Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Người nhà

edit: Cỏ

Cậu an tĩnh ngửa đầu, cánh tay mềm mại rũ xuống, hơi thở nhẹ đến mức không thể cảm nhận được.

----------------

Lạc Chanh đứng im tại chỗ, không biết đáp lại lời nào. Đây là lần đầu tiên Lạc Chỉ hỏi cô một câu như vậy, ngữ khí thực nhạt, thực tùy ý, thậm chí còn chứa một chút ý cười như đang nói chuyện phiếm.

Nhưng trong nháy mắt đó, vô số kỷ niệm đã qua, hiện tại đang diễn ra và những điều sẽ xảy ra trong tương lai đều hiện lên trong tâm trícô. Chúng tựa như có thể dùng một câu đơn giản để tổng kết lại. Cô có phải là người như vậy không?

Lạc Chỉ rõ ràng là đang tức giận, bước đi đến hôm nay cũng là do chính tay gieo gió gặt bão. Nhưng rốt cuộc người nằm trên giường bệnh này cũng có quan hệ huyết thống với cô. Cô không ngờ lại có thể trở thành một người máu lạnh như vậy, giống như Lạc Chỉ đã nói...

"Em ấy không phải người như vậy." Nhậm Trần Bạch bỗng lên tiếng, "Tiểu Chỉ, em đối với em gai thật sự quá ác ý."

Lạc Chanh ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, đôi tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt cầu cứu như tìm kiếm ở Nhậm Trần Bạch.

"Em có thấy bình luận trên mạng không? Những người đó mới là những người thật sự mong ngóng em chết." Nhậm Trần Bạch nói với giọng điệu ôn nhu như đang kiên nhẫn giải thích một điều đơn giản nhất. " Em gai của em chính là vì quan tâm và để ý đến em nên mới có thể vì những điều này mà sinh khí, nhưng nhất thời không thể nói rõ."

"Nếu không phải thật sự để ý đến em, sao con bé lại cảm thấy áy náy và tự trách, lại chạy đến đây chất vấn em?"

"Chính vì hy vọng em tốt lên, nên con bé mới có thể cùng em sinh khí." Nhậm Trần Bạch nói, "Có thể là vì thiếu sự quan tâm và chăm sóc đối với cảm xúc của em, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để em châm chọc tiểu Chanh."

Nhậm Trần Bạch chuyển hướng sang Lạc Chanh, ngữ điệu hòa hoãn: "Có đúng không?"

Lạc Chanh cắn môi dưới, bỗng cảm thấy như một tảng đá lớn bị dọn bỏ, cơ thể yếu ớt lung lay, nước mắt không kìm được nảy lên hốc mắt.

Lạc Thừa Tu vào cửa đúng lúc chứng kiến cảnh này. Sinh nhật của Lạc gia suýt nữa gọi người đến chê cười, tình trạng của Lạc phu nhân lại không ổn định trong vài ngày qua, trong khi Lạc Chỉ lại vô tình tạo ra một scandal lớn giữa Hoài Sinh Giải Trí.

Lạc Thừa Tu vốn đã bực bội vì Lạc Chỉ gặp phải cơn bão dư luận, khi thấy con gái út nước mắt ngắn nước mắt dài, tràn đầy bất lực nhìn về phía mình, cơn tức giận tích tụ trong mấy ngày qua bỗng dưng bùng nổ.

Ông ta bước đến giường bệnh, nắm chặt bộ đồ bệnh nhân của Lạc Chỉ, kéo hắn lên. Lạc Chỉ mảnh mai như một chiếc lá, gần như không có trọng lượng. Lạc Thừa Tu dùng sức khiến đầu hắn choáng váng. truyện chỉ đăng tải ở wattpad conam520

Khi Lạc Chỉ hồi phục tri giác, Nhậm Trần Bạch đang khuyên nhủ Lạc Thừa Tu, người ngồi ở góc xa nhất trong phòng bệnh với gương mặt trầm tư, không nói một lời. Nhậm Trần Bạch nói gì đó, có lẽ đang giải thích tình huống cụ thể với ông.

Lạc Chanh thì ngồi trong lòng cha, hốc mắt đỏ hoe, thoạt nhìn giống như đang ủy khuất mà khóc.

Lạc Chỉ dựa vào góc tường. Hắn bị ném ở một góc giường bệnh, nhưng không thêm gì tổn thương mới, xem ra Nhậm Trần Bạch đã can thiệp kịp thời.

Không ai quan tâm đến hắn, bản thân hắn cũng không còn sức lực để cử động. Có lẽ do đường máu vẫn chưa đến được mức an toàn, chỉ cần động đậy đầu ngón tay cũng khiến hắn cảm thấy kịch liệt đau và lạnh toát mồ hôi.

Lạc Chỉ cúi mắt, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy như mình vừa thoát ra khỏi cơ thể suy nhược và rách nát, tĩnh lặng giữa không gian.

Thực nhẹ nhàng, không làm gì cả, chỉ là quan sát một chút. Hắn nhìn cơ thể mình, như không có xương sống, nằm xụi lơ xuống, trông giống như một chiếc lá rụng bên đường.

Lạc Chỉ nhớ lại giấc mơ, nơi hắn biến thành một con thú bông. Lúc này, nếu đây chỉ là giấc mơ thì thật tốt biết bao.

Khi còn nhỏ do hắn xem lung tung những bộ phim truyền hình rối loạn, đến mức quá nhập tâm khiến mình nghĩ rằng mình là nhân vật đáng thương trong phim, rồi trở thành ác mộng.

Hắn nhìn thấy bóng người xuất hiện trước mắt, từ từ phân biệt được hình dáng và ngẩng đầu lên. Lạc Chanh đứng trước mặt hắn, bóng dáng của cô đã phai nhạt, cô giờ đây đã trưởng thành, sắc mặt vẫn còn trắng bệch, hốc mắt vẫn phiếm hồng.

"Em tha thứ cho anh." Lạc Chanh nhìn hắn, "Lạc Chỉ."

Lạc Chỉ nhìn cô trong vài giây, nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Lạc Chanh cho rằng nụ cười này là hắn đang che giấu những toan tính của mình, không quan tâm nhiều, tiếp tục nói: "Tôi đã hiểu, anh cố ý nói như vậy là để khiến tôi cảm thấy mình thật đáng ghê tởm thôi sao."

"Anh nghĩ tôi cùng anh hai liên thủ cướp công ty của anh nên muốn tạo ra một cái cớ như vậy."

Lạc Chanh dừng lại một chút rồi nhẹ giọng tiếp: "Anh muốn tìm mọi cách khiến tôi tự trách, cảm thấy có lỗi với anh rồi làm tôi điên như mẹ mình."

Lạc Chỉ ngạc nhiên với những suy nghĩ của mình trong mắt cô, hắn nâng mi thử đánh giá người em gái trưởng thành trước mặt.

Do tầm nhìn mờ ảo, Lạc Chỉ cảm thấy mắt mình bị một lớp sương mù mỏng che phủ. Đồng tử của hắn có chút tán loạn, nhưng lại khiến đôi mắt càng thêm trong veo, hàng mi dài như phủ bóng.

Lạc Chanh bị cặp mắt của Lạc Chỉ nhìn chăm chú. Dù ánh mắt của cậu không có tiêu điểm rõ ràng, nhưng nàng vẫn cảm thấy như bị một cây châm cực nhọn đâm vào.

Lạc Chanh không rõ nội tình, theo bản năng hấp tấp dịch chuyển tầm mắt: "Anh sẽ không... Anh sẽ không quên rằng mẹ là bị anh bức điên sao?"

Lạc Chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Hắn nhớ rõ mình có một tội danh như vậy. Đó là vào năm mười hai tuổi, hôm đó hắn đã bị đưa đi gặp Lạc phu nhân và họ đã có một số tranh cãi. Sau đó, Lạc phu nhân đã đẩy hắn từ cửa sổ lầu hai xuống.

Từ thời điểm đó, tinh thần của Lạc phu nhân ngày càng sa sút.

Lạc Chanh dùng đầu ngón tay nắm chặt góc áo, không biết vì sao lòng mình lại hoảng loạn. Cô cúi đầu nói tiếp: "Anh sửa lại đi, về sau không cần hại người."

Lạc Chỉ rũ lông mi, chỉ cười mà không nói gì.

Lạc Chanh lúc này đã cảm nhận được sự khác thường của cậu. Cô nhăn nhó, thả tay ra: "Lạc Chỉ, anh—".

Lạc Chanh theo bản năng buông tay, thấy Lạc Chỉ thả tay mềm mại xuống, bàn tay đã tái nhợt rơi xuống mặt đất, khớp xương va chạm với gạch men phát ra một tiếng rất chói tai.

Lạc Thừa Tu đã chuẩn bị rời đi, đứng ở cửa chờ cô: "Lạc Chanh."

Lạc Chanh hoảng loạn quay lại.

Cô thực sự vẫn còn sợ Lạc Chỉ. Nếu ba cô không có ở đây, cô lo rằng Lạc Chỉ sẽ tiếp tục giống như Nhậm Trần Bạch đã nói, sử dụng những thủ đoạn ác độc để tẩy não cô.

Nghĩ đến điều đó, Lạc Chanh nhìn Lạc Chỉ, người không nói một lời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Lạc Chỉ có thể luôn như vậy, không gây rối hay làm điều ác, chỉ cần an phận là tốt rồi.

Cuối cùng, họ vẫn có huyết thống với nhau, không thể hoàn toàn phớt lờ cậu.

Nếu Lạc Chỉ không thể cử động hay nói chuyện, thì nàng có thể đến thăm cậu mỗi tháng...

Ý niệm đó chợt hiện lên khiến Lạc Chanh sợ hãi với chính mình. Ngay sau đó, cô cố gắng làm theo lời Nhậm Trần Bạch, tĩnh tâm lại.

Cô không có ý nghĩ xấu xa, mà là vì Lạc Chỉ đã thực sự quá đáng.

Lạc Chỉ đang quay lại để trả thù, muốn hủy hoại Lạc gia. Cậu đã bức điên mẹ, khiến anh hai chỉ có thể sống dưới bóng của cậu, giờ còn muốn làm cô phát điên lên sao.

Ngay cả Nhậm Trần Bạch, người luôn chăm sóc cho họ cũng bị Lạc Chỉ làm cho mệt mỏi.

Nghe trên mạng đồn đại, Lạc Chỉ khi mới vào nghề đã dùng sức ép để thao túng người khác, khiến họ phải nhục nhã và thậm chí còn dùng thủ đoạn để đe dọa người khác.

Tổn thương mà cậu gây ra cho gia đình cô, cô không trả thù Lạc Chỉ, mà chỉ âm thầm nảy sinh một ý nghĩ như vậy,cũng không có gì sai.

Lạc Chanh nuốt lại những lời định nói.

Cô thậm chí không nhìn Lạc Chỉ lần nữa, mà quay lưng chạy ra khỏi phòng bệnh, đuổi kịp cha đang vội vã rời đi.

Nhậm Trần Bạch ra cửa tiễn họ, rồi khép lại cánh cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh kéo dài khoảng ba, bốn giờ, vì Nhậm tiên sinh đã nói có người nhà đến thăm, nên bác sĩ và y tá đều tránh xa căn phòng này.truyện chỉ đăng tải ở wattpad conam520

Đến khi Nhậm Trần Bạch xử lý xong mọi việc và trở lại phòng bệnh, mọi thứ vẫn không khác gì so với lúc rời đi.

Lạc Chanh trong lòng cha khóc đến nỗi không thở nổi, Lạc Thừa Tu sợ bảo bối nữ nhi không thể thở được, gọi người mở cửa sổ, nhưng cánh cửa sổ vẫn hờ hờ khép lại.

Đêm nay có thể sẽ có mưa, gió đêm lùa vào mang theo hơi lạnh ẩm ướt.

Ánh trăng nhạt nhẽo, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua khe hở của bức màn, hòa vào ánh đèn chưa tắt trong phòng.

Lạc Chỉ vẫn ngồi cúi đầu ở trên giường.

Nhậm Trần Bạch đứng ở cửa, ngừng lại một chút.

Ánh mắt của anh rất phức tạp, nhưng những điều phức tạp ấy cuối cùng lại bị sự lạnh lẽo xóa nhòa. Anh tiến đến trước mặt Lạc Chỉ, cúi đầu nhìn bóng dáng chật vật.

"Biết sai rồi sao?" Nhậm Trần Bạch hỏi bằng giọng rất nhẹ, "Cậu dựa vào chính mình thì sẽ không sống nổi."

Lạc Chỉ ngồi trong ánh đèn và ánh trăng giao hòa.

Nhậm Trần Bạch đứng trước mặt cậu, gương mặt ôn hòa, nhưng ánh sáng lạnh lẽo khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo hơn: "Giản Hoài Dật thận trọng từng bước, người nhà của cậu ích kỷ và máu lạnh. Cậu phải bảo vệ em gái, nhưng lại ngu ngốc không có đầu óc."

Lạc Chỉ im lặng không trả lời.

"Cậu phát hiện tôi ghét cậu, vì thế không muốn cùng tôi về nhà?"

Nhậm Trần Bạch nửa ngồi xổm xuống, nhéo cằm tái nhợt của Lạc Chỉ: "Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Tôi đã từng thật sự muốn ở bên cậu." Nhậm Trần Bạch nói bằng giọng ôn hòa, nhưng đó lại không phải điều mà anh muốn nói, "Nhưng tôi không biết, cậu cũng là một quái vật không có tình thân."

Lạc Chỉ theo lực đạo này, vô thanh vô tức tựa vào trong lòng anh, trán mềm mại áp vào cổ anh.

Nhậm Trần Bạch nhìn cậu, cánh tay không tự chủ mà cứng lại trong chớp mắt.

Nhưng cái ngưng trệ ngắn ngủi ngay lập tức bị sự ghê tởm và khinh thường lấn át, Nhậm Trần Bạch dùng sức ném cánh tay ra, bỗng đứng dậy: "Cút ngay! Tôi không biết cậu sẽ..."

Hắn dừng lại một chút.

Lạc Chỉ bị hắn ném ra, lăn lộn trên góc giường, nhưng vẫn không có phản ứng.

Nhậm Trần Bạch bỗng nhiên bị một cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ tấn công, hắn hoảng hốt ngồi xổm xuống, lật Lạc Chỉ lại.

Nhậm Trần Bạch dường như đã tĩnh lại sau một lúc lâu, chậm rãi nâng tay, thăm dò mũi của Lạc Chỉ.

Lạc Chỉ người lạnh như băng.

Cậu an tĩnh ngửa đầu, cánh tay mềm mại rũ xuống, hơi thở nhẹ đến mức không thể cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro