Chương 11: Pha lê
edit: Cỏ
"Làm sao vậy, không nghe thấy thì không thể ca hát sao?"
"Làm sao vậy, có gì không đúng khi người ta tự gọi mình là lửa?"
"Làm sao vậy, nếu không có gia đình thì không xứng sống tốt sao?"
--------------
Nhậm Trần Bạch nâng cao hàng mi, hắn ban đầu không nghĩ nhiều, nhưng khi đối phương nhắc đến mới nhớ ra đêm qua, Lạc Chỉ trong phòng bệnh có biểu hiện khá khác thường.
Khác thường đến mức cuồng loạn, mất kiểm soát, liên tục chất vấn. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là Nhậm Trần Bạch một mình chật vật, như một nhân vật trong vở kịch.
Lạc Chỉ bình tĩnh đến mức đáng ngạc nhiên, như thể hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Cho đến khi bị Nhậm Trần Bạch kéo lấy cổ áo, Lạc Chỉ mới rốt cuộc có phản ứng, từ từ ngẩng đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt của Lạc Chỉ lại không có gì, chỉ là những điểm sáng mờ mịt, như thể đang nhìn về một thứ gì đó đã sớm bị Nhậm Trần Bạch vứt bỏ, như một đôi giày rách.
Nhìn một lúc lâu, đôi mắt ấy dần trở nên dịu dàng và cong cong, với nụ cười thật nhạt chưa kịp hiện lên trên lông mày và mi, ánh nhìn lại như đang dừng lại trên mặt Nhậm Trần Bạch.
Sau đó, Lạc Chỉ lại dời mắt, không nhìn hắn nữa.
Bất luận Nhậm Trần Bạch nói gì, Lạc Chỉ dường như không nghe thấy, chỉ gục đầu xuống.
Đôi mi đen nhánh run rẩy, một chút rồi lại một chút, cuối cùng cũng không chịu nổi gánh nặng, từ từ rơi xuống.
Lạc Chỉ vẫn không nhìn hắn.
......
Sau khi về nhà từ bệnh viện, Nhậm Trần Bạch không thể ngủ được, cả ngày hôm đó tâm trạng bực bội.
Hắn hoàn toàn quy trách nhiệm cho việc hủy hoại di vật của mẹ, cảm thấy hối hận — trách nhiệm này dễ dàng biến thành lỗi của Lạc Chỉ.
Nếu Lạc Chỉ không né tránh Nhậm Trần Bạch, không trốn vào trong xe, thì Nhậm Trần Bạch cũng sẽ không có cơ hội hủy hoại chiếc xe đó.
Nếu Lạc Chỉ không giấu chuyện này quá kỹ, Nhậm Trần Bạch có thể sớm biết chiếc xe là của ai, dĩ nhiên không thể ra tay với nó.
Xem ra, không thể trách được người nhà Lạc gia đã đổ lỗi cho Lạc Chỉ.
Đây là một trải nghiệm nhẹ nhàng nhưng có thể tránh khỏi mọi phiền phức và tự trách, duy nhất chỉ làm hắn muốn hận Lạc Chỉ.
Hận Lạc Chỉ thì quá dễ dàng.
Nhậm Trần Bạch thu hồi tâm tư.
Hắn hồi tưởng lại cảnh tượng tối qua, phối hợp với những gì bác sĩ nhắc nhở, mới nhận ra lúc đó Lạc Chỉ rất có thể đã không nghe thấy gì.
Nhậm Trần Bạch gật đầu, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bác sĩ trực ban không khỏi ngẩn người.
Bệnh viện tư nhân này thuộc sở hữu của nhà họ Nhậm, thực ra có rất nhiều người đều biết, Nhậm Trần Bạch không giống như những gì người ngoài nghĩ, là một người ôn hòa hiền lành.
Họ đã thấy Nhậm tiên sinh ở bên giường bệnh của mẹ, vừa cẩn thận gọt một quả táo, vừa nhẹ nhàng chỉ thị: "Hủy bỏ hợp tác với mỗ mỗ", "Đem mỗ mỗ không thực hiện trách nhiệm giám đốc khai trừ", "Xóa bỏ mỗ mỗ nhũng lạm".
Khi đưa ra những chỉ thị này, giọng điệu của Nhậm Trần Bạch cũng không khác gì hiện tại.
Rất bình tĩnh và hờ hững, như thể đang gõ vào một quân cờ đã mang đến cái chết, có lẽ còn chứa đựng một chút sự thờ ơ không liên quan đến bản thân.
Nghe không thấy ư?
"Sau đó thì sao?"
Bác sĩ trực ban tự nhiên cũng hiểu được thái độ của Nhậm Trần Bạch, lắc đầu và nghiêm mặt, lùi lại về phía góc thang máy.
Thang máy kêu "đinh" một tiếng rồi dừng lại ở tầng trên.
Nhậm Trần Bạch không dừng lại, chờ cửa mở rồi lập tức bước ra ngoài.
......
Lạc Chỉ khóa trái cửa phòng.
Cậu đặt tay lên vòi rửa tay, cho chút nước chảy ra, lặp đi lặp lại việc rửa tay để loại bỏ vết mỡ.
Nước lạnh lẽo chảy trên tay, ập vào các ngón tay, tạo ra những bọt nước trắng.
Lạc Chỉ hơi mở to mắt.
Cậu tò mò đưa tay chạm vào dòng nước như thể lần đầu tiên thấy thứ này. Khi nước chảy lên lông mi, bản năng khiến hắn chớp mắt và né tránh. Hơi nước lạnh làm hắn giật mình, ngay sau đó lại khiến ánh mắt hắn trở nên cháy bỏng, đau đến mức không chịu nổi.
"Đau quá."
Hắn không nghe thấy chính mình nói, vì vậy không biết mình chỉ phát ra âm thanh như dòng khí, nhưng không sao, hắn trong đầu tự phối âm cho mình.
"Đau quá, đau quá." Lạc Chỉ đột nhiên thích trò chơi này, như thể vừa học được một từ mới, vừa lặp lại vừa nghịch nước, cười và trốn tránh những bọt nước mà mình làm ra.
Dòng nước mát lạnh như hàng triệu mũi kim châm vào xương cốt, cậu không biết rằng chơi với nước sẽ làm những ngón tay đã được rửa sạch sẽ nhanh chóng trở nên lạnh trắng.
Lạc Chỉ không biết trong ánh mắt mình đã dính bao nhiêu nước, hắn dùng sức xoa mắt, bàn tay lạnh chạm lên trán cảm thấy rất thoải mái, vì vậy hắn tắt vòi nước, dùng hai tay làm ướt mặt mình.
Hắn chơi với chính mình nửa ngày, chờ đến khi tay đã ướt đủ mới lấy di động ra, mở ứng dụng ghi chú.
Trong ghi chú, Lạc Chỉ đã để lại một đoạn mô tả ngắn gọn, giải thích lý do tại sao hắn lại ở đây và mình đến nơi này để làm gì.
Đây là xưởng sửa chữa gần nhất, nơi chiếc xe của hắn bị báo hỏng. Hắn đến đây để tìm chiếc xe đó.
Nhậm Trần Bạch đã an bài mọi thứ sao cho không có lỗ hổng, chiếc xe của hắn nhất định đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Nhưng Nhậm công tử, với phúc phận sinh ra đã được ưu đãi, không hiểu được những người làm công ở dưới tầng phải kiếm sống như thế nào.
Chiếc xe này, với những linh kiện quý giá, khi bị phá hủy chắc chắn có giá trị không ít tiền.
Cửa xe, pha lê, kính chiếu hậu, trục bánh xe... không biết còn có gì không bị bán đi, bị ném ở những đống phế liệu trong sân. Chỉ cần thu mua lại một vài thứ, cộng với một chiếc yên xe, là có thể sử dụng lại trong thời gian dài.
Lạc Chỉ cầm di động đi ra toilet, ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn tờ ghi chú nho nhỏ trong tay.
Hắn dành một khoảng thời gian để tự hỏi Nhậm Trần Bạch là ai.
Không biết tại sao, gần đây đầu óc hắn thường chậm lại, thường xuyên xuất hiện những khoảng trống lớn, thậm chí đôi khi quên mất thời gian trước sau của các sự việc.
Chẳng hạn như hiện tại, Lạc Chỉ đã dành nhiều thời gian để tự hỏi tại sao xe của mình lại bị hỏng, bị ai làm hỏng, và ngoài chuyện này ra, còn có điều gì đã xảy ra khác không.
......
Khi hắn tìm được câu trả lời cho những câu hỏi này, bên ngoài cửa sổ trời đã tối sầm.
Lạc Chỉ vẫn duy trì tư thế ngồi trên sô pha.
Hắn đã trả lời xong câu hỏi cuối cùng cho bản thân, đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên một cơn đau dữ dội từ dạ dày ập đến, khiến hắn mất sức ngã trở lại.
Cơn đau này đại biểu cho việc cơ thể đang yêu cầu được ăn.
Lạc Chỉ chỉ cần một giây để đưa ra đáp án, hắn hài lòng với chính mình, nâng tay nhẹ nhàng nhéo vành tai của mình.
Đây là hành động mà dì Nhậm thường khen ngợi hắn.
Mỗi lần Tiểu Lạc Chỉ đạt được thành tích đặc biệt tốt, hoặc ở lĩnh vực nào đó có hứng thú và thành tựu đặc biệt, hay có thể chơi guitar một cách điêu luyện, dì Nhậm đều sẽ vuốt ve vành tai hắn, cười tươi và khen ngợi một cách khoa trương.
Lạc Chỉ chọn ra một đoạn ký ức quý giá trong đầu tự động phát lại, nhấp khóe miệng và mặc cho dì ca ngợi hắn đến ba hoa chích choè.
Hắn không nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài, mà chỉ cảm nhận được âm thanh trong đầu mình trở nên rõ ràng, đến mức gần như là thật.
Cảm giác này thật thoải mái, không cần phải bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, lại có thể nghe được bất cứ điều gì mình muốn.
Lạc Chỉ vô cùng thỏa mãn với hiện trạng, một tay ấn lên dạ dày, chậm rãi đứng dậy, đi đến một bên sô pha, mở cặp sách và lấy ra một túi mì ăn liền.
Hắn xé gói mì, bẻ một miếng bỏ vào miệng và nhai từ từ.
Hắn biết ăn nhanh sẽ ảnh hưởng xấu đến dạ dày, nên cố gắng nhai kỹ, nuốt chậm từng miếng một, đồng thời phải nhớ uống nước.
Hoàn tất quy trình này, hắn không cảm thấy chóng mặt, cũng không nôn mửa.
Rất hoàn hảo, lại cực kỳ thỏa mãn.
Lạc Chỉ lại sờ sờ vành tai mình.
Hôm nay, hắn đã biểu hiện tốt đến mức chính mình cũng cảm thấy phấn khích, trong trí nhớ thanh âm của dì Nhậm cũng lại vang lên, càng khen càng thái quá.
"Tiểu ngọn lửa quá lợi hại!"
"Tiểu ngọn lửa thật mạnh mẽ, người bình thường tuyệt đối không làm được."
"Tiểu ngọn lửa thật đáng yêu, ai nhìn thấy con cũng sẽ thích, không thích chắc chắn có vấn đề."
"Tiểu ngọn lửa thật ngoan."
Lạc Chỉ vui vẻ, ăn xong một túi mì ăn liền.
Hắn lại bổ sung cho mình hai viên kẹo sữa, uống vài ngụm nước, từ cặp sách lấy ra một ít băng gạc, tự làm cho mình một miếng băng gạc.
Lạc Chỉ so bảng chỉ số đường huyết của mình.
Hắn cảm thấy sức khỏe của mình rất tốt.
Lạc Chỉ buông băng gạc, trong bóng tối của phòng đứng dậy, đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Ngày đầu tiên ra khỏi bệnh viện, hắn đã quên kiểm tra đường huyết và cũng quên ăn uống. Khi tắm rửa, cảm giác đầu óc ngày càng nặng nề, không cẩn thận liền ngủ quên.
Người giúp việc vào phòng tắm dọn dẹp đã hoảng hốt khi phát hiện Lạc Chỉ nằm bất động trên mặt đất, suýt nữa đã báo nguy.
Sau lần đó, Lạc Chỉ đã tổng kết lại kinh nghiệm sống mới, hiện tại hắn đã ngày càng thuần thục hơn.
Trong khi tắm rửa, Lạc Chỉ tiện thể cũng giặt quần áo, hắn thay một chiếc áo thun cỡ lớn mới mua, ngậm bàn chải đánh răng và hát không thành tiếng, vừa làm sạch quần áo.
Sau khi hoàn tất những việc này, hắn bật đèn bàn sáng một chút, như mở lòng bàn tay ra, cẩn thận đánh giá những gì mình thu hoạch trong ngày.
Hắn tìm thấy một mảnh pha lê nhỏ đổi màu.
Chỉ có chiếc xe của hắn mới có thể sử dụng loại pha lê biến màu kỳ diệu này. Hẳn là trong lúc tháo dỡ nó đã không cẩn thận làm vỡ một góc, lẫn trong đống cát sỏi màu nâu đen. Hắn đã tìm được nó chỉ sau bốn mươi mấy tiếng đồng hồ.
Lạc Chỉ nhẹ nhàng nhặt mảnh pha lê bén nhọn bên cạnh, sau khi về nhà lại rửa sạch một lần nữa, mảnh pha lê nhỏ lấp lánh nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Như vậy là đủ rồi.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi hắn chạy ra khỏi bệnh viện.
Hắn đã tìm thấy những đồ vật mình muốn, và ngày mai sẽ rời khỏi nơi này.
Khi đến một nơi mới, nơi không ai biết đến hắn, hắn không cần phải gọi tên mình là Lạc Chỉ, vì chẳng có ai lại đặt tên cho một đứa trẻ là "Chỉ" cả.
Lạc Chỉ không thích cái tên này. Hắn rất muốn mang họ Nhậm, nhưng lại nghĩ đến Nhậm Trần Bạch và cảm thấy chán ghét.
Vậy thì gọi mình là ngọn lửa đi.
Càng nghĩ, Lạc Chỉ càng cảm thấy hài lòng, trong đầu hiện lên cảnh tượng đầy hài hước.
Hắn mang theo mảnh pha lê biến sắc làm mặt dây chuyền, cõng đàn ghi-ta và bàn vẽ, lang thang khắp nơi, khi bắt gặp những ánh mắt tò mò, hắn tự tin giới thiệu về mình.
"Làm sao vậy, không nghe thấy thì không thể ca hát sao?"
"Làm sao vậy, có gì không đúng khi người ta tự gọi mình là lửa?"
"Làm sao vậy, nếu không có gia đình thì không xứng sống tốt sao?"
......
Lạc Chỉ chỉ mơ tưởng đến những điều này, nhưng hắn đột ngột lăn một cái trên giường, không cẩn thận đụng đầu vào tường, ý thức bỗng chốc trở nên choáng váng, mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại.
Mảnh pha lê từ tay hắn rơi xuống.
Lạc Chỉ cảm thấy hơi thở ngưng trệ, không chút do dự mà nhảy xuống giường, mò mẫm tìm kiếm mà không thể tìm thấy, nên nhanh chóng bật tất cả đèn lên.
Hắn loạng choạng đứng không vững, tim đập nhanh như thể có ai đó đang bóp nhè nhẹ.
Nhưng không sao, chuyện này không quan trọng.
Lạc Chỉ bật đèn chiếu sáng, từng chút một soi xuống sàn nhà, cho đến khi hắn không chớp mắt nhìn thấy mảnh pha lê nhỏ nằm ở góc chân giường, lập tức nắm chặt trong lòng bàn tay và thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này, Lạc Chỉ mới nhận ra mình đang đổ mồ hôi lạnh, thân thể mềm yếu đến mức không đứng dậy nổi.
Hắn phát hiện tay phải mình run rẩy không ngừng, nên đành phải dùng tay trái nắm chặt lấy nó, dựa người vào giường để giữ vững tay mình.
"Làm sao có thể chạy lung tung như vậy?" Lạc Chỉ vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc mảnh pha lê, dùng giọng nói ôn tồn xin lỗi: "Ngươi là của ta, không biết sao?"
Mảnh pha lê dường như đã biết sai, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn mà không phản kháng.
Lạc Chỉ hài lòng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút, sau đó tỉnh lại và tự hỏi bản thân xem có phải mình đã nổi điên không, mở mắt ra và nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nhé, ta biết sai rồi. Đừng nghịch ngợm nữa, được không? Có thể cho ta về nhà không?"
Hắn tin chắc rằng mảnh pha lê sẽ mềm lòng.
Dù sao thì, đây cũng là một vở kịch mà hắn tự dàn dựng, hắn là đạo diễn, và mọi thứ hắn nói đều là đúng.
Chắc chắn mảnh pha lê sẽ mềm lòng, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà không cho hắn về nhà chứ?
Khi Lạc Chỉ không còn quá choáng váng, hắn đỡ mép giường, chậm rãi thử ngồi dậy.
Hắn rất mong chờ cuộc sống mới.
Dù rằng chưa bắt đầu, nhưng hắn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình cùng gia đình tự do rong ruổi khắp nơi.
Lạc Chỉ đứng dậy vài lần nhưng vẫn chưa thể đứng vững, hắn nghi ngờ nhìn hai chân mình, rồi cố gắng thêm một lần nữa. Lần này, chân trái đã thành công nhưng chân phải vẫn mềm như bông và không nhúc nhích được.
"Không sao, không sao," hắn nghĩ. "Ngủ một giấc là sẽ tốt lên thôi."
Lạc Chỉ trong lòng xin lỗi lữ quán, kéo chăn trên giường xuống, ôm gối đầu lại nằm cuộn tròn trên sàn nhà.
Thật tuyệt.
Hắn nắm chặt mảnh pha lê ấm áp, giấu tay vào ngực, cả người cuộn tròn lại, nhắm mắt lại với nụ cười hài lòng.
"Nguyệt nhi minh, Phong nhi tĩnh."
Hắn thật hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro