Chương 6: Phòng bệnh
edit: Cỏ
Hắn không biết sự tiếc nuối này liên quan đến điều gì, có phải là "Quả nhiên những hồi ức tốt đẹp chỉ là giấc mơ, còn đây mới là hiện thực," hay là "Tại sao vẫn có thể tỉnh dậy."
------------------
Lạc Chỉ chìm vào một giấc mơ dài.
Trong giấc mơ ấy, hắn chỉ chừng năm, sáu tuổi, có thể còn nhỏ hơn.
Cô em gái nhỏ đang nằm trong tã lót, ngoan ngoãn và mềm mại, ê a vươn đôi tay bé xíu, đôi mắt cong cong nhìn hắn cười.
Cha mẹ đang bí mật chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn. Họ cố tình giấu đi, thỉnh thoảng nén cười nhìn hắn sốt ruột tìm kiếm, làm hắn đứng ngồi không yên.
Người anh cả thì ngồi bên cửa sổ đọc sách, không chịu nổi sự ồn ào nên thở dài, gấp sách lại, bế hắn lên vai.
Hắn ngồi trên vai anh trai, cuối cùng cũng với được món quà sinh nhật được giấu trên đỉnh giá sách. Phấn khích và tự mãn, hắn kéo mạnh dải ruy băng rực rỡ, không chờ đợi thêm giây nào.
Nhưng khi dải ruy băng vừa được rút ra, sau lưng Lạc Chỉ đột ngột xuất hiện một cảm giác đau rát như bị xé toạc.
Cảm giác ấy giống như có người đang rút gân của hắn ra.
Tất nhiên, Lạc Chỉ chưa bao giờ thực sự bị rút gân.
Hắn không phải là Trần Đường Quan từng bị Đông Hải Long Vương trừng phạt, cũng không phải là Tam Thái Tử, người đã hy sinh thịt và xương để trả nghĩa. Nếu thật sự bị ép đến mức phải xóa bỏ toàn bộ ân tình và cắt đứt mọi mối quan hệ, thì chẳng còn cách nào sống lại như hoa sen tái sinh.
Đó chỉ là thần thoại. Thần thoại là sản phẩm của niềm tin và khát vọng mãnh liệt, không phải hiện thực.
Cũng như giấc mộng này, Lạc Chỉ biết tất cả chỉ là mộng tưởng.
Hắn thấy mình thoát khỏi tầm nhìn của chính mình, trôi nổi trong không trung, đứng ngoài quan sát. Hắn nhận ra cơn đau ấy là do khóa kéo trên lưng bị kéo ra, Giản Hoài Dật xuất hiện nhận lấy món quà sinh nhật vốn dành cho hắn.
Thời gian không còn là khi còn nhỏ. Lạc Quân đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén. Lạc Chanh giờ đây đã trưởng thành, duyên dáng và yêu kiều, không còn là cô bé từng khóc nhè khi chạy theo sau hắn.
Còn hắn, như một con thú bông bị cởi trần, mềm nhũn và nằm im lìm, bị người khác ghét bỏ, một cước đá văng ra.
Hình ảnh xoay chuyển, trước mặt hắn bỗng là Nhậm Trần Bạch.
Dù biết đây chỉ là giấc mộng, nhưng trong mơ, Nhậm Trần Bạch cũng thật kỳ lạ.
Anh chỉ cúi đầu nhìn Lạc Chỉ. Đôi mắt vốn ôn hòa giờ trở nên lạnh lùng, không phải kiểu lạnh lẽo bẩm sinh như Lạc Quân, mà là thứ lạnh chỉ dành riêng cho Lạc Chỉ.
Ánh mắt ấy như đang nói: "Làm sao cậu vẫn có thể sống yên ổn mà tiếp tục cuộc đời này?"
Lần cuối cùng Lạc Chỉ nhìn thấy ánh mắt mang theo hàn ý ấy là từ Lạc phu nhân.
Lạc phu nhân khi ấy đã phát bệnh, thần trí rối loạn, không còn nhận ra hắn. Bà nhìn hắn như kẻ thù lớn nhất, xé toạc quần áo hắn và hét lên đòi hắn trả lại đứa con trai của mình.
Bà không chấp nhận Lạc Chỉ là con ruột của bà. Điều này càng rõ ràng hơn khi bệnh tình của bà ngày một trầm trọng. Lạc phu nhân tin rằng Lạc Chỉ là một kẻ giả mạo, một ác quỷ chiếm đoạt thân phận của con trai bà.
Cũng vì thế, Giản Hoài Dật – người luôn cố gắng bắt chước hắn – lại trở thành điểm tựa tinh thần của bà.
Lạc phu nhân cần một môi trường an ổn, và vì thế, Lạc Chỉ gần như không bao giờ trở về Lạc gia. Dù có về, hắn cũng chỉ ở căn phòng khách xa cách nhất ở tầng một.
Nhưng điều Lạc Chỉ không hiểu nhất là tại sao Nhậm Trần Bạch lại dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn.
Đây đã trở thành một chấp niệm của hắn, không phải vì Trần Bạch quan trọng đến mức đó, mà bởi hắn không thể chịu nổi sự hoang mang này. truyện chỉ đăng ở wattap conam520
Hắn từng nghĩ, nếu sau khi chết biến thành một con quỷ, có lẽ hắn sẽ đến gõ cửa sổ Trần Bạch để hỏi rõ mọi chuyện.
... Nhưng tại sao hắn lại nghĩ mình sẽ chết?
Có lẽ là vì hắn đang sốt cao, lại không đến bệnh viện, mà tự nhốt mình trong xe.
Nhưng tại sao hắn lại làm vậy?
Hắn thật sự không biết mình nên đi đâu, đây là nơi duy nhất mà hắn có thể trốn tránh.
Vì sao lại muốn trốn đi?
Bởi vì hắn cảm thấy rất khó...
Từ "khổ sở" này không hề dừng lại trong ý thức của hắn quá một giây.
Lạc Chỉ tự động che chắn phần kết luận này trong đầu. Hắn từ rất lâu trước đây đã rất rõ ràng, nhất định không thể để mình rơi vào tình trạng đó.
Nếu không, hắn sẽ không còn đủ sức để chống đỡ, không thể bò ra được và trở lại nơi này lần nữa.
Trong tiềm thức, một sự giật mình đã làm Lạc Chỉ bỗng dưng thoát khỏi cơn mơ màng.
Hắn không ở trong xe của mình.
Đồng thời với việc nhận ra điều này, Lạc Chỉ đã một phen nhổ kim tiêm ra khỏi mu bàn tay, rồi lăn xuống giường. Hắn lăn đến đáy giường, nắm chặt chiếc kim tiêm trong tay.
Các động tác này không hề cần suy nghĩ, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Một hồi lâu sau, Lạc Chỉ mới từ sự hỗn độn mờ mịt và cảm giác hoang mang dần hồi phục lại.
Hắn nằm ở đáy giường, nửa khuôn mặt dán vào gạch men lạnh lẽo, mu bàn tay trên mặt đất một giọt, một giọt chảy máu đỏ thắm.
Đây là một căn phòng bệnh đơn giản, thực sạch sẽ. Tường trắng, gạch men trắng, rèm xanh và vách ngăn xanh, khung giường bệnh bằng kim loại, bên cửa có một bồn rửa tay.
Lạc Chỉ cuộn người lại, bảo vệ ngực và bụng, kim tiêm kẹp giữa các ngón tay, hướng ra ngoài, cánh tay che trên đỉnh đầu.
Hắn xác nhận cảnh vật xung quanh, rồi mới thở hắt ra một hơi. Trong đầu hắn, những giây phút vĩnh viễn từ giấc ngủ chuyển sang tỉnh táo đang dần trôi xuống.
Lạc Chỉ rũ mắt nhìn bộ đồ bệnh nhân sọc xanh sọc trắng trên người.
Chỉ trong khoảng mười mấy giây, Lạc Chỉ cảm thấy có chút mờ mịt và tiếc nuối cho chính mình.
Hắn không biết sự tiếc nuối này liên quan đến điều gì, có phải là "Quả nhiên những hồi ức tốt đẹp chỉ là giấc mơ, còn đây mới là hiện thực," hay là "Tại sao vẫn có thể tỉnh dậy."
Hắn có một loại cảm xúc kỳ lạ mà không hề thích hợp.
Lạc Chỉ biết điều này, cho nên hắn không hỏi mình những câu hỏi thừa thãi.
So với tình huống của bản thân, Lạc Chỉ thật sự càng muốn biết chiếc xe của hắn ra sao.
Nhậm Trần Bạch đã làm gì với chiếc xe đó?
Tại sao sau khi Lạc Chỉ khóa trái cửa xe trốn đi, Nhậm Trần Bạch vẫn có thể tìm ra cách kéo hắn ra, mạnh mẽ đưa hắn đến bệnh viện?
Phải biết rằng câu trả lời không quá khó.
Trong lúc giằng co với Nhậm Trần Bạch, có rất nhiều người trong thương trường nhận ra hắn, tự nhiên cũng sẽ có người theo dõi hắn đến bãi đỗ xe.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra đều được truyền đi trên mạng. Lạc Chỉ không tốn nhiều thời gian để tìm ra hiện trường, cùng với những hình ảnh và nhiều bản báo cáo tình hình thực tế. Những bức ảnh có độ phân giải khác nhau, chụp từ nhiều góc độ, ghi lại toàn bộ diễn biến tại hiện trường.
Nhậm Trần Bạch đã báo cảnh sát.
Hắn nói với cảnh sát rằng em trai mình đã khóa mình trong xe, có khả năng sẽ luẩn quẩn trong lòng mà làm những điều ngu ngốc.
Ngữ khí rất cấp bách, như thể là mạng người quan trọng, cuối cùng quyết định mạnh mẽ phá cửa để cứu người.
Chiếc xe của Lạc Chỉ được trang bị kính chống đạn, việc phá cửa sổ rất khó khăn. Nhân viên chuyên nghiệp phải dùng máy cắt để phá cửa, đổi nhiều góc độ, cuối cùng mới kéo được Lạc Chỉ đã ngất xỉu ra khỏi xe.
Có nhiều bình luận về chuyện này, có người nói Lạc Chỉ thật tội nghiệp, có người nói hắn kêu ca xin chết mà vẫn lãng phí tài nguyên công cộng, có người không tin hắn lại chơi trò quái đản này.
Tuy nhiên, cũng có không ít người cảm thấy thương tiếc cho Nhậm Trần Bạch —— một quý công tử ôn hòa, cho dù bị vấy bẩn vẫn không thấy ghét bỏ, còn nâng Lạc Chỉ lên xe cứu thương.
Có lẽ càng nhiều người khen ngợi Nhậm Trần Bạch ôn hòa, càng là hình mẫu lý tưởng của nhân gian, càng có nhiều người mắng Lạc Chỉ không biết tốt xấu, như chó cắn Lữ Động Tân.
Nhưng Lạc Chỉ thật sự không để tâm đến những lời này.
Hắn mở những bức ảnh này chỉ để tìm những hình ảnh bên trong.
Việc cứu viện đã tốn rất nhiều sức lực, chiếc xe kia đương nhiên đã bị hủy đến không còn hình dáng.
Lạc Chỉ mở từng bức ảnh và lưu lại, phóng to đến cực đại, xem xét các chi tiết trong hình ảnh.
Hắn vừa mới tỉnh lại không lâu, lại lăn mình trên giường một lần. Dù hiện tại miễn cưỡng trở lại giường, nhưng đầu vẫn váng vất và tầm nhìn hoàn toàn không rõ ràng. truyện chỉ đăng ở wattap conam520
Nhưng Lạc Chỉ vẫn cố gắng xem xét một cách nghiêm túc, thậm chí còn mở phần mềm chỉnh sửa ảnh, cẩn thận lật xem từng góc độ khác nhau, chủ yếu là để kiểm tra xem mình đã chật vật đến mức nào và tìm ra những phần có thể sửa chữa trên xe.
Đây là một công việc phiền phức và tốn sức. Sau khi kiểm tra xong mười mấy bức ảnh, Lạc Chỉ cảm nhận có người bật đèn, ngẩng đầu lên thấy bóng người đẩy cửa bước vào.
Lạc Chỉ chớp mắt, mới nhận ra bóng dáng mờ ảo đó là Nhậm Trần Bạch.
Nhậm Trần Bạch không phải là người duy nhất đến. Hắn còn mang theo Lạc Chanh, hai người đứng cạnh ánh sáng trắng gần đó.
Lạc Chanh tiến lại bên giường Lạc Chỉ.
Cô gái sắc mặt không được tốt lắm, cắn chặt môi, trầm mặc nhìn hắn.
Lạc Chỉ buông điện thoại và cười: "Em gái..."
"Anh có ý gì?" Lạc Chanh đồng thời mở miệng, giọng nói thấp chất vấn, "Tôi chỉ muốn làm những gì tôi muốn làm, anh lại dùng thủ đoạn này để trừng phạt tôi sao?"
Lạc Chỉ sững người, rũ mắt xuống.
"Anh muốn khiến tôi áy náy cả đời, đúng không? Để tôi vĩnh viễn tự trách, cảm thấy ngươi luẩn quẩn trong lòng là vì tôi nên anh mới như vậy sao."
"Anh không nghĩ đến việc giao công ty choanh hai, cho nên mới tự biên tự diễn như vậy."
Giọng nói của Lạc Chanh có chút run rẩy: "Anh chắc chắn đã tính toán điều này, anh ghét tôi, anh sẽ không làm cho tôi tốt lên..."
Lạc Chỉ nhẹ nhàng co ngón tay, một chút thu lại lòng bàn tay.
"Không phải đâu." Lạc Chỉ nói với giọng nhẹ nhàng, "Anh chỉ ngủ trong xe."
Hắn ngả lưng về phía gối đầu, ngẩng đầu lên với đôi mắt cong cong: "Quá mệt mỏi, không tỉnh dậy được nên anh Trần Bạch mới làm mọi chuyện rối loạn..."
"Anh đến bây giờ còn đang trách anh Trần Bạch!"
Lạc Chanh cắn chặt răng, tức giận như thể muốn trừng hắn: "Rõ ràng là anh Trần Bạch cứu anh! Anh khi đó suýt nữa thì..."
Lạc Chỉ nhìn lỗ kim trên mu bàn tay, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
...Lạc Chanh thật sự dễ dàng bị dỗ nói ra.
Giản Hoài Dật phụ trách chăm sóc em gái những năm qua, không hề dạy cho Lạc Chanh cách nói năng và ứng xử, để cô bị đẩy về phía cái hố sâu này.
Lạc Chanh như bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhắm chặt miệng, sắc mặt không thể kiểm soát mà trắng bệch.
...
Khi Nhậm Trần Bạch ôm Lạc Chỉ ra khỏi xe, hơi thở của hắn đã rất yếu.
Nếu là người bình thường bị sốt cao, tính nguy hiểm cũng không quá lớn. Nhưng lúc Lạc Chỉ ngất đi lại tái phát huyết áp thấp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro