Kiếp hoa
Em ơi đời mình như một kiếp hoa
Trước khi bung nụ, phải dầm mình trong mưa
Cùng với nắng, gió, cầu vồng thay phiên nó
Đến rồi đi, khiến hoa hé nụ hồng.
Đời cũng thế, miệng lưỡi người hệt cơn mưa ấy
Sao không đắm mình, gột đi bụi dơ đó
Tìm những người Nắng- Gió đời em để chuyện trò
Mà em lại phẩn uất, vì tồn tại của mưa?
Em biết không, hoa nào cũng thơm huơng
Chẳng loại hoa nào mà không mang sắc màu
Cầu vồng kia, chờ đợi em ở đấy
Nhưng sao em nỡ rụng, khi mưa chỉ bắt đầu rơi.
Chưa thành búp em đã là tro bụi
Chưa ra hoa em đã tàn trong mưa đời
Em phai màu trong những vũng mưa ấy
Rồi thành một nụ hoa chết rụng tả tơi.
Em ơi đời mình cũng khác nào kiếp hoa
Đủ mưa đủ nắng mới vươn mình trong gió được
Nếu chớm ngã gục vậy liệu ai sẽ còn nhớ
Khi em thân hoa mà chưa một lần tỏa sắc hương.
P/s hi vọng cô bé ấy còn đọc được những dòng này. Em ấy nói là tạm biệt, tôi chỉ lo là tạm biệt...mãi mãi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro