Tam Kiem Khach
Tam Kiếm Khách
Hồi 1: Khoai Lang Sơn - Thiếu nữ tìm ý chung nhân
Trên ngọn Khoai Lang sơn quanh năm sương mù vần vũ, rừng lá xanh um, kỳ hoa dị thảo hương sắc ngọt ngào, cảnh vật như một nơi Bồng Lai miền hạ giới.
Núi non nơi đây nguy nga đồ sộ, có nhiều vách đá cheo leo, hiểm trở ngay cả võ lâm cao thủ cũng chẳng dám tùy tiện ra vào. Vì vậy có rất ít người qua lại.
Tuy nhiên gần 5 năm nay ai cũng biết đến ngọn Khoai Lang Sơn bởi trên đó có một vị kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh , được mọi người tôn xưng là đệ nhất kiếm khách đương thời Việt " Khoai Môn" biệt danh là Khoai Lang Kiếm Khách.
Người này đã trải qua trăm trận đánh lớn nhỏ nhưng chưa từng bại bao giờ..
Và y có một người em gái - Vinh nhị tiểu thơ..
Vinh nhị tiểu thơ tên thật là Khoai Vinh, nàng thích được mọi người gọi là Vinh xinh, nhưng giang hồ từ lâu đã quen gọi nàng là Vinh Tồ! Nàng cũng là một kiếm khách nổi danh nhưng khác với anh trai của mình, kiếm thuật của nàng rất dở. .
-----------***---------
Bầu trời như phủ hòa với lòng người hoan lạc, trong vắt không một gợn mây trôi, gió núi từng cơn thổi mát lòng người. Từ lúc ra khỏi Khoai Lang Môn lòng Vinh tiểu thư như tràn ngập tiếng cười hể hả vui tươi. Nàng đang bỏ trốn thành công!
Từ sáng sớm, sau khi xin phép đại ca ra ngoài tập thể dục, nàng đã co giò thi triển khinh công chạy thẳng 1 mạch xuống núi . Xem chừng khinh công của nàng cũng ko tệ. Sau khi té núi bảy lần, lao đầu vào hơn chục gốc cây, nàng cũng xuống được chân núi. Chỉ có điều bộ dạng của nàng hiện giờ trông không được dễ coi cho lắm! Cũng may là nàng đã phòng xa mang theo một vài bộ y phục.
Nhoẻn miệng cười tủm, Khoai Vinh thò tay vào tay nải, và nàng bỗng giật mình khi biết trong tay nải của nàng bây jờ chỉ còn một bộ y phục. Có lẽ những bộ khác đã rơi khi nàng bỏ trốn và té núi! Khẽ thở dài tiếc rẻ mấy bộ y phục xì tin yêu thích. Nàng nhẹ nhàng kiếm 1 góc khuất phía sau 1 tảng đá lớn để thay quần áo.
Vinh tiểu thư xem ra ko phải mẫu nữ nhân chậm chạp và thay đồ lâu. Chỉ sau khoảng 2 canh giờ nàng xúng xính đã bước ra trong bộ y phục mới. Trông nàng thật đẹp.
Hiện nàng đang mặc chiếc váy đồng phục hồi học vỡ lòng, hai mươi năm nay nàng vẫn giữ làm kỷ niệm. Chiếc váy tuy cũ nhưng còn vừa vặn lắm Dù chỉ dài khoảng 1 gang tay nhưng vẫn toát lên cái dịu dàng kín đáo của một tiểu thư đài các!
Phía trên nàng mặc cẩm y đỏ, phía sau thêu số 9, phía trên số 9 là chữ Lê Công Vinh . Đây chính là chiếc nào nàng yêu thích nhất. Chiếc áo biểu thị cho tình yêu của nàng đối với thần tượng Công Vinh Thần Kiếm!- cao thủ tuyệt đỉnh đã xuất ngoại gần 10 năm nay, người mà ngay cả đại ca Việt - "Khoai Lang Kiếm Khách" của nàng cũng cực kỳ ngưỡng mộ và luôn cảm thấy tiếc rẻ vì đã ko có cơ hội Luận Kiếm xin chữ ký!
Cũng phải nói them về vị Thần Kiếm Vô địch Lê Công Vinh này. Y là người Bắc Trung Bộ, nghe nói là người Nghệ An, 3 tuổi luyện kiếm, 7 tuổi thành danh, đến năm 20 tuổi thì đã đánh khắp thiên hạ không địch thủ, chính vì Độc Cô cầu bại nên y cảm thấy cuộc sống trở nên vô vị và bỏ ra ngoài quan ngoại được gần 10 năm nay.
Cũng như bao thiếu nữ mới lớn trong giang hồ, Khoai Vinh cực kỳ yêu thích và thần tượng Công Vinh, mong có ngày được gặp và sánh duyên cùng người trong mộng. Đến hôm qua thì nàng đã hạ quyết tâm phải xuống núi tìm chàng cho bằng được.. Sau gần một ngày đường quyết tâm của nàng dường như không hề thuyên giảm. Cầm thanh đoản kiếm, Khoai Vinh tiểu thơ thi triển khinh công chạy về hướng bến xe Hà Đông.. Nơi nàng có thể thuê 1 con khoái mã để đi tiếp.
**
Đỉnh Khoai Lang Sơn. Đại sảnh của Khoai Lang môn.
- Môn chủ, sao người lại để tiểu thư xuống núi một mình như vậy có nguy hiểm quá ko ạ? - Chu tổng quản cung kính hỏi Khoai Lang Kiếm khách, vẻ mặt ko giấu nổi sự lo lắng
Người ngồi trên giao ỷ bọc da hổ nói vọng xuống:
- Chu tổng quản, người đừng lo, ta thân làm đại ca làm sao lại để tiểu muội của mình vào chốn hiểm nguy một mình được. Ta đã phái Hộ vệ song kiếm là Cải bắp và Su hào đi theo bảo vệ muội ta rồi. Với kiếm pháp của Cải bắp và Su hào thì ta e trong giang hồ người gây khó dễ được cho muội muội ko nhiều.
Y nói tiếp:
- Tiểu muội đã đến tuổi trưởng thành, nhưng chuyện j cũng ko biết nên hay bị gọi là Vinh Tồ, ta thấy cũng nên để muội muội xông pha giang hồ 1 chuyến mở mang đầu óc và có thêm kinh nghiệm.
Nói xong y thở dài nhìn xa xăm rồi thốt ra một câu thật nhẹ:
- Mong sao muội tốt phước tìm được một ý chung nhân cho riêng mình. Ta chịu khổ hai mươi năm nay đã quá đủ rồi..
**
Sau khi Khoai Vinh thay y phục và bỏ đi. Từ trong bụi rậm cách chỗ nàng thay y phục không xa có một kiếm khách trẻ dung mạo dễ nhìn bước ra.
- Vinh Tồ đi rồi, Su Hào chúng ta mau đi theo thôi. - Thì ra y là Cải Bắp - hộ vệ của Khoai Lang Kiếm Khách.
Su Hào có vẻ cũng ở đấy nhưng Cải Bắp gọi một lúc vẫn không thấy tiếng trả lời. Y vội lao vào bụi rậm tìm. Bụi cây tuy rậm rạp nhưng ko quá lớn. Chẳng khó để y nhìn thấy Su hào nhưng khi thấy hắn rồi y lại hối hận vì bộ dạng Su Hào bây jờ thật khó coi.
Hắn nằm sóng xoài trên đất xem chừng đã bị ngất xỉu. Máu cam chảy ra từ mũi y đã loang ra khắp mặt, rơi đầy cả ra cỏ cây trên mặt đất. Trông thật đáng sợ!
Nhưng tình như thủ túc đã bao năm nên Cải Bắp không ngần ngại lao vào đỡ Su Hào dậy. Sau một hồi thì Su hào cũng tỉnh.
Cải Bắp ko nhịn đc hỏi ngay:
-Ngươi bị sao vậy?
Su Hào từ từ nói :
- Hic Lúc đi Môn chủ đã dặn không được rời mắt khỏi Tiểu thư dù chỉ 1 khắc. Vì vậy lúc tiểu thư thay đồ ta không quay mặt đi nên mới ra nông nỗi này!
- Ặc - Cải Bắp thốt lên một tiếng rồi ngất đi.
Hết hồi 1.
Chú thích:
Chị Vinh trong vai Khoai Vinh
Anh Việt trong vai Khoai Việt
Cải bắp trong vai Su Hào
Su hào trong vai Cải Bắp
Và 1 số diễn viên khác.
Hồi 2: Vạn Lý độc hành Đại đạo hái hoa Đặng Đình Đức
Từ ngàn xưa, Kinh Bắc đã nổi tiếng là đất văn vật, quê hương của làn điệu dân ca quan họ ngọt ngào, của tranh dân gian Đông Hồ, cũng là nơi sản sinh ra nhiều trang mỹ nhân tuyệt sắc làm khuynh đảo giang hồ.. Xưa có Thúy Cải, Thúy Hường rồi gần đây có Lưu Diệc Phi. Họ thực sự là những mỹ nhân đẹp nhất trong giang hồ được muôn người tung hô và ca ngợi.
Mỗi khi họ ra đường, tất cả nam nhân gặp phải dường như bị mất phương hướng, chỉ nhìn chăm chăm về một nơi, nơi có mỹ nhân tuyệt sắc ở đó.
Nhưng than ôi, trên vùng đất Kinh Bắc bây giờ, chuyện mỹ nhân ra đường đang lui dần vào dĩ vãng. Những thiếu nữ đến tuổi trưởng thành mỗi ngày đều đóng cửa cài then thật chặt. Trừ phi có chuyện bất khả kháng, họ tuyệt nhiên không ra khỏi nhà, dù chỉ một bước. Tại sao các thiếu nữ nơi đây lại khốn khổ đến vậy? Câu trả lời là : Hắn!
Đẹp! Hắn cũng như bao người đàn ông khác, hắn đam mê cái đẹp. Và ko có j ngạc nhiên khi người hắn tôn thờ và sùng bái nhất là Lưu Diệc Phi - Đệ nhất mỹ nhân trong Thiên hạ hiện nay!
Hắn là ai? Hắn là người đã khắc chữ lên mặt 13 tay cao thủ nổi danh nhất 2 tỉnh Bắc Giang và Bắc Ninh sau khi đánh bại bọn họ. Mười ba người mười ba chữ, sau khi ghép lại được 1 câu: TA NÀ VẠN NÝ ĐỘC HÀNH ĐẠI ĐẠO HÁI HOA ĐẶNG ĐÌNH ĐỨC!
Tuy hắn học hành ko đến nơi đến chốn, viết có sai lỗi chính tả tí ti nhưng võ công của hắn thì ko ai dám nghi ngờ. Quả thực tại vùng đất kinh Bắc này hắn đã không còn đối thủ!
Đặng Đình Đức, hình thù hắn ta ra sao? Cao hay thấp? Gầy hay béo? Từ trước đến giờ chỉ có một loại người biết: Đó là Người chết!
----------***-------------
Lại nói về Khoai Vinh tiểu thư, nàng đang trên đường đến bến xe Hà Đông. Phía sau nàng vẫn là 2 cao thủ Cải Bắp và Su hào âm thầm đi theo bảo vệ.
Đường từ núi Khoai Lang đến bến xe Hà Đông ko hề gần chút nào, và muốn tới nơi phải đi qua 2 tỉnh Bắc Giang và Bắc Ninh!
Cải Bắp quay sang định hỏi Su hào, thấy tên này đang nhìn Vinh Tồ tiểu thư ko chớp mắt thì hơi gắt lên nói:
- Tâm trạng của mi có vẻ thảnh thơi quá nhỉ? Ta thì đang lo chết lên đây.
Su hào ko quay sang nhìn Cải Bắp buông thõng 1 câu:
- Có j mà mi phải lo? Tiểu thư còn mỗi bộ này, chắc không thay đồ nữa đâu!
Nói xong Su hào thở dài 1 cái ra chiều tiếc rẻ. Cải bắp giận tím mặt quát lên:
- Đầu óc mi đó, lúc nào cũng chỉ nghĩ mấy chjện bậy bạ thôi. Hiện chúng ta đã tới địa bàn tỉnh Bắc Giang. Ta đang lo chúng ta gặp phải hắn..
Giọng Cải bắp càng về cuối càng nhỏ dần, nét mặt ra chiều sợ sệt. Thế nhưng bạn đồng hành của hắn là Su hào dường như ko để tâm đến nỗi lo ấy. Hắn trả lời rất thản nhiên:
- Mi đúng là tên nhát chết, dù tên Đại đạo hái hoa ấy có lại đây, vị tất đã địch lại Song Kiếm của chúng ta. Quan trọng nhất bây giờ là phải theo sát tiểu thư mọi lúc mọi nơi. Dù cho nàng có làm j ta cũng ko được rời mắt ra. - Nói xong máu cam từ mũi hắn lại chảy ra.
Cải bắp định nói j nhưng lập tức ngừng lại ngay. Phía trước hắn không xa, Khoai Vinh tiểu thư đã dừng lại ở một quán trọ ven đường. Trời đã nhá nhem tối.
" Quán thịt cô Mai" - Cái tên rất mực thanh nhã, cách bài trí trong quán cũng cực kỳ hài hòa. Vừa bước vào quán Vinh tiểu thư đã thấy ngay một sạp thịt lợn với những miếng thịt để lâu nhưng vẫn còn tươi. Kế bên là sạp rau quả rồi đến quầy bán nước cho khách hàng ngồi đợi cơm hoặc đã ăn cơm xong.
Nàng bước đến một chiếc bàn gần nhất tại quầy bán nước rồi đặt nhẹ thanh kiếm lên ghế. Vừa ngẩng đầu lên, Vinh Tồ đã gặp ngay nụ cười đon đả của cô Mai. Sau một hồi nói chuyện Vinh Tồ tiểu thư quyết định gọi mấy món ăn Hồng hoa Thiếu nữ, Anh hùng và Mỹ nhân. Một lát sau Mai cô cô dọn lên 2 món Đậu phụ sốt cà chua và Đậu phụ chấm mắm tôm!
Đi cả ngày trời, giờ Vinh tiểu thư đã quá đói rồi, nàng ko ngần ngại cầm đũa xì xụp gắp đậu ăn. Chẳng mấy chốc 2 đĩa đậu phụ đã hết bay. Ban nãy nàng đã hỏi giá cả, xem ra Mai cô cô cũng ko bán đắt lắm. Nàng yên tâm nhẩm tính một hồi rồi quyết định gọi thêm 8 đĩa nữa ra..
Khoai Vinh từ nhỏ đến lớn sống trên núi Khoai Lang, đại ca của nàng rất bận rộn với việc luyện võ, những khi đi giao đấu lại quá nguy hiểm nên hầu như ko cho nàng đi theo. Vì thế Vinh tiểu thư rất ít khi gặp và nói chuyện với người ngoài. Nhưng hôm nay chỉ trong vài canh giờ nàng sẽ gặp liên tiếp 4 người không thuộc Khoai Lang Sơn.
Người đầu tiên là Mai cô cô - Chủ quán thịt, người giúp nàng xóa tan cơn đói bằng những đĩa đậu phụ chấm mắm tôm.
Người thứ 2 là một chàng trai! Một thanh niên dung mạo anh tuấn phi phàm.
Trong lúc Vinh Tồ tiểu thư ăn đĩa đậu cuối cùng chàng đã từ từ tiến lại, trên tay cầm một cốc nước lớn. Để rồi khi nàng vừa buông đũa, miệng còn xuýt xoa vì no thì chàng đã ngồi xuống trước mặt. Đẩy nhẹ cốc nước về phía Vinh tiểu thư, chàng trai nở nụ cười thật khả ái. Khoai Vinh nhìn chàng trai không chớp mắt, rụt rè đưa tay ra đón cốc nước, trái tim cơ hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nước miếng chảy tong tong xuống cốc nước chàng trai vừa đưa.
Chàng trai nhìn Khoai Vinh đầy trìu mến làm nàng càng lúc càng thẹn, đầu hơi cúi xuống, 2 má đỏ hồng lên, trông thập phần mỹ lệ.
Sau một thoáng thẹng thùng, Khoai Vinh khẽ ngẩng đầu lên, định mở miệng nói vài lời nhưng chàng trai đã ngăn lại. Chàng lại cười, điệu cười thật mê hồn. Một giọng nói ấm áp cất lên:
- Cô nương đừng nói j cả.. Nếu cô nương hiểu tâm ý của ta..
Trái tim Khoai Vinh cơ hồ như rớt khỏi lồng ngực. Nàng định thốt lên 3 tiếng: 'Vâng thiếp hiểu „ nhưng chàng trai đã nói trước:
-.. ta biết ngay là cô nương hiểu mà.. cốc nước ta mang cho cô đây.. cô.. cô.. mau xúc miệng đi.
Đưa tay lên bịt mũi chàng khẽ nói tiếp:
- Bình sinh ta sợ nhất mùi mắm tôm, khi nãy vào quán ta thấy cô nương đang ăn nên ko tiện ý kiến. Giờ mong cô xúc miệng khử mùi giùm ta để ta về bàn ăn cho ngon miệng.
Khoai Vinh ú ớ không nói lên lời , chàng trai chắp tay nói "Đa tạ" rồi bước về bàn ăn tiếp. Bỏ lại một Khoai Vinh với biết bao thổn thức. Cảm giác lâng lâng vẫn chưa từ bỏ nàng, lần đầu tiên có người dịu dàng với ta đến nhường ấy, tại sao tim ta lại đập loạn cả lên, nghe rõ từng tiếng thùm thụp thế này, chàng .. chàng là ai?
Trong lúc nàng còn ngổn ngang với những bối rối lần đầu gặp phải thì từ ngoài quán đã có một người nữa bước vào. Người này không cao.
Hắn toàn thân vận đồ đen, chân đi một đôi hài Tổ Ong màu trắng mới coong, đầu đội một chiếc nón mê cũ lụp xụp che đi nửa mặt làm hắn trông cực kỳ thần bí. Đặc biệt phần áo trước ngực còn có một miếng vải trắng nhỏ vẽ chân dung một cô gái. Tất cả những điểm đó khiến hắn bị chủ quán Mai cô cô và Chàng trai sợ mùi mắm tôm kia chú ý. Chỉ có Khoai Vinh là ko quay lại nhìn hắn. Toàn bộ tâm trí của nàng đã để vào chàng trai sợ mùi mắm tôm kia.
Dường như ko biết đến sự tồn tại của người áo đen, nàng đi về phía chàng trai sợ mùi mắm tôm. Cùng lúc đó chàng trai sợ mùi mắm tôm lại nhìn người áo đen không rời mắt, quên cả ăn uống, dường như sực nhớ ra điều j, chàng cũng rời bàn tiến về phía người áo đen. Khoai Vinh thấy chàng rời bàn tiến về phía mình thì thẹn thùng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng, lí nhí nói: Xin .. xin.. cho biết quý danh?
Chàng trai đi gần tới chỗ Khoai Vinh bỗng nhiên nói lớn:
- Vạn Lý độc hành Đại đạo hái hoa Đặng Đình Đức!
Hồi 3: Nghìn năm ân oán.
Quán thịt cô Mai, Bắc Ninh thành.
Không gian nhỏ của quán thịt bỗng trở nên chật trội hơn bội phần kể từ khi người áo đen xuất hiện. Đi đôi hài Tổ ong đầy tà dị, người tỏa ra sát khí. Không khí trong quán vì hắn mà trở nên nặng nề.
Phá vỡ sự im lặng, chàng trai sợ mùi mắm tôm hét lớn "Vạn Lý độc hành Đại đạo hái hoa Đặng Đình Đức!", Khoai Vinh giật mình, nàng nheo mắt tự hỏi:
- Ai là Vạn Lý độc hành Đại đạo hái hoa Đặng Đình Đức? Có phải là chàng ko?
Nhìn " chàng " trìu mến, Khoai Vinh nghĩ thầm: "Ôi hay quá hihi, hái hoa? Chàng thật là người gần gũi với thiên nhiên .."
Nghĩ đến đây nhu tình trong mắt nàng tăng thêm gấp bội. Nàng lao tới, vươn tay ra, định tóm lấy tay "chàng". Đột nhiên "chàng" lao vút qua mặt làm nàng tóm hụt, mất đà, ngã dúi dụi xuống gậm bàn, đầu đập vào thành bàn. Nàng ngất xỉu!
Ban nãy khi nghe tiếng "Đại đạo hái hoa" Mai cô cô cũng ngất xỉu. Hiện giờ trong quán chỉ còn 2 người tỉnh táo.vs
"Chàng trai sợ mùi mắm tôm" lại lên tiếng:
- Ta ở đây chờ ngươi gần 1 canh giờ. Cuối cùng đã gặp. " Năm ngàn lượng bỏ ra thật ko uổng".
"Hừ ngươi là Tạ Văn Quân, kẻ đã truy tung ta gần 1 tháng nay ?" .Người áo đen gằn từng tiếng, trừng mắt nhìn về phía "chàng trai sợ mùi mắm tôm họ Tạ". Hắn cau mày hỏi: " Là ai đã tiết lộ hành tung của ta?"
Tạ Văn Quân trừng mắt nhìn hắn ko trả lời, nhưng trong đầu chàng đã hiện ra hình ảnh một vị công tử trẻ tuổi - người biết mọi thứ trong thiên hạ!.
Dường như ko có j để nói với người trước mặt. thiếu hiệp họ Tạ rút ngay thanh trường kiếm để trên ghế sử ra ba chiêu lần lượt có tên " Chiêu thứ nhất, Chiêu Thứ 2 và Chiêu thứ 3". Kiếm quang loang loáng, kiếm khí ào ạt bay về phía Đặng "Hái Hoa", khí thế thật kinh người. Nhưng bản lĩnh của tay Đại đạo Hái hoa này cũng ko tầm thường, hắn tùy tiện rút thanh Chung Tình kiếm - thanh kiếm yêu thích của hắn, gạt liền 3 phát, phá giải hoàn toàn những chiêu thức bá đạo của Tạ Văn Quân. Tuy vậy trước khí thế xông lên của địch thủ, tay họ Đặng cũng chuyển mình thoái lui 5 bước ra phía cửa.
Vừa ra tay tuy ko đắc thủ nhưng cũng đẩy lui được kẻ địch ra phía cửa, Tạ Văn Quân cao hứng cười ha hả rồi nói lớn: " Hai họ Tạ - Đặng thù oán cả nghìn năm nay, hôm nay sẽ được giải quyết ở đây ha ha ha"
Đặng " Hái Hoa" chau mày, những lời giáo huấn của tiên tổ tưởng như đã chìm sâu sau những tháng hành tẩu nay lại vang lên trong đầu hắn.
Mối thù truyền kiếp với bao nhiêu ân oán, kéo dài cả ngàn năm giữa 2 nhà Tạ Đặng vốn đã trở thành truyền kỳ trong võ lâm từ xưa đến nay. Một mối thù sâu như bể mà ai cũng biết nhưng ko có mấy ai hiểu rõ nội tình.. Chuyện bắt đầu từ xưa, xưa rất là xưa..
Ngày xửa ngày xưa, trong võ lâm có 2 gia đình danh tiếng lẫy lừng là Tạ gia và Đặng gia.
Hai nhà cùng say mê võ thuật, kết làm hảo hữu, thân thiết vô cùng. Thân đến mức con gà, con vịt nhà họ Tạ chạy nhầm sang nhà họ Đặng cũng được họ Đặng giữ lại chăm nom "hộ" luôn.
Thế nhưng sóng gió nổi lên cũng vì chuyện ấy. Chuyện tình cảm..
Đặng lão tổ thường xuyên nuôi "hộ" gà vịt của hàng xóm nên được ông trời phù hộ, người sinh được 2 người con trai anh tuấn phi phàm là Đặng Đình Đùng và Đặng Đình Đoàng Biết bao cô gái say mê 2 chàng trai họ Đặng này nhưng trớ trêu thay họ ko để mắt đến ai khác mà chỉ yêu say đắm 1 người. Hai chàng trai đều yêu tiểu thư nhà họ Tạ, nàng Tạ Thị Lạng. Cũng vì yêu nên 2 chàng hay xích mích và oánh lộn khiến Đặng lão tổ vô cùng buồn rầu. Lạng tiểu thư cũng có cảm tình với 2 chàng nhưng ko muốn ai phải buồn, nên nàng đã qua bên Hàn Quốc lấy một ông chồng khác. Đặng lão tổ vô cùng tức giận cho rằng họ Tạ coi thường nhà mình ko chịu gả con gái sang Đặng gia. Kể từ đây Đặng gia thù oán Tạ gia. Chuyện tình yêu đúng là muôn đời phức tạp..
Ân oán đời trước chỉ dừng lại ở đó thì hay biết bao nhưng than ôi tạo hóa trêu ngươi. Mấy đời sau đó sợi dây tình cảm vô hình lại gắn kết 2 họ lại. Mối tình giữa Đặng Thúy Kiều và Tạ Kim Trọng vốn đẹp tuyệt vời nhưng vì thù oán đã trở thành một tấm bi kịch mà mỗi lần nhắc đến người trong hai họ ko sao cầm được nước mắt. Tạ Kim Trọng và Đặng Thúy Kiều yêu nhau say đắm nhưng vì cừu thù tổ tiên để lại, Thúy Kiều đã phải qua Đài Loan làm dâu. Kim Trọng nơi quê nhà ngày đêm thương nhớ ko ăn ko ngủ 3 ngày, cuối cùng đi đến quyết định uống.. mía đá tự vẫn!
Chàng uống ròng rã 3 ngày 3 đêm, uống quên đi trời đất, uống nhiều đến nỗi quán ko còn mía bán, chàng vẫn tiếp tục uống nước đá cầm hơi. Để rồi ngày thứ tư người ta thấy Tạ Kim Trọng chết cóng vì uống quá nhiều đá.
Kể từ đây 2 họ ko nhìn mặt nhau. Thay vì cùng ở Thăng Long như ban đầu, Họ Tạ chuyển về Nam Định còn họ Đặng chuyển lên Bắc Giang. Di huấn truyền đời đời của họ Tạ là thấy con trai họ Đặng ở đâu là giết, giết cho bằng hết! Di huấn truyền đời đời của họ Đặng là thấy con gái nhà họ Tạ ở đâu là tán bằng hết!
Và ngày hôm nay, tại "Quán thịt cô Mai" 2 kiếm khách xuất sắc nhất trong gia tộc mỗi người sẽ phải tử chiến một mất một còn.
Hồi 4: Khoai Vinh gặp nạn
Ánh hoàng hôn đã tắt, trời đang tối dần..
"Quán thịt cô Mai"
Hai kiếm khách xuất sắc nhất của 2 nhà Tạ - Đặng đang tử chiến một mất một còn.
Sau khi dùng kiếm bức Đặng Đình Đức lui dần ra cửa.
"Không Quần kiếm khách" Tạ Văn Quân liền gạt kiếm lướt ngang mặt bàn, đũa bát trên bàn bị hấp lực của thanh kiếm kéo đi và bay vèo vèo về phía "Hái Hoa" Đặng Đình Đức.
Hắn ko nhịn được kêu lên một tiếng: " Ái chà!", rồi xoay người phóng ra khoảng sân rộng trước cửa quán cơm.
Sau mấy tiếng "loảng xoảng" của bát vỡ, Tạ "Không Quần" lao vút ra, đưa kiếm nhằm thẳng yết hầu của Đặng "Hái Hoa" mà đâm tới.
Ko kém phần mau lẹ, Đặng "Hái Hoa" vênh mặt giơ thanh Chung Tình kiếm lên nghênh tiếp.
Kiếm của Tạ Văn Quân đột nhiên thu lại.
Đặng "Hái Hoa" còn chưa hết ngạc nhiên, kiếm của Tạ Văn Quân lại xuất ra.
Đặng Hái Hoa giật mình vội vàng đưa kiếm nghênh đỡ. Nhưng Tạ "Không Quần" lại thu kiếm về lần nữa.
Dường như ko giữ được bình tĩnh, Đặng "Hái Hoa" đỏ mặt gắt lên:
- Tên họ Tạ kia! Có định đánh nữa ko đây, sao cứ dứ dứ ko ra chiêu là sao!
Tạ Văn Quân gãi đầu gãi tai:
- Kiếm pháp cha ta truyền lại có 5 chiêu, lỡ dùng mất 4 chiêu, bây giờ còn có 1 chiêu, đánh ra rồi ta biết làm sao đây!
Đặng "Hái Hoa" ngửa cổ lên trời cười ha hả: " Mi đúng là thằng ngố, thế thì chịu chế.." Chữ "chết" chưa kịp nói ra Đặng "Hái Hoa" đã thấy lạnh ở yết hầu.
Theo phản xạ hắn nhảy ngược ra phía sau tránh, thoát hiểm trong gang tấc. Chỉ nghe soạt 1 tiếng, đũng quần đã nứt ra một khoảng lớn.
Một thoáng định thần, tay kiếm họ Đặng chau mày, mồ hôi vã ra như tắm.
Tạ Văn Quân chĩa kiếm về phía Đặng Hái Hoa nói: " Ta dùng Ngây Thơ kế mà mi cũng thoát được. Có tí bản lĩnh đấy! Nhưng sẽ ko có lần sau đâu."
Nói xong, Không Quần kiếm khách họ Tạ nghĩ đến những lời dặn dò của vị công tử trẻ tuổi :
" Đặng Hái Hoa là một tay kiếm xuất chúng, phản xạ kinh người, kiếm pháp của hắn thật khó để tìm ra điểm yếu, Trong các yếu huyệt của hắn thì yết hầu là nơi ít được bảo vệ hơn cả. Tạ thiếu hiệp có thể dùng Ngây Thơ kế của tại hạ.."
Đặng Đình Đức thấy tên họ Tạ có vẻ khinh lờn mình, trong lòng khó chịu vô cùng. Chửi thề mấy câu rồi hắn vung kiếm nhao tới, đánh ra Liên hoàn kiếm gồm bảy bảy bốn mươi chín đường, Lá khô bị cuối theo kiếm khí bay khắp trời..
Ko hề nao núng do vẫn còn hưng phấn sau khi lừa được Đặng Hái Hoa, Tạ Văn Quân vung kiếm lên đâm xối xả theo nhịp bài hát Bé lên ba.
Trận tử chiến diễn ra vô cùng quyết liệt, hai kiếm khách ngang tài ngang sức. Đặng Đình Đức sử kiếm cực kỳ nhanh và hiểm độc, nhưng Tạ Văn Quân kiếm pháp, nội công căn bản tốt nên vẫn vững vàng ứng phó, thỉnh thoảng tay kiếm họ Tạ lại đáp trả những chiêu mạnh long trời lở đất làm Đặng Hái Hoa vất vả tránh đòn.
Sau một hồi dốc sức nhưng ko hạ được kẻ thù, Đặng Hái Hoa đánh 1 chiêu mở đường lùi ra lấy hơi. Tạ Văn Quân cũng ko đuổi theo truy kích.
Tạ kiếm khách rõ ràng đã thấm mệt. Giao đấu gần trăm hiệp đôi bên đều đã cảm nhận được sự lợi hại của đối phương. Muốn chiến thắng để bảo toàn danh dự của dòng họ ko còn nào khác phải dùng đến "đòn hy sinh" .. Công phu mà chỉ người chết mới hiểu thế nào là " Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng".
Đặng Đình Đức thò tay vào túi áo từ từ rút ra chai nước khoáng chầm chậm đưa lên miệng tu ừng ực nghe thật sảng khoái.
Nãy giờ đánh nhau mất khá nhiều nước nên Tạ Văn Quân nhìn chai nước của tên họ Đặng với ánh mắt thèm thuồng. Nhưng vì mối thù sâu như biển của dòng họ, chàng ko thể mở lời hỏi mượn được. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng chàng quyết định lấy chai nước chanh đường trong túi quần ra làm vài ngụm cho đỡ thèm.
Khoảng sân trước quán thật rộng, hai kiếm khách đứng giữa đất trời hiên ngang và oai dũng khó tả, gió rít lên từng hồi u u tựa như gọi hồn, bóng tối chập chờn vây quanh, cảm giác nặng nề ngập tràn trong không khí..
Tạ Văn Quân một tay tầm kiếm một tay vận khí, tuyệt chiêu "Gội đầu trên sông Tô lịch" đã sẵn sàng xuất ra. Chàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bởi chàng biết chiêu này một khi đã đánh ra chắc chắn sẽ giết được đối thủ nhưng bản thân người đánh cũng bị tổn thương. Nhẹ thì ngạt mũi, ngạt thở. Nặng thì tắt thở chết luôn!
Đặng Đình Đức cũng không khác hơn Tạ Văn Quân, chiêu "Ngày xưa ơi" của chàng cũng thuộc diện đưa cả ta và địch về nơi cực lạc.Nhưng ko còn cách nào khác, vì thắng lợi cuối cùng..
Đặng kiếm khách tay vận khí mồm lầm rầm đọc khẩu quyết:
"Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ vi vút sau rặng tre.
Ngày xưa có cánh cò bay la đà chập chờn theo đồng lúa.
Ngày xưa ai hay cười hay dỗi hờn, chiều hái hoa triền đê..."
Lầm bầm thêm mấy câu đột nhiên Đặng Hái Hoa hét to:
"Thời gia..an.. xóa những kỷ niệm dấu yê...u..uu."
Và rồi cả 2 vung kiếm lên đánh ra chiêu kiếm lợi hại nhất của mình. Tình thế hung hiểm vô cùng, hai tay kiếm Tạ - Đặng đã rơi vào thế " Hai vịt chờ nước sôi". Cái chết chưa bao giờ gần đến thế..
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, hai kiếm khách dần cảm nhận được sự tịch mịch của cái chết. Hai kiếm khách trẻ võ nghệ siêu quần hào khí ngút trời, ai sẽ phải chết? Đại đạo hái hoa? Không Quần kiếm khách? Hay là cả hai?
Hai người tiến lại gần nhau hơn bao giờ hết, Đặng Đình Đức chuẩn bị đâm thanh Chung Tình kiếm qua ngực Tạ Văn Quân, nhưng yết hầu chàng cũng sắp thủng một lỗ lớn. Một bóng đen lờ mờ lao tới. Phải chăng là thần chết đến đón 2 người đi?
" Đặng đại ca cẩn thận!" Thần chết biết nói, lại còn nói giọng nữ nhân. Giọng nói không hề đáng sợ, thấm chí còn dịu dàng dễ nghe đến khó tả. Đặng Đình Đức nghĩ thầm : " Cái chết êm ái như vậy sao! " Một thoáng xúc động chàng khẽ buông lỏng thanh kiếm khỏi tay.
Tạ Văn Quân cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của "thần chết". Ban đầu là hương thơm dìu dịu, sau đó là một bàn tay mềm mại ấm áp chạm nhẹ vào tay cầm kiếm của chàng. Một cảm giác lâng lâng ngây ngất lan tỏa khắp cơ thể! Chàng buông kiếm..
"Phập" thanh Chung Tình kiếm đâm thẳng vào mông "thần chết". Khẽ kêu lên một tiếng "ái chà", "thần chết" ngã vào Tạ Văn Quân rồi ngất đi. Tuy trời nhập nhoạng tối, lại đang ngất ngây nhưng Không Quần kiếm khách cũng kịp nhận ra, "thần chết" chính là cô gái đã xơi trọn vẹn 10 đĩa Đậu phụ mắm tôm lúc chiều.
Ko chần chừ, kiếm khách họ Tạ đón lấy Khoai Vinh. Mái tóc nàng phủ nhẹ lên mặt Tạ Văn Quân đem theo một mùi hương dìu dịu. Khiến tay kiếm họ Tạ nhất thời ko tự chủ được, định thơm lên má nàng.
Ngay lúc ấy một cánh tay từ đâu xuất hiện điểm vào mấy huyệt đạo khiến Không Quần kiếm khách toàn thân cứng đơ. Khuôn mặt "hái hoa" Đặng Đình Đức từ từ hiện ra, đỡ lấy Khoai Vinh rồi đầy Tạ Văn Quân ngã xuống.
Bỏ mặc kẻ thù nằm đó, Đặng Hái Hoa vội vã bế Khoai Vinh bay đi.
Nói về Cải Bắp và Su Hào, vốn theo sát Khoai Vinh ko rời mắt, 2 người nấp bên hiên nhà ko dám ra mặt, ban đầu là sợ Khoai Vinh phát hiện, còn lúc sau biết trong quán có 2 tay kiếm nổi danh bậc nhất đương thời thì ko dám manh động dù rất lo cho Khoai tiểu thư. Trong lúc chờ đợi họ lại ngồi đánh cờ carô cho đỡ chán. Thỉnh thoảng họ văng tục vì cay cú trong lúc chơi cờ nhưng ko vì thế mà ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của 2 người.
Đợi đến khi 2 kiếm khách lừng danh kia đã ra ngoài sân quyết đấu, lúc này trời đã nhá nhem tối, Cải Bắp và Su Hào tranh thủ lẻn vào bên trong quán tìm Khoai Vinh tiểu thư.
Trong quán ko có đèn, trước mắt là một màn tối đen như mực. Dù nhãn lực rất khá nhưng cả 2 chỉ còn cách nhìn bằng tay.
Su Hào và Cải Bắp quờ quạng trong không trung. Su Hào vơ phải một thứ j mềm mềm như da như thịt. Sờ thêm một hồi, Su hào thấy lành lạnh và có mùi thịt sống, chàng thở dài thì thầm: " Là một phản thịt sống".
Lại nghe roạt một tiếng, tiếng vải bị xé rách, Su Hào kêu lên: " Úi, áo của ta bị vướng phải đinh trên cột , may mà ko xước da". Nghĩ ngợi 1 hồi hắn quyết định lấy đôi găng tay bằng da dê ra. Vừa đeo găng vào Su Hào bỗng quờ phải một thứ mềm mềm nằm trên mặt đất, sờ sờ nắn nắn một hồi, hắn lầm bầm lại: "Một phản thịt nữa này, sao mà nhiều thế ko biết.."
Hắn bước nhẹ qua "phản thịt" còn Khoai Vinh chính là "phản thịt" đó!
Rồi hắn đi sâu vào trong, nơi cô Mai đang nằm. Khá hơn Khoai Vinh, cô Mai hình như vừa tỉnh lại, kêu rên "ư ử" vài tiếng.
Nghe thấy tiếng nữ nhân, Su Hào vội vàng lần mò đến chỗ cô, Cải Bắp đã ngồi ở đó. Su Hào quờ tay ra trước mặt, lập tức đụng phải 2 cánh tay Cải Bắp đang tập trung giữ chặt vật j đó. Tiếng Cải Bắp gắt lên khe khẽ: "Có 2 bên cơ mà! Tranh của ta làm j thế! Ta vẫn để dành cho ngươi một bên..n!".
Vừa dứt câu, một ánh thép lóe lên, nghe rõ 2 tiếng "phập, phập" liền nhau, thân hình Su Hào và Cải Bắp từ từ đổ xuống.. Cả 2 ko kịp kêu lên tiếng nào thì đã tắt thở.
Trong bóng tối, thân hình đồ sộ của cô Mai nhô lên trong run rẩy. Sau một thóang bần thần, cô lần đường ra cửa sau và biến mất trong bóng tối . Vậy là trong quán chỉ còn Khoai Vinh và 2 cái xác không hồn!
Cùng lúc ấy ở bên ngoài, Tạ Văn Quân và Đặng Đình Đức mải mê giao chiến, ko hề hay biết chuyện j xung quanh. Ko lâu sau khi cô Mai bỏ đi, Khoai Vinh tỉnh lại, đầu cô vẫn còn đau sau cú ngã ban chiều.
Sự việc sau đó thì ai cũng rõ, Khoai Vinh lao vào giữa 2 đường kiếm sinh tử, xả thân cứu Tạ Văn Quân - người mà nàng tưởng nhầm là mang họ Đặng, cũng là người mà nàng yêu thích ngay từ lần gặp đầu tiên.. Lúc lao vào giữa hai đường kiếm, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến việc sẽ cùng "Đặng đại ca" phiêu du chân trời góc bể.
Mong ước của nàng đã phần nào trở thành sự thật, Khoai Vinh giờ đang trong vòng tay Đặng Đình Đức thật!
Tay kiếm họ Đặng sau khi giành được Khoai Vinh đã chạy như bay về phía ngoại thành Bắc Ninh. Thỉnh thoảng đôi hài Tổ Ong lại tuột ra nhưng Đặng Hái Hoa vẫn tìm lại được.
Trời đã tối hẳn. Khoai Vinh bị kiếm đâm vào mông nhưng vết thương ko sâu nên ko có j nguy kịch.
Hiện giờ nàng đang hôn mê là vì kiếm của Đặng Hái Hoa có thoa một lớp thuốc " Chúc bé ngủ ngon". Loại thuốc này khi ngấm vào máu sẽ gây hôn mê khoảng 3 canh giờ. Với một tên đại đạo Hái hoa như hắn thì khoảng thời gian này không quá nhiều nhưng cũng ko quá ít.
Với nghề nghiệp như của hắn, thì sau khi nạn nhân hôn mê hắn chỉ việc đưa nàng đến căn miếu hoang ở ngoại thành Bắc Ninh. Nơi đó không hề có người qua lại.
Bầu trời nhiều sao. Trăng chưa lên cao. Không khí càng lúc càng mát mẻ. Mọi thứ đều diễn ra rất thuận lợi đối với hắn.
Gió đồng hiu hiu thổi làm Hái Hoa họ Đặng ko kiềm chế được sự hưng phấn, hắn cười "hố hố há há" đầy sung sướng. Thỉnh thoảng lại hát ông ổng:
" ..Ta đã mơ về, ngôi nhà và những đứa trẻ.."
---
Lao đi vun vút trên đường mòn, Đặng Hái Hoa quả ko hổ danh là Vạn lý độc hành, cõng trên lưng người đẹp Khoai Vinh nhưng cước bộ của hắn ko hề thuyên giảm. Khinh công của hắn trên giang hồ ít người sánh được!
Đang bay bổng trong những ý nghĩ trăng sao, Đặng Hái Hoa bỗng giật mình kinh hãi, sau lưng hắn rõ ràng có một bóng người, càng lúc càng gần. Hắn cả kinh nghĩ thầm:
" Khinh công của ta từ trước giờ ko có ai theo kịp, rút cục hắn là người hay quỷ.. Di chuyển nhanh như vậy mà ko có tiếng bước chân. Phải chăng hắn dùng Hài Bi Tít đã thất truyền?"
Đặng Hái Hoa quát lớn nhằm lấy lại bình tĩnh: Ai?
Một điệu cười the thé nghe như rú lên lên giữa cánh đồng hoang. Giọng cười bán nam bán nữ khiến một kẻ đầy tà khí như Đặng Hái Hoa rùng mình run sợ.
- Ke ..ke..Ngươi đứng lại đó.. keke.. - Giọng nói phát ra từ phía kẻ quái dị kia
Đặng Đình Đức ko dám bước tiếp. Hắn đặt Khoai Vinh xuống, rồi quay lại đối diện với kẻ vừa lên tiếng. Và hắn lạnh toát người, hai mắt trợn trừng, miệng chỉ kịp thốt ra một câu:
- Thần Y Mỹ Nữ !
---------
Quán thịt cô Mai
Tạ Quân bị điểm huyệt vẫn nằm bất động. Đôi mắt lim dim đầy mệt mỏi. Cảm giác bất lực xâm chiếm toàn bộ thân thể hắn.
Đang chán trường, bỗng một cơn gió thổi qua, mang theo hương thơm là lạ. Đột nhiên một bàn tay vươn tới kéo hắn lên. Hắn thấy nhẹ bẫng và cảm giác như đang bay bổng.
Tạ kiếm khách nghĩ thầm "Hắn nhấc ta lên mà ko thèm lấy hơi. Người này nội lực mạnh quá. Ko biết là cao nhân phương nào?!".
Đang bị điểm huyệt ko mở miệng được, lại quay lưng về phía người đó nên Tạ Quân ko rõ cao nhân mới đến là ai. Có phải là một lão nhân? Tóc bạc trắng ? Và có trăm năm công lực?
Trong lúc Tạ Quân còn đang băn khoăn thì giọng thiếu nữ ra chiều thất vọng cất lên:
- Ko phải sư phụ ta rồi!
"Bịch" Tạ Văn Quân rơi xuống như một bao cát. Đầu đập xuống nền gạch trước sân vô tình giải được thủ pháp điểm huyệt của Đặng Hái Hoa. Tạ Văn Quân mừng quýnh lồm cồm bò dậy. Một vệt máu chảy dài trên mặt.
Quên cả đau đớn, Tạ Quân quay lại nhìn xem nữ nhân vừa rồi là ai. Nhưng khi quay đầu lại thì nàng ta đã tung mình bay qua bức tường đi mất.
Cố chút sức lực còn lại, Không Quần kiếm khách vội vã đuổi theo.
Hết hồi 5
Thông tin ngoài lề sau hồi 5:
Không Quần kiếm khách Tạ Văn Quân: Nhận thêm 5 nghìn tiền cát xê cho pha đập đầu xuống đất mà ko cần cascadeur.
Đại Đạo hái hoa Đặng Đình Đức: Yêu cầu ngay ngày mai trả đạo diễn 50k tiền dàn xếp cho các cảnh bế Khoai Vinh chạy.
Khoai Vinh: Sau phần 5 chị trở lại bệnh viện nhằm điều trị vết thương ở mông trong phần 4.
Cô Mai bán thịt: Được phép mang toàn bộ số thịt lợn về
Cải Bắp vs Su hào: Sau khi chết 2 diễn viên được phép nhận tiền cát xê và về quê trồng hoa màu tiếp. Xin cảm ơn!
Cùng với sự ra đi của 2 diễn viên đến từ làng quê là Cải Bắp Su Hào cúng ta đón chờ 2 diễn viên mới còn nhiều bí ẩn. Họ sẽ xuất hiên trong hồi 6!
Còn đối thủ truyền kiếp của hắn là Tạ Không Quần gặp một thiếu nữ nội lực thâm hậu phi thường và vô tình đc nàng giải huyệt.
Những người này là ai?
Mời các bạn đánh răng rửa mặt và thưởng thức hồi tiếp theo
Hồi 6: Kẻ đáng sợ nhất trong thiên hạ
Cánh đồng hoang ngoại thành Bắc Ninh. Bóng tối trải dài.
Đặng Đình Đức đứng đối diện với Thần Y Mỹ Nữ. Người hắn đang "ca mơ run" nhưng ko phải vì lạnh. Một kẻ luyện võ đến cảnh giới như hắn ko lý j lại bị mấy cơn gió đồng làm cho run rẩy. Hắn sợ nhân vật đang đứng trước mặt hắn!
Ban đầu hắn tưởng người bám theo là Tạ Văn Quân. Bởi khi còn ở quán thịt cô Mai, chiêu thức lợi hại nhất của hắn là "Ngày xưa ơi" đã ko đắc thủ nên vội vàng bế Khoai Vinh bỏ đi. Vì thế hắn ko hề hay biết chiêu điểm huyệt quèn lại có tác dụng với Tạ Văn Quân. Giá mà lúc ấy hắn cẩn thận xem xét tình hình thì đã lấy mạng được kẻ thù rồi. Và bây giờ cũng ko bị Thần Y Mỹ Nữ uy hiếp thế này.
Thần Y và Mỹ Nữ! Chỉ cần mang 1 trong 2 danh hiệu này đã đủ để người trong giang hồ biết đến rồi. Nhưng người này có cả 2 danh hiệu đó! Vì vậy y là người mà ai cũng biết!
Đặng Đình Đức biết Thần Y Mỹ Nữ là ai! Cũng biết người này khó đối phó đến mức nào. Hái Hoa đại đạo nổi danh trên giang hồ ngoài khinh công nhất đẳng ra còn nhờ vào kiếm pháp nhanh như điện. Nhưng hắn biết kiếm của hắn chẳng thể chạm nổi vào một cọng tóc của người này. Bởi trên giang hồ danh tiếng và võ công của Thần Y Mỹ Nữ Cô Cô Huy xem chừng còn trên hắn một bậc.
Đặng Đình Đức dường như ko tin vào mắt mình: Hắn run run hỏi lại Cô Cô Huy:
- Ngươi.. ngươi.. là Cô Cô Huy.. Thần Y Mỹ Nữ lừng danh nhất trên giang hồ. Chuyên trị những bệnh nan y như hắc lào tổ đỉa, nấm móc nấm kẽ, nấm tay chân, nấm toàn thân, các bệnh phụ khoa, nam nữ vô sinh..
Thần Y Mỹ Nữ Cô Cô Huy lại cười ré lên điệu cười bán nam bán nữ quen thuộc. "Nàng" ngắt lời Đặng Hái Hoa
- Hí hí..bệnh j em cũng chữa đc. Chỉ cần Đặng đại ca đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng thôi..
Nói xong y lấy tay che miệng cười hí hí như một thiếu nữ mới lớn. Nhưng nhìn bộ dạng đàn ông phốp pháp của Cô Cô Huy thì điệu bộ vừa xong của y làm Đặng Hái Hoa buồn ói.
Cố gắng kiềm chế nỗi sợ đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể, Đặng Đình Đức run run mở lời: " Ngươi đến để giết ta?"
Một tràng cười bán nam bán nữ lại vang lên the thé . Thần Y Mỹ Nữ khẽ huơ chiếc khăn tay, rồi che miệng nhấm nhẳng nói: " Nhăng nhít.. em ko đến để giết Đặng thiếu gia.. em.. em.. thì em giết ai..hí hí".
Đặng Hái Hoa nghe xong mà hồn siêu phách lạc. Hắn cố hỏi lại:
" Chắc có sự nhầm lẫn nào rồi? Ta.. ta với ngươi đâu có thù oán j.. Tại sao.. tại sao..?
Thần Y Mỹ Nữ Cô Cô Huy cười tủm tỉm chỉ tay về phía Khoai Vinh đang bị hôn mê.
: "Hí hí.. Một người chết là hai người vui.."
Đặng Hái Hoa nhìn Khoai Vinh lòng đầy tiếc rẻ. Đôi mắt nàng nhắm hờ, làn da trắng mịn ko tì vết. nước bọt, hắn chửi thầm mấy câu rồi ném mạnh Khoai Vinh về phía Cô Cô Huy.
Phản ứng mau lẹ, Cô Cô Huy giơ tay tóm lấy thắt lưng Khoai Vinh kéo lại làm áo sống của nàng tung ra. Thân ảnh Đặng Hái Hoa trôi dần ra phía sau và tan biến trong bóng tối.
Cô Cô Huy nhếch mép cười, râu ria của "nàng" nhẵn thín làm nổi lên những ngấn dài trên cổ. Thần Y Mỹ Nữ phất nhẹ tay áo xuấy chiêu: Cổ kiêu ba ngấn. Tức thì một loạt xi lanh lao vun vút về phía Đặng Hái Hoa. Chỉ nghe Đặng Hái Hoa á lên một tiếng rồi ngất đi.
Trên mông y giờ găm cả thảy ba mươi bày chiếc xi lanh.
"Oh yeah! Trúng phóc! Vừa hạ được Đặng Hái Hoa, lại còn bắt đc cả Khoai Vinh nữa.. Ko biết Phong giáo chủ thưởng j cho thiếp đây! "
Một giọng nói khàn khàn cất lên, hơi rượu phảng phất trong không khí.
" Hay lắm! Nhất tiễn xạ song điêu! Có khi nàng đổi sang ngoại hiệu Thần điêu mỹ nữ thì hợp hơn. Hahaha"
Thần Y mỹ nữ ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, một tay hắn kéo lê Đặng Đình Đức trên đất nghe sền sệt. Ko rõ y hình dáng ra sao chỉ thấy hơi rượu và mùi thuốc lào càng lúc càng nồng nặc trong không khí. Nàng nhìn y một cách đắm đuối:
" Khinh công cao như Đặng Hái Hoa cũng ko thoát khỏi tay thiếp. Chỉ e trên đời này ta đã ko còn đối thủ.."
Cô Cô Huy cười tủm tỉm rút gương trong túi quần ra trang điểm lại. Miệng ngâm nga câu thơ:
".. Gương kia ngự ở trong quần.
Khinh công ai giỏi được gần như ta"
Vừa dứt câu, lập tức có tiếng trả lời cất lên:
" Xưa kia nàng giỏi nhất trần
Đến nay Công Tử muôn phần giỏi hơn."
Thần Y Mỹ nữ trợn tròn hai mắt: "Công Tử - kẻ biết tất cả mọi thứ trong thiên hạ? Người mấy hôm trước đến gặp Tạ Văn Quân chẳng phải là?.."
Người trả lời ho khan một tiếng rồi thở dài: "Đó là thuộc hạ của ta cải trang rồi mạo danh Công Tử thôi. Cũng may là vẫn lừa được Tạ Văn Quân đến gặp Đặng Đình Đức và cho bọn chúng quyết đấu sinh tử với nhau.."
Thần Y Mỹ Nữ tiếp lời: " Hai tên này còn trẻ nhưng võ nghệ kinh người.. Để bọn chúng giao tranh chúng ta làm ngư ông đắc lợi.. Kế hoạch diệt trừ Tạ Đặng của chúng ta thành công đến 7 8 phần rồi.. Công Tử nhỏ nhoi thì làm đc j..".
Giọng Huy Cô Cô gần như ghen tức.
Người kia ôn tồn nói:
" Nghe tin mật báo trên Dân trí và ViệtNamNet thì hắn đã tái xuất giang hồ. Nhưng chưa biết đúng sai ra sao. Chỉ là ta thấy hơi lo. Đặng Hái Hoa thì đã nằm đây. Tạ Quân cũng khó thoát khỏi đám lâu la trong Học Viện Quân Y của nàng. Khoai Việt cũng ko đáng lo, em gái duy nhất của hắn là Khoai Vinh trong ta chúng ta rồi. Giấc mộng hùng bá thiên hạ của ta và nàng chỉ còn Công Tử là cái gai trong mắt.."
Thần Y mỹ nữ nghe người kia nói xong thì vô cùng tức giận. Nàng gằn từng tiếng:
" Công Tử ơi là Công Tử! Ko giết được ngươi ta thề ko đánh răng!"
Giọng người đàn ông kia lại khàn khàn cất lên:
" Hừm, nói để cẩn thận vậy thôi, chứ hắn có là thần thánh phương nào. Gặp phải ta đây thì đừng mong toàn mạng!".
Đoạn hắn co chân đá Đặng Đình Đức bay về phía Thần Y Mỹ nữ và Khoai Vinh. Rồi rút ra một điếu thuốc lá.
Thần Y ỹ nữ liền thả Khoai Vinh ra, tiến đến châm lửa cho hắn. Miệng chúm chím khẽ gọi: "Giáo chủ ca ca"
Một lát sau khói thuốc bay lên.
Mọi thứ dường như tịch mịch.
Một tiếng tiêu "u u" trầm bổng từ đâu bay tới.
Nhìn qua làn khói Thần Y Mỹ Nữ phát hiện ra. Ngoài Phong giáo chủ đang đứng trước mặt. Xa xa thấp thoáng bóng người phiêu diêu trong gió..
.. -------------------------------------------
- Sư phụ ơi, kẻ đáng sợ nhất nhất trong thiên hạ là ai?
- Chắc chắn hắn là Phong giáo chủ - Đại ma đầu Ma giáo, một kẻ tâm tính tàn nhẫn hiếu sát, hỉ nộ bất chợt, làm việc gì đều tự ý mình, cả hắc đạo lẫn bạch đạo không biết bao nhiêu hảo hán chết về tay lão. Võ công lão thật là ghê gớm mà hành tung lại không nhất định. Nếu còn muốn sống trên đời thì đừng mong gặp hắn.
---------------------------------------------
Sân trước của quán thịt cô Mai.
Tạ Không Quần gặp một thiếu nữ nội lực thâm hậu phi thường và vô tình đc nàng giải huyệt.
Sau khi khai thông được kinh mạch thì y vội vàng tăng tốc bốc ga đuổi theo thiếu nữ vô danh ngay lập tức. Quên béng cả chuyện truy sát Đặng Hái Hoa.
Tinh thần thấy gái quên thù của Tạ gia bị vùi dập bấy lâu nay lại trỗi dậy. Tạ Văn Quân lúc này hừng hực khí thế lao đi vun vút trong màn đêm. heo hướng chạy của cô gái có vẻ như nàng định vào khu sầm uất nhất của Bắc Ninh Thành. Nơi đó có 1 kỹ viện nổi tiếng nhất nhì mấy tỉnh miền bắc- Tự Nhiên Lâu - với slogan " Đến thì hiểu!"
Tự Nhiên Lâu, Bắc Ninh Thành.
Trước của lầu người ra kẻ vào vô cùng tấp nập. Tiếng cười huyên náo cả một góc đường.
Hắn đứng từ xa nhìn những cô nương xinh đẹp, chân dài tới nách, da dẻ mịn màng của Tự Nhiên Lâu. Nước miếng chảy tong tong.
Đang ngây người, bỗng Tạ Văn Quân thấy một bàn tay trắng ngần chìa ra trước mắt. Cổ tay quấn một chiếc khăn mỏng.
Một giọng nói khe khẽ cất lên, phảng phất hương thơm của hoa ngọc lan:
" Tạ thiếu hiệp xin hãy dừng bước .."
Tạ Văn Quân nhận ra giọng nói này. Giọng của một thiếu nữ còn nhỏ tuổi.
Người mà mới đây thôi còn thả rơi hắn cắm đầu xuống đất. Cũng là người mà hắn nóng lòng muốn tìm.
Hết hồi 6
Đến hồi 6 thì câu truyện đã đi vào giai đoạn chính, với sự xuất hiện của thế lực tà ác do Phong giáo chủ cầm đầu.
Hắn liên minh cùng người tình là Thần Y Mỹ Nữ Cô Cô Huy từng bước khống chế đại cục, chờ ngày hùng bá thiên hạ.
Bước đầu là loại bỏ 2 tay kiếm tuổi trẻ tài cao là Đặng Hái Hoa và Tạ Ko Quần bằng cách tạo điều kiện cho họ gặp nhau giải quyết thù oán.
Tiếp đến là dùng Khoai Vinh để khống chế tay kiếm mạnh nhất trong thiên hạ bây giờ là Khoai Việt - Khoai Lang kiếm khách.
Rút cục tà có thể thắng chính ko?
Trả lời: Lên google mà search .
Chuyện bên lề:
Với một số diễn viên mới chúng tôi đã trực tiếp đến trường quay để phỏng vấn sau khi được tham gia cùng bộ truyện.
Anh Huy (Bác sĩ trong học viện Quân Y) trong vai Thần Y mỹ nữ.
Pv: Lần đầu tham gia diễn xuất, điều j làm anh cảm thấy khó khăn nhất?
Huy cô cô: có lẽ là động tác ném xi lanh.
Pv: Đóng chung với diễn viên nổi tiếng như Đặng Hái Hoa, cảm giác của anh thế nào?
Huy cô cô: Tôi nghĩ cậu ấy rất thân thiện và nhiệt tình. Suất ăn trưa và ăn tối của tôi đều được cậu ấy đánh chén nhiệt tình. Sau đó còn mua mì gói đền cho tôi. Nói chung tôi rất quý cậu ấy.
Pv: Cảm ơn anh. Tôi xin phép qua phỏng vấn Phong giáo chủ. Nãy anh ấy bận giải quyết nỗi buồn ở bờ tường nên chưa kịp pm.
Anh Phong trong vai Phong giáo chủ.
Pv: Chào anh. Chắc anh đã thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi..
Phong giáo chủ: (Cắt lời) Tất nhiên rồi. Tôi nhịn gần 2 tiếng đồng hồ.
Pv: Cảm xúc hiện giờ của anh.
Phong giáo chủ: Sợ bị công an văn hóa phạt.
PV: Diễn xong tập 6 anh muốn nói j với khán giả.
Phong giáo chủ: Tôi là Phong. 30 tuổi độc thân. Chưa có bạn gái. Thích rượu chè, thuốc lá thuốc lào. Ai muốn nhậu pm nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro