Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Không phải ngươi chết thì là ta chết

Kim Dao nói chắc chắn, tựa như đang tuyên cáo.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, hết nhìn Kim Dao lại nhìn Văn Lâm Phong. Hắn không nói một câu, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Phó Băng Hương đứng bên cạnh đã kiềm nén không nổi nữa, toàn thân nàng ta run rẩy, hai tay nắm chặt, trong lòng tràn ngập tức giận.

Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự có tư tình với Văn Lâm Phong.

Không, nàng không tin, Văn Lâm Phong là hạng người gì nàng hiểu rõ nhất, nếu không nàng cũng không cần trăm phương nghìn kế để gả cho hắn.

Trên giang hồ chưa từng nghe nói qua Văn Lâm Phong có nữ nhân nào. Nhưng vì sao Văn Lâm Phong không phủ nhận?

Văn Lâm Phong như vậy là có ý gì? Không thèm đặt tân nương là nàng vào mắt sao? Chẳng lẽ Văn Lâm Phong cùng yêu nữ kia thật sự...

Không, Văn Lâm Phong là của nàng, nàng quyết không để nữ nhân khác cướp đi.

"Cô nương không nên lấy danh dự bản thân ra nói giỡn, vừa rồi cô nương còn định ám toán Văn Phong công tử, sao có thể nói là 'nữ nhân của hắn'?"

Long Thiên Phong vạch trần sơ hở trong lời Kim Dao.

Kim Dao lấy tay áo nhẹ nhàng che lại đôi môi đỏ, cười khanh khách: "Ha ha a... Ta vừa ám toán hắn sao? Ai nha, thật là sơ suất ."

Phó Băng Hương nhẹ nhõm thở dài một hơi, thì ra không phải...

"Cô nương, ta đã hứa với ngươi, ở đây hôm nay còn có các đồng đạo võ lâm minh giám cho ta, lão phu nói được làm được. Nếu cô nương vẫn không chịu đi, đừng trách lão phu thất lễ."

Kim Dao nâng mày: "Ngươi muốn giết ta?"

"Lão phu không muốn phải thương tổn tính mạng cô nương, chỉ hy vọng hôn sự có thể tiến hành thuận lợi, mong cô nương thành toàn."

"A, ý Long chưởng môn là muốn bắt ta lại, hay là đuổi ta đi?"

Long Thiên Phong từ chối cho ý kiến, hắn đã động sát niệm, nhất định phải diệt trừ yêu nữ này.

"Được rồi, Long chưởng môn đồng ý đáp ứng yêu cầu của ta, chuyện tốt như vậy không dễ có được, vậy để ta suy nghĩ nên đòi cái gì mới tốt đây?"

Kim Dao ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Long Thiên Phong chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn Kim Dao, muốn xem nàng còn có thể đùa giỡn kiểu gì.

Bọn họ là chính phái trong võ lâm, cứ cho là "không cẩn thận" giết nàng, cũng không ai dám điều tiếng.

Kim Dao hồi phục tinh thần: "Ta đã nghĩ kỹ rồi, nhưng chỉ sợ Long chưởng môn không thể hoàn thành tâm nguyện này."

"Chỉ cần không liên quan đến hôn sự, lão phu đều có thể đáp ứng, cô nương xin cứ nói."

"Vậy ta nói, tâm nguyện của ta là... lấy mạng Long chưởng môn."

Mọi người đều khiếp sợ.

Sắc mặt Long Thiên Phong cứng đờ, nét mặt già nua cau thành một nắm: nữ nhân này tuyệt đối không thể tha, hắn phải giết nàng.

Kim Dao nhìn sắc mặt Long Thiên Phong thay đổi, cười đến run người: "Ha ha ha, Long chưởng môn đừng giận, ta chỉ nói giỡn thôi."

Ở đây có mấy trăm nhân sĩ, người thì xem náo nhiệt, người thì mừng thầm,... nhưng tất cả đều khẳng định một điều, Kim Dao là một mối hoạ, cần nhanh chóng loại bỏ.

"Ta biết ngươi là ai, ta nhận ra giọng ngươi!" Đột nhiên có người lớn tiếng hô, "Ngươi chính là yêu nữ Thánh Nguyệt giáo kia ── Vương Diêu, chính ngươi làm loạn đại hội của Phó tiền bối."

Kim Dao ngẩn người, lắc đầu cười khổ: "Ai, bị nhận ra rồi, xem ra thuật dịch dung của ta còn phải học hỏi nhiều."

"Thì ra là ngươi!" Phó Bằng tiến lên, kích động nói, "Phó Bằng ta tự nhận một đời trong sạch, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, vì sao hết lần này đến lần khác đối chọi ta?"

Kim Dao cười lạnh: "Ngươi không làm gì sao ta lại tìm tới ngươi? Phó Bằng, ngươi giấu Cảnh Tinh Nguyệt kiếm lâu như vậy, có phải nên công bố thiên hạ rồi không?"

Lời này vừa nói ra, không khí toàn sảnh nháy mắt đông cứng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Phó Bằng, nhưng lại e ngại đang ở Vạn Thanh Sơn trang, không ai dám hành động liều lĩnh.

"Ngươi đừng nói bậy vu oan, ta mà biết Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở đâu thì đã sớm xưng bá thiên hạ..."

"A ha ha, ngươi rốt cục cũng thành thật, thì ra ngươi muốn xưng bá thiên hạ, thống nhất võ lâm sao, còn nói Cảnh Tinh Nguyệt kiếm không ở trong tay mình?"

Kim Dao cắt đứt lời Phó Bằng, vẻ mặt đắc ý xấu xa vì thực hiện được mưu đồ.

"Ngươi, ta..."

"Phó tiền bối yên tâm, hôm nay ta đến không phải đòi lại Cảnh Tinh Nguyệt kiếm của Thánh Nguyệt giáo, ta chỉ có một mục đích ── Văn Lâm Phong."

~~

Tất cả mọi người đều im lặng.

Lúc này, Văn Lâm Phong vận khinh công, tiêu sái phi thân lên nóc nhà.

Hắn chắp tay sau lưng đứng trên nóc nhà, tựa như đang đứng trước một người bạn, bình tĩnh hỏi: "Vương cô nương hôm nay tìm ta có chuyện gì?"

Kim Dao chuyển hướng sang Văn Lâm Phong, cười ngây thơ: "Ta muốn mang ngươi về nhà chơi, có thể không?"

"Cái gì?" Trong mắt Văn Lâm Phong hiện lên một tia ngạc nhiên.

Mọi người phía dưới hít một ngụm khí lạnh.

Phó Băng Hương rốt cuộc kiềm nén không nổi, một phen giật khăn voan đỏ xuống, nàng thật muốn nhìn xem nữ nhân phá hư chuyện tốt của mình là ai?

"Yêu nữ to gan, dám mở miệng nói lời vô sỉ." Long Thiên Phong chỉ vào Kim Dao, giận dữ mắng.

Kim Dao coi như nghe không hiểu, tiếp tục nhiệt tình nói với Văn Lâm Phong: "Văn Phong công tử muốn tự đi theo ta, hay muốn ta mang ngươi rời đi đây?"

Văn Lâm Phong thản nhiên đáp lại: "Hôm nay là ngày vui của ta, e là phải làm cô nương thất vọng rồi."

Kim Dao trừng mắt, làm nũng nói: "Đừng từ chối như vậy! Ngươi làm ta đau lòng quá a."

"Người ta ái mộ Văn Phong công tử đã lâu, hôm nay may mắn đuợc gặp mặt, thật là vui mừng không hết, ngươi cho ta cơ hội thân cận với ngươi a..."

Kim Dao dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Phó Băng Hương, tiếp tục trêu chọc nói: "Trước khi ngươi lập gia thất."

Văn Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, hắn biết Vương Diêu không phải người như vậy, không ngờ lại nói ra lời phóng đãng lớn mật, rốt cục vì sao?

Lần đầu có người đứng trước mặt mọi người nói thích hắn, cho dù hắn bình tĩnh thế nào vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: "Vương cô nương vì sao phải làm lớn như vậy? Nếu cô nương có nỗi khổ xin cứ nói, cần Văn Phong hỗ trợ, Văn Phong nhất định làm hết sức mình."

"Tiểu nữ không phải còn thiếu công tử một ân tình sao? Tiểu nữ nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết làm sao báo đáp, cuối cùng chỉ có tấm thân này, cho nên..."

Văn Lâm Phong nói: "Cô nương không cần phải như vậy, ta sắp thành thân, đã có thê tử, sau này không có việc gì tốt hơn không nên gặp lại."

Phó Bằng nhìn Long Thiên Phong một cái, Long Thiên Phong cũng nhìn về phía hắn, hai người họ là bằng hữu lâu năm, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu ý đối phương.

Long Thiên Phong lớn tiếng nói: "Vương cô nương chớ nói nhảm nữa, ngươi còn không đi, đừng trách bọn ta không nói đạo nghĩa giang hồ."

Kim Dao liếc nhìn Long Thiên Phong cùng Phó Bằng, cười lạnh: "Hôm nay không chiếm được Văn Lâm Phong ta sẽ không đi, các ngươi nên chết tâm đi."

"Vương cô nương, ngươi..." Văn Lâm Phong muốn nói lại thôi, hắn vẫn cho rằng Vương Diêu làm vậy là có ẩn tình khác.

"Yêu nữ, thật không biết thẹn." Phó Băng Hương rốt cục nhịn không được, nổi giận đùng đùng.

"Vương cô nương, ngươi nghĩ ta sẽ đi theo ngươi sao?" Văn Lâm Phong hỏi lại.

Kim Dao lấy ra một cái bọc, cười nói: "Ta không nghĩ, mà ta khẳng định ngươi nhất định sẽ không theo ta, cho nên trước khi đến đây ta đã chuẩn bị rồi."

"A?" Văn Lâm Phong nâng cao cảnh giác, "Cô nương định làm gì?"

Kim Dao mở lớp bao ra, để lộ một thứ dài nhọn đầu vàng sẫm, nàng nhẹ nhàng nâng lên: "Chính là nó."

Trong không khí mơ hồ ngửi được một mùi thơm lạ lùng, không biết đây là vật gì.

"Chỉ cần ta thích, ta muốn ai chết thì phải chết." Nói xong, Kim Dao liếc mắt nhìn mọi người, cái nhìn tăm tối cực điểm.

Sảnh lớn an tĩnh lại, vài người hoảng sợ mở to mắt nhìn.

"Nực cười, chỉ bằng thứ này mà nghĩ có thể lấy mạng người khác?"

Kim Dao thở dài một hơi: "Du diên là gì, ngươi không biết sao? Thứ này, chỉ cần ngửi mùi thoáng qua cũng có thể đi đời. Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Vài lão tiền bối từng trải có chút hiểu biết, nghe Kim Dao nói liền dự cảm được điềm xấu, biểu tình sợ hãi.

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ của Kim Dao, sắc mặt bắt đầu khủng hoảng.

"Yêu nữ ác độc, dám dùng thủ đoạn như vậy hại người..." Mọi người tức giận lớn tiếng mắng, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

Phó Băng Hương nghe Kim Dao nói xong liền không kìm được phẫn nộ, chuyện tới nước này nàng ta cũng không cần giữ mặt mũi nữa.

Nàng ta tiến ra giữa, tức giận nói: "Ta không sợ mấy thứ đó của ngươi, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết, cá chết lưới rách, đồng quy vu tận."

Nàng hận chết nữ nhân này, lúc trước phá hỏng đại hội của phụ thân, hiện tại lại quấy nhiễu hôn sự nàng chờ mong đã lâu, không thể tiếp tục kìm nén nữa, hôm nay nàng mới là cô dâu, nàng có quyền giết chết yêu nữ cay độc này.

Phó Băng Hương rút kiếm phi thân về phía Kim Dao: "Yêu nữ, để mạng lại đây."

Kim Dao từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, giơ một bàn tay lên, cao giọng hô: "Ta không muốn lãng phí thời gian đối phó với nữ nhân này, các ngươi thay ta tiếp nàng."

Nàng vừa mới dứt lời, bốn phía Vạn Thanh Sơn trang đột nhiên nhảy ra vô số bóng đen, một người trong số đó nâng trường kiếm, Phó Băng Hương chưa lên được tới nóc nhà đã bị mũi kiếm đẩy lui.

Các hắc y che mặt, tay cầm binh khí tụ lại bên cạnh Kim Dao, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mọi người trong võ lâm.

"Thì ra Vương cô nương còn mang theo nhiều người giúp đỡ như vậy."

Văn Lâm Phong bình tĩnh nói, hắn vung áo bào lên, trên mặt đã không còn vẻ trắc ẩn, hắn không thể tiếp tục để mặc Vương Diêu làm càn.

Long Thiên Phong hô to: "Các vị đồng đạo, yêu nữ này hiểm độc, chừng nào chưa diệt trừ chừng đó còn làm hại võ lâm, chúng ta là chính phái, đúng lý nên trừ hại, thay trời hành đạo, lấy lại sự thanh tịnh cho võ lâm."

Long Thiên Phong trong võ lâm có uy vọng rất cao, mọi người nghe hắn nói như vậy đều đồng loạt hưởng ứng, căm phẫn dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực, sôi nổi giơ binh khí lên, hô to xông lên trước.

Kim Dao nhẹ nhàng giơ tay, dùng âm thanh chỉ có bọn tỷ muội các nàng nghe được, cúi đầu nói: "Không cần lấy mạng người, hành động đi."

Hắc y nhân từ nóc nhà nhảy xuống, lập tức lao vào giao thủ cùng người các môn phái. Số người các nàng tuy không nhiều nhưng võ công đều cao cường, một người cũng đủ chọi mười. Nhiều người võ lâm như vậy, thậm chí có cả Long Thiên Phong cùng Phó Bằng, vậy mà cũng khó khăn không thoát thân được.

Kim Dao nhìn Văn Lâm Phong, nhẹ nhàng nói: "Văn Phong công tử, hiện giờ ngươi có thể đi cùng ta rồi, vậy ngươi nguyện ý đi theo ta, hay vẫn muốn ta dùng vũ lực mang ngươi đi?"

"Vương cô nương muốn cưỡng ép bắt người đi như vậy sao?" Văn Lâm Phong nhíu mày.

Xiêm y Kim Dao vung lên, chẳng biết từ lúc nào trên tay nàng đã có thêm một thanh trường kiếm, nàng giơ kiếm chỉ vào Văn Lâm Phong, cười nói: "Ta đây cũng không nể nang ai đâu, Văn Phong công tử chớ có trách ta, ai bảo ngươi không muốn theo ta? Ta là người như vậy đấy, mềm không nghe thì sẽ dùng biện pháp cứng rắn."

"Cô nương quả nhiên có cá tính, nhưng cô nương làm vậy, nhất định có ngày phải trả giá đắt vì việc hôm nay."

"Ta quyết định làm vậy cũng đã chuẩn bị nhận lấy hậu quả, Văn Phong công tử khỏi cần lo cho ta. Công tử, ra chiêu đi."

Áo bào của Văn Lâm Phong không gió mà bay, quanh thân tản ra chân khí vô hình: "Vương cô nương, ngươi không phải đối thủ của ta, ta cho ngươi thêm một cơ hội, rút toàn bộ thủ hạ của ngươi đi, giao đồ vật trong tay ra, ta sẽ không giết ngươi."

Sư phó từng nói "Bỏ đao xuống, cúi đầu thành Phật". Tận sâu trong đáy lòng, hắn vẫn muốn cho Vương Diêu một cơ hội, không biết vì sao, hắn rất không hi vọng thấy nàng chết.

"Thì ra Văn Phong công tử đã có ý giết ta..."

Kim Dao cúi đầu thở dài, tuy nàng đã dự trước được điều này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút mất mát.

"Cô nương làm nhiều việc ác, cho dù ta không giết ngươi thì những người khác cũng không tha cho ngươi. Cô nương, từ bỏ đi..."

Kim Dao ngẩng đầu, tiếp tục cười nói: "Văn Phong công tử, ngươi thấy ta giống người dễ dao động không? Ta biết Văn Phong công tử võ công cao cường, có thần công trong người, cho dù ta đánh không lại thì vẫn phải thử một lần, nói không chừng hôm nay trời rủ lòng thương lại để ta thắng ngươi thì sao?"

Gió đêm thổi bay hỉ phục đỏ của Văn Lâm Phong, gợi lên mái tóc đen dài của Kim Dao.

Hai người vô cùng bình tĩnh mặt đối mặt.

Kim Dao tay cầm trường kiếm, đối diện với Văn Lâm Phong hai bàn tay trần.

Kim Dao giống như khiêu khích động chuôi kiếm, cười hì hì ngụ ý mời Văn Lâm Phong xuất chiêu.

Văn Lâm Phong không khách khí, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết trận chiến này, mày kiếm cau chặt, thân ảnh như gió chớp mắt lấn đến trước mặt Kim Dao.

Văn Lâm Phong quả nhiên rất nhanh!

Theo tình hình này, nàng nhất định phải dùng toàn bộ tâm lực vào quyết đấu.

Bởi vì, nàng chỉ có thể thắng, không thể thua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro