Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Di vật

edit: Cỏ

"Sau này chúng ta sẽ sống trong xe, không ai có thể đuổi chúng ta, tiểu ngọn lửa. Sợ hãi, khổ sở, nhớ nhà, thì hãy trốn vào trong xe. Hãy vững vàng, chiếc xe này sẽ không bao giờ hỏng trong một trăm năm."

-----------

Nhậm Trần Bạch ở sân thượng hút hai điếu thuốc.

Hắn để lại điện thoại, vì Nhậm Trần Bạch thực sự hiểu biết về cô gái được Lạc gia cưng chiều này. Lạc Chanh không thể có đủ can đảm để thừa nhận điều đó.

... Thừa nhận điều gì?

Thừa nhận rằng khi Lạc Chỉ có dấu hiệu không ổn, Lạc Chanh đã biết nhưng lại không liên hệ bác sĩ hay y tá, cũng không nói cho bất kỳ ai.

Thừa nhận rằng đối với Lạc gia như một viên ngọc quý trong tay, thật sự có thể hành động một cách vô cùng ích kỷ và lạnh lùng, khiến mọi người phải nhìn nhận cô theo một cách khác.

Thừa nhận rằng cô, Lạc Chanh, đã muốn trở thành một ngôi sao lớn, nhưng lại có điều gì đó đủ để hủy hoại toàn bộ hình ảnh của mình. Một khi điều đó được phơi bày ra ánh sáng, có thể sẽ phá hủy cô hoàn toàn.

Người trong Lạc gia, có lẽ điều này đã trở thành bản tính được kế thừa, thể hiện ra một cách nhuần nhuyễn trong thời điểm này.

Đối với Lạc Chanh, chưa bao giờ có được một chút vị trí nào thuộc về Lạc Chỉ.

Khi nghe Nhậm Trần Bạch hỏi về chuyện này, Lạc Chanh sẽ cảm thấy sợ hãi, thấp thỏm, và vô số băn khoăn.

Cô sợ không nhận ra tâm tư của người khác, sợ bị người chỉ trỏ, sợ hình tượng của mình sẽ bị hủy hoại trong một sớm.

Nhưng cô lại không nghĩ đến, thời gian càng kéo dài, có thể khiến tình trạng của Lạc Chỉ càng xấu đi, có thể gây nguy hiểm cho Lạc Chỉ.

Nếu như Nhậm Trần Bạch tin cô, trở về muộn một chút...

Lạc Chỉ có thể sẽ chết.

...

Thật sự là buồn cười.

Khi Nhậm Trần Bạch trở lại phòng bệnh, điện thoại vẫn im lặng nằm bên gối Lạc Chỉ.

Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có bất kỳ tin nhắn nào.

Tuy nhiên khi kiểm tra, bác sĩ trực ban có chút nghi hoặc đề cập rằng, hai phút trước, có một số điện thoại giấu số gọi đến hỏi thăm tình trạng phòng 1503, nhưng chưa nói rõ ràng gì đã cúp máy.

Nhậm Trần Bạch liếc nhìn số phòng bệnh của Lạc Chỉ.

Hắn đột nhiên có hứng thú, mở chức năng ghi âm trên di động: "Nếu bây giờ mới kiểm tra, liệu người có còn cứu được không?"

Bác sĩ trực ban vừa mới kết thúc kiểm tra, sửng sốt nhìn Lạc Chỉ, không hiểu sao Nhậm Trần Bạch lại đột nhiên hỏi điều này, ngập ngừng tìm từ: "Cái đó thì khó nói..."

Nhậm Trần Bạch tiếp lời: "Chắc là không còn kịp rồi."

Bác sĩ chưa từng thấy ai nói thẳng thắn như vậy, nghẹn lời một lúc, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận: "Đúng vậy."

Nhậm Trần Bạch gật đầu, hài lòng thu lại di động.

Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh lại trở nên im lặng, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của các thiết bị y tế đang hoạt động.

Lạc Chỉ nằm tĩnh lặng trên giường bệnh.

Cậu dường như đã không còn động đậy từ lúc Nhậm Trần Bạch ra ngoài, hoặc có thể từ khi Nhậm Trần Bạch và Lạc Chanh gọi điện thoại, cậu đã hoàn toàn an tĩnh.

Nhậm Trần Bạch không vội mở miệng. Cậu cúi đầu thao tác trên di động, bảo tồn bản ghi âm vừa rồi, đặt tên file là "387", rồi lưu vào một thư mục chuyên môn. truyện chi đăng tải ơ wattpad conam520

Thư mục này chứa hơn 300 tư liệu sống, đều là những thông tin mà Cung Hàn Nhu đạo diễn đã cung cấp.

Lạc Chanh hiểu biết chưa đủ sâu sắc, bộ phim phỏng sự này chưa công bố vì nó không chỉ tái hiện những người bị lừa bán trong những hoàn cảnh gặp gỡ khó khăn.

Với những người dám đối mặt với ống kính, phương pháp sản xuất sẽ thâm nhập vào từng chi tiết, tiếp tục theo dõi cuộc sống của họ sau khi được cứu, khai thác những chân tướng bị chôn vùi.

Kế hoạch quay phim phỏng sự này đã bắt đầu từ rất sớm, và nguồn cảm hứng đến từ một câu chuyện mà mẹ Nhậm Trần Bạch đã từng kể cho Cung đạo diễn.

Câu chuyện kể về một cậu bé tên "Tiểu ngọn lửa", sau ba năm lạc đường trở về, phát hiện trong nhà không còn chỗ đứng cho mình.

《Ngọn lửa》ban đầu dự kiến là bộ phim phỏng sự đầu tiên. Nhưng vì tai nạn bất ngờ khiến mẹ Nhậm qua đời, Cung đạo diễn không còn bạn bè, sự mất mát khiến bộ phim bị gác lại cho đến hiện tại.

Giờ đây, Lạc Chanh lại muốn tranh thủ xuất hiện trong bộ phim 《Ngọn lửa》.

Nhậm Trần Bạch nghĩ rằng điều này thật thú vị.

Nếu bộ phim này được hoàn thành, đối với Lạc gia mà nói, sẽ không chỉ đơn giản là sự xấu hổ.

Lạc gia chủ sẽ có phản ứng gì?

Có lẽ sẽ giết Lạc Chỉ.

Rốt cuộc không phải ai cũng có thể đối diện với sự áy náy, có người phải dùng sự mâu thuẫn, sự coi thường, sự lừa dối, thậm chí sự căm hận để bóp méo nó.

Ai có thể chịu nổi khi phải đối mặt với những chân tướng đau đớn và đầy máu?

... Giống như Lạc Chỉ, người đã hại chết mẹ hắn, mà trước nay vẫn biểu hiện như không có gì, thậm chí còn dám làm bánh ngọt để tặng cho hắn.

Nhậm Trần Bạch buông di động, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Chỉ.

Khi Nhậm Trần Bạch chưa kịp hạ lạnh đáy mắt, Lạc Chỉ như đã nhận ra điều gì, bỗng nhiên mở to mắt.

Do không còn sức lực, đôi mi dài mỏng manh của Lạc Chỉ chỉ mấp máy hai lần trước khi chậm rãi mở ra. Cặp mắt ấy như được che bởi một lớp sương mù, đồng tử có phần mơ hồ, không còn điểm lạc, trong suốt và sạch sẽ như màu đen thuần khiết.

Nhậm Trần Bạch không tự chủ được nhíu mày. Lạc Chỉ mất một lúc để phân biệt, rồi nhẹ giọng hỏi: "Anh Trần Bạch?"

Cậu đã lâu không nói chuyện, giọng nói khàn khàn như bị tổn thương, khiến người ta nhớ đến tiếng sóng vỗ vào bờ biển, không còn trong trẻo mà chỉ còn lại một âm thanh trầm đục.

"Anh rốt cuộc vì sao lại hận em như vậy?" Lạc Chỉ hỏi, vừa như hỏi hắn, vừa như đang tự hỏi bản thân, "Em đã làm gì đặc biệt quá đáng sao?"

Nhậm Trần Bạch cười châm chọc, thanh âm rất thấp và lạnh lẽo: "Cậu hỏi tôi? Lạc Chỉ, cậu lại đi hỏi tôi sao?"

Lạc Chỉ không quá ngạc nhiên với câu trả lời này. Mấy người đã rời đi, hắn một mình trong phòng bệnh, nhìn ánh sáng dần tắt.

Tiếng tim đập dần dần nuốt hết mọi thứ, cuối cùng ngay cả những âm thanh rối loạn cũng nhạt dần, mọi thứ trở về tĩnh lặng. Thời gian như bị kéo dài vô hạn trong những giây phút đó, Lạc Chỉ tự hỏi hai điều.

Điều đầu tiên, tiểu Chanh có thực sự còn chút tình cảm nào dành cho hắn không?

Điều thứ hai, rốt cuộc Nhậm Trần Bạch vì sao lại hận hắn.

Nhậm Trần Bạch giúp hắn trả lời câu hỏi thứ nhất một cách rõ ràng, có lẽ là để làm hắn chịu đả kích từ chân tướng, cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng hoặc muốn chết.

Lạc Chỉ không thể không thừa nhận rằng, khi Nhậm Trần Bạch buông điện thoại rời khỏi phòng bệnh, sự tĩnh lặng không có bất cứ động tĩnh nào lại giống như một thanh băng giá đang đập vào xương cốt hắn.

Một chút, lại một chút, không nhanh không chậm, tàn nhẫn khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Không còn đau đớn nữa, có lẽ hắn đã không còn đủ sức để cảm nhận được cái gọi là "đau".

Cảm giác gần như tê mỏi, lạnh đến cực điểm, khiến bạch sương như có thể cắt được da thịt hắn.

Về câu hỏi thứ hai, trong khoảnh khắc tầm nhìn hoàn toàn tối tăm, hắn có thể mường tượng Nhậm Trần Bạch sẽ trả lời như thế nào. Có lẽ điều này chính xác vì Lạc Chỉ thực sự hiểu Nhậm Trần Bạch quá rõ.

Hắn lớn lên bên Nhậm Trần Bạch, trải qua nhiều khoảnh khắc ấm áp bên cạnh nhau, nên nhìn Nhậm Trần Bạch bằng những ký ức của gia đình để xây dựng một lớp giáp bảo vệ cho chính mình.

Lạc gia vốn không cần hắn từ lâu. Lạc Chỉ từng vì điều này mà đấu tranh với Giản Hoài Dật, anh cả, thậm chí cả Lạc phu nhân, nhưng hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi hay tuyệt vọng. Bởi vì hắn luôn tự tin, luôn biết rằng ngay cả khi Lạc gia không cần hắn thì cũng không quan trọng.

Bởi vì hắn cũng có ——

"Đúng rồi." Nhậm Trần Bạch bỗng lên tiếng, "Trước khi chúng ta đến đây, cậu đang xem gì vậy?"

Lạc Chỉ dừng lại suy nghĩ, nâng đôi mắt lên. Nhậm Trần Bạch đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, âm lãnh như không còn thấy nữa, lại như là đang đối diện với một mảnh ký ức ấm áp.

Nhậm Trần Bạch như vậy lại khiến hắn cảm thấy hứng thú...... Giống như hồi còn nhỏ, vào mùa hè, Lạc Chỉ ngồi dưới cây hòe lớn, cầm một chén nước đường lạnh nhìn Nhậm Trần Bạch và đối thủ chơi cờ.

Rõ ràng chỉ cần vài bước là có thể thắng, nhưng Nhậm Trần Bạch lại luôn thích vòng vo, để đối thủ tìm thấy cơ hội, rồi chờ lúc đó dồn hết mọi lực lượng để giành chiến thắng.

Tiểu Lạc Chỉ đã quên mất việc ăn đường. Cậu mê muội nhìn bàn cờ, thấy Nhậm Trần Bạch với ánh mắt kiên định nắm chắc chiến thắng, nhẹ nhàng gõ những quân cờ trên bàn.

Tiếng quân cờ va chạm vang lên trong không khí. Quyền sinh sát nằm trong tay.

"...... Chiếc xe của em, bức ảnh đó sao?"

Nhậm Trần Bạch nói: "Không cần nhìn nữa."

"Hao tổn quá nghiêm trọng, đã bị kéo đi tiêu hủy."

Lạc Chỉ như không thể lý giải lời hắn, khẽ nhíu mày.

Nhậm Trần Bạch rút từ áo ra một giấy chứng nhận tiêu hủy, đặt trước mặt Lạc Chỉ.

Nhậm Trần Bạch thực ra vẫn luôn điều tra lý do vì sao Lạc Chỉ lại coi chiếc xe đó như bảo bối.

Bảo bối đến mức không ai có thể động vào, còn cải tạo bên trong xe, nếu không phải về nhà thì chỉ ngủ trong xe.

Chuyện này Lạc Chỉ đã giấu kín, không ai hỏi được bất cứ thông tin gì, dù là Nhậm Trần Bạch hay Giản Hoài Dật. Giản Hoài Dật chỉ vì kế hoạch muốn động tay chân lên chiếc xe của Lạc Chỉ, nhưng chưa kịp thực hiện thì Lạc Chỉ đã điều tra ra, và trong bữa tiệc sinh nhật đó đã dồn người vào trong xe, tạo nên một kết cục thê thảm. truyện chi đăng tải ơ wattpad conam520

Thư mục này chứa hơn 300 tư liệu sống, đều là những th

Lạc Chỉ chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lấy giấy chứng nhận tiêu hủy. Hắn chậm chạp đưa tay ra, lần mò đến biên lai, cầm lấy và nhìn một cách cẩn thận từng chữ từng chữ.

"...... Anh Trần Bạch." Lạc Chỉ nói, "Anh báo nguy không phải vì cứu em, mà là vì muốn hủy chiếc xe của em."

Nhậm Trần Bạch vốn định cho hắn biết chuyện này, không giấu giếm, gật đầu: "Tôi thật sự không nghĩ rằng, cậu lại dễ dàng như vậy làm tôi tin rằng tình trạng của cậu nguy kịch."

Nhậm Trần Bạch thực ra cũng giống như người khác, cho rằng Lạc Chỉ chỉ ngất xỉu vì nỗi đau, không để tâm nhiều.

Cho đến khi Lạc Chỉ bị kéo ra, đưa lên xe cứu thương, hắn mới nhận ra tình hình lúc đó thực sự nguy hiểm đến mức nào.

Lạc Chỉ không biết có đang nghe hay không, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, rồi nhìn vào biên lai.

Âm thanh nổ vang như xuyên thấu qua óc hắn, khiến hắn nhớ đến lần đầu tiên phấn khích khi trèo lên chiếc xe đó, ấn nút loa mà hoảng sợ vì âm thanh đặc biệt vang dội.

Mọi thứ trước mắt vặn vẹo, chợt nhanh chợt chậm, biến thành những khối màu mơ hồ.

"...... Đừng sợ."

"Tiểu ngọn lửa, đừng sợ."

"Họ Lạc không thích con, chúng ta cũng không thích hắn!"

"Dì sẽ đưa cho con chiếc xe, chờ con trưởng thành thì có thể mở nó ra và du lịch khắp nơi."

"Sau này chúng ta sẽ sống trong xe, không ai có thể đuổi chúng ta, tiểu ngọn lửa."

"Sợ hãi, khổ sở, nhớ nhà, thì hãy trốn vào trong xe."

"Hãy vững vàng, chiếc xe này sẽ không bao giờ hỏng trong một trăm năm."

......

Lạc Chỉ luôn biết rằng, dù Lạc gia không cần hắn, cũng không quan trọng. Bởi vì hắn có gia đình.

Gia đình hắn chính là chiếc xe đó, nơi duy nhất hắn có thể trốn chạy.

"Vì sao vậy." Lạc Chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Là để làm em càng tuyệt vọng hơn sao?"

Nhậm Trần Bạch không phủ nhận, điều đó có nghĩa đây là câu trả lời chính xác.

Lạc Chỉ gật đầu.

Hắn nói một câu mà chính mình cũng không nghe thấy, lập tức Nhậm Trần Bạch đứng dậy, gắt gao kéo lấy cổ áo hắn.

Lạc Chỉ cảm thấy ù tai, không nghe rõ Nhậm Trần Bạch đang nói gì, chỉ biết rằng Nhậm Trần Bạch có vẻ như đã phát điên.

Đôi tay của Nhậm Trần Bạch kịch liệt run rẩy, dùng sức lay động hắn.

Nhưng cũng không quan trọng, mọi thứ trước mắt hắn đang quay cuồng, dù sao hắn cũng sẽ không ngất đi thêm nữa.

Lạc Chỉ sắc mặt tái nhợt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Hắn cong môi cười, rồi lại nhắc lại câu nói vừa rồi: "Anh Trần Bạch, đó là di vật của dì Nhậm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro