Chương 10. Thiếu niên năm ấy
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vùi mặt cô vào lồng ngực vững chắc của mình, "Thật xin lỗi, anh đã quá vội vàng, để em chịu uất ức."
Cũng như Kỷ Nhược Bạch đã nói, trong ba ngày, Viên Bảo Đình tận mắt chứng kiến một cuộc chiến thầm lặng nhưng lại vô cùng khát máu.
Zero liên tục giảm sàn trong ba ngày, nguyên nhân bởi vì phương tiện truyền thông đột nhiên tung tin có khách hàng bị ngộ độc, dị ứng sau khi sử dụng nước hoa của Zero. Trong ba ngày này, Zero đèn đuốc sáng trưng, mọi nhân viên đều tất bật thâu đêm, những người họ Quý luôn trấn giữ ở Zero kia cũng không buồn làm việc nữa, thấy vậy trong lòng chỉ nhao nhao muốn nhanh chóng rời đi.
Lại thêm vào phản ứng tiêu cực của Quý Ngọc Lan, mỗi người đều cho rằng Zero sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, vào lúc này chỉ còn lại duy nhất một người, trầm tĩnh ứng đối trong màn cãi vả kịch liệt trên đại hội cổ đông, cũng im lặng không lên tiếng giữa hằng hà vô số những ngờ vực tranh luận.
Đó chính là Trần Tuấn Minh.
Quý Ngọc Lan ngồi ở vị trí cổ đông thứ hai, ghế chủ vị bên cạnh, chính là chồng của cô, người đang dùng đôi mắt lạnh quan sát các vị lão thành Quý gia đang đấu khẩu đến đỏ mặt tía tai kia.
Nhiều ngày không gặp, dường như anh đã ốm đi, gương mặt thon gầy mệt mỏi, nhưng vẫn rất điển trai, lại nhiều thêm vài phần rắn rỏi kiên cường.
Quý Ngọc Lan lẳng lặng dời tầm mắt.
"Nên đưa ra quyết định rồi." Cô nói rất khẽ, trên hội trường ồn ào huyên náo, duy chỉ một mình anh nghe thấy.
Lúc này Trần Tuấn Minh mới xoay đầu, ngắm nhìn sườn mặt nghiêng tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ của cô: "Ở trong lòng anh, có quá nhiều thứ không cách nào đong đếm bằng tiền tài."
Quý Ngọc Lan hơi sững sờ, đã thấy Trần Tuấn Minh đứng lên, dùng chất giọng hồn hậu mạnh mẽ kia, khiến toàn bộ hội trường lập tức thinh lặng.
"Zero sẽ không bán." Trần Tuấn Minh vô cùng thong thả lướt nhìn chung quanh một vòng, nhìn đến mức một số người cảm thấy chột dạ không thôi, "Ở trong mắt các vị, có lẽ Zero là một nơi mà dù cho các vị có gãy tay mất chân đi nữa cũng không lo cơm áo, là kho vàng hố bạc, nhưng đối với tôi mà nói, tôi đã dốc ngược biết bao tâm huyết vào đây, thậm chí vì thế mà lạnh nhạt xa cách với vợ, tôi đã vì nơi này, trả giá quá nhiều. Tôi xem nơi này như những bậc thang bước đến thành công, hẳn cũng là bậc thang của tất cả mọi người ở đây, nếu như ngay cả bậc thang cũng bán đi, vậy thì còn bàn đến thành công làm gì nữa?"
Anh nói chuyện không nhanh không chậm, mạnh yếu vừa phải, khiến gương mặt của một vài vị cấp dưới trẻ tuổi lộ vẻ xúc động.
Vào lúc Quý Ngọc Lan nghe anh nói đến "vợ" thì rốt cuộc đôi đồng tử kia cũng hơi lay động, cô nhìn anh, tựa như đã thật lâu thật lâu rồi chưa ngắm nhìn anh, bắt đầu từ khi nào, anh đã cởi bỏ sự non nớt ngượng ngập của thời niên thiếu, biến thành dáng vẻ đơn độc chống chọi với đại cục như ngày hôm nay.
"Nhưng bây giờ Zero đã rơi đến sát sàn. . . Muốn trở mình, có thể sẽ cần đến vài năm. . ." Một vị quản lý bộ phận R&D lưỡng lự dò hỏi, sau đó nhìn quanh bốn phía, "Hơn nữa nghe bảo trong nội bộ chúng ta đã có người bắt đầu bán tháo cổ phần trong tay, việc này đối với tình hình hiện nay của chúng ta vô cùng bất lợi. . ."
"Mọi người tin tưởng tôi chứ?" Trần Tuấn Minh không hề đáp lại, chỉ nói vỏn vẹn một câu như thế.
Ánh mắt sắc bén, lướt nhìn đám người đã cực kì chột dạ kia, Trần Tuấn Minh nói một cách âm vang hữu lực: "Tôi hi vọng mọi người có thể tin tưởng tôi, trận chiến này sẽ rất khó đánh, nhưng không đến mức không thể trở mình, tôi hi vọng mọi người có thể đóng góp một phần sức lực, đợi tôi dẫn dắt mọi người Đông Sơn tái khởi. Còn những người đã buông tay từ bỏ Zero kia, tại đây tôi dùng thân phận cổ đông lớn nhất nói với các vị rằng, Zero sẽ không bao giờ hoan nghênh các vị, chúng tôi đây đã bị các vị vứt bỏ, cho nên từ đây về sau, Zero và các vị không còn bất kì quan hệ nào nữa."
Một số người nhà họ Quý mang vẻ mặt không tốt cho lắm, lại mím môi lúng túng, giữa sự kiêu ngạo bức người của anh, đã không còn gì có thể biện bạch.
"Ngọc Lan."
Quý Ngọc Lan chợt giật mình hoảng hốt, lần đầu tiên nghe thấy giọng anh trầm thấp gọi tên mình như vậy.
Đã cách biệt lâu đến thế, chất chứa ẩn tình sâu đậm, nhưng giờ phút này đây, cũng không còn cảm giác đè nén ám ách như năm đó nữa.
Tay của Quý Ngọc Lan bị một bàn tay to nắm lấy, trong phút chốc đã khiến hai mắt Quý Ngọc Lan ẩm ướt, cô ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, cũng không thể nguỵ trang bản thân thành dáng vẻ thờ ơ đạm mạc như lúc trước nữa, chỉ còn lại hình bóng người đàn ông mơ hồ không rõ, vẫn khiến người ta dễ dàng rung động, không cách nào yên định như năm ấy.
Cổ họng Trần Tuấn Minh khô khốc, anh siết chặt lấy bàn tay cô, trong mắt dường như loé lên tia sáng rực rỡ, dù cho có điều gì xảy ra thì vào giờ khắc này, đã không cần phải kiềm nén nữa, còn những vết nứt vỡ vụn dưới đáy mắt cô, anh sẽ từ từ dùng cả trái tim chân thành của mình bù đắp hết thảy: "Ngọc Lan, tha thứ cho anh, từ trước đến nay anh vẫn không hối hận, mặc dù anh đặt hết tâm tư vào công ty mà không quan tâm đến em, nhưng đó là vì để anh của giây phút này, có thể dũng cảm ở trước mặt tất cả mọi người tại đây, nắm thật chặt tay của em."
"Em không thể biết được anh đã sợ hãi thế nào đâu." Trần Tuấn Minh cười khổ, "Anh là một kẻ hèn nhát, anh sợ người khác nói chúng ta không xứng, hơn nữa anh vẫn luôn cảm thấy bản thân quả thật không tốt chút nào, còn em. . . lại tốt đẹp như thế. Vậy nên từ trước cho tới nay, anh ngựa không dừng vó, vung roi tiến Bắc. . . Chẳng qua chỉ là vì để gần em thêm chút mà thôi."
Quý Ngọc Lan chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, áp lực trong lòng quá lớn, cô bèn nghiêng đầu, nước mắt cứ như thế tí tách rơi xuống.
"Rốt cuộc anh cũng hiểu hàm ý trong 'First love', nhưng lại muộn mất rồi, cô gái của anh, sao em ngốc thế. . . Trần Tuấn Minh trong trái tim em kia làm sao có thể biến mất được cơ chứ?" Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vùi mặt cô vào lồng ngực vững chắc của mình, "Thật xin lỗi, anh đã quá vội vàng, để em chịu uất ức."
Xin lỗi, anh đã vô tâm đến thế, không hiểu được những nỗi hoang mang và sợ hãi của em;
Xin lỗi, là anh đã đem vật chung của chúng ta trao tay người khác;
Xin lỗi, đến tận bây giờ mới nói với em, ngoại trừ nhát gan ra, hẳn là anh cũng không có khuyết điểm gì khác, còn ưu điểm duy nhất chính là, anh vẫn là thiếu niên năm ấy, chân thành sâu sắc yêu em.
Lồng ngực cứ thế im hơi lặng tiếng mà ướt nhẹp một mảnh, đáy mắt Trần Tuấn Minh dường như cũng hơi ươn ướt, nhưng rất nhanh anh đã nhịn xuống: "'First love' anh sẽ mang trở về, Ngọc Lan, hãy tin anh."
Quý Ngọc Lan ngẩng đầu từ trong lòng anh, gương mặt trang điểm đã lấm lem bê bết, duy chỉ có đôi mắt phảng phất như vừa được gột rửa, sáng trong sạch sẽ, đẩy lùi những tầng sương khói mờ mịt che phủ trái tim cô bấy lâu nay, dường như cô đã trải qua mấy đời, cảm thấy bản thân thực sự bỏ lỡ rất nhiều thứ, còn suýt chút nữa khiến mình làm ra chuyện không cách nào bù đắp nổi.
Bọn họ đều quá ngốc, rành rành chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ mở miệng là có thể giải quyết, hết lần này đến lần khác lại kéo dài lâu như vậy.
"Vâng." Cô hít sâu một hơi, "Em không cần gì cả, anh giúp em, mang 'First love' về đi."
Kỷ Nhược Bạch cầm hợp đồng trong tay, mở ra liếc sơ một cái, mới chậm rãi khép lại.
Viên Bảo Đình ngồi cạnh anh, nhận lấy tập tài liệu anh đưa qua, mở ra xem, là hợp đồng bằng sáng chế nước hoa, còn bổ sung thêm một điều khoản, về sau, bất kì một bằng sáng chế nước hoa nào mà Zero nghiên cứu phát triển, trong vòng năm năm, đều phải thuộc về Trịnh thị.
Đây là hợp đồng hợp tác dài hạn, giá trị ước tính hơn hàng trăm triệu.
"Cậu vẫn biết tính toán đấy nhỉ." Kỷ Nhược Bạch nâng mày, nhìn Trần Tuấn Minh, "Hồ sơ chuyển nhượng quyền sáng chế 'First love' sẽ được giao cho thư ký của cậu vào chiều hôm nay."
"Cảm ơn." Trần Tuấn Minh nhấp một ngụm trà, cười nói, "Hợp đồng dài hạn này xem như là sự báo đáp nho nhỏ với cậu." Anh ngẩng đầu, nhìn nhìn vẻ mặt chẳng biểu hiện gì cho cam của Kỷ Nhược Bạch, "Vụ scandal đó, là cậu tung ra ư? Tớ làm sao quên được, năm xưa khi còn ở trường, cậu chính là nhà vô địch nhảy lớp duy nhất của hệ Tài chính cơ chứ."
Viên Bảo Đình nghe thấy, cũng dời tầm mắt lên người Kỷ Nhược Bạch, tư thế ngồi của anh ung dung, lại tiến lùi đúng mực, nắm chắc thành công.
Trong ba ngày này, cô tận mắt nhìn thấy anh chơi đùa thị trường chứng khoán của thành phố H mà chẳng tốn mảy may chút sức lực nào, tựa như một trò chơi nho nhỏ trong lòng bàn tay.
"Cứ cho là một món quà của bạn cũ đi." Kỷ Nhược Bạch nheo nheo mắt, cũng không giải thích gì thêm, "Tuy rằng hiện nay danh tiếng của Zero khá bất lợi, nhưng đã có Trịnh thị là hậu thuẫn tài chính, dư luận rất nhanh sẽ chìm xuống, những kẻ bòn mót đáng khinh của Quý gia bởi vì chuyện này mà nên cút cũng cút cả rồi, kể từ hôm nay, Zero chính là của cậu, hoàn toàn thuộc về cậu."
Hiềm khích với vợ nay đã tiêu tan, số cổ phần của Quý Ngọc Lan cũng chẳng là mối đe dọa đối với anh, thậm chí còn là là sự trợ giúp rất lớn, thế lực của Quý gia cũng giảm bớt đáng kể, từ đây về sau, núi sông vạn dặm, mặc quân rong ruổi, không cần e dè thêm nữa.
Thế nhưng Trần Tuấn Minh lại cười, người đàn ông với vẻ mặt mơ hồ kia, lần đầu tiên, đã không còn khăng khăng chấp nhất những điều đó nữa: "Cậu nói đúng, nhưng về sau Zero sẽ do các nhà quản lý chức nghiệp của tớ lo liệu, tớ đã quyết định rồi, xuất ngoại với Ngọc Lan."
Viên Bảo Đình tò mò: "Ngài[1] không sợ người nhà họ Quý sẽ lại trở mặt ư?"
[1]您 - cách xưng hô tôn trọng đối với khách hàng, người lớn, bề trên, người có quyền thế địa vị.
"Sẽ không." Kỷ Nhược Bạch đầu cũng không thèm ngẩng, nhắm hai mắt lười biếng đáp, "Lần tổng vệ sinh này, cũng xem như sạch sẽ rồi, về sau những cán bộ cấp cao đóng đô ở Zero đều là tâm phúc của cậu ấy, hơn nữa còn có bản hợp đồng dài hạn với Trịnh thị," Kỷ Nhược Bạch chỉ chỉ tập hồ sơ trên tay Viên Bảo Đình, "Sau này, Trịnh thị sẽ là núi dựa vững chắc nhất của Trần Tuấn Minh, đây mới chính là món quà mà tôi nhắc đến."
Viên Bảo Đình mới chợt ngẫm nghĩ, Kỷ Nhược Bạch đã từng bảo, điều quan trọng nhất của một công ty, chính là vốn liếng.
Mà giờ đây, Kỷ Nhược Bạch chỉ dùng đôi ba câu, đã hào phóng vung tay tặng điều này đi.
Có Trịnh thị chống lưng, vị trí của Trần Tuấn Minh chỉ có thể càng ngồi càng vững, lửa đồng thiêu không rụi, gió xuân thổi lại bùng, nhưng Kỷ Nhược Bạch có gió xuân ư? Trịnh thị vừa vặn chính là ngọn núi lớn này, đã cho Trần Tuấn Minh một nguồn vốn không cách nào rung chuyển ở công ty.
Người đàn ông này. . . Viên Bảo Đình khép hợp đồng lại, có chút không biết làm sao ngắm nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của anh.
Cô dồn sức chạy theo cực khổ đến vậy, còn anh? Kiên cường, thông tuệ, thủ đoạn, thậm chí anh còn chưa xuất chiêu, cô đã thấu hiểu cảm giác choáng ngợp chẳng kịp trở tay.
Rõ ràng là không cam tâm, nhưng thứ cảm xúc mênh mông dâng trào tận sâu đáy lòng như thể sắp tràn ra ngoài kia là thế nào đây?
Trần Tuấn Minh lẳng lặng thu hết vẻ mặt thần sắc của bọn họ vào mắt, không khỏi âm thầm cười một cái.
"Tớ và Ngọc Lan đã lãng phí quá nhiều thời gian, chúng tớ dự định sau khi chuyện này kết thúc sẽ đến Pháp, đó là nơi chúng tớ đã cùng nhau nghĩ ra 'First love', nguyên liệu sản xuất 'First love' rất phong phú." Trần Tuấn Minh cười cười nhìn hai người, "Nhược Bạch, ngày trước chúng ta cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng có thể cân đong bằng tiền tài giá cả, thật ra không phải như vậy, bây giờ tớ mới phát hiện, có những thứ, ngay lúc cậu nghĩ rằng nhất định là của cậu, nó lại hoàn toàn có khả năng rời bỏ cậu mà đi, nếu không muốn đánh mất, thì phải xem nó như một báu vật duy nhất và vô giá."
"Nếu như không muốn đánh mất, chỉ cần đạt được nhiều hơn bất kì kẻ nào khác là được." Kỷ Nhược Bạch và Trần Tuấn Minh quen biết nhiều năm, tất nhiên sẽ hiểu trong lời nói kia hàm chứa ngụ ý gì, anh cũng không vạch trần, nhàn nhàn đáp lại.
"Cậu đấy." Trần Tuấn Minh bật cười, "Cứ tiếp tục mặt lạnh tim lạnh như vậy, có cô gái nào sẽ thích cậu chứ, cẩn thận được một mất mười cho xem."
Viên Bảo Đình vội vàng phản ứng lại, dưới ánh mắt cười như không cười của Trần Tuấn Minh, chớp nhoáng khuôn mặt đã đỏ bừng nóng sốt.
Cô nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Trần Tuấn Minh.
Nhưng mà. . . thích ư?
Cô thích Kỷ Nhược Bạch ư?
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ trắng nhỏ! Không thể đầu hàng nhanh như vậy được!
Bà con ai cũng hỏi tôi sẽ ngược Tiểu Bạch chứ, tôi chỉ có thể trả lời thế này -
Tôi ngược đâu lại cậu ấy!
Phải rồi! Tôi đúng là ngược không lại cậu ấy mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro