Chương 8: Cứu giúp
edit: Cỏ
Hành động của hắn lần đầu tiên hiện ra chút hoảng loạn, nhưng bất luận kết quả nào đều là một mảnh yên tĩnh.
----------
Nhậm Trần Bạch cũng không phát hiện tay mình đang run.
Vẻ mặt càng trở nên băng giá, như thể bị Lạc Chỉ chơi một trò trẻ con ngu ngốc chọc giận. Mặt nạ ôn nhuận trước đó đã không còn, chỉ còn lại trong đáy mắt hắn một mảnh ám trầm.
"Lạc Chỉ." Nhậm Trần Bạch thấp giọng mở miệng, "Cùng tôi giả chết?"
Hắn xách Lạc Chỉ lên, ném xuống giường, sau đó duỗi tay thăm động mạch bên gáy của Lạc Chỉ.
Nhất định là vì không làm được điều này, hắn dò xét vài lần nhưng không có thu hoạch gì, chỉ đến khi bàn tay hắn trực tiếp dán lên ngực Lạc Chỉ, hắn mới rốt cuộc cảm nhận được trái tim mỏng manh bên trong đang thong thả nhịp đập.
Trong phòng chỉ có ánh đèn mờ mịt.
Ánh sáng như dòng nước bạc chảy vào, lướt qua gương mặt Lạc Chỉ không còn huyết sắc, cuối cùng dừng lại trên lông mi tĩnh lặng.
Dường như múc lên một mạt an tĩnh trào phúng, lạnh lẽo.
Vẻ mặt bình tĩnh lạnh băng của Nhậm Trần Bạch cuối cùng xuất hiện mơ hồ vết rách.
Hắn ôm lấy gáy Lạc Chỉ, dừng lại một chút, đem người ôm đến gần hơn.
Hình như bị sự quấy rối này đánh thức, Lạc Chỉ rốt cuộc có phản ứng, thân thể hơi hơi tránh ra, bỗng nhiên thở hắt ra.
Nhậm Trần Bạch như đột nhiên bừng tỉnh, lập tức dừng lại động tác.
Hắn hiển nhiên làm một hành động ngu xuẩn đáng giá trào phúng, vì thế sự thất thố mờ mịt trong chớp mắt đã ngăn chặn lửa giận trong hắn. Nhậm Trần Bạch cười nhạo một tiếng, tay phải nắm lấy tóc Lạc Chỉ: "Chơi đủ rồi?"
"Cậu thật đúng là giỏi diễn." Nhậm Trần Bạch lạnh lùng, "Cho một chút ngọt ngào liền không diễn nổi nữa?"
Lạc Chỉ không có đáp lại, tay rớt trên giường bên ngoài.
Nhậm Trần Bạch lần này không bị cậu lừa gạt bằng cách này. Hắn ném Lạc Chỉ trở lại giường, kéo chiếc áo bệnh nhân trống rỗng lên.
Thân thể gầy đến sợ hãi, làn da tái nhợt nổi lên những vết bầm tím lớn.
Đuôi mắt Nhậm Trần Bạch nháy lên, rồi lại như không chút nào để ý, chỉ là mở dụng cụ đem điện cực dán lên vị trí đã chỉ định.
"Tôi nói cho cậu biết, Lạc Chỉ."
Nhậm Trần Bạch cảnh cáo bằng giọng điệu bình tĩnh: "Tôi sẽ làm cậu phải trả giá lớn cho cái tiểu xiếc này, cậu......"
Cuối cùng một cái dán phiến chạm đến làn da lạnh băng tái nhợt, tâm điện giám hộ bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Nhậm Trần Bạch người cứng đờ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được điều gì, duỗi tay đi thăm gáy và ngực Lạc Chỉ, lại thử hô hấp của cậu.
Hành động của hắn lần đầu tiên hiện ra chút hoảng loạn, nhưng bất luận kết quả nào đều là một mảnh yên tĩnh.
Người sắp chết sẽ có hơi thở cuối cùng trong cổ họng, có nghe thấy xung quanh động tĩnh không?
Nhậm gia đã sớm đặt chân trong lĩnh vực chữa bệnh, bệnh viện này là sản nghiệp của Nhậm Trần Bạch. Dù hắn chưa bao giờ trải qua huấn luyện lâm sàng chuyên nghiệp, nhưng kiến thức chữa bệnh của hắn trên thực tế so với người bình thường còn nhiều hơn.
Từ lúc vừa rồi đến bây giờ, hành động của hắn đều có chút bất bình tĩnh, chỉ vì người nằm dưới đất là Lạc Chỉ.
Nhậm Trần Bạch trùng hợp hận Lạc Chỉ, hận đến mức muốn Lạc Chỉ phải sống từng giọt chịu đựng dày vò, hận đến mức phải dùng chính hình ảnh ôn nhu của mình để vây hãm quái vật này cả đời trong tuyệt vọng chuộc tội.
Giản Hoài Dật, đứa con nuôi tu hú chiếm tổ, luôn cảm thấy bất an nhất định phải cướp đi tất cả những gì thuộc về Lạc Chỉ mới có thể yên tâm. Nhậm Trần Bạch khinh thường loại tiểu nhân này, nhưng không ngại phối hợp với Giản Hoài Dật.
Hắn muốn Lạc Chỉ cả đời phải chịu tội, chứ không phải được giải thoát dễ dàng.
Vì vậy, Lạc Chỉ nhất định phải tồn tại.
Chỉ có thể là như thế.
Người trước khi chết có nghe thấy động tĩnh xung quanh không?
Nhậm Trần Bạch vỗ vai Lạc Chỉ và gương mặt cậu, cuối cùng gần như là dùng sức gọi cậu.
Hắn cũng không biết có người mặt có thể lạnh như vậy, như thể đã rút hết một giọt huyết còn ấm áp, giống như linh hồn, ý thức hoặc thứ gì khác đã rời bỏ thân xác này.
Hành động của Nhậm Trần Bạch càng lúc càng cấp bách, đến cuối cùng chính hắn cũng không biết mình đang làm gì, cho đến khi tiếng cảnh báo từ máy theo dõi tim phát ra, nhóm cứu thương rất cẩn thận đến khuyên hắn tránh ra, nhìn thấy nhiều người lo lắng vây quanh.
Nhậm Trần Bạch nắm lấy một cánh tay của một người, giọng nói mất đi âm thanh: "Có thể sống không?"
Bác sĩ trực ban bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng gật đầu: "Có thể sống, có thể sống!"
Nhậm Trần Bạch buông tay.
Bác sĩ trực ban nhanh chóng chạy đến, chờ hộ sĩ chuẩn bị dụng cụ, hô to "Tránh ra", đem điện cực ấn lên ngực gầy gò của Lạc Chỉ.
Người không khó cứu, chỉ là huyết áp quá thấp dẫn đến nhịp tim thất thường.
Tình huống khẩn cấp đương nhiên là khẩn cấp, nhưng nếu nói nghiêm trọng, đặt trong phòng cấp cứu thì cũng không phải là loại khó khăn không có biện pháp.
Thực ra, nếu như người nhà hoặc người chăm sóc sớm phát hiện, kịp thời thông báo cho hộ sĩ kiểm tra huyết áp và truyền glucose, đã sớm không có vấn đề gì.
Bác sĩ phụ trách cứu chữa bận rộn, không ai tùy tiện lên tiếng, chỉ cẩn thận trao đổi ánh mắt.
Họ thực sự không hiểu, một người bệnh hoàn toàn không có bệnh lý rõ ràng, sao lại có thể hai lần thuần túy vì đường huyết quá thấp mà rơi vào hôn mê nguy hiểm như vậy.
......
Rõ ràng trước khi rơi vào hôn mê sẽ có những dấu hiệu và biểu hiện rõ ràng, chỉ cần người chăm sóc có chút chú ý sẽ không khó nhận ra.
Rõ ràng Lạc tiên sinh ở trong phòng bệnh, cũng có không ít người đến thăm cậu.
Nhậm Trần Bạch đứng bên ngoài phòng bệnh.
Hắn nhận được điện thoại của Lạc Chanh.
Lạc Chanh đã bị Lạc gia chủ mang về nhà, gọi điện thoại đến không chỉ để cảm ơn vì sự giúp đỡ hôm nay, mà còn muốn hỏi Nhậm Trần Bạch cách liên hệ với một đạo diễn có tiếng tăm.
Vị đạo diễn này họ Cung, tên là Cung Hàn Nhu, từng là bạn thân của mẹ Nhậm Trần Bạch.
Cung Hàn Nhu gần đây đang làm một bộ phim tài liệu về vấn đề lừa bán, là sự kết hợp giữa phỏng vấn thực tế và tái hiện. Chưa hoàn tất quay phim nhưng đã nhận được sự mong đợi cao.
Lạc Chanh muốn bước vào giới giải trí, ban đầu dịnh nhờ anh hai đi mua kịch bản nhưng lại bị Giản Hoài Dật từ chối, giải thích rằng gần đây công ty tài chính gặp khó khăn, vừa mới tiếp nhận Hoài Sinh Giải Trí đã lâm vào scandal.
Tuy rằng thất vọng đến không được, nhưng Lạc Chanh vẫn thực sự hiểu chuyện và không làm khó anh hai mình.
Những việc này cuối cùng không thể trách Giản Hoài Dật được.
Cái tai tiếng phong ba ấy là do Lạc Chỉ gây ra, cũng không biết Lạc Chỉ rốt cuộc đã không làm việc đàng hoàng như thế nào, mà lại khiến một công ty Hoài Sinh Giải Trí tốt đẹp bị hư hỏng như vậy.
Lạc Chanh vốn không hiểu biết về tình hình trong nhà, cô coi Nhậm Trần Bạch như một người anh trai ôn nhu, thì thầm lẩm bẩm oán giận vài câu, sau đó nhỏ giọng cầu xin hắn: "Anh Trần Bạch, anh có thể cho em phương thức liên hệ với Cung lão sư được không?"
Nhậm Trần Bạch một tay cầm di động, tựa lưng vào tường, ánh mắt dừng lại trong phòng bệnh.
"Nghệ sĩ làm việc thì công ty sẽ phụ trách."
Ngữ khí của hắn khôi phục sự ôn hòa nhất quán: "Tiểu Chanh, Hoài Dật không có đoàn đội cho em sao? Không có an bài người đại diện và trợ lý sao?"
"Anh Hoài Dật bận quá." Lạc Chanh có chút mất mát nhưng cũng có thể hiểu: "Thời gian của em bên này thực sự rất chặt, nếu không có quay chụp tác phẩm thì cần giao nộp tiểu phẩm vào cuối kỳ, nhưng tem vẫn chưa tìm được kịch bản phù hợp."
Lạc Chanh thực ra mới từ Hoài Sinh Giải Trí trở về.
Kỳ vọng tràn đầy và những tưởng tượng hào hứng hoàn toàn khác biệt, chuyến đi này thực sự không được vui vẻ.
Cổ đông cùng hội đồng quản trị đã cùng phụ huynh rời đi, không biết tại sao, Hoài Sinh Giải Trí từ giám đốc cho đến bộ phận nhân viên, đến cả những người đại diện và trợ lý nghệ sĩ, đều không có vẻ mặt tốt với cô.
Khi xác nhận Hoài Sinh Giải Trí sẽ từ đây sẽ do Giản Hoài Dật phụ trách, Lạc Chỉ cũng sẽ không quay trở lại công ty, nên giám đốc bộ phận nghệ sĩ luôn có thái độ lãnh đạm và lễ phép như vậy.
Giám đốc thì hòa nhã xin lỗi Lạc Chanh, nói rằng thân phận của Lạc tiểu thư quá trọng yếu, sợ rằng việc an bài không phù hợp với ý kiến của Giản tổng. Chỉ có thể chờ Giản tổng tự mình chỉ định đội ngũ cho Lạc tiểu thư, họ mới có thể xử lý tốt.
Lạc Chanh gọi điện thoại cho Nhậm Trần Bạch, thực ra cũng có một phần giận dỗi trong lòng, muốn chứng minh bản thân không cần phải dựa vào công ty đã phá sản cũng có thể tìm được tài nguyên.
"Em đã hỏi thăm qua, Anh Trần Bạch. Cung đạo diễn chuẩn bị quay chụp tiếp theo một bộ phim có tên là 《 Ngọn Lửa 》, vai chính là một cậu bé bảy tuổi bị bán. Người nhà và vợ cậu bé cũng là những sinh viên bị quấy rối, chỉ khoảng hai mươi tuổi, cũng giống như em."
"Nghe nói chuyện này xảy ra cách đây mười mấy năm. Họ đều rất đáng thương, phải chịu đựng rất nhiều khổ sở, thiếu chút nữa đã chết và rơi vào một thân bệnh... May mắn cuối cùng họ đều đã thoát ra, những kẻ xấu cũng đã nhận được báo ứng."
Trên mạng đã có phần điều tra án kiện cho phép công khai, Lạc Chanh chỉ thuật lại những gì mình tìm hiểu được, cũng không tránh khỏi chút đồng cảm, giọng nói của nàng cũng theo đó mà thấp xuống.
Sau khi nói xong kết quả cuối cùng, cô mới lại có vẻ nhẹ nhàng hơn: "Một nửa là phỏng vấn, một nửa là hoàn toàn tái hiện lại tình cảnh thật khi quay chụp. Cô gái sinh viên bị quấy rối đã được tìm thấy, nhưng cậu bé bị gia đình xa cách về sau đó, vẫn chưa tìm thấy..."
"Ừm." Nhậm Trần Bạch nhẹ giọng nói, "Còn chưa tìm thấy sao."
Ngữ khí của hắn có chút kỳ quái.
Lạc Chanh ngạc nhiên, không biết mình đã nói sai câu nào, do dự dừng lại: "...... Anh Trần Bạch?"
Nhậm Trần Bạch cười: "Không có gì đâu."
Hắn chủ động xin lỗi: "Thực xin lỗi, tiểu Chanh, anh vừa mới mải suy nghĩ."
Lạc Chanh sao có thể vì chuyện này mà so đo với hắn, vội vàng lắc đầu từ bên kia điện thoại: "Không có gì đâu, Anh Trần Bạch, nếu anh không có cách nào..."
"Đương nhiên có cách, anh sẽ giới thiệu em gặp Cung lão sư." Nhậm Trần Bạch nói, "Tiểu Chanh, em nhất định phải cố gắng tranh thủ vai diễn này."
Lạc Chanh hiển nhiên vui mừng: "Thật không?"
Nhậm Trần Bạch gật đầu: "Thật."
Trong phòng bệnh đã yên tĩnh lại.
Thấy Nhậm tiên sinh đang gọi điện thoại, bác sĩ cùng y tá cũng không dám quấy rầy, xác nhận triệu chứng sinh mạng của bệnh nhân hoàn toàn ổn định, họ liền lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Lần này họ không dám giao bệnh nhân cho người chăm sóc nữa, mà trực tiếp chỉ định người giám hộ cho Lạc Chỉ, giữ cho thiết bị số liệu duy trì ở mức tối thiểu và ổn định.
Lạc Chỉ đã thoát khỏi nguy hiểm.
Cậu vẫn nằm yên, an tĩnh ở trên gối đầu trắng tinh và chăn, mang ống thở oxy, tay phải treo bình dịch glucose và dinh dưỡng.
Khi Nhậm Trần Bạch bước vào phòng bệnh, thấy Lạc Chỉ có hàng mi nhẹ nhàng run rẩy.
Điều này cho thấy Lạc Chỉ đã tỉnh.
Lạc Chỉ bị mất tích từ bảy tuổi và được tìm thấy khi mười tuổi, sau đó luôn được gửi nuôi tại nhà Nhậm gia.
Vì mẹ hắn chỉ định, từ khi Lạc Chỉ mười tuổi, Nhậm Trần Bạch đã mang theo hắn, hàng ngày chăm sóc Lạc Chỉ ngủ, những động tác nhỏ này cũng đã rất quen thuộc.
Chỉ có điều, sau khi mẹ hắn bị Lạc Chỉ hại chết, tất cả những chi tiết quen thuộc đó đã dần dần biến thành hận ý lạnh lẽo từng giọt từng giọt.
Lạc Chỉ rốt cuộc là cái gì?
Đại khái là một quái vật máu lạnh, vốn có khả năng ngụy trang và lừa dối.
Nhậm Trần Bạch vươn tay, điều chỉnh lại góc chăn cho Lạc Chỉ.
Hắn ôn như là khi còn nhỏ, mơn trớn vai thon gầy của bệnh nhân, cảm nhận thấy cơ thể Lạc Chỉ run rẩy nhẹ nhàng trong lòng bàn tay hắn. tuyện chi đăng tải ở wattpad conam520
...... Thật đúng là vậy.
Nhậm Trần Bạch lộ ra nụ cười hài lòng.
Hắn vốn chỉ định mang Lạc Chỉ trở về, nhốt trong nhà khóa lại, để Lạc Chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mà mẹ hắn phải chịu đựng trước khi ra đi.
Nhưng trong sự việc lần này, Nhậm Trần Bạch bỗng nhiên nhận ra rằng, mục đích của mình không phải là để Lạc Chỉ chết.
Chết thì quá dễ dàng.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến việc Lạc Chỉ hại chết mẹ mình, nhẹ nhàng lấy mạng đền mạng như vậy, là không thể nào kiềm chế được hận ý lạnh lẽo từ từng thớ thịt và xương cốt chảy ra.
Hắn vẫn muốn nhìn thấy Lạc Chỉ tâm như tro tàn, kéo dài hơi tàn mà tồn tại.
Cho nên hắn không ngại giúp đỡ thêm, vạch trần lớp phòng vệ mà Lạc Chỉ dựng lên để lừa dối, khiến Lạc Chỉ hoàn toàn nhận rõ từng người trong Lạc gia.
"Tiểu Chanh." Nhậm Trần Bạch ngữ khí ôn hòa, "Anh hiện tại không ở bệnh viện."
Hắn cúi người, ấn nút loa, cố ý để Lạc Chỉ có thể nghe thấy âm thanh trong điện thoại: "Anh nhớ rõ khi chúng ta rời khỏi phòng bệnh, em là người cuối cùng thấy Lạc Chỉ, còn nói chuyện với cậu ấy."
Lạc Chanh quả nhiên có vẻ lạnh nhạt: "Anh Trần Bạch, sao tự dưng nhắc đến hắn?"
"Là như vậy, anh muốn hỏi một chút, trước khi em rời đi có phát hiện thân thể cậu ta có gì bất thường không."
Nhậm Trần Bạch từ từ nói: "Nếu huyết áp tụt nghiêm trọng, tế bào não sẽ bị hao tổn, gây tổn thương không thể khắc phục cho cơ thể và ảnh hưởng tới thần trí."
Nhậm Trần Bạch nói: "Nếu em phát hiện cậu ta có điều gì không thích hợp, hãy nói cho anh biết. Anh sẽ đến xem hắn, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Ở đầu dây bên kia, Lạc Chanh nhẹ nhàng "A" một tiếng.
Sau đó là một khoảng im lặng dài, nếu không phải nghe thấy tiếng hít thở hơi hoảng loạn và khẩn trương của Lạc Chanh, người ta có thể tưởng rằng Nhậm Trần Bạch đã vô tình cắt đứt điện thoại.
Cuối cùng, Nhậm Trần Bạch cười một tiếng: "Không có gì."
Hắn cúp điện thoại, đứng dậy, đặt chiếc di động không còn chút động tĩnh nào bên gối Lạc Chỉ, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro