Chương 10: Mất tích
edit: Cỏ
"Nguyệt nhi minh, phong nhi tĩnh, lá cây che song cửa sổ. Đêm nay ánh trăng thật đẹp."
-------------
Tiểu Lạc Chỉ thật sự rất thích dì Nhậm
Hắn không phải từ lúc bắt đầu đã không sợ trời không sợ đất, mà bởi vì sau lưng có người luôn sẵn sàng che chở, bất luận lúc nào cũng có thể làm chỗ dựa cho hắn. dì Nhậm chính là người sẽ luôn che chở cho Lạc Chỉ.
dì Nhậm tên gọi Nhậm Sương Mai, người cùng tên với vẻ đẹp trí thức, ưu nhã, lưu loát và quyết đoán. Toàn bộ Nhậm gia đều do dì Nhậm làm chủ. Nên dù Lạc gia chủ có chút không vừa lòng, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt giận.
Không biết bao nhiêu lần, Lạc Chỉ đầy thương tích đã vụng trộm gọi điện thoại, kể khổ với dì Nhậm và sau đó ngẩng cao đầu rời khỏi Lạc gia.
......
Chiếc xe kia là Lạc Chỉ nhận được khi mới mười hai tuổi. Bởi vì một số nguyên nhân, Lạc phu nhân đã đẩy cậu xuống từ lầu hai. Sau khi tỉnh lại trên giường bệnh, dì Nhậm đã tặng cho hắn chiếc xe đó.
Mười hai tuổi, Lạc Chỉ đương nhiên không thể lái xe, vì vậy dì Nhậm đã cùng hắn ngón tay chạm vào nhau, nguyện giữ chuyện này như một bí mật tuyệt đối.
Chiếc xe này là bí mật lớn nhất của Lạc Chỉ. Hắn cất giữ mọi thứ không muốn cho ai thấy, như những bảo vật quý giá, cẩn thận cất giữ trong xe.
Từ nhỏ đến lớn, những cuốn nhật ký, quà sinh nhật tự tặng cho mình, những bài hát tự viết, những bức ảnh tự chụp, và cả những lá thư viết tay dài của dì Nhậm, tất cả đều là chứng cứ cho thấy hắn đã từng tồn tại và hạnh phúc.
Hắn giống như một kẻ nghèo khó chiếm hữu kho báu, bảo vệ những thứ không ai đánh giá cao.
Lạc Chỉ không hỏi Nhậm Trần Bạch về những vật phẩm trong xe đó, vì hắn biết vấn đề này sẽ không bao giờ được hỏi.
Nhậm Trần Bạch, khi đã quyết định tiêu diệt mọi sinh cơ, đã không bao giờ để lại bất kỳ dấu vết nào.
Đó là một thói quen tốt.
Ngày qua ngày, với các thủ đoạn chính nghĩa nhưng tội ác chồng chất, hắn tự biến mình thành một con rồng dữ tợn.
Lạc Chỉ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Không biết sự buồn cười đến từ đâu, có phải vì sự điên rồ của Nhậm Trần Bạch hay không, hay là vì hắn đang dần nhận ra chính mình. truyện chỉ đăng tải trên wattpad conam520
Nhậm Trần Bạch ít nhất có một ưu điểm, dù có điên cuồng đến đâu cũng sẽ không đánh người. Bằng không, Lạc Chỉ còn phải suy nghĩ xem nên tìm cách trốn thoát khỏi anh như thế nào.
Hắn nghiêng ngả trên đầu giường, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi không nhịn được mà cười lên.
Hắn nghĩ mình đã ở một nơi nào đó rất xa, như có thứ gì đó đang mổ xẻ ngực hắn, hoặc một bàn tay đang lột bỏ lớp da ở lưng hắn, đè lên vai hắn, từng chút từng chút một làm tan rã hắn.
Nhưng không cảm thấy ù tai.
Lạc Chỉ cẩn thận lắng nghe một hồi lâu, mới nhận ra không chỉ tiếng ù tai đã biến mất.
Mọi âm thanh xung quanh cũng lặng im, chỉ còn lại trong đầu hắn là tiếng dì Nhậm ôm hắn hát ru.
"Nguyệt nhi minh, phong nhi tĩnh, lá cây che song cửa sổ. Đêm nay ánh trăng thật đẹp."
Ánh trăng chiếu rọi, khiến hắn nhớ nhà vô cùng.
Lạc Chỉ nương theo ánh trăng, tỉ mỉ nhìn lại tờ chứng minh chiếc xe bị tiêu hủy, tìm thấy trong một góc nhỏ một địa chỉ không chớp mắt.
......
Lạc Chỉ mất tích.
Khi Nhậm Trần Bạch báo cho bác sĩ biết chuyện này, sắc mặt bác sĩ không hề vui vẻ, trong lòng lo lắng mà không dám nói thêm một chữ nào.
...... Họ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế.
Sáng hôm nay, những hộ lý trẻ không biết truy tinh cũng không thể lên mạng đã không nhịn được mà thảo luận về bệnh nhân 1503, rằng sao cậu ấy lại ngoan đến vậy.
Vừa soái lại vừa ngoan, cậu ấy uống thuốc cũng rất hợp tác, muốn chích máu thì ngoan ngoãn giơ tay.
Khi chích máu, đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn sáng như nước, rồi cậu ấy vẫn nở nụ cười.
Hắn thực sự không thích nói chuyện, nhưng lại thường lén lút viết những mẩu giấy nhỏ, bên trong kẹp những tờ tiền giấy màu đỏ, lễ phép thỉnh cầu các cô giúp mình mua một bộ quần áo.
Vì thế, còn chưa tới giữa trưa, hắn đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans, đội mũ lưỡi trai và mang đôi giày thể thao rồi rời khỏi nơi đó. Chỉ còn lại bộ đồ bệnh nhân đặt trên gối đầu, chăn gối được trải phẳng, như thể chưa từng có ai ở đây.
Nhậm Trần Bạch nhìn chiếc giường bệnh, âm thanh lạnh lùng phát ra: "Ai cho cậu ta mua?"
Bác sĩ trực ban biết hắn đang hỏi về quần áo, do dự một lúc lâu, rồi cúi đầu nói: "...... Đều cho..."
Ngay cả ông cũng không nhịn được mà gọi điện thoại cho con trai, hỏi một cách mơ hồ về sở thích của cậu bé, từ màu sắc đến kiểu giày.
Lạc Chỉ làm sao có thể dễ dàng khiến người khác thích như vậy?
Hơn nữa, hai lần cứu giúp, tổng cộng chỉ mới ở bên nhau một ngày rưỡi mà họ đã cảm thấy cậu bé là người khiến ai cũng không thể không mềm lòng.
Cuối cùng, có lẽ họ đã làm quá nhiều việc, mới có thể khiến Lạc Chỉ bên cạnh người như vậy hận hắn.
Bác sĩ trực ban đương nhiên không dám hỏi những vấn đề này. Đối mặt với Nhậm Trần Bạch, họ cũng không dám tỏ ra thân thiện, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt.
Mấy hộ lý nhỏ nhặt chút máu xong rồi ra ngoài, mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
......
Nhậm Trần Bạch nhìn bộ đồ bệnh nhân.
Tối qua, Lạc Chỉ đã nói cho hắn biết chiếc xe kia là di vật của mẹ mình. Nhậm Trần Bạch chưa từng thất thố như vậy, suýt nữa đã hủy hoại Lạc Chỉ. Sau cơn giận dữ, hắn lập tức gọi người liên hệ tiêu hủy xe, báo dừng lại.
Chiếc xe đó đương nhiên đã bị tiêu hủy từ lâu. Dù sao cũng là do Nhậm tiên sinh tự mình ra lệnh, không cần sửa sang lại đồ đạc trong xe, chỉ cần tiêu hủy một cách nhanh chóng. Điều này không phải là việc gì vi phạm pháp luật, cũng không có bất kỳ án lệ nào, thậm chí cảnh sát cũng tự mình xử lý.
Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Người xử lý xưởng cười tươi, rất cẩn thận báo cáo với Nhậm Trần Bạch, cam kết "Một cái đinh ốc cũng không thừa."
Vì chuyện này, cả ngày hôm đó Nhậm Trần Bạch không thể yên tâm đến bệnh viện.
Nhưng cả ngày trôi qua cũng chỉ như giỏ tre múc nước, công dã tràng.
......
Nhậm Trần Bạch luôn kín đáo, giờ đây kế hoạch kín đáo ấy lại trở thành áp lực đè nặng lên chính hắn, làm hắn tự hủy hoại di vật của mẹ mình.
Hủy hoại đến mức không còn lại một cái đinh ốc.
Nhìn chiếc giường bệnh trống rỗng, Nhậm Trần Bạch chợt nhớ đến tình hình tối qua.
Lạc Chỉ không hỏi hắn điều gì, cũng không nói bất cứ điều gì.
Lạc Chỉ có lẽ hiểu hắn hơn chính bản thân hắn, Nhậm Trần Bạch phải mất cả ngày để xác nhận rằng mọi thứ hắn đã làm đều không còn lại gì, trong khi Lạc Chỉ chỉ cần một khoảnh khắc để nhận ra điều đó.
Hắn hiểu rõ rằng, chỉ cần có vài người giúp đỡ Lạc Chỉ mua quần áo, Nhậm Trần Bạch sẽ không có lý do để xử lý bất kỳ ai trong bệnh viện.
Có lợi ích gì không?
Nhậm Trần Bạch không phải loại người như vậy.
Ngoài Lạc Chỉ, Nhậm Trần Bạch luôn đủ lý trí và lạnh lùng.
Trước sự căng thẳng của bác sĩ trực ban, Nhậm Trần Bạch chỉ lặng lẽ đứng trong một thời gian dài rồi xoay người đi về phía viện trưởng: "Cho tôi xem video giám sát."
Bác sĩ trực ban thở phào một hơi, không ngừng theo sau.
Nhậm Trần Bạch bước đi rất nhanh, bác sĩ không thể không chạy chậm lại để theo kịp, vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì đó dường như không dám nói.
Nhậm Trần Bạch lạnh nhạt mở miệng: "Còn việc gì khác không?"
"Nhậm tiên sinh." Bác sĩ hỏi, "Khi tìm thấy Lạc tiên sinh, có cần thực hiện kiểm tra toàn thân không?"
Nhậm Trần Bạch nhíu mày: "Tại sao?"
"Khó mà nói, thân thể của cậu ấy có thể có vấn đề khác."
Bác sĩ nhớ lại tình hình lúc đó, ngoài việc huyết áp giảm dẫn đến hai lần nguy kịch, tình trạng sức khỏe của Lạc Chỉ dường như cũng không ổn định.
Chỉ là Nhậm Trần Bạch không cho phép họ quản lý nhiều, dường như chỉ cần Lạc Chỉ còn sống, mọi thứ khác không còn quan trọng.
Nhưng một người có thể chịu đựng được sự tiêu hao này sao?
Hai lần cứu giúp, Lạc Chỉ gần như mất đi bản năng cầu sinh, tựa như một ngọn lửa yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng sẽ tắt.
Sáng hôm nay, khi họ vào kiểm tra phòng, Lạc Chỉ nằm yên trên giường, trông giống như một mảnh tro tàn xám trắng.
Bác sĩ trực ban đánh giá sắc mặt Nhậm Trần Bạch, thử thăm dò nói: "Lạc tiên sinh dường như không nghe thấy gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro