Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đánh nhau


Khi đối phương vừa đi, cảm giác choáng váng như đứng trên mây tản đi hơn nửa. Mà Thế Vĩ vừa dựa vào gần một chút, Hồng Cường chỉ cảm thấy trong thân thể như có một cái công tắc, công tắc ấn một cái, cậu lập tức muốn tới gần Lê Bin Thế Vĩ.

Nhớ tới trước đây Trung Anh bi thương đầy mặt nói với cậu, vừa nhìn thấy lớp trưởng, bản năng cực kì muốn thân cận đối phương, lúc đó cậu còn cười nhạo Trung Anh có lực khống chế thấp muốn chết.

Sai rồi sai rồi.

Bạch Hồng Cường không thích cảm giác mất khống chế như vầy chút nào, cậu cầm lấy thuốc ngăn tin tức tố từ trong tay Thế Vĩ, hơi do dự, vẫn nhanh chóng nhỏ giọng nói cảm ơn.

Thứ này trông rất giống bình phun sương, cậu từng thấy Trung Anh dùng rồi. Cường nhắm thẳng vòi phun vào mình nhấn mạnh một cái, mà cậu không ngửi được mùi tin tức tố, chỉ có thể hỏi Thế Vĩ.

"Còn có mùi không? "

Tin tức tố Omega từ từ bị thuốc ngăn mùi áp chế xuống, thuốc ngăn tin tức tố của Trung Anh là vị sữa. Thế Vĩ nhìn cậu một lát:

"Hẳn là không."

Đối phương đứng quá xa, cậu không thể nào yên tâm.

Thuốc ngăn tin tức tố hình như có thành phần trấn an, Cường phun hơn nửa bình, đầu cũng không còn mơ hồ, tinh thần cả người đều sảng khoái.

"Cậu đứng xa như vậy, làm sao ngửi được?" Hồng Cường kéo kéo cổ áo, chỉ tuyến thể của mình:

"Cậu tới tỉ mỉ ngửi một cái xem?"

Vẻ mặt Thế Vĩ vi diệu liếc nhìn cậu.

Hồng Cường là Omega vừa phân hóa, đối với những chuyện này không có chút tự giác nào, Thế Vĩ khác cậu, một Omega bảo Alpha ngửi tuyến thể của mình, đã coi như là quang minh chính đại mời gọi.

"Không có mùi." Vĩ lặp lại một lần.

Thấy hắn khẳng định như vậy, Cường cũng không kiên trì, cậu sửa lại quần áo của mình một chút, đẩy cửa đi ra ngoài.

Ở ngoài WC nam không có một bóng người, cậu lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sắp tan học.

Cường muốn biết tình trạng hiện tại của mình là thế nào, cậu đóng lại chai thuốc ngăn tin tức tố lấy từ Thế Vĩ.

"Tôi đi đến bệnh viện một chuyến, cậu giúp tôi trả lại cho Trung Anh đi." Hồng Cường nói thầm: "Vừa nhìn là biết của cậu ấy, tên trẻ con, dùng thuốc ngăn tin tức tố cũng là vị sữa."

Lê Bin Thế Vĩ nhìn cậu, lúc cậu nói đến hai chữ vị sữa, Cường nở nụ cười nhẹ.

Tên nhóc này ngoài miệng cười nhạo người ta, chính mình cũng không biết trưởng thành là thế nào.

"Bạch Hồng Cường" Thế Vĩ nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở cậu: "Không nên tùy tiện nói người khác ngửi xem cậu là mùi hương gì."

Cường không đem lời của hắn để ở trong lòng

Bảo vệ trường Nhất Trung nhận ra cậu, cho dù đang giờ học, cũng cho cậu ra ngoài trường. Hồng Cường đón một chiếc taxi, đi đến bệnh viện trung tâm.

Hôm nay không phải cuối tuần, khoảng thời gian này người đến khám bệnh cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã đến cậu.

Khám cho cậu là một bác sĩ nữ, Cường đơn giản thuật lại tình huống của mình.

Bác sĩ hỏi thăm tuổi và một ít tình trạng thân thể của cậu, sau đó nói:

"Làm sao cháu biết mình có thể là Omega? "

"Một bạn học của cháu, cậu ta ngửi thấy mùi tin tức tố."

Tay nữ bác sĩ đang đặt trên con chuột dừng một lát: "Alpha hả?"

Hồng Cường vâng một tiếng.

"Vậy bạn học kia của cháu là người rất tốt." Nữ bác sĩ vừa viết tờ khai vừa nói: "Trước tiên cháu nộp viện phí, sau đó đi làm kiểm tra."

Bạch Hồng Cường không hiểu tại sao, nhớ tới câu nói kia của Lê Bin Thế Vĩ, cậu loáng thoáng nhận ra có gì đó không đúng. Ra khỏi phòng khám, cậu lấy điện thoại ra tìm tên Tạ Hoàng Long.

Tạ Hoàng Long với Trung Anh đều là bạn học cấp 2 của cậu, chơi cũng thân, sau đó lên cấp 3, Tạ Hoàng Long học ở Ban 4. Long là Alpha, lúc trước Trung Anh luôn nói đùa ba người họ vừa vặn là ABO thiên đoàn.

Bạch Hồng Cường gửi tin nhắn:

[ Nếu có một Omega bảo cậu ngửi mùi của cậu ta, cậu thấy đó là ý gì? ]

Hoàng Long có lẽ đúng lúc đang chơi điện thoại, trả lời rất nhanh.

[ Tôi cảm thấy diễm phúc đến nơi rồi. ]

Cường loáng thoáng cảm thấy không đúng, trong đầu liên tiếp nảy ra một chuỗi dấu chấm hỏi. Nhìn thấy câu trả lời tiếp theo của Long, đầu oanh một cái thiếu chút nữa nổ tung.

[ O bảo A ngửi mùi hương, còn có thể có ý gì? ]

[ Không phải là quyến rũ hả?]

....

Hồng Cường nộp viện phí xong vẫn như trước không nhúc nhích, nhịn một hồi lâu, nhiệt độ thiêu cháy bên tai vẫn không hạ xuống.

Cậu thấp giọng mắng một câu.

-

Buổi tối hôm đó, cậu nhận được giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình.

Số liệu cho thấy, tin tức tố Omega trong cơ thể cậu đã vượt qua mức bình thường, có xu thế tiếp tục tăng lên.

Cậu đúng là Omega mới phân hóa.

Bác sĩ cũng lần đầu gặp phải Omega ở tuổi này mới phân hóa, lại thấy cậu trai có khuôn mặt dễ nhìn này đang mang theo đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc qua đi, bác sĩ tỉ mỉ dặn dò Hồng Cường các vấn đề cần chú ý, cũng mang thuốc ngăn mùi và ức chế tin tức tố đến cho cậu.

Bắc sĩ nhắc nhở Hồng Cường, thông tin đăng kí cá nhân nên thay đổi giới tính từ Beta thành Omega.

Thời điểm Cường về nhà, vừa vặn gặp được Minh Trang bên ngoài.

Minh Trang hình như có việc phải xử lí, bà đứng ở trong phòng khách gọi điện thoại, khuôn mặt luôn bình tĩnh lộ ra một tia sốt ruột:

"..... Được, tôi lập tức đến."

"Mẹ," Cậu gọi bà một tiếng: "Muộn như vậy, mẹ phải ra ngoài?"

"Vân Vân lại nhập viện." bà nói: "Chú Hiển của con đã ở bên kia chăm sóc nó, đứa nhỏ này thể chất không tốt, bác sĩ nói nếu có thể cố gắng qua mười tuổi, tình huống về sau sẽ dần tốt lên. Con rảnh thì đi thăm nó một chút, nó thích con như vậy......"

Cường vâng một tiếng.

Phó Viện nói nói, mới nhớ bây giờ phải là tiết tự học buổi tối của Cường:

"Hôm nay sao lại về sớm vậy?"

"Con đi làm kiểm tra thân thể. "

Cậu đưa giấy báo cáo kiểm tra sức khỏe cho Minh Trang xem, bà nhìn rõ ràng kết quả, có chút không thể tin được nhìn Bạch Hồng Cường.

" Mio con...." Bà dừng một chút: "Thân thể con có khỏe không? Có thích ứng được không? Chính con có thể tiếp nhận không?"

Mio là tên ở nhà* của Bạch Hồng Cường.
*Gốc là nhũ danh, nhũ danh là tên được đặt khi mới sinh ra, khi còn nhỏ. Tui sửa lại cho phù hợp với nhân vật á( đọc là Mi ô hay miu đều được, nghe giống tiếng mèo hong)

Tên là Minh Trang đặt cho khi cậu còn bé, gọi thân mật lại quen luôn. Hỏi liên tục, phối hợp với vẻ mặt ân cần của bà, khóe môi Cường cũng cong lên một chút.

"Con không sao." Cậu an ủi ngược lại bà: "Omega với Beta cũng không khác nhau gì cả."

Lông mày bà vẫn nhíu.

Bà vốn dĩ cảm thấy đứa nhỏ này trưởng thành đến quá tốt, tính tình lại sắc bén, làm Beta sẽ không phải chịu thiệt.

Không nghĩ tới thế mà lại phân hóa chậm, lại còn không khéo phân hóa thành Omega.

"Con nếu không ngại, vậy thì tốt rồi." Bà nói: "Đi sửa thông tin cá nhân một chút, tuần sau mẹ có thời gian rảnh____"

Điện thoại di động lại vang lên.

Bên kia thúc giục rất gấp, Minh Trang nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải. Cường nhìn ra bà khó xử: "Không cần, mấy ngày nữa con tự đi sửa thông tin, hoặc gọi Trung Anh đi với con. Mẹ mau đến bệnh viện đi."

Minh Trang gật gật đầu, bà đưa lưng về phía cậu xỏ giày, Hồng Cường làm bộ lơ đãng hỏi: "Chú Hiển với Vân Vân hiện tại đều ở Sài Gòn, sau này mẹ có muốn qua ở không?"

Bà thuận miệng đáp: "Chú Hiển ở bên kia mua nhà mới, cách trung tâm không xa, chờ tháng sau chúng ta cùng chuyển tới nhé?"

Cậu ngẩn người.

"Mio, con ngủ sớm một chút." Minh Trang mở cửa: "Đêm nay mẹ không về, con tự cài đồng hồ báo thức, ngày mai đừng dậy trễ."

Chờ bà đi rồi.

Hồng Cường nhìn cửa phòng đóng chặt, tự nhủ: ".... Nhưng con không muốn ở cùng bọn họ, con chỉ muốn ở với mẹ thôi."

Giọng cậu rất nhẹ, rơi vào căn phòng trống trải rộng rãi, có vẻ vô cùng cô đơn.

Có lẽ bởi vì mới vừa phân hóa, buổi tối hôm đó, cậu ngủ không ngon.

Cậu căn bản bỏ quên đồng đồ báo thức ra tận sau não, trực tiếp ngủ qua hai tiết đầu.

Chờ Cường tới trường học, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, cậu vừa ngồi xuống vị trí của mình, Trung Anh bên cạnh nói một câu.

"Anh em, xảy ra chuyện lớn." Trung Anh thả điện thoại di động đang liên tục nhận tin nhắn xuống, nhìn về phía Hồng Cường : " Sáng nay Hứa Thần, cậu ta không biết động kinh cái gì, nhất quyết nói ngày hôm qua nhìn thấy Thế Vĩ làm loạn với Omega trong trường, nói Omega kia có khả năng chưa thành niên, còn nói lớp trưởng cưỡng ép người ta, nếu thật là cưỡng ép..... Vậy tính là phạm pháp."

Xã hội hiện nay, tỉ lệ ba loại giới tính ABO đại khái là 3:6:1. Omega trời sinh quý hiếm, để bảo vệ quyền lợi Omega, pháp luật sẽ nghiêm ngặt truy cứu đối với hành vi thương tổn Omega.

Nghe đến đây, cơn mệt mỏi buồn ngủ của Hồng Cường từ từ biến mất, cậu ngước mắt nhìn phía trước một lát, chỗ ngồi của Lê Bin Thế Vĩ trống.

Trung Anh nghe thấy Cường hỏi: "Lê Bin Thế Vĩ không nói gì với cậu hả?"

"Nói cái gì?"

Cường thấy Trung Anh mờ mịt cả mặt, xác định Trung Anh thật sự không biết thuốc ngăn tin tức tố là cậu dùng. Cậu lúc này mới nhớ tới, mình lúc đó chỉ lo đi bệnh viện kiểm tra, không nói với Vĩ chuyện có thể nói ra việc cậu là Omega hay không.

Nên Thế Vĩ không nói cho bất cứ người nào cả.

Cậu đây coi như là.....Được Lê Bin Thế Vĩ bảo vệ?

"Cậu ta đang ở đâu?"

"Không biết, hình như là đi ra ngoài rồi."

Cường à một tiếng, đứng lên, đi đến đến ban Thể Dục.

Ban 10 của cậu ở hành lang ngoài cùng bên trái, ban Thể Dục lại là hành lang cuối cùng bên phải, Cường đi thẳng đến cửa sau ban Thể Dục.

Lớp của Hứa Thần ở đây.

Còn chưa tới gần, Đoàn Gia Diễn đã nghe thấy Hứa Thần đang nói cười mấy người khác, giọng bọn họ rất lớn.

"Lớp trưởng ban 10, Lê Bin Thế Vĩ ngu hết chỗ nói, ở trường học còn dám làm loạn như vậy, nhà cậu ta xem như có bản lĩnh đi chăng nữa, việc này cũng không thể trực tiếp bỏ qua." Có một nam sinh đứng bên cạnh nữ sinh nói: "Omega các cậu không phải có một cái diễn đàn hả? Mấy trường ở Hà Thành cũng có diễn đàn chung, cậu mang việc này đăng tải lên đi."

Nữ sinh hơi do dự.

Tối hôm qua Hứa Thần đăng tải việc này lên vòng bạn bè, sáng sớm hôm nay lên, cô thấy Hứa Thần đã xóa luôn bài viết trong vòng bạn bè, đoán chừng là sợ bị người khác bắt được nhược điểm.

Cô không muốn trở thành con chim đầu đàn, hời hợt đáp: "Chờ chút đi, không phải nói đang kiểm tra sao?"

"Chờ cái gì nữa, cả trường đều biết cậu ta bắt nạt người khác trong nhà vệ sinh, giáo viên cũng nói nơi đó thật sự có tin tức tố Omega tràn ra." Hứa Thần chậc chậc lưỡi: "Có điều chuyện này cũng không thể trách cậu ta, Omega kia phóng đãng quá đó, không cần thuốc ức chế, ngăn mùi tin tức tố cũng không sử dụng, không phải là chờ người ta đè à?"

Nữ sinh nhíu nhíu mày, hơi không vui: "Vốn Omega đôi khi cũng không thể khống chế tin tức tố của mình. Các cậu nghĩ sao lại nói như vậy?"

Hứa Thần nhận ra cô mất hứng, nhanh chóng dụ dỗ: "Ý tôi không phải như vậy, Omega chia ra rất nhiều kiểu, cậu và tên kia không giống nhau, loại như cậu ta...."

Hắn cợt nhả: "Được gọi là thiếu đ*t. "

Vừa dứt lời, cửa sau khép một nửa bị một cước đá văng.

Hứa Thần ngồi đối diện cửa sau, không kịp chuẩn bị đột nhiên bị cánh cửa đập mạnh một cái, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hắn quay đầu lại, đang muốn hỏi thằng ngu nào dùng sức mở cửa lớn như vậy, lại thấy Bạch Hồng Cường đứng đối diện.

Cậu nắm lấy cổ áo T-shirt của hắn, lôi hắn về phía trước, trực tiếp lôi ra ngoài cửa.

Lê Bin Thế Vĩ kéo hắn thì thôi, một Beta như Hồng Cường lại có thể kéo hắn đi, còn trước mặt nhiều người như vậy, Hứa Thần cảm thấy cực kì mất mặt.

Cường thấy hắn giãy giụa không ngừng, thẳng tay thả hắn ra.

"Cái đệch! Bạch Hồng Cường mày điên hả?!"

Cường thuận tay lôi cái ghế dựa từ cửa sau, cầm lấy đập vào đầu của Hứa Thần.

Hứa Thần ngẩn người, mãi đến khi trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Một cơn đau kịch liệt kéo tới, hắn mới ý thức được mình bị chảy máu.

Tất cả mọi người nhìn đến sững sờ.

Thế Vĩ từ văn phòng đi ra, nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy.

Cường vứt ghế xuống đất, nhìn thẳng Hứa Thần.

Nam sinh một thân lệ khí, vẻ mặt cười như không cười.

"Tao chính là Omega chờ bị người khác đè trong miệng mày." Hồng Cường nhìn xuống biểu cảm không thể tin tưởng của Hứa Thần, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Mày thấy ông thật sự thiếu đ*t à?"

_____________

Hẹ hẹ tui quay lại sau 1 tuần quay cuồng rồi đâyyyy, sỏ ri mấy mom nha

Kace nò..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro