Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Lời hứa

edit: Cỏ

Không gian yên tĩnh, dịu dàng, như một dòng nước mát lành, từng chút một xoa dịu ngọn lửa nóng rực, dường như mời gọi nó chìm vào giấc ngủ sâu.

----------------

Minh Lộc từ bến tàu trở về, vừa hay gặp người đưa hộp cơm đến phòng bệnh.

Sáng nay Minh Nguy Đình đã dẫn Lạc Sí rời khỏi du thuyền, đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Bệnh viện tư này thuộc quyền quản lý của một gia tộc phụ thuộc Minh gia, đảm bảo độ tin cậy. Ngay khi Lạc Sí nhập viện, cậu lập tức được sắp xếp chu đáo, thực hiện toàn bộ các kiểm tra chi tiết và được mời đội ngũ chuyên gia đến hội chẩn tình trạng bệnh.

Trên đường đến đây, Lạc Sí ngủ rất say. Dù bị đẩy vào máy quét, làm các xét nghiệm, hay rút máu, cậu cũng không có chút phản ứng nào. Minh Lộc vốn nghĩ rằng Lạc Sí sẽ không tỉnh nên không chuẩn bị riêng bữa sáng cho cậu. Theo lời dặn của Minh Nguy Đình, ông tranh thủ rời đi xử lý một vài công việc bên ngoài.

Minh Lộc nhận lấy hộp cơm, khẽ gõ nhẹ cửa phòng bệnh: "Tiên sinh."

Bên trong, Minh Nguy Đình đang đỡ Lạc Sí ngồi dựa vào sofa. Anh gật đầu, giơ tay ra hiệu.

Minh Lộc hiểu ý, nhẹ nhàng bước vào, mở hộp cơm ra.

Hiện tại vẫn chưa thể xác định Lạc Sí có khả năng nuốt trôi thức ăn hay không. Thức ăn lỏng, nếu bị sặc có thể gây nguy hiểm. Vì vậy, hôm nay Minh Nguy Đình không để chuẩn bị cháo hay canh.

Nếu Lạc Sí có thể ăn được một chút, cậu sẽ dần dần không cần truyền dịch dinh dưỡng mỗi ngày nữa. Dù ít hay nhiều, giảm bớt việc truyền dịch vẫn tốt hơn.

Tình trạng của Lạc Sí rất đặc biệt. Phản ứng căng thẳng sâu trong cơ thể cậu vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn, đến mức việc cắm kim tiêm vào người cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Dù vậy, mỗi ngày vẫn cần phải chích vài lần, khiến mu bàn tay và khuỷu tay cậu đầy những vết bầm tím.

Minh Nguy Đình thu lại ánh mắt, như thường lệ anh bắt đầu buổi sáng bằng cách chào hỏi Lạc Sí, rồi tự giới thiệu bản thân.

Lạc Sí không có phản ứng. Cậu ngồi tựa vào sofa, cổ gầy yếu dường như không thể đỡ nổi sức nặng của đầu khiến nó hơi rũ xuống. Ánh mắt cậu trống rỗng, chỉ dừng lại ở những đầu ngón tay của chính mình.

Thấy vậy, Minh Nguy Đình tiến lại gần, nửa quỳ trước sofa, ngửa đầu nhìn vào mắt Lạc Sí.

Anh thử chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu, nhận thấy cậu không run rẩy liền tiếp tục. Anh cẩn thận nắm lấy từng ngón tay của Lạc Sí rồi từ từ tiến lên, cuối cùng nắm trọn bàn tay đang buông thõng trên đùi cậu.

Lạc Sí không phản kháng. Bàn tay cậu mềm yếu, hoàn toàn buông thả trong tay Minh Nguy Đình.

Anh lấy khăn ấm nhẹ nhàng đắp lên những vết bầm tím trên mu bàn tay cậu.

Dường như cảm nhận được hơi ấm từ khăn, Lạc Sí chậm rãi có chút phản ứng. Ánh mắt cậu lay động, từ màn sương mờ mịt dần dần hiện lên chút ý thức, lờ mờ nhận ra bóng người trước mặt.

Minh Nguy Đình kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi đôi mắt đen láy của Lạc Sí tập trung lại, nhìn thẳng vào anh.

"Chào buổi sáng," Minh Nguy Đình nói nhẹ nhàng. "Tôi là Minh Nguy Đình. Tôi rất quý mến em."

Anh cố tình nói chậm: "Hôm nay, tôi có được cơ hội mời em ăn sáng. Nếu em đồng ý, đó sẽ là một vinh hạnh lớn với tôi."

Minh Lộc thoáng cứng họng. Ông biết Lạc Sí chưa thể tiếp nhận những thông điệp phức tạp như vậy, nhưng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này. Vì vậy, ông chỉ lặng lẽ làm việc, cố gắng giảm thiểu mọi tiếng động.

Hộp đồ ăn sáng được chuẩn bị rất tinh tế. Minh Lộc chọn một vài món ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, rồi đặt lên khay và đẩy đến trước mặt Minh Nguy Đình: "Tiên sinh, tiểu thiếu gia vẫn chưa nghe hiểu được đâu."

Trong những tình huống như thế này, việc thường xuyên trò chuyện có thể giúp ích rất nhiều. Nhưng hiện tại, Lạc Sí không nghe thấy gì.

Cậu vẫn chìm trong một thế giới hoàn toàn tĩnh lặng, không chút đau đớn, không chút tổn thương. Đối với Minh Lộc, thế giới đó giống như một khoảng trống vô tận, nơi mà bất kỳ ai cũng khó tìm được lý do để kéo một ý thức mệt mỏi quay trở lại.

Minh Nguy Đình hiểu rõ tình hình, anh gật đầu, lấy một chiếc đệm mềm đặt nhẹ nhàng dưới tay Lạc Sí: "Tôi đang luyện tập."

Sau đó, anh quay lại, nhận đôi đũa từ tay Minh Lộc, cẩn thận lựa chọn trên khay ăn rồi gắp một chiếc sủi cảo tôm nhỏ nhắn, tinh xảo. truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520

Khi Lạc Sí vừa mới ra mắt, cậu từng xuất hiện trong các chương trình giới thiệu và chia sẻ sở thích của mình. Minh Nguy Đình biết Lạc Sí năm nay 23 tuổi, sinh nhật vừa mới qua không lâu. Cậu thích chơi guitar, vẽ tranh, yêu biển rộng, và có niềm đam mê với trò chơi điện tử, đặc biệt là "Subway Surfers".

Anh cũng biết Lạc Sí không thích bánh kem vì dị ứng với lòng trắng trứng, nhưng rất thích sủi cảo tôm, các loại bánh ngọt, và thường tự thưởng cho mình một bàn điểm tâm sáng chỉ để ăn cả ngày.

Những thông tin này đều có thể dễ dàng tìm thấy trên các trang bách khoa. Dù chưa thể trực tiếp xác nhận từ chính Lạc Sí, anh tin rằng chúng có thể làm tài liệu tham khảo hữu ích.

Minh Nguy Đình đưa chiếc sủi cảo tôm đến gần môi Lạc Sí, nhẹ nhàng thử chạm vào:
"Không biết có hợp khẩu vị không," anh nói. "Em thử một chút, nếu không thích thì nhổ ra nhé."

Nghĩ rằng cách nói này có phần phức tạp, anh điều chỉnh lại: "Đây là đồ ăn."

Minh Nguy Đình giải thích đơn giản: "Là thứ em có thể ăn."

Đôi mắt Lạc Sí thoáng chốc trông trong trẻo hơn, ánh nhìn chậm rãi di chuyển, dù vẫn có chút mờ mịt. Nhưng lần này, ánh mắt cậu dừng lại nơi Minh Nguy Đình không còn tan rã như những ngày trước.

Minh Nguy Đình nghiêng đầu, kiểm tra xem Lạc Sí có ngồi thoải mái hay không. Bất ngờ anh nhận thấy Lạc Sí cũng nghiêng đầu theo.

Anh bỗng hiểu ra điều gì đó. Nắm lấy tay Lạc Sí, ông nhẹ nhàng gọi: "Ngọn lửa."

Lạc Sí có phản ứng. Ánh mắt cậu thoáng động, như đang cố gắng theo dõi. Với tình trạng của cậu, phản ứng này đã tiêu tốn rất nhiều sức lực. Lòng bàn tay cậu bắt đầu ướt lạnh, mồ hôi rịn ra.

"Ngọn lửa," Minh Nguy Đình nói tiếp. "Ngủ ngon."

Cổ họng Lạc Sí khẽ động.

Cậu cố gắng phản ứng lại, hé miệng để phát ra âm thanh. Mặc dù không chuẩn xác, nhưng đã có luồng khí nhẹ thoát ra.

Minh Nguy Đình gật đầu, xác nhận động tác của mình đủ chậm để Lạc Sí nhìn rõ. Anh tiếp tục nói: "Chào buổi sáng."

Lần này, Lạc Sí làm tốt hơn trước.

Minh Nguy Đình khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cậu. Hành động này là bản năng, nhưng khi cảm nhận được mái tóc mềm mại, anh nhận ra mình cần để Lạc Sí dần thích nghi với không gian. Thật bất ngờ, Lạc Sí không hề kháng cự, dù bàn tay ấm nóng của anh đang nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu cậu.

Cơ thể cậu chỉ khẽ run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Minh Nguy Đình như đang chờ đợi động tác tiếp theo.

Minh Nguy Đình lấy một chiếc sủi cảo tôm, cẩn thận ăn và nuốt xuống để làm mẫu. Sau đó anh gắp chiếc sủi cảo khác, đặt trước môi Lạc Sí.

Lạc Sí dừng lại khá lâu, khoảng mười mấy giây, dường như để hiểu quy trình trước sau. Rồi cậu từ từ cắn một miếng nhỏ, nhai và nuốt rất chậm rãi.

Ăn uống vốn là một phản xạ bản năng của cơ thể. Một khi bắt đầu, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Đến khi chiếc sủi cảo biến mất, Lạc Sí thậm chí không nhận ra mình đã ăn xong.

Minh Nguy Đình nhìn cậu, chăm chú quan sát. Khi thấy ánh mắt Lạc Sí thoáng chút bối rối, anh bất giác nở nụ cười nhẹ.

Những ngày qua, anh đã rất nỗ lực để luyện tập vẻ mặt hòa nhã. Nhưng có lẽ không gì hiệu quả bằng khoảnh khắc ngắn ngủi này. Mọi thứ đều diễn ra tự nhiên, không chút gượng ép hay xa lạ.

Anh nhìn Lạc Sí, một chút ý cười thoáng hiện nơi khóe môi, nhưng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Tuy nhiên, ánh mắt cậu vẫn giữ nguyên nét cười ấy, như thể nó đã thấm sâu vào đôi mắt không chút vẩn đục kia.

Minh Nguy Đình cẩn thận quan sát. Ánh mắt Lạc Sí dõi theo anh, bắt chước cách anh khẽ cong khóe mắt. Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt cậu vẫn chỉ là khoảng không trống rỗng.

Lạc Sí an tĩnh cong khóe mắt, thần sắc không hề thay đổi.

Minh Nguy Đình đưa tay trái lên, khẽ gập ngón tay lại, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mi của Lạc Sí.

Lạc Sí không tránh né. Cảm giác tê ngứa từ hàng lông mi khiến cậu chớp mắt một cách chậm rãi. Minh Nguy Đình chạm thêm vài lần nữa, làm tần suất chớp mắt của cậu không theo kịp, hơi thở của cậu cũng dần trở nên gấp gáp hơn.

"Tiên sinh," Minh Lộc thấp giọng nhắc nhở, "Tiểu thiếu gia có vẻ không thoải mái."

Minh Nguy Đình nhíu mày, đáp lại bằng giọng trầm: "Tôi biết."

Minh Lộc thoáng ngạc nhiên. Khi nhìn kỹ Lạc Sí, ông cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Hàng lông mi của Lạc Sí bị đùa nghịch, cảm giác ngứa ngáy và khó chịu khiến đôi mắt cậu bắt đầu ướt đẫm một tầng hơi nước. Lớp nước ấy phản chiếu ánh sáng, làm đôi mắt cậu càng thêm đen nhánh, thuần tịnh, nhưng sự trống rỗng bên trong lại hiện rõ hơn bao giờ hết.

Dù vậy, Lạc Sí vẫn giữ nguyên động tác vừa học được. Cậu ghi nhớ động tác ấy rất lâu, đến mức dường như quên mất cách biểu hiện cảm xúc thật sự.

Cậu không nhớ cách biểu lộ sự khó chịu, không nhớ cách phản ứng khi bị làm phiền. Đôi mắt ấy, dù vô tri vô giác, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng như đã được lập trình sẵn.

Minh Nguy Đình thu tay lại, ánh mắt rũ xuống khi anh đứng dậy. Đôi mắt ấy thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, không một tiếng động.

Anh kìm nén những ý nghĩ không nên chạm đến Lạc Sí, đi lấy một tờ khăn giấy, thử cảm nhận độ mềm mại trước khi mang về.

Minh Nguy Đình nhanh chóng quay lại chỗ sô pha, nửa quỳ trước tầm mắt của Lạc Sí.

Lạc Sí vẫn thở không ổn định, đôi mắt có chút phiếm đỏ vì kích thích từ hàng lông mi. Sinh lý tự nhiên khiến nước mắt cậu chảy xuống.

"Thực xin lỗi." Minh Nguy Đình nhìn vào đôi mắt cậu, khẽ nói, "Ngọn lửa, thực xin lỗi."

Anh không chắc Lạc Sí còn có thể để mình chạm vào hay không, nhưng vẫn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy. Sau khi chờ cho nhịp thở và nhịp tim của cậu ổn định, Minh Nguy Đình thử nắm lấy đầu ngón tay của Lạc Sí.

Ngón tay Lạc Sí không cử động, mềm mại nằm gọn trong tay anh. Khuôn mặt cậu thoáng mang nét cười, trông như thể rất thoải mái.

Minh Nguy Đình buông tay, siết chặt tờ khăn giấy thấm nước trong tay mình.

"Tôi đã dạy sai rồi," anh trầm giọng nói.

Dù Lạc Sí trong trạng thái hỗn độn, mờ mịt, nhưng khi gặp nguy hiểm hoặc bất an, cậu vẫn có những phản ứng nhỏ. Chỉ cần quan sát kỹ, cũng không khó để nhận ra.

Nhưng Lạc Sí học quá nhanh. Chỉ một chút lơ là, Minh Nguy Đình đã vô tình dạy cậu cách mỉm cười che giấu cảm xúc thật.

Nụ cười ấy, dù rất nhạt, mờ nhòa đến mức không để ý sẽ không nhận ra, nhưng vẫn đủ để che giấu tất cả những phản ứng nhỏ nhặt nhất.

Bây giờ anh không còn biết liệu Lạc Sí có cảm thấy khó chịu hay không.

"Làm sao bây giờ đây?" Minh Lộc vừa sửa soạn hộp đồ ăn vừa hỏi, giọng trầm thấp.

Minh Nguy Đình nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía người quản gia đã theo Minh gia qua ba thế hệ.

"Không nghiêm trọng lắm đâu, tiên sinh," Minh Lộc bật cười. Đây là lần đầu tiên ông thấy nét mặt này trên vị tiên sinh trẻ tuổi trước mặt. Đặt hộp đồ ăn gần bàn trà, ông nói: "Nếu thật sự không thoải mái, Lạc Sí sẽ không còn tỉnh lại nữa."

Giọng ông hạ thấp chỉ đủ để Minh Nguy Đình nghe thấy, không vọng đến tai Lạc Sí. Sau đó ông mang tập tài liệu đã chỉnh sửa đến đặt bên cạnh Minh Nguy Đình.

"Chỉ cần xử lý tất cả những ký lục theo dõi mấy năm nay là được. Rốt cuộc, một người không còn minh mẫn trong biệt thự này chẳng có gì khó đối phó."truyện chỉ đang tải ở wattpad conam520

Ván cờ này, dù Nhậm Trần Bạch thích chơi đến đâu, hắn cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác.

Chỉ cần khiến cho con nuôi của nhà họ Lạc tạm thời ở lại bệnh viện Thất Liên, thì tiểu minh tinh kia tự nhiên sẽ tìm đến Nhậm Trần Bạch.

Trong khi đó, Nhậm Trần Bạch vừa bị Minh Lộc bỏ lại ở bến tàu, lại mới nghe được kết luận rõ ràng: "Lạc Chỉ đã không còn trên thế giới này."

Nhậm Trần Bạch đương nhiên không thể chấp nhận sự thật này, và tất nhiên sẽ rơi vào trạng thái cuồng loạn, giận dữ, rồi bắt đầu trả thù. Đây vốn dĩ là điều mà vị công tử ôn tồn lễ độ kia am hiểu nhất.

Hắn sẽ cố chấp tấn công tiểu minh tinh kia không buông, mà kẻ bị dồn đến đường cùng cũng chưa chắc sẽ không phản công lại.

Sự dây dưa giữa hai người họ không dễ dàng chấm dứt như vậy. Chỉ cần có người liên quan xuất hiện, họ sẽ bị cuốn vào vòng xoáy như một quả cầu tuyết ngày càng lớn. Và điều này tự nhiên cũng không loại trừ cô bé nhà họ Lạc.

Nhậm Trần Bạch cuối cùng vẫn sẽ bị giam cầm trong căn biệt thự kia.

"Thời gian có hạn, chúng ta chỉ có thể xem xét một phần hồ sơ theo dõi. Vẫn còn nhiều tư liệu khác."

Minh Lộc nói: "Đổi lại là một người khác, có lẽ họ sẽ không bao giờ muốn tỉnh lại nữa."

Đối với Lạc Sí mà nói, những rủi ro từ các chuyến tàu chở khách chạy định kỳ thậm chí chẳng đáng là một cọng rơm.

Không ai có thể ngăn cản cậu, cũng không ai ép buộc được cậu phải sống tiếp. Nếu Lạc Sí thực sự cảm thấy không thoải mái, cậu sẽ chẳng bao giờ mở mắt ra nữa.

Sự tĩnh lặng nhẹ nhàng và lạnh lẽo kia như một cơn mê, không ngừng dụ dỗ cậu chìm vào giấc ngủ sâu.

Minh Nguy Đình đứng bên cạnh, không nói một lời.

"Cờ đi rất thuận lợi, tiên sinh," Minh Lộc lên tiếng, mang một công việc nhẹ nhàng không áp lực để bắt chuyện, "Ngoài kia đã thành một mớ hỗn loạn rồi."

Tối qua Nhậm Trần Bạch vẫn còn đắm chìm trong sự tự an ủi mờ mịt, với ý nghĩ rằng mình đang "trả thù cho những ai đã làm tổn thương Lạc Chỉ." Mãi cho đến khi Minh Lộc xuất hiện trước mặt hắn cùng nhóm người của mình.

Nhậm Trần Bạch là người thông minh, hắn hiểu sự xuất hiện của Minh Lộc có ý nghĩa gì.

Điều đó đồng nghĩa rằng tất cả những hành động trả thù cuồng loạn, những cảm giác hả hê độc ác của hắn đều chỉ là quân cờ trong một ván cờ đã được bày sẵn. Hắn chẳng qua chỉ là một quân tốt bị người chơi cờ đẩy tới, chỉ để quét dọn và làm sạch một phần ván cờ, vì tất cả những chuyện này không đáng để dây dưa thêm với Lạc Sí. Và cũng bởi những gì hắn phải gánh chịu chưa phải là tận cùng, nên vào lúc hắn làm tổn thương Lạc Chỉ, họ đã tiện tay bẻ gãy một chân của hắn.

Thậm chí, đây không phải một kế hoạch được sắp xếp quá kỹ lưỡng. Minh Nguy Đình lúc đó còn đang tập trung học cách trở thành một fan của Lạc Sí, chưa có thời gian làm điều gì khác. Vì thế, anh chỉ đơn giản để cho bọn họ tự vòng vào nhau, cắn xé nhau trước.

Tất cả mới chỉ là khởi đầu. Còn rất nhiều điều đang chờ đợi ở phía sau, từng bước từng bước như mổ da lóc xương, bóc tách những năm tháng bòn rút máu thịt của kẻ khác, để lộ ra sự bẩn thỉu và xấu xa bên trong.

Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.

Minh Nguy Đình không cảm thấy cần phải nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu.

ANh không vội mở tập tài liệu mà thay vào đó kéo hộp đồ ăn lại gần, cẩn thận chọn lựa.

Lạc Sí dường như không có ý kháng cự Minh Nguy Đình sau sự cố hàng mi vừa rồi. Ánh mắt cậu vẫn chăm chú dõi theo anh.

Minh Nguy Đình chọn một vài món thích hợp với tình trạng hiện tại của Lạc Sí, dễ nhai và dễ tiêu hóa. Anh thử ăn trước một miếng để làm mẫu. Một lát sau, Lạc Sí cũng mở miệng theo.

Mỗi lần cậu nhận được một cái gật đầu tán thành từ Minh Nguy Đình, động tác của cậu càng trở nên thuần thục hơn. Thậm chí về sau, cậu không cần anh làm mẫu nữa mà tự mình từ từ ăn hết một miếng bánh dừa nhỏ.

Minh Nguy Đình luôn chú ý đến khẩu phần ăn của cậu, không để cậu ăn quá nhiều một lần. Khi cậu ăn xong, anh ra hiệu cho Minh Lộc dọn dẹp đồ ăn, rồi lại nhẹ nhàng hướng dẫn cậu cách súc miệng.

Thể lực và tinh thần của Lạc Sí vẫn rất hạn chế. Sau vài lần súc miệng, cậu gần như kiệt sức. Đôi lông mi bắt đầu khẽ cụp xuống, dấu hiệu của cơn buồn ngủ đang kéo đến.

Minh Nguy Đình nắm lấy tay cậu. Thân thể Lạc Sí vì mệt mỏi mà dần mềm nhũn, bờ vai nhỏ bé cũng an tĩnh rũ xuống.

"Ngọn lửa," Minh Nguy Đình nắm tay cậu, nhẹ nhàng kéo cậu tựa vào mình. "Mỗi ngày em đều phải tỉnh lại."

Anh không cố tình để Lạc Sí nhìn thấy khẩu hình của mình, bởi vì những lời này có thể vô tình tạo áp lực cho cậu.

Anh chỉ muốn nói, muốn gửi lời đến ký ức của mình, về ngọn lửa mãnh liệt từng cháy sáng bên bờ cát, như một lời hứa rằng mọi chuyện nhất định sẽ thành công.

"Mỗi ngày em đều phải tỉnh nhé," Minh Nguy Đình nói khẽ, như một lời thầm thì. "Phải nói ngủ ngon, phải nói chào buổi sáng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro