Chương 14: Gợn sóng
edit: Cỏ
"Từng dòng cảm xúc phơi bày, Lạc Chỉ như một kẻ đang gắng gượng bám víu vào chút hơi tàn của niềm tin trong cơn mưa vô tận."
-----------
Lạc Chỉ chậm rãi mở to mắt.
Hắn nhìn lên trần nhà, nghiêm túc tự hỏi mình đang ở đâu. Sau vài phút không có kết quả, hắn đành phải lấy di động đặt bên cạnh.
Hắn không nhớ rõ mình đã ngủ hay ngất xỉu, nhưng tình huống này bắt đầu xảy ra từ khi nào thì thật sự không còn nhớ.
Tóm lại, sau lần tỉnh dậy trước đó, Lạc Chỉ nhìn vào những ghi chú của mình. Mặc dù mỗi chữ đều có thể nhận ra, nhưng hắn không thể phân biệt được ý nghĩa của chúng, và cũng rất khó để thông qua việc điều tra mà khôi phục lại ký ức.
Trong đầu hắn như thể đang ăn mòn ký ức, mỗi ngày chỉ tiếp nhận một chút, để lại càng ngày càng nhiều khoảng trống.
Đầu không đau, chỉ có chút tê tê, dường như không thể nào ngăn nổi sự phiền muộn trong lòng, không còn sức lực.
Giống như là... khi hắn cố gắng với tay lấy một vật gì đó, khuỷu tay vô tình va mạnh vào bàn, lập tức cảm thấy cánh tay tê dại, không thể cử động được.
Ban đầu, Lạc Chỉ thực sự có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã thích ứng với cảm giác này.
Cảm giác này thật nhẹ nhàng.
Giống như hắn là một người không có quá khứ, cũng không có tương lai.
Không có gì dư thừa, không có gì phải lo nghĩ, vì vậy cũng sẽ không có phiền não.
Cho dù là những đau khổ và khổ sở của Lạc Chỉ ngày hôm qua, với hắn cũng chẳng còn liên quan gì.
... Nhưng nếu hoàn toàn không nhớ rõ điều gì, thì vẫn rất bất tiện.
Giống như một kẻ lòng dạ hiểm độc, ông chủ nhà trọ.
Không biết từ đâu mà biết được Lạc Chỉ không nhớ được sự việc, ông chủ đó đã nổi lên tâm tư xấu xa, trong hai ngày liền tìm cách moi móc Lạc Chỉ để lấy mười ba thứ phí tổn.
Thậm chí không hề nghĩ rằng Lạc Chỉ chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải là thất trí. Việc chuyển khoản đã trở nên nổi bật trên di động, không thể chối cãi.
Lạc Chỉ chuyển tiền rồi chuyển tiền, tích cóp đủ số tiền để lập án. Chẳng mấy chốc, ông đã trở thành đối tượng bị điều tra, đương sự phải trả lại gấp đôi số tiền đã nhận, sau đó cậu chuyển sang một nhà trọ khác.
...
Lạc Chỉ vừa mở một đoạn video ghi hình.
Hắn ôm di động trên đầu giường, thỏa mãn thưởng thức hành động vĩ đại của chính mình, đồng thời xem ông chủ lòng dạ hiểm độc kia, không ngừng vui mừng.
Lạc Chỉ kéo tiến độ video quay ngược lại, nhìn đi nhìn lại hai lần cho đến khi cười đủ rồi mới tắt video, sau đó lại lựa chọn theo trình tự thời gian.
Di động tạm dừng vài giây rồi một loạt video ngắn có độ dài vài chục phút cuối cùng xuất hiện trên màn hình.
Vì không còn sử dụng được bản ghi nhớ, Lạc Chỉ hiện tại bắt đầu dùng video để ghi lại những sự việc xảy ra với mình.
Ngày hôm qua thực sự rất vui vẻ.
Trong video, Lạc Chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng và quần jeans, cõng theo một cái bàn vẽ, giống như một học sinh đang đi sưu tầm phong cảnh. truyện chỉ đăng tải ở wattpad conam520
Hắn ngồi bên đường vẽ tranh, bất ngờ bị mưa lớn xối tới khiến bức tranh ướt đẫm lại càng nổi bật một cách nghệ thuật.
Hắn đơn giản bỏ bút vẽ, hứng thú nhảy ra ngoài dẫm lên những vũng nước.
Trên đường có không ít người chờ xe, video quay qua lại cho thấy ánh mắt của nhiều người đều có chút kỳ lạ. Có người có lẽ sợ hắn bỗng dưng nổi điên, lén lút rời đi.
Sau đó, một cô bé nhỏ hoan hô và vỗ tay, không màng đến chiếc váy xinh đẹp vừa thay, hăng hái chạy tới cùng hắn dẫm nước.
Sau đó, cha mẹ cô bé hoảng hốt chạy tới khuyên can, nhưng cuối cùng cũng không biết phải khuyên như thế nào, mà trở thành một gia đình cùng nhau trong mưa, vừa dẫm nước vừa cười đùa ầm ĩ.
Lại có người không thể kìm nén được, từ nơi trú ẩn trong nhà ga chạy ra giữa mưa.
Những cảnh tượng này thật kỳ quái, nhưng khi mọi người bắt đầu thấy kỳ lạ thì cũng không còn ai tỏ ra khác thường.
Có người giơ tay bắt những hạt mưa lạnh lẽo, có người giang rộng hai tay như muốn ôm lấy mưa, trong đó có một cậu nam sinh mặt nghiêm túc, nhưng lại bị em gái kéo vào trong mưa, lập tức cũng cùng nhau cười đùa.
Hai cậu nam sinh vừa tan học đang đánh nhau bằng ô, một người ném, người kia thì tránh, cuối cùng đều lấm lem bùn đất, ngồi giữa mưa cười không ngớt.
Lạc Chỉ thì ngược lại không bị ướt, nên hắn lại nhảy lên đàn guitar.
Khi âm thanh bên tai biến mất, hắn dần thích ứng với sự tĩnh lặng tuyệt đối này. Những âm thanh ban đầu rõ ràng trong trí nhớ cũng dần trở nên mơ hồ. Hắn không còn thói quen mở miệng nói chuyện, cũng không thể cất lên lời ca.
Nhưng rồi, liệu có vấn đề gì không?
Dù sao hắn cũng không nghe thấy.
Dù sao trong những khoảnh khắc này, cũng không cần phải có những giai điệu êm tai.
Lạc Chỉ ngồi trên bồn hoa, chăm chú sửa dây đàn.
Hắn từng chơi đàn guitar rất thuần thục, từng ngón tay lướt qua dây đàn như viết nên một bản nhạc. Hắn thậm chí chưa kịp bị toàn mạng lưới nguyền rủa kiểu như "tuổi trẻ chết sớm để khỏi làm bẩn thế giới", mà chỉ cần một chiếc guitar đã có thể dễ dàng khuấy động không khí của cả một khán phòng.
... Nhưng giờ đây, điều đó có ý nghĩa gì nữa?
Trong đầu Lạc Chỉ, chú sóc ký ức cần mẫn tiếp tục công việc của mình. Chỉ một giây sau, mọi ký ức mơ hồ dâng lên đều bị gặm sạch.
Vì thế, hắn chỉ tập trung sửa dây đàn.
Tiếng guitar vang lên, hòa cùng tiếng mưa rơi lộp độp, tiếng sấm ầm ầm và ánh chớp trắng loá giữa bầu trời âm u.
Tất cả những phiền muộn, áp lực, hay khó chịu đều được ném vào khoảnh khắc ngắn ngủi của sự buông thả đầy ngầm hiểu này.
Rồi sau đó, hắn hài lòng trở lại thực tại, trở lại cuộc sống của chính mình.
Cô bé con bị cha mẹ trẻ tuổi nhanh chóng lau khô nước mưa, khoác lên người chiếc áo khoác ấm áp của cha. Từ trong vòng tay mẹ, cô thò đầu ra hỏi: "Đại ca ca đâu rồi?"
Mọi người đã kết thúc màn phát tiết, trở về trú dưới mái hiên, ướt nhẹp và lấm lem nhưng trên mặt ai cũng hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.
Cô em gái nhỏ rút khăn giấy, kiễng chân lau tóc cho anh trai, vừa làm vừa lẩm bẩm phê bình, rồi lại lè lưỡi một cách nghịch ngợm.
Một đôi tình nhân rúc vào nhau, chàng trai mở áo khoác bao bọc cả người bạn gái để che mưa.
Hai cậu nam sinh kết thúc "trận đấu sinh tử" bằng ô, chẳng buồn chờ xe nữa. Họ cõng ô lên vai, mỗi người nhảy lên một chiếc xe đạp, đạp băng qua những vũng nước, để bọt nước tung bay khắp nơi.
Một thanh niên, trông như một nhân viên văn phòng, tháo cà vạt, uể oải vươn người. Hắn tự nói với chính mình: "Ngày mai từ chức, bắt đầu cuộc sống mới."
Mẹ cô bé vuốt tóc con gái, nhẹ nhàng nói: "Đại ca ca về nhà rồi."
Cô bé chớp mắt, nhìn quanh tìm kiếm.
Không còn thấy bóng dáng người thanh niên. Đàn guitar, bàn vẽ, cả chiếc điện thoại trên giá ba chân cũng biến mất.
Lạc Chỉ ngồi nghiêm túc xem hết tất cả các đoạn ghi hình.
Vì không thể nghe được âm thanh, hắn phải tua đi tua lại, dựa vào khẩu hình để đoán xem mọi người đang nói gì.
Đoạn video cuối cùng dừng đột ngột. Trên màn hình hiện ra khuôn mặt của hai cô gái lạ lẫm, gần sát đến mức không thoải mái.
Họ nhìn hắn với biểu cảm phức tạp. Chỉ một giây thôi, biểu cảm đó đã đủ kéo hắn trở lại thực tại.
Lạc Chỉ ngừng tay, không chơi guitar nữa.
"Lạc Chỉ?" Một trong hai cô gái gọi tên hắn. "Cậu là Lạc Chỉ đó đúng không?"
---
Lạc Chỉ mở phần mềm chỉnh sửa video, cẩn thận kéo thanh thời gian, xóa đi đoạn cuối cùng.
Hắn gõ nhẹ lên thái dương, cố gắng gọi con sóc ký ức ra để nó ăn sạch những thứ vừa hiện lên trong đầu.
Nhưng những ký ức như thế này khó bị xoá bỏ hoàn toàn. Chúng vẫn mơ hồ để lại dấu vết và cần thời gian để không nghĩ đến nữa.
Cho nên, Lạc Chỉ vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra.
Những tình huống như vậy không phải hiếm.
---
Hoài Sinh Giải Trí đã từng ra thông báo chính thức rằng do tính chất nghiêm trọng của vụ việc liên quan đến Lý Úy Minh, hội đồng quản trị đã cách chức tổng giám đốc của Lạc Chỉ.
Kết quả này nghiêm khắc, đủ để làm hài lòng các fan của Lý Úy Minh, đồng thời nhận được sự đồng ý tiếp tục hợp tác từ phía Lý Úy Minh.
Hoài Sinh Giải Trí vì thế cũng dốc sức đầu tư tài nguyên và quảng bá cho Lý Úy Minh, khiến anh ta trở nên cực kỳ nổi tiếng.
---
Hai cô gái đứng trước mặt Lạc Chỉ.
Họ cư xử khá lịch sự, không giống những fan cuồng trước đây từng gặp, người đã làm những chuyện quá khích với hắn. Nhưng ánh mắt của họ vẫn đầy sự khinh miệt.
Có lẽ vì Lạc Chỉ trông quá tàn tạ, tái nhợt, ướt sũng trong mưa. Ánh mắt ấy như đang nhìn một con chó hoang yếu ớt nằm bên đường. truyện chỉ đăng tải ở wattpad conam520
"Thật đáng thương," một người nói. "Biết thế này thì lúc trước cần gì phải làm những chuyện như vậy?"
"Cậu nói với hắn mấy lời đó làm gì?" Người kia đáp, giọng lạnh lùng. "Loại người như hắn, khi còn huy hoàng thì chẳng chừa điều gì ghê tởm. Chỉ khi nghèo túng, bị người khác đá ra đường mới biết thế nào là hối hận. Đi thôi."
Người đầu tiên thở dài đưa ô cho bạn mình, rồi rút ít tiền đưa cho Lạc Chỉ:
"Đi mua chút gì ăn đi. Sau này đừng làm chuyện xấu nữa. Làm người, phải tin vào báo ứng."
---
Lạc Chỉ cẩn thận phân biệt từng câu nói của họ, tắt chế độ ghi hình, và ghi chú vào điện thoại.
Hắn không còn quen dùng chữ viết nữa. Một câu đơn giản mà sửa đi sửa lại rất lâu, cuối cùng cũng hoàn thành: [Tôi không làm chuyện xấu.]
Người đưa tiền cau mày nhìn hắn.
Một nữ sinh nhịn không được, lạnh lùng buông lời: "Được lắm, đến giờ này còn cãi bướng! Thật không biết hối cải! Loại người như anh cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ đi..."
Cô vừa nói vừa kéo bạn mình đi, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Đồng bạn cũng không ngoảnh lại, chỉ rút tiền về rồi lắc đầu bước đi.
Lạc Chỉ lặng lẽ cúi đầu, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, từng bước nặng nề rời đi. Hắn biết rõ, dù có giải thích cũng chẳng ai tin. Nhưng hắn vẫn làm, vì bản thân không thể chịu nổi việc chẳng làm gì cả.
Trên vai là cây đàn guitar và bảng vẽ, tay cầm điện thoại, hắn bước vào màn mưa dày đặc.
---
Rồi sao nữa?
Ký ức của Lạc Chỉ ngắt quãng tại đó, chứng tỏ hắn chưa đi xa, có lẽ lại rơi vào trạng thái mơ hồ, bất tỉnh như trước. Nếu không tìm được nơi kín đáo, hắn có thể bị người qua đường hiểu lầm mà gọi cảnh sát hoặc xe cứu thương.
Để tránh phiền phức, Lạc Chỉ luôn mang theo một chai rượu nhỏ. Khi nhận thấy sắp ngất đi, hắn sẽ đổ rượu lên người để người khác nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ say rượu.
---
Lần này, khi tỉnh lại, Lạc Chỉ phát hiện mình ở trong một khách sạn sang trọng, khác xa những nhà nghỉ bình dân hắn thường chọn. Đồ đạc của hắn được sắp xếp gọn gàng, quần áo sạch sẽ và còn có một bức tranh đặt bên cạnh.
Hắn chợt nhớ đến lần bị hai nữ sinh chặn lại, khiến bức tranh hắn đang vẽ bị mưa phá hủy. Màu sắc tan ra, nhạt nhòa như dấu vết của một người đã hoàn toàn biến mất.
Trên tờ giấy, hắn viết bằng nét chữ xiêu vẹo: "Tôi không có làm chuyện xấu."
---
Lạc Chỉ từng vẽ tranh, sáng tác nhạc, làm mọi thứ để kiếm tiền mà không đụng đến tiền của Lạc gia. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không trả lời được câu hỏi của dì Nhậm dì: "Tương lai của con sẽ thế nào?"
---
Khi ký ức mơ hồ dần, Lạc Chỉ nhớ lại hình ảnh trong mưa. Một người lạ cầm ô, đứng nhìn hắn hồi lâu. Hắn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi: "Anh đến mắng tôi sao?"
Người kia lắc đầu.
"Đến bắt tôi?"
Người đó lại cúi xuống, đôi mày hơi nhíu lại, im lặng.
.....Xem ra đều không phải.
Như vậy.
"Như vậy."
Lạc Chỉ ngửa đầu cười, như một kẻ lừa đảo dày dặn kinh nghiệm. Hắn đưa ra bức tranh với nét vẽ lem nhem: "Tiên sinh, mua tranh chứ? Chỉ cần anh gật đầu 'ừ' một tiếng, tất cả đều là của anh."
Dưới màn mưa xối xả, hắn che chở bức tranh nhòe nhoẹt, giữ gìn từng nét chữ nguệch ngoạc của mình, chờ đợi một tiếng "ừ" để đổi lấy sự tin tưởng.
Hắn đã thành công lừa dì Nhậm, làm bà tin rằng hắn nhất định sẽ lớn lên tốt đẹp, sống đến tận 80 tuổi, có một tương lai tràn ngập những điều tốt đẹp.
Nhưng thực ra, hắn chưa từng làm điều gì sai trái.
Lạc Chỉ nhìn những nét chữ mờ dần dưới cơn mưa xối xả, từng dòng chữ bị nước làm nhòe đi. Hắn nâng niu và bảo vệ chúng, như đang che chở cho dấu chấm câu cuối cùng – nét hoàn thiện cuối cùng trên bức tranh tan chảy ấy.
"Giá trị của nó rất đắt, muốn có được, chỉ cần nói một tiếng 'ừ', nghĩa là tin tưởng tôi."
Lạc Chỉ ngửa đầu lên, dưới màn mưa tầm tã, đôi mắt cong lại như nở một nụ cười.
Hắn tháo cây đàn guitar ra khỏi vai, đặt xuống cùng toàn bộ tài sản mà hắn có. Đẩy tất cả về phía người đối diện, hắn nói: "Chỉ cần anh nói 'ừ' một tiếng, sau đó tất cả đều sẽ là của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro