Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13 + 14

Chương 13.

Giang gia cửa mở, trong sân hai đứa nhó đang chơi đùa, trên mặt nụ cười sáng lạn, hai nhóc củ cải năm nay đã năm tuổi đầu nhưng lại gầy còm , nhỏ xíu. Chúng thấy nàng  nên vội vàng vui vẻ chạy lạy, Giang Niệm ngồi xuống ôm chúng vào lòng.

" cô cô, người đến, các dượng, các ngươi vào nhà, cha ta đang đợi ..... nương, cha, cô cô và các dượng tới rồi. " Giang Thanh Triệt cùng Giang Tùng Hạo vội vàng mội người một bên lôi kéo cô cô của mình đi ở đằng trước, ba anh em Tô gia đi theo sau, Tô Cẩn quay người  đóng của lại, sau đó buông giỏ trúc, Tô Liêm mang gà và thỏ để bên cạnh.

Giang Niên cùng Vương Thủy ở trong nhà bước ra, cả hai hôm nay mặc đồ trông còn khá mới, nhìn hai người đang tươi cười bước tới Giang Niệm chợt thấy muốn khóc, lúc còn mơ màng trên giường vào ngày hôn lễ, hình bóng Giang Niên trong trí nhớ " Giang Niệm" chỉ là cảm giác gần giống anh trai hiện đại của nàng mà thôi , nhưng giờ tận mắt nhìn rõ ràng, hai bóng hình trùng lặp, rõ ràng chính là nàng ca ca đây mà. Vương thị vui vẻ đi nhanh đến bên Giang Niệm, nắm tay nàng xem xét trái phải, trên dưới, sau khi xem kỹ thì nụ cười càng thêm vui vẻ, thấy mắt nàng ngấn nước chực khóc, bèn nhẹ giọng vỗ về, sau đó lôi kéo nàng vào phòng ngồi xuống bàn uống nước, bốn người còn lại nhìn nhau cười, theo sau đi vào phòng khách, sôi nổi nói chuyện, Tô Cẩn đi ra ngoài, từ giỏ trúc lấy ra bánh, kẹo hôm qua mua trên trấn, mang ra chia cho mọi người dân trong thôn đang hiếu kỳ đứng ngoài hàng rào nghểnh cổ nghe ngóng chuyện bên trong Giang gia, mọi người vui vẻ nhận bánh kẹo, sau đó xấu hổ chào Tô Cẩn rồi ai về nhà nấy, chuyện nhà người khác họ tò mò vây xem cũng không hay.

" anh trai, chị dâu." Thấy Giang Niên bước đến, Tô Chính đi lên trước nhất cúi chào, hắn khí chất lạnh lùng, người lạ chớ gần, ít lời thiếu ngữ, chào một câu rồi thôi, khiến không khí trong phòng hơi lúng túng.

" anh trai, đây là Tô đại ca , Tô Chính, Tô Nhị ca, Tô Liêm, Tô tam ca, Tô Cẩn." Giang Niệm quay sang giới thiệu ba người, khủy tay đẩy một chút Tô Chính, đôi mắt nâu mở thật to nhìn hắn ý nói " dịu dàng một chút nha tướng công, người nhà cả mà." Thấy hắn ánh mắt nhu hòa xuống nàng mới bật cười, một bên tay một người, đằng sau đi theo Tô Cẩn dẫn đầu mọi người ngồi xuống trong phòng khách.

Sau khi mọi người cùng ngồi vào bàn, Giang Niệm vui vẻ đứng lên đến ngồi bên cạnh Vượng thị. Vương thị cũng mới chỉ hai mươi ba, vừa gả tới Giang gia thì Giang Mẫu cùng Tô mẫu lần lượt cách nhau vài ngày cùng qua đời, tại Giang gia cùng Giang Niên chăm chỉ làm lụng nuôi sống gia đình, chăm sóc cha chồng cũng vừa đổ bệnh cùng cô em chồng nhỏ nhắn đáng yêu, qua ngày khó khăn, nhưng nàng luôn đối xử với mọi người trong nhà hiền hòa cùng trân trọng.

Vương thị khuôn mặt xạm đen ẩn một chút xanh xao, người trường kì thiếu dinh dưỡng mà gầy gò, nhìn như trung niên phụ nữ gần bốn mươi tuổi. Ở trong nhà, nàng luôn cướp việc mà làm, không cho Giang Niệm làm khổ làm nặng, sợ nàng xấu bị nhà chồng ghét bỏ, với Giang Niệm Vương thị vừa là chị dâu vừa như mẹ, luôn luôn thương yêu chiếu cố nàng.

Giang Niên thì khác, mang khuôn mặt tuấn tú còn mang chút trẻ con, làn da luôn trắng, có bốn phần giống như Giang Niệm, bởi vì đều giống Giang mẫu, có cặp mắt nâu trong sáng, hẹp dài, toát lên vẻ đào hoa, khí chất thư sinh có chút mềm mại, thân hình cao gầy như trúc, để người nhìn luôn thấy thoải mái, Giang Niên vốn cũng từng là tú tài, nhưng từ năm ấy hạn hán xảy ra, trong nhà biến cố liên tục xảy ra, cũng gác bút cầm lên cuốc, nuôi sống gia đình.

Trên bàn có bánh kẹo hôm qua nàng đưa, Vương thị không nỡ ăn, để hôm nay tiếp khách , trong nhà có năm con gà để đẻ trứng, bình thường không giám ăn, hôm nay Vương thị cố gắng nhịn đau, tí nữa giết hai con thêm món ăn, nhà chỉ có rau dại cùng khoai lang , khoai tây, nếu đưa ra làm cơm canh đạm bạc sợ chúng em rể chê cười, ghét bỏ.

" ngươi cái tính tình này, cũng không đứng đắn chút, trước mặt em rể nhóm muốn bị chê cười. Lập gia đình rồi, nên lớn lên thôi " Vương thị nhịn đau, lấy tay gõ nhẹ trán nàng một cái, sau đó lại yêu thương đưa tay vuốt cho nàng. Giang Niệm cười cười không né tránh.

" ngươi cũng là, nàng về nhà một chuyến, ngươi cũng bỏ được đánh nàng ? Người suốt ngày khóc than, quỳ gối cầu xin cha mẹ cho nàng tỉnh là ai a? Nàng tỉnh rồi, lại khóc lại cười là ai a? Giờ còn nói nàng." Giang Niên cũng cười, nghe giọng như trách mắng nhưng thật ra lại giống than thở hơn. Khi xưa cha hắn xếp cho hắn hôn sự, thật ra hắn cũng không thích lắm, nhưng rồi trong nhà xảy ra chuyện, nàng không ngại hắn tay không bưng vai không gánh được, từng bước cùng hắn vượt qua khổ, nay mới hai mươi ba đã như ba mươi hai, đầu có thêm tóc bạc. Giang Niên là đau lòng nàng lại cảm kích nàng, tình cảm hai vợ chồng theo thời gian càng ngày càng tốt lắm.

Hôm nay Giang gia có mời ba hộ người ta đến nhà buổi trưa ăn cơm, vừa là cảm ơn vừa là giới thiệu cho Tô gia, mấy nhà này là có thể kết giao một chút, con người mà, không nên chỉ sống một mình. Tô gia cũng có vài người quan hệ tạm được cũng tiện thể để Tô Chính cùng Giang Niên đi kêu gọi, bởi vì hôm đám cưới được họ giúp đỡ nhiều nên muốn đáp lễ lại.

Heo con hôm nay có tác dụng lớn, sau khi làm thịt còn được rất nhiều, tính toán một chút mấy hộ gia đình sau đó phân thịt ra rồi dùng lá cây bao lại, ở xung quanh làng mọc rất nhiều cây dại lá rất to, nên thường được sử dụng để bao bọc đồ ăn. Sau đó một nửa thịt dùng để kho tàu, chân giò chặt miếng vừa ăn, hầm chung với gừng tỏi và nước tương, sau khi chín mang màu nâu óng ánh rất đẹp, được hai bát to, ruột được nàng xử lý sạch sẽ, rồi cùng với tim, thận lá lách luộc lên, chấm nước tương muối tiêu Giang Niệm đặc chế, xương hầm củ cải ngọt lành, gà rừng được nàng xào chung với bông tỏi non, hai con thỏ được nướng lên vàng thơm vô cùng, hôm nay bàn ăn  với thịt loại phong phú, sắc hương vị đầy đủ, khiến ai nhìn cũng cơn thèm trỗi dậy

Tiệc được chia ra hai bàn, nam nữ ngồi riêng, bọn nhỏ còn có một bàn nhỏ, ăn xong vừa lúc có kẹo đường, ở trong sân vui chơi. Bàn nhóm nam tịch, có Tô Giang bốn người, Thôn trưởng, Trần Trung Trần Bá hai anh em, Lê Thạch và Trần Kiên, trong thôn Trần họ phần đông, còn có số ít ngoại lai bên ngoài đến giống Giang Tô hai nhà.

Bàn trên nhà uống rượu, cao giọng nói chuyện ồn ào, bàn dưới bếp chị em phụ nữ cũng nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Thôn trưởng Trần Kiến Thành nhà chỉ có hai vợ chồng, con trai đang học trong thành, chuẩn bị kì thi cử nhân tháng sáu sắp tới, Trần Trung nàng dâu Lý Lệ con trai bảy tuổi, con gái năm tuổi, cùng Trần Bá là anh em ruột, cha mẹ mất năm năm đã sống riêng, con trai sáu tuổi và bốn tuổi, nàng dâu là Vương thị chị em họ xa, Vương Cầm.

Trần Kiên cưới em gái Lê Thạch là Lê Thảo, có một con gái Trần Chi, cùng vợ của Lê Thạch là Trần Ly, con gái thôn trưởng. Những người đến đây đều có quan hệ thân cận với nhau nhưng trong nhà với nhau quan hệ đều rất tốt, thường hai giúp đỡ Giang gia, hoặc được Tô gia giúp đỡ lúc trước, cũng là số ít người quan tâm và bênh vực Giang Niệm khi Trần tú tài Trận Vận, vị hôn phu khi xưa của Giang Niệm đến nhà từ hôn.

" Tô gia chuyển vào trong làng là việc nên, cha ngươi già rồi, không leo núi nổi nữa, trên núi không khí âm u, lạnh lẽo, không tốt cho người bệnh, Tô Giang hai nhà gần nhau cũng tiện." Thôn trưởng vuốt chồm râu lên tiếng, trong bàn mọi người im lặng lắng nghe.

" đất hoang vốn không được tốt, bao nhiêu năm cằn cỗi không thu hoạch được gì, còn tốn mầm móng, rừng trúc cũng thế, tổng là mười ba mẫu, giá rất tiện nghi, còn ngọn núi thì không cần mua đâu, để ở sau nhà cũng coi như nhà mình mà dùng, có tiền để dùng việc khác, núi nhỏ cằn cỗi thế, cây còn chẳng có mấy cây, mua dùng được việc gì?" Thôn trưởng giải thích cho mọi người nghe, cả một ngọn núi nhỏ này khoảng gần trăm mẫu, bên trên ngoài mấy bụi cây thưa thớt còn lại toàn sỏi đá, mua cũng không làm gì được còn phí tiền.

Chương 14.

Giang Niên khuyên bảo ba người nên nghe thôn trưởng, núi cũng ở đấy, sau này có cần thì lại mua. Ba người suy nghĩ một lúc, Tô Chính đồng ý, mười ba mẫu cũng được, đủ dùng rồi, núi nhỏ sau này lại chọn. Tiệc tan, mọi người ra về hết cũng đã giữa giờ mùi, là hai giờ chiều, khách cùng chủ đều vui, đồ ăn ngon lại nhiều thịt, còn có thịt mang về.

Cùng hẹn vài hôm nữa đi làm thủ tục mua đất, sau khi khởi công mấy nhà sẽ đến hỗ trợ, tiền công trả như trấn trên , cơm ăn một bữa. Thật ra nhóm đàn ông đều từ chối, nhưng xây nhà là việc lâu dài, không thể giúp mãi được. Miệng người không chặn được, lại đến đồn đãi lung tung thì ai cũng không hay.

Giang Niệm giao cho Vương thị năm mươi lượng, còn phải cứ mãi cam đoan tiền không thiếu, các tướng công cũng rất đồng ý, vương thị mới chịu nhận. Giang Niệm trước khi đi đã đổi mấy vại to đựng nước trong nhà bếp thành nước giếng không gian, còn vụng trộm ra giếng ở sau vườn thả xuống rất nhiều, hi vọng sẽ giúp ích cho cả nhà anh trai, thịt nhà nàng còn rất nhiều, nên để lại cho người trong nhà dùng, Giang gia mọi người cần tẩm bổ nhiều, dinh dưỡng không đủ sẽ khiến các cháu nhỏ phát triển ko tốt, đến lúc dựng nhà nàng sẽ về ở thường xuyên hơn.

Trên đường trở về, cả ba đều xem nàng cúi đầu, trầm tư giống như suy nghĩ việc gì đó. Tô đại luôn trầm ổn và quyết đoán nhất, cả hai người em đều rất nghe lời đại ca, thúc giục đại ca đi tìm hiểu.

" làm sao? Có gì không thể nói ra cho chúng ta nghe được sao ?" Tô Chính bước đến trước mặt nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng, Giang Niệm giật mình ngẩng đầu lên thấy ánh mắt quan tâm của hắn thì luống cuống, vội đẩy người ra.

" xin lỗi, ta xin lỗi, đại tướng công, ngươi đừng giận...." thấy ánh mắt bị thương của Tô Chính nhìn nàng, rồi ánh mắt đầy hoang mang, khuôn mặt lo lắng của hai người khác, nàng há mồm, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới quyết tâm.

" bây giờ có tiền rồi, các ngươi có muốn chọn cho mình một mối hôn sự khác? Một người con gái khác chỉ thuộc về chính mình. Các ngươi không cần ép buộc chính mình cùng chung với ta đâu.....ta....ta.." không biết phải nói làm sao bởi thật sự nàng không muốn xa ba người, nhưng nếu chỉ chọn một? Nếu hai người khác muốn tìm hạnh phúc thật sự của mình? Hoặc cả ba cùng muốn?

Mạt thế mười năm, chứng kiến biết bao nhiêu cuộc đời ly biệt, người với người nghi kỵ nhau, phản bội nhau, nữ nhân chỉ là công cụ sinh con mà thôi, không phải ai cũng được như anh trai nàng, bây giờ nàng đã không còn người sẵn sàng bảo vệ mình mọi lúc. Tại đây, nam tôn nữ ti, tam thê tứ thiếp, nàng lại có bí mật trong người, liệu họ có thể ở bên nàng bao lâu, còn không bằng bây giờ, khi chưa đầu nhập tình cảm quá nhiêu cảm tình thì tốt nhất cho họ tự do.

" ngươi nghĩ cái gì? Chúng ta đối ngươi chưa đủ tốt sao ? Ngươi nằm hấp hối trên giường, không yêu ngươi thì ai giám đem xui xẻo tha về nhà, không yêu ngươi chúng ta sao có thể chấp nhận cưới ngươi? Chúng ta nghèo, nhưng không phải không có tiền cưới vợ, chỉ bởi vì đó là ngươi..." Tô Chính nắm chặt hai bàn tay, gân xanh hiện lê , dập thình thịch, thình thịch, tức giận vô cùng.

" nếu khi xưa ngươi không phải có hôn ước trong người, mười lăm tuổi năm ấy chúng ta đã xin cưới ngươi, cho dù không được ba người, đại ca làm chủ, hai ta ở vậy canh giữ ngươi là được." Tô Liêm thấy nàng rơi nước mắt ,đau lòng tiến đến ôm nàng vào lòng. Hắn vốn không giỏi ăn nói, không biết làm sao cho nàng hiểu trong lòng hắn ngay bây giờ.

" ngươi còn nhớ ngươi mười tuổi năm ấy, cũng nhờ ngươi khóc lóc quỳ xuống cầu xin chúng ta không đi Vạn Dặm sơn tìm nhân sâm cho ta nương, ngày mưa đó chúng ta mới nhìn mặt nương lần cuối, mới tránh khỏi lở đất, mới còn cái mạng này. Mười hai tuổi, tình đậu sơ khai, chúng ta đều tưởng ngươi." Tô Cẩn cũng bước đến bên nàng nắm bàn tay lạnh lẽo đổ đầy mồ hôi của nàng, đôi mắt hắn hồng hồng.

" xin lỗi, các tướng công, ta thật xin lỗi, chỉ là ta sợ..... sợ một ngày các ngươi nhận ra rằng mình không thể......không thể tiếp tục cuộc sống như thế này..... với ta....nếu như....nếu như có lúc đó....ta...ta không biết mình nên như thế nào mới được." Giang Niệm nằm trong lòng Tô Liêm khóc to, một nữ hầu tam phu không phải khó coi lắm sao, nàng sợ họ sẽ không chịu nổi miệng người đời, sẽ xấu hổ, sẽ phẫn nộ, sẽ ghét bỏ, sẽ bỏ rơi nàng.

" ngoan, không khóc, khóc như con mèo hoa, chúng ta đã nói với nhau rõ ràng, cũng quỳ xuống cầu xin cha không là ngươi thì ai cũng không cưới, độc chiếm một mình không được, suy nghĩ vớ vẩn càng không được....ngoan, về nhà sẽ trừng phạt ngươi, còn giám nghĩ lung tung, giấu giếm một lần nữa, trói ngươi lại nhốt, đâu cũng không được đi, không tiếp tục bỏ rơi chúng ta." Tô Chính, bước đến đem nàng từ trong ngực Tô Liêm đen ra, ôm vào lòng. Thấy nàng dừng khóc mới cúi xuống hôn lên hai mắt nàng.

" hì hì, tướng công, ta không khóc nữa, chỉ cần các ngươi không bỏ rơi ta, ta đâu cũng không đi, chỉ bên cạnh các ngươi thôi, được không?" Nàng nín khóc mỉm cười, dang tay ôm lấy từng người một, mội người đều hôn một cái, nắm tay nhau cùng đi về nhà.

Về đến nhà đã cuối giờ thân, năm giờ chiều rồi, cha chồng nằm ngoài mái hiên phơi nắng, nghe thấy tiếng mở của thì hé đôi mắt buồn ngủ ra xem, bốn người đồng thanh gọi cha, ông phất tay gọi Giang Niệm đến.

" ba tên tiểu tử đấy khi dễ ngươi hay sao? Khóc sưng cả mắt rồi, cứ nói ta, ta đánh gãy chân chó của chúng nó. Ban đầu khóc lóc quỳ gối cầu xin ta cho chúng cưới ngươi, khổ mấy cũng chịu, nay mới ba ngày đã khi dễ ngươi rồi?"cha chống tuy bệnh, nhưng giọng nói rất uy nghiêm, nói nhiều như thế cũng đã thở dốc, nhưng nàng lại thấy ấm lòng.

" chúng ta nào giám khi dễ nàng đâu, bảo bối còn không hết, nàng vừa khi dễ chúng ta thì có, nàng đây là về nhà gặp anh trai chị dâu vui quá nên khóc thôi cha." Tô Cẩn nhau nhẹn lủi lên đầu, khuôn mặt đáng thương tố giác nàng khi dễ  hắn, chọc mọi người đều cười

Tô cha ghét bỏ hắn không đứng đắn, đành phải thúc dục hắn chạy nhanh nấu cơm , mang cha đi tắm rủa, hắn đói rồi, nay Tô cha cảm thấy mấy ngày nay sức khỏe ngày càng tốt nên khẩu vị ăn cũng tốt lên. Mọi người lại nói chuyện thêm một lúc thì ai làm việc nấy, nhanh chóng ăn cơm xong, một ngày này mệt chết rồi, chỉ có Tô cha thích ý, ăn rồi ngủ dưỡng dưỡng sức khỏe mà thôi.

Khi ba anh em Tô gia vào phòng Giang Niệm đã ngủ, nghĩ đến hôm nay nàng cũng vất vả rồi, cả ba không đành đánh thức nàng, cũng cởi giày lên giường đi ngủ. Ngủ đến nửa đêm là lúc, hỏa trong người đốt càng ngày càng vượng, nàng dâu ngủ trong ngực, mùi thơm mát dễ chịu, trong vô thức người trong mộng lại xoay, lại phát ra tiếng động nhỏ mê người, dần dần cả ba đều tỉnh.

Tô tam ngồi dầy, định bụng chuyển lão nhị ra chỗ hắn, hắn thay thế vào ôm nàng một lúc,trong nhà hắn nhỏ nhất, lại đánh không lại hai người kia, nên lúc nào cũng chịu thiệt.

" ngươi định làm cái gì?" Tô nhị thấy người sau lưng đẩy đẩy mình thì chịu không được quay đầu lại quát nhẹ người sau lưng.

" nhị ca, người nhường nhường ta một hôm, ta cũng muốn ôm nương tử, người ta thật khó chịu." Tô Cẩn ngồi dậy kéo kéo áo mình, muốn nó mở rộng một chút, hắn nóng quá, nơi nào đó dưới bụng trướng đau.

" im miệng đi, không ngủ thì cút ra ngoài, ồn ào nương tử ngủ làm sao." Tô Chính thấy hai người lại định cãi nhau lên, bục mình nhổm dậy quát nhẹ hai người.

Hai bên vướng mắc nơi lỏng ra, Giang Niệm vô ý thức xoay người nằm ngửa, tay chân mở rộng, miệng vô ý thức " ưm " một tiếng, nhẹ như mèo kêu, cào lòng người ngứa ngáy, ba người trợn mắt nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn nàng. Cổ áo của nàng bởi vì hoạt động, lại đi ngủ nên áo ngủ buộc lỏng, bây giờ lộ ra một mảng xương quai xanh cùng khe ngực, hôm nay trăng tròn, ánh trăng mờ ảo từ của sổ hắt vào, chiếu rọi trong đêm ba cặp mắt mạo ánh xanh của dã thú đói khát nhìn nàng.

" không thì... không thì chúng ta đánh thức nàng, sáng nàng ngủ cũng tốt mà, hơn nửa đêm rồi, ta ngủ đủ rồi, nóng không thể chịu được nữa, các huynh.... các huynh thấy sao?." Tô tam nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói ra lời.

Hai người còn lại cũng nhìn xuống bụng dưới, tiểu huynh đệ bên dưới cũng đang kêu gào, Tô Chính trên khuôn mặt lạnh lùng càng ẩn trong bóng đêm phát hơi lạnh, một lúc sau hắn gật đầu một cái, lão tam không chần chờ nữa nhào lên.

Giang Niệm cảm giác bản thân bị đè nặng, có gì đó làm loạn trên người nàng, lại ngứa lại nóng, trên mặt mịn mịn, ướt ướt lại nóng. Căng cứng thân mình mở bừng mắt ra, dự định đưa tay lên phách một chưởng, đẩy lùi thứ trên người ra, nhưng lọt vào tầm mắt là hai cặp mắt trong đêm phát ánh xanh, sau lưng có hơi ấm, sau tai có hơi ấm phả vào. Ba anh em Tô gia thấy nàng bỗng nhiên dãy giụa , thân thể cứng đờ một chốc lát, sau đó như nhận ra cái gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó thân thể dần mềm xuống.

" các huynh muốn dọa ta phá tim luôn hay sao?." Giang Niệm giọng mềm nhũn trách mắng ba người, vừa mới ngủ dậy giọng nói khàn khàn gợi cảm, không có sức uy hiếp, chỉ có vừa mềm mềm vừa ngứa ngứa cào lòng người.

" nương tử, chúng ta đói đâu, ngươi nỡ lòng đói chết chúng ta sao?." Đăng sau lưng tiếng nói vang lên, mang theo chút nhẫn nhịn, chút làm nũng, không phải lão tam thì còn ai nữa.

Tô đại không chờ nàng lên tiếng, miệng đã bị đôi môi nóng mềm của hắn ngăn lại, một nụ hôn sâu, sau đó dời dần xuống cằm, cổ, xương quai xanh, một bên ngực, bên còn lại Tô nhị đã chiếm lấy. Hai người  vươn cánh tay dài vuốt qua bụng bằng phẳng, mỗi người một bên vuốt ve má đùi trong của nàng, Tô nhị nhanh tay vươn bàn tay to bao phủ u cốc đã ẩm ướt, hai ngón tay trượt vào mép vách hồng hào mềm mại.

Giang Niệm " ưm " một tiếng, tình triều đến, nàng cong người lên, khép chặt hai chân, chôn giữ hai bàn tay đang tác  loạn bên dưới. Đằng sau Tô Tam còn không ngừng hôn hôn vành tai, mái tóc, khuôn mặt, cuối cùng là cái miệng trái tim xinh xắn.

" ta... ta không được, không được nữa đâu tướng công." Nàng thở dồn dập, tiếng nói mị mị khiêu gợi, đốt ba người cháy càng vượng.

Tô Liêm đưa ánh mắt liếc Tô Chính ý bảo hắn nhanh, chính mình thì cầm hai bên ngực nàng liếm. Bên dưới có một người chiếm giữ giữa hai chân, sau đó là một vật nhét đầy phía dưới, căng đau nhưng ngoài ý muốn  sảng khoái, hai người cùng phát ra tiếng thở dài.

" tướng công.... đặt ta xuống, ta....ta giúp các ngươi. Lại... lại đây." Bên dưới liên tục va chạm, hai người còn lại cũng là phát ra âm thanh thống khổ, không đành lòng đành kêu lão Tam buông ra nàng, chờ người lùi ra một chút thì vươn tay cầm lấy vật đang dựng thẳng của hắn, một bên tay khác cũng nắm cây gậy căng  ứng nòng hổi của Tô nhị, nhanh chóng chuyển động lên xuống, một lúc lâu sau, tay nàng mỏi nhừ tê rần, tiếng thở của bốn người đã hỗn loạn hơn, cùng nhau gầm lên tiếng gầm đầy đè nén, một thứ gì đó phun ra phun lên ngục nàng.

Hai bên tai đều có cái đầu nhét vào cổ nàng thở dốc, bên dưới người cũng đã dừng lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chắm chằm cảnh dâm mĩ trước mặt, bên dưới vừa gục xuống lại có cảm giác ẩn ẩn bành trướng. Tô nhị vội vàng đẩy đẩy lão đại tránh ra, mình thì nhanh chóng thay thế đi vào, lại một vòng mới bắt đầu, Giang Niệm chìm nổi trong hoan lạc, cảm giác như con thuyền sóng đánh lắc lư, lắc lư mãi, lúc thì lên tận mây xanh, lúc lại như chìm nổi trong biển, hô hấp khó khăn, đến lúc gà gáy thì ngất xỉu qua đi.

Ba người thấy nàng ngất đi thì không đành lòng tiếp tục quấn lấy nàng, Tô tam Tô nhị mặc vội quần áo, ra sân bưng nước ấm vào, cùng nhau lau người cho nàng, mặc quần áo, thay bọc giường, vội vàng một lúc sau, lại đặt nàng xuống, cho nàng ngủ. Tô tam nhanh chóng nằm ngay xuống ôm lấy nàng, mặc kệ ánh mắt giết người của Tô đại, mĩ mãn ôm nàng cọ cọ, nhắm mắt ngủ. Tô Chính với Tô Liêm nhìn nhau, trời đã hửng sáng, cũng không muốn ngủ tiếp, thói quen dậy sớm, nhìn nhau một lúc, mặc kệ lão tam, cùng nhau ra ngoài làm việc, luyện luyện quyền , bổ bổ  củi, quét sân ,nấu cơm , xách nước.

Trong sân vang lên tiếng động thì cánh cửa phòng Tô cha cũng kẽo kẹt một cái mở bung ra, Tô cha đang chống gậy, tay chân run rẩy nhìn hai người, Tô Chính bỏ luyện quyền chạy sang đỡ cha ra ghế trúc dưới mái hiên trước cửa phòng cha, sau khi để ông ngồi xuống, hắn chạy vô bếp rót cho cha một chén nước được Giang Niệm nấu tối hôm qua, sau đó dùng than trong bếp giữ ấm , lúc cần thì có để uống luôn. Tô cha ngồi an ổn, đưa tay cầm bát uống cạn, ông cảm thấy nước càng ngày càng ngọt và trong, uống vào cơ thể càng ấm áp và khỏe hơn, năm năm uống thuốc mà không bằng mấy ngày nay chỉ uống nước trắng mà thôi, đúng là con dâu là phúc tinh của gia đình ông, nàng đến là mọi việc đều tốt đẹp và suôn sẻ hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #np