Chương 9. Trò chơi văn phòng
Đây là chiến trường của các người, chẳng qua chỉ là trò chơi của riêng tôi.
Có lẽ Kỷ Nhược Bạch trời sinh đã sở hữu loại năng lực khiến người ta không cách nào bác bỏ, vào ngày thứ ba, Trần Tuấn Minh bận rộn ngập đầu tranh thủ thời gian buổi trưa gặp bọn họ một lần.
Hệt như Quý Ngọc Lan nhìn thấy Viên Bảo Đình khi ấy, sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, Trần Tuấn Minh chậm rãi ngẩng đầu dừng tầm nhìn trên người Viên Bảo Đình, đôi mắt mờ mịt không rõ.
Không giống Kỷ Nhược Bạch, sự lạnh lùng của Trần Tuấn Minh thuộc loại tinh khiết mát mẻ, người đàn ông ở tuổi ba mươi, đang là lúc khí thế hừng hực, lại chẳng nhìn thấy trên người anh ta một chút cao ngạo nào, tựa như thông xanh giữa núi sâu, trơ trọi mà độc lập.
"Nhược Bạch, đã bao lâu không gặp rồi?" Lại qua một lúc, Trần Tuấn Minh mới dời tầm mắt sang nơi khác, anh ta vừa trở về từ bộ phận R&D[1], bây giờ khắp khoang mũi đều tràn ngập mùi hương liệu nguyên gốc, xoa nhẹ mi tâm, anh cười khổ, "Kể từ lần đó nhỉ."
[1]Nguyên gốc là 研发部门: R&D là từ viết tắt của Research và Development - nghiên cứu và phát triển, một trong những chìa khóa thành công của nhiều công ty, tập đoàn lớn trên thế giới.
"Cậu vẫn cứ sống vô dụng như vậy." Kỷ Nhược Bạch liếc anh ta một cái, thẳng thừng huỵch toẹt.
"Đây là. . ." Trần Tuấn Minh nhìn Viên Bảo Đình, ngập ngừng dò hỏi.
"Cậu có biết không, vẻ mặt của cậu bây giờ quả thật giống hệt Quý Ngọc Lan, chỉ là cậu biểu hiện rõ hơn mà thôi." Kỷ Nhược Bạch đặt cà phê xuống, bàn tay giao nhau nắm hờ, tư thế biếng nhác, dường như giây phút gặp mặt này đây chẳng phải vì mục tiêu bản thân muốn đạt được, mà là vì một người bạn cũ, "Cô ấy là trợ lý thư ký mới của tớ."
Viên Bảo Đình mỉm cười, gật đầu với Trần Tuấn Minh.
Ánh mắt của Trần Tuấn Minh chợt thay đổi.
"Quý Ngọc Lan muốn bán đứt Zero." Một câu của Kỷ Nhược Bạch thành công kéo toàn bộ lực chú ý của anh ta trở về, đôi đồng tử của Trần Tuấn Minh hơi co rút, rất nhanh đã cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng bàn tay đang siết chặt thành ghế kia đã phơi bày cảm xúc thật sự của anh ta.
Âm thanh anh ta bỗng câm lặng: "Cô ấy nói ư?"
Kỷ Nhược Bạch liếc anh ta: "Ừ, chính miệng nói đấy." Kỷ Nhược Bạch nhìn về phía sau anh ta, cách một bức tường dày kiên cố, đó là nơi Trần Tuấn Minh ở lại quanh năm suốt tháng, cũng là cốt lõi của toàn bộ Zero - bộ phận nghiên cứu và phát triển nước hoa, "Hơn nữa cô ấy còn nói, về sau, những bằng sáng chế mới mà Zero nghiên cứu đều sẽ xem như không nhìn thấy, xem ra, giá trị của cậu trong mắt vợ cậu chẳng đáng được nhắc đến."
Trần Tuấn Minh không nói chuyện, chỉ là ánh mắt đã trôi về xa xăm.
"Tuấn Minh, cậu cùng khóa với tớ, lại đi đến nơi này, vào một bộ phận R&D." Giọng điệu của Kỷ Nhược Bạch cũng không còn gắt gỏng như vừa nãy, dường như chỉ đang than oán, "Trong mắt cậu, điều gì là quan trọng nhất ở một công ty?"
Trần Tuấn Minh lắng nghe, cau nhẹ mày tựa như đang suy nghĩ.
"Là sự quản lý." Trần Tuấn Minh trả lời.
Kỷ Nhược Bạch lại nói: "Sai, là vốn." Anh lắc lắc ngón tay hướng về phía bộ phận R&D của Trần Tuấn Minh, "Nơi đó là tất cả tâm huyết của cậu, nhưng chỉ cần một câu nói của Quý Ngọc Lan đã có thể khiến cậu, thậm chí là toàn bộ trí huệ của cả nhóm hoàn toàn nguội lạnh, một công ty, điều quan trọng nhất chính là tất cả vốn liếng có thể giúp cậu đặt chân vững vàng, những thứ khác, dù là gì đi nữa cũng không thể sánh bằng."
"Cậu muốn tớ lợi dụng cổ phần chống đối Quý gia?" Trần Tuấn Minh không ngốc, chỉ một lúc đã hiểu được Kỷ Nhược Bạch muốn nói đến điều gì, "Nhược Bạch, cậu biết mà, Zero có tám mươi phần trăm là người Quý gia, đủ để quyết định Zero mãi mãi chỉ có thể là sản nghiệp gia tộc, không giống với Trịnh thị của các cậu, Zero có sự cân bằng mà Zero phải duy trì, mà tớ, cũng chẳng muốn làm dậy lên đại chiến cổ đông."
Giọng điệu Trần Tuấn Minh hơi lạnh, gần như đã thể hiện rõ anh ta không nguyện ý làm những trò tranh đấu vô vị với Quý gia.
"Tớ có thể giữ nó." Bỗng nhiên Kỷ Nhược Bạch đáp.
Anh vốn không hề vì sự cự tuyệt của Trần Tuấn Minh mà ngập ngừng lưỡng lự, ngược lại, ánh mắt anh trầm mặc kiên định, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Gì cơ?"
"Lấy 'First love' làm điều kiện trao đổi, tớ có được những gì tớ muốn, sau khi xong chuyện, tớ sẽ thay cậu giữ lại những gì cậu cần." Lời nói Kỷ Nhược Bạch không nhanh không chậm, nhưng tại sao mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng mạnh mẽ đến thế, "Kết thúc giao dịch, bằng sáng chế độc quyền vẫn chưa công khai mà cậu đang nghiên cứu phát triển kia, phải triệt để thuộc về Trịnh thị, còn 'First love' sẽ lại là của cậu, cậu chỉ cần. . . lợi dụng tất cả quyền lực mà cậu có, phủ quyết mọi đề nghị của Quý Ngọc Lan trên đại hội cổ đông." Anh lại nói, "Chỉ cần vượt qua ba ngày, sau ba ngày, tớ sẽ để cậu thắng."
Sau cùng, Trần Tuấn Minh chỉ nói rằng sẽ cố sức thử một lần, ngay khi Viên Bảo Đình muốn cất giọng, đã bị Kỷ Nhược Bạch ngăn lại, lôi ra ngoài.
"Cậu ấy sẽ đáp ứng." Kỷ Nhược Bạch nắm tay Viên Bảo Đình, đi về phía đỗ xe.
Viên Bảo Đình cũng không chú ý đến, chỉ vội hỏi: "Tại sao chứ? Rõ ràng là anh ta. . ."
"Yêu Quý Ngọc Lan?" Kỷ Nhược Bạch tiếp lời cô, Viên Bảo Đình không nói thêm gì nữa, bởi vì chẳng có ai lại không nhìn ra, ánh mắt và vẻ mặt của hai người bọn họ khi ngửi được hương nước hoa trên người cô, gần như là giống nhau như đúc.
Đè nén, lại quyến luyến đến thế.
Ánh mắt như vậy, ngay cả người chưa từng trải qua chuyện tình yêu như Viên Bảo Đình đây cũng có thể nhìn ra.
"Vậy nên tôi mới nói, cậu ấy nhất định sẽ đáp ứng." Kỷ Nhược Bạch bước đến bên cạnh xe, cũng không vội ngồi vào, mở cửa ra, ý bảo Viên Bảo Đình lên xe trước, còn bản thân thì lại nghiêng đầu nhìn về tòa tổng bộ Zero ở phía không xa, đáy mắt lập lòe tia sáng, "'First love' đối với bọn họ, chính là sự bó buộc tốt nhất, cũng là duyên cớ tốt nhất."
"Bởi vì nó là kết tinh đồng lòng của hai người họ sao?"
Kỷ Nhược Bạch không lập tức trả lời cô, tự ngồi vào xe trước, tiếp sau mới ung dung hỏi: "Em có biết tại sao bọn họ lại đồng sàng dị mộng hay không?"
Viên Bảo Đình trầm mặc, vấn đề này cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần: "Là vì thân phận?"
Một người, là thiên kim trời sinh trị giá ngàn vạn, người còn lại mặc dù tốt nghiệp trường danh tiếng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thiếu niên thiên tài gia cảnh tầm thường, nếu như nói bọn họ của hiện tại cũng đã từng yêu thương nhau say đắm, thì ngăn cách bọn họ, chỉ có thể là thứ vừa trần tục lại vừa khiến con người ta bất lực nhất - thân phận.
Kỷ Nhược Bạch nắm lấy bàn tay cô: "Đây là một trong những nguyên do." Anh xoay đầu, nhìn Viên Bảo Đình, loại hương thơm đặc biệt mê người trên cơ thể cô vẫn chưa phai, nhưng mùi Agave đã dần dần nhạt đi ít nhiều, "Nguyên nhân chủ yếu, là 'First love'."
"Gì cơ?" Đáy lòng Viên Bảo Đình chợt run rẩy, rõ ràng đó là thứ quan trọng biết bao đối với hai người bọn họ, đến cuối cùng lại trở thành nguyên do chí mạng.
"Khi đó, người thu mua 'First love', là tôi." Kỷ Nhược Bạch cất lời chấn động, choáng váng đến mức Viên Bảo Đình không cách nào phản ứng lại được.
Hay lắm, hóa ra tên đầu sỏ khiến vợ chồng nhà người ta ra nông nỗi như hôm nay đang ở ngay trước mắt.
Nhưng Kỷ Nhược Bạch lại chẳng cảm thấy áy náy một chút nào cả, xe chạy chầm chậm về trước, anh nhắm mắt, đơn giản như thể đang kể lại câu chuyện của người khác: "Năm ấy, Trần Tuấn Minh với thân phận rể hiền tiến vào bộ phận cấp cao của Zero, đối với xuất thân của mình vẫn một mực âm thầm canh cánh trong lòng, cậu ấy là con của gia đình nhà nông, bẩm sinh đã tồn tại sẵn mặc cảm tự ti về giai cấp, nhưng cậu ấy có thể khống chế nó rất tốt, ngoại trừ trước mặt Quý Ngọc Lan."
"Cho nên sau đó cậu ấy bận đến mức không cách nào dứt ra được, mà Quý Ngọc Lan đang học tập điều chế nước hoa năm đó cũng không hiểu được những giằng co mâu thuẫn trong lòng cậu ấy, đã vào bộ phận R&D để thực tập, khi ấy có chồng kề cạnh, sự nghiệp mà bản thân yêu thích cuồng nhiệt lại dư dả không gian phát triển, có lẽ đó là khoảng thời gian khí thế hừng hực nhất của Quý Ngọc Lan, tận đến khi Trần Tuấn Minh từ chối công việc của ban điều hành cấp cao, tự mình giáng chức vào bộ phận R&D, Quý Ngọc Lan mới nhận ra, hai người không cùng thế giới ở bên nhau, thì ra lại là việc khó khăn đến như vậy."
Viên Bảo Đình lắng nghe, mơ hồ đoán được nguồn gốc của 'First love', tâm trí không nhịn được chấn động.
"Khi ấy Trịnh thị vừa mở rộng thị trường tiêu thụ cấp cao, chúng tôi huy động rất nhiều nguồn vốn, quần áo cao cấp, túi da, nước hoa, thậm chí còn thâu tóm rất nhiều công ty, mà Zero vào năm đó, bởi vì doanh nghiệp gia tộc sa sút, nguồn nhân tài nhanh chóng thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên đã trở thành một trong những mục tiêu của Trịnh thị, những doanh nghiệp gia tộc như thế, rất dễ dàng nuốt chửng, nhưng phải chậm rãi mà kéo tơ lột kén, loại công việc này chẳng ai thích hợp cả, vậy nên tôi mới ra tay."
"Thế là, sau này bọn họ điều xuất 'First love', trở thành đối tượng để bóc tơ lột kén, bị các người thu mua." Giọng Viên Bảo Đình chợt yếu ớt hẳn đi.
"Ừ." Kỷ Nhược Bạch không phủ nhận, "Chính vào thời điểm đó, hôn nhân của bọn họ xuất hiện lỗ hổng."
Nam nữ trẻ tuổi, một người vì quan niệm thế tục mà suy nghĩ nông cạn, một người vì sự thay đổi thái độ của chồng mà cô độc chán nản, cũng giống như căn bệnh ung thư, từ một khối u lành tính chậm rãi phát triển thành khối u ác tính, rất khó loại bỏ.
Quý Ngọc Lan của khi ấy vẫn đơn thuần như mối tình đầu, một mực âm thầm chịu đựng, âm thầm muốn bảo vệ cuộc hôn nhân đã xuất hiện vết nứt này, lại vô tình thấy được vết son đỏ trên áo sơmi trắng của Trần Tuấn Minh, mà hoàn toàn sụp đổ.
Thật ra đó chẳng qua chỉ là một vết mờ nho nhỏ của một chuyên viên bộ phận R&D không cẩn thận va chạm để lại mà thôi, nhưng vô hình chung lại trở thành hố đen vô hạn không ngừng khuyếch rộng trong mắt Quý Ngọc Lan, cuối cùng chậm rãi lên men thành tuyệt vọng.
Cô không hề kể với bất kì ai, thậm chí cả Trần Tuấn Minh cũng không, cô hòa thêm Agave đã qua điều phối vào nước hoa mà bọn họ cùng nhau nghiên cứu, đó chính là trợ lực giúp Trần Tuấn Minh một bước thành danh, nhưng lại là toàn bộ nỗi niềm tuyệt vọng của một cô gái đối với tình yêu của mình.
Mãnh liệt, nhưng rất khó duy trì, chỉ tiếc rằng, Trần Tuấn Minh lại không hiểu được hàm ý sâu xa trong chuyện ấy.
Trần Tuấn Minh vẫn luôn mừng thầm, khi anh tiến thêm một bước, thì đã có thể đến gần cô hơn một chút, anh muốn đứng bên cạnh cô bằng sự thành công chân chính chứ không chỉ là một danh phận chẳng mấy nổi trội, nhưng không nghĩ đến, anh lại cho rằng bởi vì bản thân thăng tiến, đã vô tình ép buộc người con gái duy nhất mà mình yêu đến bước đường cùng không thể thối lui.
Sự việc đã không cách nào cứu vãn, anh nghĩ bản thân đã quá chú trọng công việc, nên cô không còn yêu mình nữa, mà cô cũng tự cho rằng như thế.
Không cách nào làm rõ mọi chuyện cho được, vì vậy mới hình thành cục diện như ngày hôm nay.
"Bọn họ như vậy, thật đáng thương. . ."
Viên Bảo Đình thở dài.
Cô ấy đã mong đợi một tình yêu tốt đẹp biết bao.
Bỗng nhiên, Kỷ Nhược Bạch chợt nắm lấy cằm cô, buộc cô ngẩng mặt lên nhìn mình, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chuyên chú, không bỏ sót bất kì một tia cảm xúc nào.
Xác định trong mắt cô chỉ có phiền muộn mà không phải bi thương, anh mới nói: "Chẳng có gì đáng để đau lòng cả." Anh hơi dùng sức, "Đây là thương trường, quá nhiều sự đồng tình sẽ chỉ khiến em vấp ngã. Là một thương nhân, em nên hiểu rằng, càng là vật quan trọng với đối phương, thì càng có khả năng trở thành vũ khí của chúng ta, đó là chấp niệm của họ, nhưng lại là cơ hội của mình."
"Thương trường như chiến trường, vậy mới nói, phụ nữ vốn không hợp với nơi này." Anh mím môi, "Phụ nữ quá dễ xúc động, chính sự không quả quyết đó sẽ khiến em thua cực kì thảm hại."
"Đối với anh, đây là chiến trường ư?" Viên Bảo Đình chợt hỏi.
Kỷ Nhược Bạch dùng ngón cái khẽ vuốt ve da thịt mềm mại nơi gò má của cô một lúc, mới chịu buông tay, thản nhiên đáp lời: "Đây là trò chơi của tôi."
Đúng vậy, thương trường đối với các người mà nói, là tàn khốc, là máu tanh, là chẳng màng nhân tính, nơi này tựa như chiến trường của quỷ Tu La, mỗi một bước đều phải nghĩ sâu tính kĩ, mỗi một bước đều phải cẩn thận chú tâm.
Nhưng còn anh, mặc cho các người đấu tranh trong gió tanh mưa máu, thì anh vẫn yên nhiên đứng ở nơi cao nhất, ung dung cúi đầu.
Đây là chiến trường của các người, chẳng qua chỉ là trò chơi của riêng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro