Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Bị phát hiện

"Tiểu nữ gần đây bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho công tử, cho nên mới lấy lụa trắng che mặt. Hoa Đào thất lễ, xin công tử thứ lỗi."

"Thì ra là vậy" lý do này tựa hồ có chút gượng ép, "Cô nương nên chăm sóc thân thể cẩn thận hơn."

"Đa tạ công tử quan tâm."

"Tại hạ xin kính cô nương một ly nữa, mời."

"Mời..."

Nhìn Văn Lâm Phong uống xong chén rượu, Hoa Đào nói: "Công tử nho nhã lễ độ, khí chất bất phàm, có lẽ ít khi lui tới những nơi bướm hoa này?"

Văn Lâm Phong cảm thấy thú vị: "Từ đâu cô nương nhìn ra?"

"Tiểu nữ ở đây đã lâu, tự nhiên cũng hiểu sơ qua chút đạo lý."

"A? Tại hạ xin rửa tai lắng nghe."

Hoa Đào không trả lời ngay, cầm lấy bầu rượu tao nhã rót đầy chén của Văn Lâm Phong, tư thế đẹp mắt. Văn Lâm Phong chú ý tới làn da cánh tay lộ ra của nàng, trắng nõn trơn bóng như trân châu, ngón tay hết sức thon thả, đôi tay này nhìn qua có chút quen thuộc. Văn Lâm Phong bỗng buồn bực bản thân hôm nay làm sao vậy? Nhìn cái gì cũng cảm giác như từng gặp qua.

Hoa Đào dùng thanh âm dễ nghe nói: "Cử chỉ của công tử tao nhã bất phàm, trong tay còn mang ngọc phiến, ăn mặc cũng có khí chất, người như vậy không phải quan lại quyền quý thì cũng là nhân sĩ võ lâm."

"Cô nương phân tích có lý, vậy theo cô nương, tại hạ là loại người thế nào?"

Hoa Đào nói tiếp: "Nam nhân vào Lăng Tiên các bình thường chỉ có một mục đích là tìm khoái lạc thể xác, người mua vui chân chính không nhiều, quân tử lại càng ít. Ta nghe các tỷ muội nói, nhiều ngày nay có một quý nhân thường lui đến đây bao gian phòng hảo hạng ở lầu năm chỉ để nghe hát. Công tử là chính nhân quân tử, Hoa Đào thật ngưỡng mộ, hôm nay có may mắn được chọn, Hoa Đào sẽ cố hết sức làm vui lòng công tử."

"Tại hạ hổ thẹn không dám nhận, cô nương đề cao ta quá rồi. Ta chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử."

Nói đến đây, Văn Lâm Phong đột nhiên nhớ lại chuyện mình từng vì Kim Dao mà phạm sắc giới.

Hoa Đào nói khẽ: "Chẳng hay tính danh của công tử là gì?"

Văn Lâm Phong nhướng mày: "A? Chẳng lẽ cô nương không biết tính danh của tại hạ?"

"Tiểu nữ không biết, không có ai nói với tiểu nữ."

"Tại hạ họ 'Nghe Thấy'*, danh Lâm Phong." Văn Lâm Phong phối hợp diễn với Hoa Đào.

Hoa Đào phì cười: "Có thể biết "Nghe Thấy" công tử là vinh hạnh và may mắn của tiểu nữ, xin để tiểu nữ kính 'Nghe Thấy' công tử một ly."

(Editor: Bản convert ghi 'nghe thấy', tui không tìm được raw nên cũng không biết từ gốc là gì, thành ra nó bị củ chuối, sorry mn)

Văn Lâm Phong biết tiếp tục như vậy không phải cách hay, nếu không đâm thủng tầng giấy kia thì vĩnh viễn không có được đáp án.

Hắn suy nghĩ một lúc, quyết định thử nàng một chút.

Lại uống hết một chén rượu, Văn Lâm Phong đột nhiên hỏi: "Hoa Đào cô nương có biết Vương Diêu không?"

Những lời này hỏi được hơi là cao ngất, động tác rót rượu của Hoa Đào ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Hoa Đào không biết."

"Hoa Đào cô nương, thực không dám giấu, tại hạ đến Lăng Tiên các nhiều ngày, làm nhiều việc đều vì tìm một người."

Hoa Đào nói thực bình tĩnh: "Công tử tìm vị Vương Diêu kia sao?"

"Đúng vậy."

Văn Lâm Phong nghiêm túc quan sát phản ứng của Hoa Đào: "Hoa Đào cô nương thật sự không biết Vương Diêu?"

"Xin thứ cho tiểu nữ nông cạn, quả thật không biết Vương Diêu, ở trong Lăng Tiên các cũng chưa bao giờ nghe nói qua có người tên Vương Diêu như vậy." Hoa Đào mặt không đổi sắc nói.

"Ra là như thế, vậy thì thật đáng tiếc, tiểu mỗ đã tìm nàng nhiều ngày, vốn tưởng đến Lăng Tiên các có thể tìm được, e là lại phải thất vọng..."

Nói xong, Văn Lâm Phong thở dài một hơi.

"Thứ cho tiểu nữ nhiều lời, không biết vì sao công tử phải tìm Vương Diêu, nếu cần tiểu nữ sẽ tận lực giúp đỡ."

"Nói ra thì dài dòng, tóm lại vị Vương Diêu cô nương kia nợ tại hạ một ân tình, cho nên tại hạ chỉ tìm nàng đòi lại."

Văn Lâm Phong theo cái trừng mắt của Hoa Đào thấy được sự kinh ngạc trong mắt nàng.

Văn Lâm Phong giải thích: "Ngày ấy sau đại hội rửa tay 'chậu vàng', tiểu mỗ đi theo nàng, cuối cùng thả nàng đi, nàng từng nói thiếu ta một ân tình. Mà ta cũng đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ gặp lấy lại hết nợ."

Nàng nói thiếu hắn ân tình lúc nào? Văn Lâm Phong rõ ràng cố ý bẻ cong sự thật.

Hoa Đào trầm tư trong chốc lát, cười nói: "Nghe lời của công tử Hoa Đào đã hiểu rồi, nếu có dịp gặp được Vương Diêu trong lời công tử, nhất định sẽ chuyển lời của công tử tới nàng."

"Như vậy tốt quá, làm phiền Hoa Đào cô nương ."

Văn Lâm Phong lại uống một chén rượu, đột nhiên bí hiểm hỏi: "Hoa Đào cô nương, thật sự không biết Vương Diêu?"

Bị ánh mắt Văn Lâm Phong hùng hổ doạ người nhìn thẳng, Hoa Đào hơi nghiêng mặt đi, ngữ khí có chút giận: "Công tử đã hỏi ba lần câu này rồi, Hoa Đào không biết Vương Diêu."

"A? Đã hỏi lần thứ ba rồi sao?" Văn Lâm Phong ám chỉ nói, "Tại hạ còn tưởng rằng hôm nay may mắn, đã tìm được nàng, không ngờ vẫn không tìm được."

"Lời này của công tử là ý gì?"

"Tại hạ nghĩ Hoa Đào cô nương chính là Vương Diêu cô nương."

"Công tử nói đùa, Hoa Đào cũng không biết Vương Diêu..." Nói xong, giương mắt nhìn Văn Lâm Phong lộ ra nụ cười bí hiểm, giống như tâm sự của mình đều bị hắn nhìn thấu, Hoa Đào có chút tức giận.

Muốn thử người khác, ngược lại bị người khác thử, trong lòng có chút giận.

Ngừng lại một chút, Hoa Đào nói thêm: "Tiểu nữ đột nhiên cảm thấy không khoẻ, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ có vị cô nương khác đến hầu ngài. Công tử thứ lỗi, Hoa Đào không tiếp được."

Nói xong, Hoa Đào đứng lên, cúi người thi lễ, cũng không quan tâm Văn Lâm Phong có đồng ý hay không liền đi ra cửa.

Văn Lâm Phong vội vàng đứng lên: "Cô nương đang giận sao? Nếu tiểu mỗ có lỡ lời mạo phạm, xin cô nương hãy rộng lượng."

"Công tử chớ hiểu lầm, Hoa Đào thật sự không khoẻ, chờ thân thể khoẻ lại lại đến hầu chuyện công tử."

"Hoa Đào cô nương, xin dừng bước..." Văn Lâm Phong lớn tiếng gọi, vội vàng từ phía sau đi vòng lên, ngăn trở đường đi của nàng. Hắn biết lần này nếu để cho nàng đi, muốn tìm sợ là sẽ khó.

Hoa Đào dừng bước: "Công tử còn có chuyện gì?"

Văn Lâm Phong lấy từ trong tay áo ra lợi thế cuối cùng của mình, đưa tới trước mặt Hoa Đào: "Cô nương còn nhớ bích xà trâm này không?"

Hoa Đào nhìn cây trâm kia, thật lâu không nói lời nào.

Cuối cùng, nàng thở dài một hơi: "Xem ra bất kể thế nào Văn Phong công tử cũng không để cho ta đi rồi."

Nói xong, nàng vươn tay ngọc, đem lụa trắng trên mặt kéo xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Văn Lâm Phong nhìn nàng không chớp mắt: đây không phải mặt Vương Diêu, nhưng Văn Lâm Phong biết chính là nàng.

Hắn biết Hoa Đào đã thừa nhận.

"Công tử không kinh ngạc sao?"

"Cô nương dùng thuật dịch dung, Văn Phong thập phần bội phục, nhưng dù cô nương biến hóa thế nào, ta vẫn có thể nhận ra được."

Kim Dao nhướn mày: "Xin chỉ giáo? Chẳng lẽ Văn Phong công tử có để lại ký hiệu nào trên người ta?"

Nếu đã muốn đâm tầng giấy này, vậy không cần phải tiếp tục cố che giấu, Kim Dao không băn khoăn nữa.

"Cũng không phải, chỉ là một người dù cải trang thế nào, ánh mắt và vẻ mặt của nàng cũng sẽ không thay đổi, cô nương cũng như vậy."

"Nói như vậy, công tử đã sớm đoán ra ta là ai? Phát hiện từ lúc nào?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương."

Kim Dao có chút buồn bực, lần đầu tiên có người nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, hơn nữa là ngay lần đầu tiên, mà người này lại là Văn Lâm Phong.

Nàng bình tĩnh lại, nói: "Xem ra thuật dịch dung của bổn cô nương còn cần cải thiện, sẽ có một ngày ta khiến Văn Phong công tử không thể nhận ra."

Nói xong câu đó, Kim Dao đột nhiên cảm thấy ảo não, ngữ khí của mình lại giống một tiểu cô nương làm nũng không phục, đây cũng là lần đầu tiên sau hơn hai năm.

Văn Lâm Phong lắc đầu, chỉ cười mà không nói.

Trông thấy trên dung nhan anh tuấn của Văn Lâm Phong lộ ra nụ cười mỉm, nụ cười kia ấm áp tựa như lúc mới gặp, Kim Dao bắt đầu có chút mê mang sững sờ, lập tức không biết nên nói gì.

"Vương cô nương?" Văn Lâm Phong nhẹ giọng gọi nàng.

Kim Dao lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa rồi trong nháy mắt, nàng giống như nhớ lại thời gian qua, lần đầu bọn họ gặp gỡ.

Kim Dao nói: "Không nên gọi ta là Vương cô nương, ở trong này tên ta là Hoa Đào."

"Cô nương rốt cuộc là ai, vì sao dễ dàng dùng thuật dịch dung làm việc khắp nơi?"

Kim Dao cười cười: "'Nghe Thấy' công tử, ngươi lại hỏi ta vấn đề vĩnh viễn không có câu trả lời rồi. Ta là ai? Có lẽ ngươi rất nhanh sẽ biết, cũng có lẽ vĩnh viễn không biết."

"Vậy được, Văn Phong không hỏi cô nương vấn đề này nữa, hành tung cô nương thần bí, Văn Phong nhất định sẽ mau chóng tra được thân phận cô nương."

"Văn Phong công tử, Hoa Đào mỏi mắt ngóng trông." Kim Dao nhướng mày cười, đối thân phận của mình, nàng chắc chắn Văn Lâm Phong tuyệt đối không tra được manh mối gì.

"Văn Phong công tử làm thế nào có được bích xà trâm của ta? Chẳng lẽ công tử lén trộm trên người của ta đi a?" Kim Dao lớn mật cười trêu.

"Cô nương hiểu lầm rồi, trâm này từ trên người cô nương rơi xuống, vừa hay Văn Phong trông thấy."

"Thì ra là như vậy, vậy đa tạ Văn Phong công tử." Kim Dao không tự nguyện nói một câu, không khách khí cầm lấy bích xà trân trên tay Văn Lâm Phong đi.

"Bích xà trâm đã tìm được chủ, Văn Phong công tử cũng có thể đi rồi, " Kim Dao đuổi khách, "Nhiều ngày nay thân thể Hoa Đào không khoẻ, không tiễn công tử được, sau này còn gặp lại."

Nói xong, Kim Dao cầm cây trâm chầm chậm ngồi trở lại bên bàn.

Nhưng nàng không cần quay đầu lại cũng biết Văn Lâm Phong sẽ không đi, bởi vì mục đích của hắn còn chưa đạt được.

"Cô nương nhanh như vậy đã hạ lệnh đuổi khách, đây cũng là cách Lăng Tiên các tiếp khách sao?"

"Bằng không đây?" Kim Dao cao giọng hỏi lại, "Công tử đã trả trâm, ta cũng đã cảm tạ, chuyên ân tình công tử muốn làm đã hoàn thành. Huống chi ta cùng với công tử không hợp, chính tà đối lập, công tử hẳn phải biết điều rời đi rồi chứ?" Trong giọng nói của Kim Dao bất tri bất giác đã nồng đậm mùi thuốc súng.

"Thì ra cô nương cho rằng như vậy... Văn Phong lại nghĩ hoàn toàn trái ngược, cái gì gọi là chính? Cái gì gọi là tà? Kỳ thật cho tới giờ phân định cũng không rõ ràng lắm. Xin thứ cho Văn Phong mạo muội, Văn Phong cảm thấy được gặp cô nương thật là hữu duyên, rất muốn kết giao bằng hữu cùng cô nương. Huống chi phòng này, Văn Phong đã bao dài hạn..."

Văn Lâm Phong lần đầu tiên cảm thấy da mặt của mình cũng có thể dày được như vậy.

Hắn vừa nói vừa trở lại ngồi xuống trước bàn.

Kim Dao nghe lời này, lãnh đạm trào phúng: "Văn Phong công tử tiếng tăm lừng lẫy của Vạn Thanh Sơn trang, thế nhưng nguyện ý cùng 'yêu nữ' như ta kết giao bằng hữu, thật làm cho tiểu nữ thụ sủng nhược kinh."

Văn Lâm Phong nhíu mày, thấp giọng nói: "Lời cô nương nói luôn có gai nhọn, nếu Văn Phong có gì đắc tội cô nương, xin cô nương hãy nói thẳng."

Kim Dao nhìn bộ dạng chân thành của Văn Lâm Phong chợt có chút gì đó hốt hoảng, nhất thời cảm xúc hỗn độn, nếu năm đó hắn cũng nói những lời như vậy, cũng dùng biểu tình như vậy, có lẽ sự tình cũng không thành cái dạng như ngày hôm nay.

Nàng thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra... Thế nhưng, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn kìm được, nàng tự nhắc chính mình "Bây giờ chưa phải lúc" .

Rõ ràng rất muốn thấy hắn, nhưng khi gặp được lại không có cảm giác nào, thậm chí có phần chán ghét.

Nàng thoáng định thần lại, đổi sang ngữ khí hòa ái.

"Văn Phong công tử xin đừng trách, Hoa Đào nói chuyện luôn như vậy, không phải cố ý, mong công tử không để vào lòng. Ta mời công tử một ly, coi như Hoa Đào thất lễ ..."

"Được, cô nương, cạn ly."

Văn Lâm Phong một hơi uống cạn chén rượu, hắn đối với thái độ của Kim Dao có chút nghi hoặc.

Sau khi uống rượu xong, hai người đều có tâm sự riêng, tựa hồ đều đang chờ đối phương mở miệng trước.

Văn Lâm Phong ngẫm nghĩ hỏi: "Cây bích xà trâm này đối với cô nương có phải rất quan trọng không?"

Kim Dao nhấp ngụm trà thơm, nhẹ giọng đáp: "Phải...vô cùng quan trọng."

"Như vậy có thể nói, cô nương lại thiếu tại hạ một ân tình."

Văn Lâm Phong không biết từ khi nào da mặt mình trở nên dày như vậy, có lẽ là vì ở lâu cùng một chỗ với Đỗ Vân Hạc, lây tính xấu của hắn, nếu là trước khi gặp hắn thì dù thế nào cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.

"Ha ha a..." Kim Dao đột nhiên cười, "Văn Phong công tử cần ân tình của ta như vậy, không phải là yêu thích ta chứ?"

Bị Kim Dao hỏi thẳng như thế, Văn Lâm Phong nhất thời im lặng.

"Cô nương nói đùa, Văn Phong chỉ muốn tìm cô nương tra rõ một số chuyện."

Kim Dao đã mơ hồ đoán được ý đồ Văn Lâm Phong, lập tức chuyển thái độ, bày ra bộ dạng đối phó. Nàng lại rót một chén trà, dịu dàng nói: "Văn Phong công tử trăm cay nghìn đắng tìm ta thì ra có ý đồ riêng, thật sự làm người ta thương tâm."

"Không dám... Văn Phong cũng là do có người nhờ vả, cần tra rõ đầu đuôi một việc."

Kim Dao nghênh mắt nhìn Văn Lâm Phong: "Công tử, muốn điều tra chuyện gì? Vì sao nhất định phải tìm ta?"

"Chuyện lần này do cô nương dựng lên, cô nương nhất định biết nội tình."

"Công tử khẳng định như vậy sao? Chuyện công tử muốn tra, chẳng lẽ liên quan đến Phó Bằng?" Kim Dao ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Là vì bổn cô nương quấy nhiễu chuyện tốt của Phó Bằng, cho nên công tử mới tìm tới tận cửa ?"

"Cô nương thông minh đã đoán được rồi. Nhưng chỉ đúng phân nửa, cái ta muốn hỏi hơn thế là Cảnh Tinh Nguyệt kiếm..."

Kim Dao đột nhiên hắng giọng một cái, cắt đứt lời Văn Lâm Phong: "Văn Phong công tử, làm sao ngươi biết ta sẽ nói cho ngươi biết..."

Văn Lâm Phong thấp giọng nói: "Văn phong không biết, thế nhưng, vẫn ôm thử hy vọng tìm cô nương."

Kim Dao cao giọng: "Công tử thật là xa hoa, không chắc kết quả lại chịu tiêu tốn vạn lượng bạc ở Lăng Tiên các. Lễ nhiều như thế, chỉ sợ ta không muốn nói cũng khó."

"Nếu cô nương chịu nói thật đương nhiên vẫn là tốt nhất, Văn Phong vô cùng cảm kích."

Ánh mắt Kim Dao sáng ngời, đột nhiên loé lên tia giảo hoạt: "Vậy ngươi hỏi ta đáp, ta trả lời công tử một vấn đề coi như đã trả xong một cái nợ, như vậy được không?"

Văn Lâm Phong cười khổ nói: "Như vậy cũng tốt."

"Công tử xin cứ hỏi."

Văn Lâm Phong hơi suy tư chốc lát, mở miệng hỏi: "Cảnh Tinh Nguyệt kiếm hiện ở nơi nào?"

"Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở nơi nào, ta cũng không biết." Kim Dao nói xong, cười cười, uống một ngụm trà.

"Được, coi như cô nương trả xong một ân tình."

Kim Dao nâng mắt thấy Văn Lâm Phong hỏi: "Vậy, vấn đề thứ hai của công tử là gì?"

Văn Lâm Phong hơi nghiêng người về trước, con ngươi đen đột nhiên nghiêm túc nhìn chăm chú Kim Dao, gằn từng tiếng thấp giọng nói: "Ngươi, rốt cuộc là ai? ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro