
𑣲Cԋιʅԃԋσσԃ✶⋆.˚ | ᴛʜờɪ ᴛʜơ ấᴜ |
sʜɪᴘ: ɪᴄ [ɪᴛʀᴀᴘᴘᴇᴅ x ᴄʜᴀɴᴄᴇ]
ɪᴛʀᴀᴘᴘᴇᴅ - ʜắɴ.
ᴄʜᴀɴᴄᴇ - ᴀɴʜ.
⚠ ᴄʜɪʟᴅʜᴏᴏᴅ ғʀɪᴇɴᴅs ᴀᴜ ⚠
ʜᴇᴀᴅᴄᴀɴᴏɴ
⊹₊⟡⋆ᴇɴᴊᴏʏ ʀᴇᴀᴅɪɴɢ ⊹₊⟡⋆
~Truyện được viết bởi Cáo~
⋆˚࿔ . ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.
Anh vẫn nhớ cái lần đầu tiên mà anh và hắn gặp nhau.
Đó là một buổi chiều êm đềm tại mảnh đất gần rừng với gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm cỏ cây và đất ẩm.
Anh lúc đó là một cậu bé tám tuổi, một độ tuổi hồn nhiên và tò mò khám phá với thế giới. Dù sinh ra trong một gia đình giàu có với khối tài sản trăm triệu, nhưng cuộc đời anh chỉ xoay quanh đến cuộc cãi vã, xung đột từ chính cha mẹ của mình. Mỗi khi cuộc cãi vã nổ ra, anh cũng chỉ biết điều mà lặng lẽ nhốt mình trong phòng riêng, cố kìm chế nước mắt khi tiếng quát giận dữ của người bố vang lên cùng với tiếng đập phá đồ đạc điên cuồng của người mẹ. Anh cứ tưởng rằng chỉ cần mình không lắm chuyện thì sẽ không bị gì, nhưng không, mẹ anh lại hay nổi tính nóng bất thường mà thường sỉ nhục và đánh vào mặt anh. Anh dường như chỉ chịu đựng sự bất ổn của gia đình.
Ở trên trường, sự lầm lì của anh ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn bè, họ thường tách biệt, xì xào bàn tán anh mỗi khi anh đi ngang qua. Có thể là chấp nhận với số phận thảm hại của mình, nên anh ít quan tâm với những lời nói không mấy tốt đẹp ấy. Anh thường ra chỗ vắng người để ngồi chơi sau khi tan học, anh khác với những đứa trẻ khác, anh không muốn về nhà sớm để chứng kiến không khí ngột ngạt của chính cái gọi là "gia đình" tạo ra.
.
.
Tiếng gió rì rào như lời thì thầm từ rừng sâu, rời mạnh dần thành bản hợp xướng xào xạc qua tán cây dày, xe lẫn với tiếng rít nhẹ qua kẽ lá. Anh đến mảnh đất đó sau tan học, trên tay anh là một bịch bánh mì, đó là đồ dư từ buổi sinh nhật của bạn học ở trường. Anh ngồi dưới tán lá của cây cổ thụ cổ, mở bịch bánh ra và tự thưởng thức bữa ăn bình yên của mình. Vị béo ngậy ở đầu miệng khiến anh có cảm giác ngon miệng, anh vẫn đang nhâm nhi miếng bánh mì trên tay.
Đột nhiên, một bóng người đổ xuống, che khuất ánh nắng. Anh ngước đầu lên nhìn. Thứ đập vào mắt anh là đôi mắt xanh dương nhạt đang nhìn chằm chằm vào mình, tựa như hai mảnh băng mỏng lạnh lẽo và trong suốt. Mái tóc vàng nhạt của hắn được cột lên một cách gọn gàng, nếu anh không nhìn rõ khuôn mặt đó, thì có lẽ anh tưởng hắn là một cô bé lạc vào đây.
"Chào cậu"
Anh lí nhí nói, cảm giác không mấy tự nhiên khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình. Hắn gật đầu nhẹ, chủ động ngồi xuống trên nền cỏ đối diện với anh, đôi mắt xanh vô hồn ấy không rời đi. Anh nuốt nước bọt một cái, tưởng rằng hắn đói bụng, anh bẻ một miếng bánh mì ra rụt rè giơ trước mặt hắn.
"?"
Hắn ngớ người ra, nhìn miếng bánh mì anh đưa trước mặt. Tay anh vì giữ lâu mà bắt đầu run lên.
"Cái này là...?"
"Cậu ăn đi, tớ mời"
Hắn chần chừ, rồi chậm rãi đưa tay đỡ lấy miếng bánh. Thật kỳ lạ, nó không hề thô ráp mà lại mềm mượt đến khó tin. Ánh mắt hắn níu lại trên vẻ rụt rè pha lẫn chút nhân hậu của anh. Hắn im lặng, cúi đầu và cắn khẽ vào góc bánh, một sự tử tế của người lạ, hắn không nỡ từ chối thẳng.
Không khí giữa hai người trở nên nhẹ bỗng lên, anh nhìn hắn cắn nhẹ miếng bánh mì mà tiếp tục thưởng thức phần còn lại của mình. Anh bị đôi mắt xanh vô hồn của hắn làm mất vẻ tự nhiên như trước, nhưng bị thu hút bởi vẻ đẹp lạnh lùng của hắn. Hương thơm cỏ cây và đất ẩm giúp anh bình tĩnh lại.
Anh vội quay đầu ra chỗ khác, đôi mắt vàng ngọc liếc nhìn chú sóc con đang núp sau bụi cây. Đôi mắt đen vừa to tròn vừa dễ thương của nó khiến miệng anh bất giác cong lên một nụ cười nhẹ. Nhưng cái cảm giác lạnh buốt sống lưng khiến anh không cười nổi, liếc mắt đã thấy hắn đã ăn xong từ lúc nào không hay. Đôi mắt băng giá ấy găm thẳng vào anh, khiến không gian dường như đông cứng lại. Hắn mấp máy môi.
"Cảm ơn, bánh ngon lắm"
Lòng anh nhẹ nhõm hẳn, tảng đá đè nặng trên lưng lập tức được gỡ bỏ. Tiếng chim hót líu lo trên bầu trời xanh đã phá tan sự ngượng ngùng giữa hai bên. Anh đáp lại lời của hắn bằng cánh gật đầu, hắn im lặng, đưa tay ra muốn chạm vào người anh nhưng lại thu lại. Hắn im lặng đứng dậy và rời đi, để lại cho anh một không gian yên tĩnh. Ánh mắt vàng ngọc vẫn dõi theo hình bóng hắn cho đến khi hắn biến mất hoàn toàn. Cũng chính lúc ấy, bầu trời mới chậm rãi chuyển màu đậm.
.
.
Đã ba tuần kể từ khi lần đầu anh gặp hắn, anh vẫn đến mảnh đất gần khu rừng, vẫn ngồi đó đọc sách và ngắm trời. Cứ ngỡ rằng cuộc gặp gỡ với anh và hắn là tình cờ, chỉ như hai hình bóng đi ngang qua trong thế giới rộng lớn mà thôi. Nhưng thực tế thì, anh lại thường xuyên nhìn thấy hắn cứ đi quanh chỗ đó, mỗi khi hai đôi mắt chạm nhau, thì hắn luôn là người chủ động ngồi xuống bên cạnh anh và nói chuyện.
Sau cái việc anh cho hắn miếng bánh mì, thì hắn thường xuyên nói chuyện với anh hơn. Anh quên cái dáng vẻ lạnh lùng của hắn, mà thay vào đó lại nhớ đến cuộc nói chuyện, thì hắn luôn tỏ ra một chút vui tươi và nói nhiều hơn anh. Thấy có vẻ cả hai thân thiết, anh dần không còn khép kín, xem hắn như một người bạn tri kỷ. Cả hai vẫn thường trèo lên cây ở rừng và đùa nghịch với nhau. Tình bạn của con nít đơn giản như vậy.
Nhiều lúc, anh không ngờ rằng mình lại có một người bạn. Mỗi lần nói chuyện với hắn, thì anh luôn trống rỗng trong lòng mà hỏi.
"Vậy chúng ta đã là bạn bè rồi sao?"
"Ừ"
Hắn luôn trả lời như vậy, ngón tay hắn liền khẽ chọt vào má của anh như đang an ủi anh.
"Chancey, đừng lo lắng nhé. Dù như thế nào nữa, thì mình luôn xem cậu là người bạn tâm giao nhất"
Hắn nở một nụ cười, đôi mắt xanh vô hồn có chút tia sáng hiếm hoi nhìn anh. Một sự im lặng kéo dài khoảng ba phút, anh cười theo hắn, có một cách vừa ngượng ngùng vừa đáng yêu.
"Được, tớ tin cậu. Hứa với tớ đừng rời xa nhau nhé"
"Được"
Tình bạn của hai người càng phát triển theo hướng tích cực, và rồi mảnh đất hoang vu ấy giờ lấp đầy những ký ức đẹp giữa hai bên. Tay của hắn rất khéo, đặc biệt giỏi làm mấy đồ thủ công. Hắn thường gắp những con hạc giấy cho anh, hắn bảo rằng con hạc ấy tượng trưng cho một tình bạn bền chặt và sự tin tưởng lẫn nhau. Mỗi lần vậy, anh đều cười nhẹ, cẩn thận nhận lấy con hạc giấy nhỏ và cất như báu vật. Anh thích những món đồ thủ công từ tay hắn làm, chúng đều tỉ mỉ và xinh xắn, hắn cũng dạy cho anh cách gắp con hạc giấy, tuy anh gấp không được đẹp, nhưng hắn luôn trân trọng con hạc giấy nhăn nheo đó.
"Chúng ta mãi là bạn nhé?"
"Ừ, chúng ta mãi là bạn"
.
.
"Itrapped, cậu đâu rồi?"
"..."
"Itrapped!"
"..."
"...Đồ giả dối, cậu không giữ lời hứa"
Hắn chọn cách im lặng và biến mất. Khoảnh khắc tưởng chừng sẽ mãi mãi lại hóa thành một cơn gió lạnh lướt qua người anh, ngày đó nắng đẹp lắm, anh đợi hắn rất lâu, rất lâu. Nhưng đáp lại với anh chỉ là sự thiếu vắng của hắn, anh cứ tự nhủ rằng hôm nay hắn mệt, hoặc bận gì đó, nhưng đã mấy tháng rồi mà?
.
Không hiểu vì sao, kí ức về hình bóng của hắn bị cuốn đi, để lại một khoảng trống vô tận, anh quên cậu bé với đôi mắt xanh lạnh lùng đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro