Chương 6: Tại Sao Ngươi Phải Có Mộng Quân Vương
Ba năm sau.
Khắp nơi đều tràn ngập một màu trắng, lấp lánh, như ngàn vạn tinh tú trải dài khắp chốn nhân gian. Từng trận, từng trận gió bắc thổi qua, cái lạnh lẽo của mùa đông khiến người ta lạnh lẽo tận xương tủy. Tuyết rơi đã nhiều ngày, cuối cùng cũng thấy được ánh dương phảng phất mang đến chút hơi ấm, nhưng vẫn không thể làm ấm cái cảm giác lạnh lẽo trong lòng một nữ nhân, một nam nhân.
- Nếu có thể, ta nguyện rằng ngươi vĩnh viễn là kẻ điên, ta không cần ngươi có cái gọi là khí chất, cái gọi là đầu đội trời chân đạp đất, ta chỉ cần ngươi vĩnh viễn ngày ngày đêm đêm bên cạnh ta. Nhưng, đã không thể quay đầu, đã không còn cơ hội hối hận, ta hi vọng ngươi thật sự đúng, thật sự hạnh phúc...
Nam nhân quay lưng về phía nữ nhân, không nhìn thấy gương mặt hắn chỉ thấy tấm lưng hiên ngang, hoàng bào phiêu dật. Còn nữ nhân kia dung nhan thanh tú đạm mạc, ánh mắt vẫn ngạo mạn nhìn nam nhân ấy, cuối cùng quyết tuyệt xoay người rời đi không một lần nghoảnh đầu nhìn lại...
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nữ nhân này rõ ràng đã có một đoạn tình yêu sâu đậm với một nam nhân kia như vậy, lại thống khổ chọn kết cục này làm hồi kết?
- Ngạn nhi...
Hắn thật sự đã là quân vương, thật sự đã là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, thật sự là nam nhân khí chất nhất thiên hạ...
Nhưng, hắn có cần không? Thật sự có muốn không?
Giang sơn và nữ nhân...
- Lão Quỷ Sắc... Ngươi đã động tâm yêu nàng ta rồi!
Hắn vẫn băng lãnh như vậy, đưa mắt nhìn người xuất thần nhập quỷ vừa đến, diện vô biểu tình.
- Diêm Vương, ngươi đến đây không phải chỉ để nói những lời như vậy?
Diêm Vương lắc đầu, chậm rãi thở dài.
- Đúng vậy lão Quỷ Sắc, À không, nên gọi ngươi là thượng tiên nhân.
Thượng tiên nhân?
Diêm Vương cười, cũng không cần lão Quỷ Sắc mở miệng vấn, đã hóa giải thắc mắc của hắn. Sở dĩ hôm nay Diêm Vương đến tìm hắn là muốn đem chân tướng sự thật sau ngàn vạn năm, đến lúc nói cho hắn biết.
- Ngươi thật ra không phải quỷ! Ngươi là thần, còn là bậc thượng tiên nhân.
Ngàn vạn năm trước có một vị thượng tiên đến nơi Hoàng Tuyền Lộ để luân hồi chuyển thế, trải qua sinh tử lịch kiếp của mình, thì hắn gặp phải Bỉ Ngạn Hoa. Sinh tử kiếp lần đó là do nàng ta cản kiếp thay cho ngươi!
Cuối cùng ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Tình đã đậm, ái đã sâu, vì hai chữ tình ái quyết tuyệt từ bỏ tiên tịch, từ bỏ cốt tiên vạn năm khổ luyện, sa chân vào luân hồi chuyển thế.
Nàng ta vốn là Bỉ Ngạn Tinh trải qua trăm năm hấp thụ linh khí, ngàn năm tu luyện, sau vạn năm đã hóa thành thiếu nữ thanh tú, có đạo hạnh thâm cao là nhân tài trong nhân tài, nếu không phải vì cản kiếp cho ngươi có lẽ tiền đồ của nàng ta sẽ là đứng đầu tam giới...
- Cũng vì vậy ngươi và nàng ta nợ nhau một đoạn tình, một viễn cảnh tương phùng. Ngươi đã tự phong bế ký ức của mình, ngàn năm rồi ngàn năm làm quỷ ở chốn Hoàng Tuyền Lộ tìm kiếm nàng ta, ngày ngày đêm đêm đợi những cô hồn dạ quỷ luân hồi chuyển kiếp có phải nàng ta hay không mà thôi. Cuối cùng, có lẽ lão thiên gia không phụ hai ngươi rồi.
Diêm Vương vỗ nhẹ lên vai hắn, cười nói, gió nhẹ nhàng phân tán, chỉ còn lại thanh âm vang vọng.
- Nhưng thiên ý trêu ngươi, lần này là sinh tử lịch kiếp của hai ngươi, là sinh, cũng là tử...
***
Tại sao ngươi nhất thiết phải có mộng quân vương? Tại sao ngươi nhất thiết muốn làm người vô tình nhất thiên địa?
Ngươi nói ta không hiểu ngươi? Ngươi nói ta tự cao tự đại?
Vậy ta sống đúng với chính mình lẽ nào là sai? Ta sống đúng với lương tâm mình lẽ nào cũng là sai?
Tại sao ta phải vì họ làm trái với lương tâm mình, tại sao ta phải vì họ giả nhân giả nghĩa, làm bộ làm tịch?
Cái gì là không phân biệt lý lẽ, cái gì là không phân biệt phải trái đúng sai?
Ngụy biện, tất cả đều là ngụy biện!
Ai bảo thần tiên là tốt, ai bảo yêu ma quỷ quái là xấu xa?
Thần tiên thì sao chứ? Chưa từng phạm sai lầm sao?
Yêu ma quỷ quái thì sao chứ? Chưa từng làm việc thiện lương sao?
Ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, họ chỉ là giả thanh cao che đi cái tâm can dơ bẩn của mình mà thôi, đều dơ bẩn như nhau, nhưng ít nhất ta không lừa người gạt mình như bọn họ, đạo đức giả!
Ngày ấy là một ngày cuồng phong bạo tuyết, hắn một thân hỉ phục đạp gió đạp tuyết bước vào hỉ đường. Nàng cũng một thân hỉ phục đứng đó, đợi hắn đến cùng nàng làm lễ phu thê...
Đó là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng! Nhưng, cũng là một ngày tang thương nhất trong kiếp này của nàng!
Sắc trắng thuần khiết che đi sắc huyết dơ bẩn, huyết nhuộm thành trì tuyết đỏ phủ một vùng trời...
Hắn cho nàng hạnh phúc nàng muốn, đồng thời cũng cướp đi hạnh phúc của cả cuộc đời nàng.
- Ngạn nhi...
Nàng không rơi lệ, chỉ bình thản nhìn hắn, nhìn sâu trong đôi mắt hắn. Rốt cuộc không ngờ đến chính mình lại bật cười. Ngạn nhi, một câu hắn đã gọi nàng hơn ngàn vạn lần, sao giờ khắc này lại buồn cười đến vậy?
- Cuồng... Không đúng, là hoàng thượng bệ hạ! Ngươi thật tàn nhẫn với ta.
Phượng Ngạn uổng cho ngươi một đời ngạo mạn, uổng cho ngươi đã hi sinh nhiều như vậy, uổng cho ngươi đã tin tưởng hắn như vậy, kể cả đem cả vương triều này, hoàng tỷ tốt với ngươi nhất ra đánh cược!
Kết cục?
Hắn lại nhẫn tâm phủi nhẹ tất cả! Biến nàng trở thành công chúa vong quốc, trở thành tội nhân thiên cổ...
Đáng không?
Lễ thành thân nàng mong đợi là đây sao? Nam nhân nàng yêu, nam nhân nàng tin tưởng, nam nhân nàng sớm đã xem là trượng phu, là hắn sao? Nàng vẫn mặc hỉ phục, vẫn là huyết sắc rực rỡ, nhưng vừa rồi không phải nàng còn rất hoan hỉ sao? Tại sao bây giờ đã nhuốm nhuộn thê lương...
Hắn không biết, vĩnh viễn cũng không biết, nàng đã thật sự cam tâm tình nguyện gả cho hắn, muốn làm nương tử của hắn, muốn cùng hắn trải qua phong ba bão táp, muốn cùng hắn đầu bạc răng long. Chỉ là, tự nàng đa tình mà thôi. Nàng hoa tâm, hắn phong lưu, nàng nghĩ hắn và nàng đều không có tình yêu, nhưng có thể mang đến hơi ấm cho nhau. Cuối cùng nàng đã sai, là nàng đa tâm, đa tiển xuyên tâm...
Nhưng nàng lại không thể hận hắn... Bởi vì chính nàng còn đáng hận hơn hắn ngàn vạn lần!
Tuyết vẫn không ngừng rơi, gió vẫn không ngừng phân tán, băng tụ tuyết tan...
Nàng một thân bạch y, đơn độc đứng trong gió tuyết, gương mặt có thần sớm đã đạm mạc. Ngày hôm nay cũng giống như cái ngày của một năm về trước, chỉ khác hôm nay tuyết một màu trắng thuần khiết, không phải tuyết đỏ dơ bẩn năm đó...
Nàng từng rất không thích sắc trắng, đối với nàng đó là giả thanh cao, chỉ có sắc huyết rực rỡ là đẹp nhất. Nhưng bây giờ nàng mới hiểu sắc trắng còn đáng sợ hơn sắc huyết ngàn vạn lần.
Vươn nhẹ tay để những hạt tuyết tinh đậu trong lòng bàn tay, nàng cong môi cười, chớp mắt toàn thân nàng đã phủ một tầng tuyết dày đặc, giống như ngân phát yêu nữ vậy. Nàng không biết đã trải qua bao lâu, như thể ngàn năm, rồi ngàn năm trôi qua. Đến khi nàng tưởng thân thể sắp hòa trong băng tuyết, thì một cỗ khí ấm áp vây hãm nàng trong lòng, ngước mắt đã thấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro