn gàng, ngày mau lên trấn trên bán. Sau khi ăn cơm xong, Tô Cẩn mang cho cha hai quả trái cây màu trắng, để điều dưỡng tổn thương bên trong thân thể, chờ tốt hơn một chút sẽ dùng quả màu đen để tẩy gân tẩy tủy, Tô cha ngủ đến rạng sáng thì vì quá nóng không chịu nổi mà bật dậy, trên cơ thể nhớp nháp khó chịu bèn đi ra bếp đun nước tắm, sau đó thần thanh khí sảng chống gậy từng bước nhỏ đi dạo trong sân tản bộ, một lúc sau mới chợt nhớ ra, tại sao bệnh tình đã khỏe như vầy rồi, vừa mới hôm qua tay chân còn run rẩy, hoạt động không lâu là thở không ra hơi, bây giờ đã không khác gì lúc còn chưa bệnh.

Tô, Giang bốn người lại thêm tám ngày điên loan đảo phượng, à không, song tu triền miên trong không gian, từ lúc hai ngày nghỉ ngơi một ngày, đến bây giờ tám ngày chỉ cần nghỉ ngơi một lần, Tô gia tam con lang bị nàng bực mình vứt ra không gia , Giang niệm ở ngủ thêm đến bữa sáng nấu xong là khỏe, thần thanh khí sảng ra khỏi phòng. Tô cha vừa ở bên ngoài chắp tay sau người thanh thản bước vào, nàng vội vã chào cha rồi chui vào phòng bếp. Ăn xong Tô Liêm cùng Tô Cẩn và Giang Niệm mang đồ hôm qua chuẩn bị, có giỏ trúc chứa thịt và  lồng trúc chứa mấy con vật sống mang bỏ lên xe ngựa, đi đường mòn lên trấn trên, Tô Chính cùng Tô cha vào Thôn bàn chuyện mua đất.

Ba người lên trấn chỉ dùng một giờ đồng hồ, bắt đầu giờ thìn, cổng thành mở, ba người cùng nhau đánh xe đến tửu lâu, bốn trăm cân thịt heo sáu lạng bạc, thỏ tám con đang còn sống bốn trăm tiền, gà tám con một trăm sáu mươi tiền. Của hàng da lông bán hai tấm da heo rừng  bốn lạng bạc, da hổ bởi vì xử lý sạch sẽ cùng nguyên ven mà được một trăm lạng bạc, chủ cửa hàng còn mua cốt hổ cùng những thứ còn lại, được một trăng lượng bạc nữa,  hôm nay thu hoạch tổng cộng hơn hai trăm lượng.

Đến hiệu thuốc, tiểu đồng nhìn thấy Tô Liêm, Tô Cẩn, biết anh em họ Tô đến bèn đi gọi Chưởng quầy La thầy thuốc, được đưa vào phòng khách hậu viện, một lúc sau La thầy thuốc tiến vào. Lần này không có Tô đại lang, thay vào đó là Tô nhị lang bà Tô tam lang cùng nàng dâu.

" các ngươi đến sớm vậy là đến bán dã vật sao? Muốn bốc thuốc sao? Hay xảy ra chuyện gì cần ta xem bệnh sao?." La Chung mấy hôm nay đau đầu, không ngủ tốt, buổi sáng dậy trễ, đang ăn sáng thì nghe báo Tô gia đến gặp, vội vàng ăn xong chạy qua xem.

" không có gì, hôm qua vào đuổi theo con mồi lạc vào sâu Vạn Dặm sơn, may chúng ta còn ra được, chúng ta tìm được cái này, không biết La thúc thấy sao?." Tô Liêm là cái ít lời thật thà người, buôn bán không hợp, Tô Cẩn tính cách hiếu động, nhanh nhảu, nhưng nội tâm gian xảo như hồ ly, thích hợp làm buôn bán.

Đặt giỏ trúc nhỏ lên bàn, mở nắp che, La Chung vội vàng nhìn vào, sau đó hít một hơi thật mạnh. Trong giỏ nằm hai cây linh chi, vì cái đầu lớn nên phải đặt đè lên nhau, La Chung vội đưa tay lên nâng một cái nhìn xem. Linh chi tròn trịa, sạch sẽ, mầu sắc đậm, tai no đủ, là  phẩm chất thượng thừa, phải có đến ba bốn trăm năm, mùi thơm phác mũi, chỉ mới nghe mùi thôi La Chung đã hết nhức đầu.

Hai cai linh chi ba ngàn lượng bạc, linh chi thiên nhiên còn khó tìm hơn cả nhân sâm, lại năm tuổi lớn, phẩm chất tốt nên giá đắt hơn bình thường, ba cái nhân sâm ba trăm lạng, cầm ngân phiếu đặt trong ngực ra khỏi hiệu thuốc mà tay phát run, hơn ba ngàn lượng bạc, trong lòng nặng trịch. Sau đó ba người đi dạo quanh trấn, mua thêm gạo, bột mì, các loại gia vị, sau đó Giang Niệm còn lựa những loại vải mềm mại, mua cả chục con, đủ may đồ cho cả hai nhà, tính mua thêm ít bánh kẹo chon hai đứa nhỏ,nhưng nàng nhớ ra chính mình không gian có không thiếu lại ngon, nên thôi. Ngồi trên xe ngựa trở về , trong không gian của nàng thực phẩm còn rất nhiều, còn thịt thì có thể đi săn nên chỉ mua một chút  đẻ qua mắt mọi người trong làng mà thôi, Tô Cẩn ngồi bên trong xe với Giang Niệm, hắn thích nhất lúc này bởi lúc này hắn có thể một mình ăn đậu hũ của nàng,l Tô Liêm đánh xe, Giang Niệm xuất ra đàn Ghita hát cho bọn hắn nghe.

" loài hoa đẹp nhất trên thảo nguyên, là Tát Nhật Lãng hoa rực rỡ.
Mơ về nơi cuối chân trời, nơi nơi đều là hương hoa.
Có chàng lưu lạc ấy, trong lòng có cô gái nọ.
Dù xa ngàn dặm vẫn cứ ngoảnh đầu.
.... " Tát Nhật Lãng hoa rực rỡ".

Tiếng đàn đàn cùng tiếng hát vang lên, ca từ vui tươi, âm nhạc lạ tai hấp dẫn nhiều người qua đường ngoái đầu nhìn lại, tò mò nhìn xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa chạy ngang qua nhau, tiếng hát vang vọng vào bên trong xe ngựa kia, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mắt phượng sắc bén bỗng mở to, vội vàng vén rèm xe lên nhìn lại. Cách một khoảng cách khá xa, tiếng hát bây giờ đã nhỏ, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt nghiền ngẫm ấy.

Tô Liêm cảm thấy một ánh nhìn cực gay gắt đang bắn về phía sau xe, hắn vươn người ngoảnh mặt lại, vừa lúc chạm vào ánh mặt người trong xe, nhìn nhau vài chớp mắt người ấy bỏ rèm xuống, Tô Liêm lại chăm chú lái xe.

" Thập Nhất!" Người trong xe cất tiếng gọi.

" vâng chủ tử!" Một bóng dáng màu đen tiến vào trong xe, quỳ một gối đợi lệnh.

" cho ta đi theo tìm hiểu về xe ngụa kia là ai?" Vừa nãy khi ánh mắt chạm vào nhau, hắn đã cảm thấy người kia không đơn giản, lại nhìn có vẻ quen mắt, trong ánh mắt người đó chứa một cỗ lực lượng vô hình đâm tiến vào mắt hắn, nơi rừng sâu này ẩn dấu cao nhân.

" ta cảm thấy có người đang theo chúng ta, các huynh nghĩ sao?." Giang Niệm, bỗng nhiên im lặng, sau đó nàng vén một khe hở nhỏ ở mành treo cửa sổ, nhìn về phía rừng cây sau lưng nàng.

" ta đi xem coi sao? Các ngươi về trước." Tô Cẩn cũng nhìn về phương hướng đó, trong bốn người, hắn là tu vi thấp nhất, vẫn cứ bồi hồi ở tường rào trúc cơ sơ kì chưa thể phá, không khỏi có chút nôn nóng, cảm giác của hắn không nhạy bén như nàng khiến hắn càng lo lắng.

" đừng nóng vội, hắn không hề có địch ý, mà có vẻ như tò mò nên đi theo mà thôi, chúng ta về nói chuyện với đại ca xem đã." Giang Niệm giữ lại tay hắn, đồng thời kêu Tô Liêm đánh xe nhanh lên một chút.

Chương 19.

Tô Chính cõng Tô cha xuống núi, sau đó gõ cửa Giang gia, Vương thị mở cửa thì thấy đại cậu em vợ và ông thông gia, vội mời vào nhà, Giang Niên vừa nãy ở ngoài đồng gặp cậu em vợ kêu gọi cũng nhanh chóng theo sau bước vào. Vào phòng khách, Tô Chính bắt đầu nói mục đích của mình, hắn muốn nhờ Giang gia một gian phòng, Tô cha thân thể yêu, đường núi đi không khỏe, nên trong thời gian sắp tới, để cho tiện sẽ xin ở nhờ Giang gia, chuyện quan trọng hơn nữa chờ nương tử về sẽ nói rõ ràng hơn, bây giờ hắn muốn đi thôn trưởng gia để mua đất, chuẩn bị khởi công xây nhà chuyện.

Giang gia vợ chồng vui mừng hết sức, trong nhà nghèo không có gì của cải, nhưng phòng trống thì còn mấy gian, đủ để cả nhà Tô gia trụ lại, trước kia nghèo khó, nhà cũng tính bán đi để gom tiền, nhưng bị nàng dâu cùng muội muội ngăn cản, nên may mắn vẫn còn lại, bây giờ có ông thông gia đến ở, như thế em gái càng có thể ở nhà trụ càng lâu. Kể từ khi Giang Niệm rớt xuống sông vẫn không tỉnh, trong nhà luôn có không khí âm trầm quạnh quẽ, hai đứa nhỏ một ngày vài ba lần vào phòng nàng lay nàng tỉnh dậy muốn chơi, muốn học chữ.

Sau đó lại vội vàng gả nàng đi, trong nhà càng hiu quạnh, hai đứa nhỏ khóc quấy đòi cô cô, nàng dâu đau lòng khóc sợ cô em chồng không tỉnh lại, không qua được, không quay về nhà nữa, sau này muội muội tỉnh, nhà có tiền, mọi thứ càng ngày càng tốt. Vương thị càng là vui mừng chạy đi dọn dẹp phòng ốc, Giang Niên cùng Tô cha nói chuyện, Tô Chính đã đi tìm thôn trưởng.

Hai đứa nhỏ vui vẻ kéo tay Tô Chính, cái này đại dượng, tuy mặt lạnh , không cảm xúc, lại ít nói, nhưng lại mang đồ ăn ngon cho nhà bọn chúng, lại mang cô cô trở về với bọn chúng, vậy thì là người tốt. Cha nói, cô cô có ba dượng là trượng phu, giống như cha là trượng phu của nương vậy, sẽ che chở và chăm sóc cho cô cô, hai bọn chúng cũng muốn nhanh chóng lớn lên để giống như dượng vậy, bảo vệ cô cô.

" đại dượng, cô cô khi nào về, tiểu Thanh muốn cô cô cùng chơi đùa, lâu lắm rồi không ai giáo tiểu Thanh học chữ rồi." Năm tuổi Giang Thanh Triệt đi bên phải Tô Chính, hai cái chân nhỏ đi đường không kịp hắn, nên Tô Chính cúi đầu một tay một đứa, ôm chúng mang lên .

" ngươi chỉ muốn chơi, cô cô cùng các dượng còn xây nhà đâu, chờ xây xong nhà lại chơi không phải được rồi." Giang Tùng Hạo đưa mắt lườm đệ đệ một cái, tỏ ra như một ông cụ non dạy bảo đệ đệ, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Chính mặt, sợ hắn nói sai rồi, thật ra hắn cũng muốn học chữ, muốn chơi, nhưng mẹ nói, làm đại ca phải nhanh lớn lên, không được như đệ đệ, như con khỉ là không được.

Tô Chính trầm thấp "ừm " một tiếng, đôi mắt bên trong  có ý cười, con của hắn cùng nàng cũng sẽ đáng yêu như thế này sao?. Đến thôn trưởng gia, hai đứa nhỏ trong sân chơi một lúc thấy đại dượng cùng Trần gia gia cùng đi ra, bèn chạy lai để đại dượng ôm, chúng ở trên nhìn được vừa cao vừa xa, thích lắm.

Tô Chính, Giang Niên cùng đi một vòng quanh rừng trúc cùng đất hoang bên cạnh nhà với thôn trưởng, hai đứa nhỏ ở trong sân vui đùa với Tô gia gia, lúc này nhìn thấy xe ngựa dừng trước của nhà, chúng tò mò nhìn qua, thấy là xe nhà mình bền vui vẻ chạy qua. Giang Niệm bước xuống xe, ôm mấy cuộn vải bước vào trong cổng, Tô Liêm đem xe mang vào, tháo khung xe, buộc ngựa bên tường đất cách xa phòng một chút, sau đó cho nó một bồn nước giếng không gian để uống.

Giang Niệm thấy cha chồng đang chơi cùng hai đứa nhỏ, trong bếp chị dâu đang làm gì đó, nàng chào cha, lấy cho hai đứa nhỏ hai cây kẹo que, sau đó vào phòng bếp, rủa một chùm nho trong không gian mang ra cho cha chồng. Vương thị thấy nàng vào thì vui vẻ, chưa kịp nói gì đã thấy nàng trống rỗng lấy ra một chùm nho, kinh rớt nàng cằm kém tí không hét ra tiếng.

Giang Niệm để lại cải thìa, rau hẹ, đậu hũ, thit trong nhà có, từ trong không gian trong sông bắt ra hai con cá trắm lớn, cùng cải củ, rau thơm, gừng, dầu ăn, gia vị. Bình, chai , lọ đủ kiểu, đủ màu, giao cho Tô Liêm nấu cơm. Giang Niệm lôi kéo Vương thị vào phòng ngủ của nàng lúc xưa, đóng cửa lôi kéo nàng vào không gian.

Chờ Vương thị đứng vững, cảnh sắt trước mắt làm nàng sững sờ. Này nhà trúc, này cây, này vườn, này là đâu?.
Giang Niệm dẫn Vương thị vào phòng khách, hai người cùng ngồi xuống, rót một chén trà cho chị dâu đang ngốc lăng, chờ người hồi hồn mới bắt đầu kể chuyện xưa.

Giang Niên về nhà không thấy hai người phụ nữ đâu, lúc nãy ngoài cửa còn có mấy người phụ nữ nhà hàng xóm vây hắn hỏi đủ chuyện, Giang Niên trả lời có lệ rồi nhanh chóng vào nhà đóng của, trong nhà đã ngồi Tô cha, Tô Chính, Tô Liêm và Trần thôn trưởng, lão tam ra ngoài kiếm cỏ cho ngựa. Việc mua đất đơn giản, thôn trưởng viết giấy mua bán, sau đó Tô Chính ghi tên mình rồi ấn dấu tay, ngày mai sẽ lên huyện để quan phủ đóng dấu và giao bạc là xong, tặng thôn trưởng miếng thịt lớn, sau đó tiễn thôn trưởng về.

Sau khi thôn trưởng ra về,  Tô Chính mời mọi người trong phòng đi theo hắn vào phòng Giang Niệm, sau đó hô to một tiếng " Niệm Niệm " trong phòng người lúc ban đầu thấy hắn mời vào phòng Giang Niệm bàn chuyện thì còn không biết làm sao, bỗng nhiên đã thấy trước mắt nhoáng qua, bản thân đã ở một nơi khác. Trước mặt là một trúc lâu hai tầng kề bên một đại thu cao lớn xum xuê các loại quả trĩu cành, màu sắc khác nhau, trong sân có giàn nho trĩu quả, có giếng nước, một dãy nhà thấp bên dưới góc cây, cùng nhiều những cây ăn quả đang kết quả mà Tô cha cùng Giang Niên chưa thấy bao giờ. Trên lầu Giang Niệm đứng ở lan can vẫy tay, mấy người nhìn thấy thì đi đến, nàng lôi kéo Vương Thị từ trên lầu chạy xuống, Giang Niên vừa thấy vợ mình thì giật mình, ai đây a?.

Giang Niệm đã cho Vương thị ăn tẩy tủy quả, vừa ngâm mình trong bồn tắm thuốc có chứa sữa của Bạch quả trên cây đại thụ, để giảm bớt đau đớn của tẩy tủy. Trong phòng khách, Tô Chính lại lần nữa giải thích cho Giang Niên cùng Tô cha, Giang Niệm ra ngoài một lần, sau khi đã đóng cửa kĩ lưỡng thì mang Tô Cẩn và hai đứa nhỏ vào không gian, hôm nay mọi người đều dùng bữa trong không gian, sau đó bắt đầu từ bắt đầu giờ ngọ hôm nay cho tới giờ mão sáng hôm sau đều sinh hoạt ở bên trong không gian, đầy đủ hai mươi ngày,

" ta có nghe cha kể, nhưng ta chỉ cho đó là thần thoại đậu chúng ta chơi đâu, trên đời này còn có tu tiên đâu?" Giang Niên khiếp sợ, ngọc bội ở ngày ấy muội muội bị vớt dưới sông lên đã mất, hắn cứ ngỡ đã rớt dưới sông, dù sao cũng là đồ di truyền của tổ tiên, trải qua rất nhiều đời, cho dù có nghèo nàn tới đâu cũng không giám mang đồ tổ truyền đi bán, hóa ra là theo em gái đến dị thế.

" ta còn nhìn thấy trong truyền thừa rằng, vợ của Giang Tử tổ tổ là hồ điệp tinh, bớt hồ điệp là ấn kí truyền thừa đích hệ Giang gia, đó là lý do tại sao cánh tay trái nhà chúng ta luôn luôn có bớt hồ điệp." Giang Niệm vén ống tay áo lên, ở cánh tay trái một hồ điệp bớt hồng hồng, Giang Niên cùng hai đứa nhỏ đều có.

Giang Niên thở phào, hắn đi ra sân quỳ xuống, đối với trên trời cúi ba vái, Vương thị vội vàng theo sau, sau đó đến Giang Niệm cùng Tô gia tam huynh đệ cùng hai đứa nhóc, Tô cha đối thiên hướng chắp tay một cúi chào hành lễ. Một lúc sau mọi người đều đứng lên, hai đứa nhỏ tuy không biết điều gì đang diễn ra nhưng người lớn đều nghiêm mặt nên chúng cũng quy quy củ củ làm theo, không hề hồ nháo.

Mất vài tiếng để Tô cha cùng Giang Niên tẩy tủy, nhưng rất tiếc Tô cha không thể tu luyện, thể chất Tô cha quá kém, không hề có linh căn, Tô cha cũng chỉ cười cho qua mà thôi, hắn đã già, có hay không cơ hội tu luyện cũng không còn là trọng yếu, chỉ cần các con của hắn được vui vẻ khỏe mạnh và hạnh phúc là được rồi, Giang Niên là thủy , mộc song hệ, song linh căn tuy không đến hàng Thiên như Giang Niệm nhưng cũng đã là thượng thùa rất thích hợp tu luyện. Vương thị có đến tam linh căn, tu luyện thường thường, nhưng không ảnh hưởng nàng vui vẻ nửa ngày, chỉ cần có thể đi cùng Giang Niên, như thế nào nàng cũng sẽ cố gắng. Tu luyện đồng nghĩa với việc sống lâu, Vương thị không muốn mình  sau này không có cách nào ở bên Giang Niên nhiều thêm một chút, dẫu biết khoảng cách vẫn rất xa.

Hai mươi ngày đầy đủ cho mấy người bước đầu tập làm quen với tu luyện, hai đứa nhỏ tuy là thiên phú thượng thừa nhưng vì còn quá nhỏ, chờ thêm năm sau lại dẫn chúng nhập môn Giang gia công pháp. Vì thế dặn chúng nó không được nói cho ai chuyện này, nếu không mọi người mà chúng yêu quý sẽ đi mất, không ai bồi chúng nó nữa, được hai đứa gật đầu cam đoan mới đưa chúng và Tô cha ra ngoài, dù sao bên ngoài cũng chỉ là một buổi chiều và một đêm mà thôi.

Giang Niệm truyền tống hai vợ chồng Giang Niệm lên một sơn động trên núi phía tây của không gian, Giang Niên dùng tất nhiên là Giang gia công pháp, nhưng không phải  là Giang Tịch công, mà là Hồi Giang Đạo công pháp, là công pháp chính thức của Giang thị lúc xưa,  Vương thị phải tu tập Diêu Niên công, là công Pháp Giang Tử tự mình nghĩ ra cho đệ tử có tam linh căn trở lên tu tập. Hai người bắt đầu tự mình khoanh chân tụ linh khí, ba người Tô gia nhanh chóng bế lên Giang Niệm chạy hồi phòng ngủ trong lầu trúc, Giang Niệm để lại trái cây, nước và một bình Úc linh đan, mỗi ngày một viên có thể trợ giúp tu luyện, Tô Cẩn trước khi đi vụng trộm để lại song tu công pháp mà bọn hắn dùng, cười gian xảo.

Bảy giờ sáng, tức là cuối giờ mão Tô  Chính và Tô Liêm cùng Giang Niệm ra ngoài, Tô cha, Hai đứa nhỏ cùng ba người  còn lại  đều trong không gian. Vừa người già vừa trẻ nhỏ thân hình đều ốm yếu, trong không gian linh khí, linh quả, linh tuyền đều có, dùng nhiều một chút càng nhanh cải thiện thể chất, ba người lớn còn lại thì tranh thủ thời gian tu luyện, có Tô cha chơi với hai đứa nhỏ.

Chương 20.

Xe ngựa đến Trần thôn trưởng gia, Trần thôn trưởng ngồi bên ngoài nói chuyện với Tô Liêm, nghe bên trong Giang Niệm đàn, thầm nghĩ Trần tú tài đúng là có mắt như mù,  bỏ một viên minh châu như thế này lấy một cái mắt cá, sau đó lại nghĩ có lẽ ông cùng người cả thôn đều mù rồi. Giang Niệm tựa người lên bộ ngực rộng lớn cùng cứng rắn của Tô Chính, để hắn xoa eo của mình, còn mình thì đàn cho hai người kia nghe.

( Hồng Mã ) tiếng ca  cùng tiếng đàn vang lên, bên tai mọi thứ đều yên tĩnh, Tô Chính ôm bảo bổi ở trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần, Tô Liêm vừa cười vừa đánh xe, Trần thôn trưởng cũng im bặt. Tiếng hát thanh thúy dễ nghe, tiếng đàn thanh tao uốn lượn phiêu bổng trong không trung, ai đi qua cũng ghé mắt lại nhìn.

Huyện nha ở trấn lớn kế bên, xe ngựa đi một canh giờ mới đến, đây là Vân Sơn trấn, thị trấn lớn nhất trong năm trấn thuộc Thanh thành. Thanh thành ,Tùy thành, cùng Đồng thành là ba thành, gồm hai ba trấn, sáu mươi tám cái thôn thuộc địa phận Vân châu, một trong hai mươi hai châu của Nam quốc, cùng với Hoa quốc có chung biên giới là Vạn Dặm sơn, cùng ba cửa khẩu tiện cho việc giao thương là Nhạn Ngôn quan, Thính Vũ quan và Trường Thiên quan. Thanh thành ở gần Trường Thiên quan , cách xa năm mươi dặm, cách kinh đô năm ngàn dặm về phía Đông, Vân Sơn huyện huyện lệnh là một người khéo đưa đẩy và khéo léo, không đến nỗi tham lam nhưng cũng không phải thanh liêm gì.

Vân Sơn trấn giàu có và đông đúc, ba năm cái thôn xung quanh cũng đất đai phì nhiêu, rộng lớn, đông dân, trận hạn hán tám năm trước mang lại ảnh hưởng cho những thôn này là nhỏ nhất, không có người chết đói, cũng không ai phải tha hương, không giống Sơn Thủy thôn một hạt cũng không thu được, chết đói vài chục người.

Tô Chính cùng thôn trưởng đi huyện nha làm giấy mua đất, Tô Liêm cùng Giang Niệm đi dạo chợ, Vân Sơn trấn lớn gấp hai lần Thanh Thủy trấn có hơn, nhà gỗ lầu cao san sát, người xe đông đúc nhộn nhịp, mặt hàng đa chủng loại, đa kiểu dáng, người mua đông đúc, người bán hàng ồn ào huyên náo. Giang Niệm dưới sự che chở chu đáo của Tô Liêm mà nhàn nhã thong thả đi dạo, trên mặt che một khăn lụa trắng mỏng, bởi cơ thể được tẩy rửa đi qua, lại được sự hun đúc của linh khí bồi dưỡng mà càng thêm xinh đẹp ba phần, giơ tay nhấc chân luôn toát ra vẻ uyển chuyển thướt tha, thân hình nóng bỏng mềm mại, khí chất tươi mát cao quý, luôn luôn hấp dẫn người qua phải quay đầu nhìn lại.

Bởi vì bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ có làn da trắng hồng , thân hình cao lớn chắc nịch, anh tuấn tiêu sái, kể từ khi bắt đầu tu luyện, linh khí đã gột rửa con người hắn trở nên càng nhu hòa, trầm ổn, toàn thân khí chất ấm áp mà cao quý, hai người ở bên nhau trông thích hợp vô cùng.

Mới từ trong cửa hàng vải ra thì gặp Tô Chính vừa dừng chân ở bên ngoài, ba người tiếp tục đi dạo mua đồ. Đồ ăn trên trấn sắc hương vị toàn bộ đều không tệ, nhưng vẫn còn thiếu một chút mới được coi là hoàn mỹ như tại hiện đại, có lẽ do việc gia vị dùng để nấu không đầy đủ chăng?, ba người ăn xong đang uống trà thì của phòng riêng bị người gõ cửa.

" công tử, công tử nhà ta ở bên trà lâu đối diện, có hay không thời gian mời ba vị ghé sang trà phòng cùng công tử nhà ta trò chuyện?." Bên ngoài cửa đứng một gã mặc sai vặt trang phục, thấy có người mở cửa vội chắp tay trước ngực vái chào, tươi cười nhã nhặn hỏi người trong phòng.

" chúng ta không rảnh, cũng không hứng thú, không muốn quen biết chủ tử người, mời về." Tô Chính lạnh mặt, giọng nói lạnh lùng trả lời, không chờ người kia nói thêm gì, của đã sập thẳng vào mặt.

  Gã sai vặt không giám tiếp tục gõ cửa dây dưa, người đàn ông này tỏa ra khí phách hiên ngang mà lạnh lẽo, chỉ mới nhìn một cái đã khiến hắn run rẩy, mồ hôi tuôn rơi, chủ tử của hắn cũng không đáng sợ như người này, lòng bàn chân bôi dầu, nhanh chóng chạy.

" đại tướng công, làm sao vậy, chàng lúc nào cũng phóng khí lạnh, ta lạnh muốn chết được a." Giang Niệm nhảy xuống khỏi chân Tô Liêm, chạy đến ôm eo Tô Chính làm nũng.

" vậy ta cũng không ngại làm gì đó giúp nàng ấm lên đâu, tiểu Miêu." Tô Chính ôm nàng ngồi lên đùi, tay vuốt vuốt mũi  nhỏ của nàng, âm thanh nhu hòa xuống, hiếm khi mở miệng trêu đùa.

" ta còn chưa đủ thảm hay sao, các ngươi không sợ thận mệt? Vậy ta sợ đâu." Giang Niệm nhảy xuống khỏi chân hắn, đeo lên khăn che mặt, mở cửa ra khỏi phòng, hai người kia cười cười lắc đầu cũng đi theo đằng sau xuống lầu.

Gần trưa, người đi đường đã vắng, Vân Sơn trấn cũng đi dạo kha khá, mua được thứ cần mua, ba người đi ngang qua bãi đất trống bán người, phần lớn người giàu trong các trấn lân cận đều mua hạ nhân ở đây, người không kiếm được ưng ý mới chịu đi xa tiến vào trong Thanh thành, bởi ở đây phần lớn là đã bị chọn lựa hết, không bán được nữa mới mang đến nơi kém hơn bán giá rẻ.

Giang Niệm đứng lại, lặng lẽ quan sát toàn bộ những người còn sót lại chưa bán được, hấp dẫn mắt nàng là  ba người đàn ông, quần áo rách tả tơi, tay cùng nửa người trên đầy máu, chân bị còng xích sắt, trên người nơi nơi vết roi, còn đổ máu dính đầy một thân, trông rất ghê rợn. Hai người đàn ông hai bên dường như đang bảo vệ người ở giữa đang bị bệnh, khuôn mặt đỏ bừng, mội khô nứt, hơi thở đứt quãng, có vẻ hắn bị người tra tấn, toàn thân vết thương nhiễm trùng mà hôn mê, hai người bên cạnh cũng không kém, vẫn đang cầm cự.

" tướng công, chúng ta mua bọn họ được không, về nhà làm hộ vệ giữ nhà?." Giang Niệm kéo tay hai người, chỉ vào ba người trong góc, tỏ vẻ muốn mua.

Tô Chính suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, để Tô Liêm cùng Giang Niệm ở tại chỗ còn mình đi tìm người môi giới mua ba người kia. Người môi giới thấy có người tiến đến nhìn chằm chằm ba kẻ bệnh hoạn kia thì vui mừng, vội vã chạy sang đẩy mạnh tiêu thụ.

" ba mươi lượng? Ngươi ăn cướp đi, sắp chết còn ba mươi, mười lăm bán?." Tô Chính nhìn ba người ánh mắt đầy cảnh giác nhìn mình, lại nhìn môi giới nhàn nhạt nói, ba người này có võ công, hơn nữa nội lực không tồi, mặc dù đang trúng độc cùng bệnh sắp chết ưởng ưởng nhưng có Giang Niệm cùng không gian ở, không lo không trị được.

Người môi giới cắn môi, dù sao lúc đó mua từ thổ phỉ cũng chỉ mười lượng, bây giờ còn bệnh, thuốc lại tốn tiền, không bằng bán luôn, còn được năm lạng, vì thế gật đầu bán. Lúc đi Tô Chính còn mua một nhà Bốn người, gia đình này khiến hắn nghĩ đến Tô gia lúc ba bọn hắn còn nhỏ, nếu lúc ấy không gặp Giang gia có lẽ nhà hắn cũng như con ruồi không đầu loạn đi, có lúc phải bán thân vì nô?

Giang Niệm thấy nhiều ra bốn người thì cũng không ngoài ý muốn, trước sau gì cũng phải mua, gia đình này hợp mắt duyên của người có tính cách kĩ lưỡng như Tô Chính cũng là may mắn của họ, nàng luôn tin tưởng quyết định cua ba lão công. Nhìn hai người đàn ông cao lớn đang đỡ một người hình cũng không kém , cố gắng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn ba người Giang Niệm đầy cảnh giác, bồn người của gia đình nọ thì ánh mắt đầy vẻ lo sợ , bất an cùng ngại ngùng.

" đây là thuốc giải độc, đây là thuốc trị thương, còn tiền này, các ngươi tìm khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe, sau ba ngày thì thuê xe ngựa đến Sơn Thủy thôn Giang gia tìm chúng ta, lúc này đây ta cho các ngươi lựa chọn của chính mình. Một khi chấp nhận làm hạ nhân của ta, chỉ cần trung thành tuyệt đối, đã hợp mắt duyên của chúng ta, ta cho các ngươi hai con đường. Đi hay ở, tự mình chọn, quá ba ngày không đến, không cần đến nữa, nghe rõ?." Giang Niệm đứng trước mặt bảy người, hờ hững nói, sau lưng hai thanh niên cao lớn vững vàng như cây tùng cổ thụ, mạnh mẽ làm lòng người phát run.

Thuốc đưa cho ba người đàn ông, ngoài ra gia đình nhỏ kia cho thêm một bình thuốc bổ, mỗi bên năm mươi lượng, nhanh chóng đuổi người. Xe ngựa trên đường về nhà luôn vang tiếng đàn, bọn hắn thích nghe nàng đàn, nàng ca, còn có nàng múa, mệt rồi nghe nàng kể chuyện ở kiếp trước cho bọn hắn nghe, chờ về đến nhà đóng cửa, vào không gian tiếp tục tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #np