Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Ngươi đã biết ta từ trong chùa

Văn Lâm Phong giật mình tỉnh lại, mơ màng nghe ngoài phòng có tiếng người, hắn cử động mới phát hiện mình lại bị Liễu Đạo phong bế.

"Chủ tử đã biết ngươi phản bội, bà ấy lệnh cho ngươi trong bảy ngày phải lấy mạng Văn Lâm Phong, nếu không sẽ xử lý ngươi theo quy định. Ý tứ là nể tình cũ có thể tha cho ngươi, nhưng điều kiện là ngươi phải giết Văn Lâm Phong, trở về nhận lỗi. Ngươi...tính thế nào?"

Giọng của nữ nhân này hắn chưa từng nghe qua.

Trong chốc lát, thanh âm trong trẻo của người kia vang lên: "Nói với chủ tử, đa tạ ý tốt của người, ta đã lựa chọn con đường này thì sẽ không quay đầu lại."

Văn Lâm Phong nhận ra đây là giọng của Vương Diêu.

"Ngươi suy nghĩ cho kỹ, ngươi hiểu rõ chủ tử nhất mà, bà ấy trước giờ không nương tay với người phản bội mình, cho dù cần ngươi thế nào cũng vẫn có thể... giết ngươi."

"Đương nhiên ta không tin chủ tử sẽ bỏ qua cho mình, nhưng ta đã quyết rồi, không thể hoàn thành nhiệm vụ này."

Nữ nhân kia thở dài, nuối tiếc nói: "Ngươi đã khăng khăng như thế ta cũng không khuyên được. Ta sẽ kéo dài thời gian ba ngày chưa báo tin về ngươi, ba ngày này ngươi nhanh trốn khỏi đây, đi càng xa càng tốt."

"Ngươi tha cho ta, vậy còn ngươi thì sao?"

"Đừng lo cho ta, ta có biện pháp ứng phó. Còn có cái này...là Hoa Thục Ngọc nhờ ta giao đưa cho ngươi, nàng nói ngươi luyện 'U Minh Chỉ Thủy', ăn quỷ châu sa, thân thể của ngươi sắp, sắp... phải không?"

"Phải."

"Ngươi hà tất phải làm vậy?"

Văn Lâm Phong cảm nhận được Vương Diêu im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Mỗi người đều có lựa chọn riêng, ta chẳng qua chỉ muốn thanh thản, không phải tiếc hận. Đối với ta, dù chọn lựa thế nào thì kết quả cũng như nhau, nếu vậy ta càng muốn chọn làm việc mình thích."

Nữ nhân kia lặng im trong chốc lát, nói: "Đôi khi ta nhìn không thấu nổi ngươi. Ngươi thông minh xinh đẹp, năng lực lại hơn bọn ta, lúc trước ta thực ghen tị với ngươi. Nếu không phải ngươi đã cứu ta một mạng, có lẽ bây giờ ta cũng không ngại giết ngươi..."

"Chỉ cần một ngày còn sống, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Vương Diêu dường như hơi cảm động, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Tự lượng sức mình, không cần miễn cưỡng."

"Ngươi bảo trọng!"

Tiếng vó ngựa ngày càng xa, nữ nhân kia rời đi, bên ngoài an tĩnh lại.

Văn Lâm Phong vội nhắm mắt lại, điều tiết hơi thở, giả bộ đang ngủ.

~~

"Két" một tiếng, cửa mở ra, Kim Dao đi vào.

Nàng đã đổi sang vẻ mặt bình thản tươi cười, liếc nhìn Văn Lâm Phong đang ngủ ngay ngắn trên giường.

Văn Lâm Phong nghe được tiếng bước chân của Vương Diêu đi tới đi lui, sau đó lại nghe thấy nàng lẩm nhẩm rất nhỏ, cuối cùng là một mảng im lặng, trong lòng hắn âm thầm nghi hoặc...

Vào lúc này, một mùi hương thanh nhã chợt xông vào mũi, hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả trên mặt mình, trong lòng có chút kinh hãi, chẳng lẽ nàng đang ở bên cạnh hắn? Hơn nữa còn cách hắn rất gần...

Kim Dao cười nhẹ, hơi thở giống như lông chim cào đến tâm hắn ngứa ngáy, hắn nắm thật chặt tay.

Kim Dao giống như tiểu cô nương nằm lỳ trên giường, một tay chống đầu yên lặng chăm chú đánh giá hắn.

Nàng đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cứ nằm như vậy nhìn hắn, hắn có gì đáng để nhìn? Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, hắn nằm ngủ cũng mất tự nhiên. Tư thế của hắn hẳn là không có gì bất ổn chứ?

Một bàn tay nhỏ nghịch ngợm chìa ra, khi thì sờ mũi hắn, lúc lại sờ lông mày, kế đó là mặt, rồi đến môi của hắn, tay hắn nắm thật chặt.

"Ha ha..."

Kim Dao trộm cười khẽ, thanh âm ôn nhu bay vào lỗ tai Văn Lâm Phong.

Nàng cười cái gì? Nàng rốt cuộc đang nhìn cái gì? Một nữ nhân nhìn nam nhân vì sao lại vui vẻ như thế?

Hắn thử tưởng tượng ánh mắt Kim Dao nhìn mình lúc này, là thâm tình? là yêu mến? hay là giả tạo?

Hắn thực tò mò, muốn mở mắt chứng thực suy đoán của mình mà không thể.

Tay nàng càng ngày càng không an phận, men theo sườn mặt Văn Lâm Phong chậm rãi đi xuống, xẹt qua cổ hắn, ngực hắn, tiếp tục lần xuống khắc hoạ cơ bắp cường tráng... Văn Lâm Phong cảm giác thân thể mình cứng ngắc, máu trong người đều ngừng chảy. Lúc này hắn mới phát giác bản thân vẫn còn trần trụi, nữ nhân này lại không thèm quan tâm! Nhận thức được điểm này, hắn có chút buồn bực.

Dục vọng của hắn lại bắt đầu không khống chế được dựng cao ngất, Kim Dao cũng phát hiện ra thay đổi của hắn, liếc mắt nhìn hắn vẫn ngủ yên, nàng giảo hoạt cười, duỗi tay ra bắt lấy côn thịt to lớn của Văn Lâm Phong.

"Ngươi..."

Văn Lâm Phong cả kinh vội mở mắt, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ôi, đều tại ta, không ngờ lại mạnh tay như vậy, đánh thức ngươi rồi, thực xin lỗi a."

Lời nói ra là vậy, nhưng trên mặt lại không có nửa điểm hối lỗi mà chỉ toàn một vẻ tươi cười.

Nữ nhân này rõ ràng cố ý trêu đùa hắn, mặt Văn Lâm Phong lạnh như khối băng: "Từ khi nào cô nương lại khách khí như vậy, chẳng phải ngươi chỉ luôn làm theo ý mình, không nói lý lẽ sao?"

"A! Thì ra ngươi nghĩ về ta như vậy, đã thế ta đây càng không cần câu nệ..."

"..."

Nói xong, nàng siết chặt tay, lòng bàn tay xoa nhẹ, Văn Lâm Phong hít sâu một ngụm khí lạnh, mày nhăn lại.

Kim Dao cười hì hì nhìn hắn, ngón tay nõn nà xoa lên mi tâm của hắn: "Không thoải mái sao? Sao lại nhăn mặt vậy."

Văn Lâm Phong trừng mắt nhìn nàng: "Bây giờ ta hỏi ngươi là ai, ngươi sẽ nói cho ta biết chứ?"

Kim Dao sửng sốt, không ngờ Văn Lâm Phong đột nhiên hỏi nàng vấn đề này: "Ta..."

Kỳ thật, đã đi đến bước này, hắn còn nhớ nàng hay không với nàng đã không còn quan trọng, quan trọng là...bọn họ hiện giờ có thể ở cùng một chỗ. Không biết từ khi nào ước nguyện ban đầu của nàng đã thay đổi, nàng không cần Văn Lâm Phong biết mình là ai nữa, bởi vì trong lòng hắn không có nàng, nếu hắn biết thân phận của nàng, chỉ sợ càng thêm chán ghét.

"Ta chỉ là một kẻ ái mộ ngươi thôi."

Nàng không chịu cho hắn biết thân phận thật, như vậy hắn lại phải tốn thêm chút công sức, nhất định phải biết nữ nhân này là ai!

"Ha, nói chuyện này làm gì, Tiểu Phong, ngươi không phải lại định đánh trống lảng kéo dài thời gian đấy chứ?" Kim Dao cưng chiều xoa mặt hắn, "Ngươi thật giảo hoạt ha."

"Cô nương đổi trắng thay đen thật khiến người ta không theo kịp."

"Không theo kịp thế nào cũng chẳng bì được với tuyệt đỉnh thần công của đại công tử."

"Tuyệt đỉnh thần công? Không phải cuối cùng vẫn bị ngươi nhốt ở đây sao."

Kim Dao đắc ý cười ha hả: "Cho nên mới hay nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tiểu Phong, ta chính là khắc tinh của ngươi."

Văn Lâm Phong cường ngạnh quay mặt đi, không rảnh để ý tới nàng.

Hắn dù thông minh nhưng không phải loại người mồm mép lanh lợi, nói lý trước mặt Kim Dao càng không thể thắng thế.

"Cảm giác thế nào, Tiểu Phong?" Kim Dao ghé vào lỗ tai hắn hỏi.

"Ngươi..."

Ngón tay nàng lại không an phận, nặng nhẹ vân vê đầu vú Văn Lâm Phong. Đối mặt với sự vuốt ve xoa nắn của nàng, hắn không nhịn được hít từng ngụm khí lạnh.

Tay Kim Dao ôn nhu phủ lên vòm ngực rắn chắc của hắn, đầu ngón tay xẹt qua núm vú của Văn Lâm Phong, cảm nhận được thân thể hắn run lên.

"Rất thoải mái, đúng không?"

Văn Lâm Phong nhắm mắt không nói.

Kim Dao cười tà, cúi đầu thè lưỡi, nhắm ngay viên thịt nhỏ khẽ liếm nhẹ, đầu lưỡi trơn mềm ướt át liếm bóng nhẫy đầu vú, nàng lập tức phát hiện cơ thể Văn Lâm Phong run nhẹ, bàn tay nắm thật chặt.

"Ha, thật ngon miệng! Không biết bên còn lại thế nào?"

Hắn muốn đè xuống dục vọng của mình, nhưng nữ nhân này một khắc cũng không chịu an phận. Đáng giận là hắn lại có phản ứng với sự đụng chạm của nàng.

Hắn nhắm chặt mắt, không biết là sợ hãi hay là chờ mong cái lưỡi mềm mại của nàng lần nữa liếm xuống cơ thể mình. Nhưng chờ một hồi không thấy gì, hắn rốt cuộc nhịn không được mở mắt, chỉ là vừa mở mắt liền hối hận vì quyết định của mình.

Trước mắt hiện ra một dung nhan mỹ lệ, hai mắt to long lanh nước nhìn hắn; da thịt phấn hồng đầy đặn, xuống chút nữa hai đoá hoa thẳng đứng... Kim Dao đã cởi hết, trần như nhộng nhìn xuống hắn, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền bối rối nhắm mắt lại.

"Thế nào, thân thể của ta không vừa mắt ngươi? Tại sao không nhìn, chẳng lẽ vì xấu hổ? Nhưng mà, ta chỉ nghe nói nữ nhân mới ngượng ngùng khi nhìn thân thể nam nhân a, chỉ là nam nhân nhìn nữ nhân sẽ...chảy máu mũi. Tiểu Phong, ngươi cũng sẽ chảy máu mũi sao?"

Trên đầu Văn Lâm Phong toát ra một tầng mồ hôi.

"Ai, thì ra cũng có ngoại lệ." Kim Dao thở phào nhẹ nhỏm, "Vậy ta yên tâm rồi."

Nàng nhìn Văn Lâm Phong đang nhíu mày, đắc ý giải thích: "Như vậy ta có thể ở trên người ngươi muốn làm gì thì làm, không sợ ngươi mất máu quá nhiều mà chết ."

"..."

"Da của ngươi thật tốt a" tay nhỏ tuỳ tiện sờ soạng thân thể hắn "Ấn xuống...thật đàn hồi, còn có...thật căng bóng, nhìn qua càng giống màu đồng. Tiểu Phong, ngươi làm thế nào mà da thịt lại đẹp như vậy?"

Kim Dao lẩm nhẩm, vừa vỗ về thân thể Văn Lâm Phong vừa thích ý nói.

"Ta nhớ rồi, ngươi xuất thân từ trong chùa, màu da cũng là màu đồng cổ tự nhiên."

Văn Lâm Phong đột nhiên mở to mắt: "Vì sao ngươi luôn nhắc tới xuất thân của ta?"

Kim Dao có chút sững sờ.

"Người thật sự biết thân phận của ta rất ít, võ lâm chỉ biết ta luyện thành 'Tẩy Tủy Kinh' nhưng không biết ta thật sự đến từ đâu. Trí nhớ của ta không tệ, sau khi xuống núi ta chưa bao giờ gặp ngươi, trừ phi...ngươi đã biết ta từ khi còn trong chùa. Vương Diêu, ta nói đúng không?"

Kim Dao lại ngẩn người, trong lòng vô cùng khẩn trương, tại sao Văn Lâm Phong đột nhiên nói những lời này, chẳng lẽ hắn đã nhận ra gì?

"Sao có thể? Ngươi làm hòa thượng không phải cần tránh xa sắc giới sao, làm sao quen được ta? Đương nhiên sau khi ngươi xuống núi ta mới biết ngươi. Trên đời chuyện gì chẳng xảy ra được. Phàm là việc đã làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết, muốn biết quá khứ của ngươi cũng không khó."

Câu trả lời của nàng hẳn là không có gì lỗ hổng?

"Tức là, ngươi cũng biết pháp danh của ta trong chùa?" Văn Lâm Phong bí hiểm nhìn Kim Dao, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.

Kim Dao bất an đáp: "Pháp danh của ngươi là Huyền Không."

"Ngay cả pháp danh của ta cũng biết, cô nương thật sự thần thông quảng đại."

Kim Dao đã khôi phục dáng vẻ mị hoặc: "Ta không thần thông quảng đại, làm sao bắt được cao thủ như ngươi quy phục trên giường của ta?"

Văn Lâm Phong buồn bực trừng mắt nhìn nàng, lại như có chút bất lực nhắm mắt lại.

"Hì hì..." Chứng kiến dáng vẻ này của hắn, Kim Dao thật sự có chút vui vẻ.

Nàng sáp lại gần âu yếm thân thể Văn Lâm Phong một trận, trêu đùa Văn Lâm Phong đến đầm đìa mồ hôi, cự căn gian nan dựng thẳng lên.

"Ai nha, cởi y phục ra lâu thật sự có chút lạnh. Tiểu Phong, sao ngươi đổ nhiều mồ hôi vậy? Ngươi rất nóng phải không, ta có thể ké chút hơi ấm được không?"

Nói xong, thân hình mềm mại của nàng liền dán lên người hắn.

"Hừ..." Văn Lâm Phong khàn giọng rên rỉ.

"Nóng quá!" Kim Dao lắc thân mình tìm vị trí thoải mái, thoả mãn than một tiếng.

Văn Lâm Phong hô hấp dồn dập, ngực nhấp nhô kịch liệt, thân thể mềm mại lạnh lẽo của nữ nhân dán vào thân thể nóng rực của hắn, hai bầu vú mềm nộn ép lên lồng ngực kiên cố của hắn, hai núm nhỏ chọc vào da thịt hắn, khí nóng trong người hắn quay cuồng, tựa như sắp phun máu mũi như lời Vương Diêu nói.

Văn Lâm Phong bị trêu chọc cả buổi chiều, dục hỏa dưới thân lại không được giải phóng. Nữ nhân cưỡi trên người hắn cực lực khiêu khích nhưng lại không cho hắn thỏa mãn, khiến hắn bị dục vọng tra tấn.

Editor: Lạc Rang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro