Chương 19.2: Hắn rất hận nàng 2
"Không cần... Không cần... nhẹ thôi a..."
Kim Dao lắc đầu, điên cuồng gọi loạn, toàn thân liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của Huyền Không.
Hai nắm tay nhỏ đánh lên ngực Huyền Không, muốn ngăn cản hắn. Nhưng đối với Huyền Không chẳng qua chỉ như con mèo nhỏ đáng thương đang sợ hãi giãy giụa vô ích.
Nàng càng giãy giụa càng khiến Huyền Không mất kiên nhẫn. Động tác dưới thân hắn vẫn không đình chỉ, đột nhiên cuồng bạo hét lớn: "Đừng nhúc nhích..."
Hắn dùng cơ ngực rắn chắc chặn lại thân thể mềm mại lộn xộn của Kim Dao, gắt gao đem nàng kẹp giữa mình và tường đá.
Một hành động nhỏ đem lại hiệu quả lớn, Kim Dao lập tức không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn.
Trước kia, nàng rất thích hắn hôn môi a!
Nụ hôn của hắn tựa như nắng ấm rực rỡ, chiếu rọi nàng, trân quý nàng; nhưng hiện tại, nụ hôn của hắn lại khiến nàng e sợ tránh không kịp, nó không còn như trước mà đã biến thành thanh đao lạnh như băng, đâm thật sâu đâm tàn phá thân thể cùng tâm nàng.
Huyền Không nâng mắt, thu trọn bộ dạng nghiêng mặt khó chịu này.
Thấy biểu tình ghét bỏ của nàng, tim của hắn đột nhiên dâng lên một nỗi buồn phiền, bực dọc tức giận.
Kim Dao quay đi, lơ đãng để lộ phần gáy trắng nõn non mịn. Da của nàng tinh tế, hết sức thuần khiết.
Huyền Không nhìn cái gáy ngọc không tì vết, trong lòng bỗng sinh ra ham muốn tà ác, hắn rất muốn hung hăng tàn phá cái sự thuần khiết, phá hỏng cái sự tốt đẹp này.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, hắn phát hiện mình đã há miệng hung hăng cắn xuống gáy ngọc.
Kim Dao bị đau rên một tiếng, hoảng sợ mở to mắt, hắn thế mà lại cắn nàng!
Cổ ngọc của nàng quả nhiên non mịn mềm nhẵn như hắn nghĩ, mùi vị vô cùng tốt, hắn thậm chí tin rằng chỉ cần dùng lực, gáy ngọc mảnh khảnh chắc chắn sẽ bị răng nhọn cắn đứt.
Ý nghĩ vừa lóe lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ánh mắt hắn nồng đậm sát ý, như dã thú khát máu mở ra răng nhọn dùng sức cắn xuống con mồi...
"A..." Kim Dao kêu to, đau đớn kịch liệt khiến nàng cảm thấy như sắp chết, nàng chợt nhớ lại những lời Huyền Không đã nói.
Hắn muốn giết nàng sao? Vì một lời nói dối của nàng, vì nàng làm hắn phá giới?
Lúc trước nàng còn có chút không tin, nhưng hiện tại đã e sợ sâu sắc, răng nhọn của Huyền Không đang đặt trên cổ, lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.
Nàng không cam lòng cứ vậy chết đi. Nàng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của mình, nàng vừa bắt đầu yêu thích cuộc sống này, cứ như vậy lại bị cái tên Huyền Không cố chấp và hồ đồ ngu xuẩn này giết chết, thật sự không cam lòng.
Nghĩ đến đây, bản năng sống trỗi dậy, nàng như sắp chết liều mạng giãy giụa, không muốn buông bỏ tia hy vọng nào.
Huyền Không cắn rất mạnh, Kim Dao giãy giụa vô ích, máu tươi đỏ thẫm từ môi Huyền Không tràn ra, xuôi theo cần cổ chậm rãi chảy xuống.
Đầu lưỡi của hắn nếm được hương vị ngọt, thì ra đây là máu, thật ngon!
Hắn nỗ lực bú mút, từng giọt từng giọt đều không tha, máu tươi rốt cuộc ngưng chảy. Hắn đem môi mút thật sâu trên da nàng, muốn hút thêm nhiều máu tanh nhưng lại không còn. Máu đã ngừng chảy, miệng vết thương trắng bệch. Hắn bất mãn định cắn thêm, nhưng trong lòng đột nhiên hiện lên chút không muốn, so với máu tươi, hắn tựa hồ muốn lưu lại tính mạng của nàng hơn.
Kim Dao cho là mình sẽ chết, nàng cảm nhận máu từ cổ chảy ra, nhắm mắt chờ đợi thời khắc sinh mệnh kết thúc.
Nhưng vào lúc nàng mơ hồ, đau đớn trên cổ đột nhiên biến mất, răng nhọn rời khỏi cổ của nàng.
Nàng mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Huyền Không sau cùng lại buông tha nàng, vì cái gì?
Huyền Không biết nàng nhìn mình, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ ta muốn giết ngươi sao?" Hắn liếm láp nơi máu vừa chảy ra, ngữ khí tà ác lạnh như băng "Yên tâm, trước khi ngươi hết giá trị lợi dụng, ta sẽ không thương tổn ngươi."
Kim Dao rùng mình, bị những lời này làm cho kinh hãi.
Huyền Không vùi đầu mút mạnh một ngụm cuối cùng, lưu lại dấu vết thật sâu trên cổ nàng, đem toàn bộ máu tươi liếm sạch không còn một mảnh.
Hắn ngẩng đầu, môi dính máu đỏ tươi, nhìn nàng tà mị cười giống như ác quỷ từ địa ngục.
Hắn thỏa mãn nhìn Kim Dao kinh hoảng sợ hãi, có một loại khoái cảm trả thù được, hắn giương khóe môi lên, lại nhắm lấy đôi môi run rẩy của nàng mà hôn.
Kim Dao nếm được mùi vị máu mình trong miệng Huyền Không, nàng dùng lưỡi mình liều mạng đẩy cái lưỡi của hắn ra, lại không biết ngược lại càng làm cho đầu lưỡi hai người dây dưa, bốn phiến môi gắt gao quấn lấy nhau, nghe rõ tiếng nước bọt lép nhép.
Côn thịt giữa háng của hắn còn đang xuyên xỏ bạo liệt, chưa lúc nào ngơi nghỉ, tự miếu trống trải không chỉ có thanh âm hôn môi nồng nhiệt mà còn quanh quẩn tiếng dịch thể nam nữ dâm hoan "Phụt, phụt,.."
Hai tay Huyền Không không chịu nhàn rỗi, bóp lấy hai bầu vú mềm, hung bạo chà đạp, khi thì nhào nặn, khi thì vê kéo núm vú, khiến thân thể mềm mại của nàng dưới sự kích thích kịch liệt khó nhịn đong đưa.
Bị hắn dữ tợn hung hăng đòi hỏi, thân thể Kim Dao lại sinh ra một tia khoái cảm.
Tuy giờ phút này hắn giống như dã thú chưa thỏa mãn dục vọng nhưng dù thế nào cũng xuất phát từ ham muốn âu yếm thân thể nàng, hơn nữa còn rất cuồng nhiệt; cho dù hắn ban đầu hận nàng, chán ghét nàng, nhưng cũng đang cùng nàng xảy ra quan hệ thân mật nhất.
Hắn có tự nguyện và rung động không? Kim Dao rất muốn biết.
Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe, Kim Dao đã bị nam nhân gắt gao đè lên, thể xác và tinh thần lại bị nỗi sợ hãi chiếm cứ.
Côn thịt Huyền Không ở trong cơ thể nàng điên cuồng xuyên xỏ. Kim Dao không còn suy nghĩ nổi điều gì, bởi giờ phút này đại côn thịt đang gia tăng tốc độ, nàng bị hắn hung bạo thọc cắm mà đê mê nhộn nhạo, thân thể bốc hỏa kinh người.
Huyệt dâm vừa khoái vừa ngứa, càng bị đụ mạnh càng sướng tới đầm đìa nước, càng thêm ngứa ngáy cầu côn thịt, ngón chân nàng khẩn trương cong lại...
Huyền Không cũng cảm nhận được thân thể nàng biến hóa, lập tức dùng hết sức lực dập mạnh lỗ dâm bên dưới.
Khoái cảm tích tụ đến đỉnh điểm, đột nhiên "Phùn phụt" một tiếng, nước yêu bắn ra xối xả, mắt Kim Dao mờ cả đi.
"Ngô ngô ngô..." thanh âm yêu kiều mơ hồ, nàng bị Huyền Không đụ cắm cuồng bạo đến lên đỉnh.
Huyền Không nhắm mắt hưởng thụ cơ thể nàng lên đỉnh, vách thịt nộn khít khao cắn mút hắn, dâm dịch xối xả tưới lên côn thịt.
Bờ môi dày rốt cuộc cũng chịu buông tha cái miệng nhỏ để nàng gian nan hít thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro