Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: hiểu lầm chồng chất

Phương Tuấn đứng trước cửa phòng Vân Hy, tay dùng lực gõ đến độ muốn thủng một lỗ. Vân Hy mệt mỏi mở cửa, hắn lập tức xong vào phòng, cô có chút bất ngờ. Nhìn hắn tự nhiên kéo ghế mà ngồi xuống, Vân Hy rất mệt, chẳng buồn nói chuyện mà đi thẳng lại giường ngồi xuống…

"Xong vào phòng tôi làm gì?"

"..."

"Nè anh bị làm sao nữa thế?"

"..."

Vân Hy bắt đầu cảm thấy lạnh, cứ như là xung quanh mình toàn là băng lạnh. Nhiệt độ phòng càng ngày càng giảm, cơ hồ muốn lạnh thấu xương. Hắn khẽ nâng môi mỏng, phun ra một câu..

"Từ trước đến nay điều là không yên phận?"

Vân Hy nhướng mày, tên này lên cơn sao: "anh bị điên à?"

"Bao lần tôi bỏ qua, nhưng lần này thì không"

"Jack anh nói lý được không, tôi đã làm gì?"

"Làm gì cô tự mình hỉu, cảm thấy chưa leo lên giường của tôi được cô liền một khóc hai nháo trước măt mẹ tôi?"

"JACK..... "

Vân Hy giận rồi, mặt cô sa sầm, cả người rung lên bần bật vì tức. Anh là vì cái quái gì nữa mà nhục mạ cô. Không an phận, hừ.... nực cười..

"Giận? Mới như vậy đã giận, cô nghĩ lời lẽ nói ra với người khác nhẹ nhàn như vậy, họ không giận?"

"Rốt cuộc là anh muốn cái gì?"

Vân Hy thật sự không hiểu, lại là chuyện gì cơ chứ, hôm nay cô rất mệt, liền xin nghĩ nữa ngày, về đến nhà liền chui vào phòng ngủ đến tận bây giờ còn chưa ăn gì. Hắn không về nhà cả tuần nay, vừa về đến liền mắng cô, hắn ta bị điên sao.

"Muốn gì? Muốn cô"

Phương Tuấn chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy lập tức đè Vân Hy xuống giường. Cô không phòng bị liền bị hắn giữ chặt hai tay..

"JACK... anh bị điên sao buông tôi ra"

Hắn không nói gì, từ trong đôi mắt kia hiện lên tia máu nhỏ, đầu óc cũng vì tức giận mà mất đi lý trí. Hắn cuối xuống hôn cô, vừa mạnh bạo vừa thô lỗ, cạy mở hàm răng trắng của Vân Hy, bắt đầu càn quét bên trong, đến khi cô không còn chút dưỡng khí nào, bắt đầu cựa quậy kịch liệt hắn mới buông ra. 

"Anh bị bệnh sao, mau buông tôi ra"

Cho dù Vân Hy có mắng hắn thế nào, hắn liền xem như không, một tay giữ lấy hai cổ tay cô, một tay nhanh nhẹn tháo bỏ cà vạc, cột tay Vân Hy lại. Nhanh chống cởi bỏ áo sơmi vức xuống sàng, lại cuối đầu hôn cô. Hắn mạnh tay xé bỏ bộ váy mỏng cô đang mặc trên người. Vân Hy vùng vẫy không thôi, cơ hồ nơi bị trối xiết chặt đến muốn trầy da. Nước mắt bắt đầu rơi, nỗi tuyệt vọng có chút nhen nhóm trong đầu cô. Tuy không phải lần đầu, nhưng lần này lại khác, hắn là đang sỉ nhục cô.

"Khóc? Cô cũng biết tổn thương, vậy tại sao lại làm tổn thương người khác?"

Nói xong liền cúi xuống hôn lên vùng cổ Vân Hy, cắn một cái. Cô bị cắn, đau đến bật khóc to hơn....

Hắn mạnh bạo đi vào bên trong, Vân Hy cảm thấy đau đến trời đất quay cuồn..

"Hừ, cũng chỉ được vậy, thì ra là đã leo lên giường cùng thằng khác rồi"

Đau, Vân Hy vô cùng đau, không những thể xác lẫn tâm hồn cô điều đau. Hắn đã vì cái gì liền làm như thế với cô.

"Hửm, không nói? Bình thường cô cứng miệng lấm mà?"

Vân Hy bị hắn làm đau đến bất động, chỉ có thể thút thít mà khốc, đến trả lời cũng không nỗi. Hắn không nghe cô trả lời, miệng thì cắn môi dưới chặc đến độ bật máu. Hắn thấy cô như vậy, cỗ nóng giận trong lòng càng tăng lên, cơ hồ lực ra vào càng mạnh thêm. Cơ thể Vân Hy vừa gầy vừa mảnh khảnh, bị giày xéo như muốn rách toạc ra. Đau đến trời đất quay cuồng. Cô càng không nói gì, hắn lại càng điên tiết, miệng lại bắt đầu buôn lời cay nghiệt…

"Sao? Cảm thấy tôi nói đúng đúng nên không thể nói gì sao? Hừ thì ra chỉ được vậy"

"…."

"Sao? Cảm thấy lên giường cùng tôi thế nào, thỏa mãn chưa?"

Vân Hy cho dù bị nói thế nào, điều là điệu bộ một mực im lặng, đến chết không hé môi. Hắn cứ như thế giày vò cô cả tiếng, liền dức khoác bắn ra. Vân Hy khóc đến tê tâm liệt phế, cũng không phát ra nữa chữ. Hắn sau khi phát tiết xong liền mặc lại quần áo, quay lưng bỏ đi. Quẳng lại cho cô một câu…

"Phạm tiểu thư cuối cùng chỉ có vậy"

Sao đó hắn rời khỏi nhà, một mạch chạy đến chổ Ái Phương, bỏ mặt Vân Hy ở lại khóc đến chết đi sống lại, vô cùng thê lương. Hơn một năm qua cả hai bên nhau, cô là vì cái gì vô thức thích hắn, yêu hắn. Đến cả mạng sống ngàn cân treo sợi tóc cũng là nghĩ đến hắn đầu tiên. Vì sao chứ? 

Phương Tuấn chạy đến chổ Ái Phương, cô khóa chặc cửa không cho hắn vào, một mực muốn hắn rời đi. Nếu như hắn không đi, liền biến mất cho hắn xem. Phương Tuấn sợ Ái Phương nghĩ quẩn liền rời đi. 

Kể từ hôm đấy, Ái Phương nghĩ làm ở công ty, Vân Hy cũng xin nghĩ phép dài hạn. Cô không muốn đi làm, càng không muốn ra ngoài, một mực nhốt mình trong phòng. Phương Tuấn vì Ái Phương tránh mặt mình, ngày ngày say khước, tối đến về nhà lại mang Vân Hy ra dầy vò. Có một hôm, hắn và Bảo Khánh cùng nhau đi bar, uống rất nhiều. 

"Nè cậu uống ít thôi"

Cho dù Bảo Khánh có nói gì, hắn vẫn một mực là uống rất nhiều.

"Nè, là chuyện gì vậy cậu và Ái Phương lại cãi nhau sao?"

"Em ấy không muốn gặp tôi"

"Ài.. thật là, cậu có vợ rồi, tại sao cứ một mực bám lấy Ái Phương làm gì chứ?"

Đột nhiên hắn nỗi điên, hất tay Bảo Khánh ra: "đừng bao giờ nhắc đến con đàng bà đó, cô ta không xứng"

"Cậu vừa nói cái gì?"

Bảo Khánh nhìn thấy Quang Đông đứng ở cửa, gương mặt tối đen, mở miệng hỏi hắn…

"Nhắc lại, cậu vừa nói cái gì?"

Phương Tuấn trong cơn say, từ từ đứng dậy, bắt đầu mắng: "tôi nói cô ta không xứng, là đồ đàng bà lăng loàng, đã ngủ cùng tên nam nhân khác, còn muốn leo lên giường của tôi..."

Hắn chưa kịp nói hết câu, Quang Đông vung tay đánh hắn một đấm vào mặt, hắn lảo đảo ngã xuống ghế, khóe miệng bặt máu. 

"Ế......"

Bảo Khánh hét kên một chữ, chắng trước mặt Quang Đông, lớn tiếng bảo anh bình tĩnh. Quang Đông gương mặt sa xầm, đôi mắt mang theo sát ý ngút trời nhìn Phương Tuấn đang chật vật ngồi trên ghế. Vân Hy chính là giới hạn cuối cùng của anh, không ai có thể đụng đến, cho dù là Phương Tuấn. 

"Tuấn, mày điên rồi sao, Vân Hy em ấy đã làm gì mày chứ?"

Bảo Khánh một bên ôm lấy Quang Đông, gân xanh nỗi lên từng đường trên tráng, hỏi Phương Tuấn một câu.

"Hừ... làm gì sao, đi mà hỏi cô ta"

"Mày..."

Bảo Khánh chật vật giữ lấy Quang Đông, một bên muốn trả lời hắn nhưng lại không biết phải nói làm sao. Quang Đông lúc này lấy lại tinh thần, gạt tay Bảo Khánh ra, một mạch rời đi. Bảo Khánh nhìn hắn say khướt, nghiên ngã trên ghế liền thở dài, gọi người đến đưa hắn về. 

Quang Đông lái xe lao nhanh trên đường, đầu anh bây giờ là giọng nói yếu ớt và có chút bi thương của Vân Hy..

"Em không sao, chỉ bị cảm thôi,  mấy hôm nay không có đi làm... ấy ấy anh đừng đến.. em sợ sẽ lây cho anh.. vài hôm em khỏe em sẽ ghé quán nhé.."

Bây giờ nghĩ lại, thì ra là muốn tránh mặt anh. Càng nghĩ, ngọn lửa trong đáy lòng càng bùng lên dữ dội, bao lần anh luôn là nhường hắn. Nhường Vân Hy cho hắn, lần này thì đừng mơ....













Cả nhà 20/10 vui vẻ hạnh phúc nhé...
❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro