Chương 9 : Bóng Người Quen Thuộc
Doãn gia.
" Diệc Trạch à ! Thời gian này không gặp con, dì rất nhớ con. " Trần Ngọc Hoa thấy Hoắc Diệc Trạch thì thái độ niềm nở, so sánh với vẻ giễu cợt khi gặp Đồng Mạch, tưởng chừng như hai người khác nhau.
" Gần đây công ty có chút chuyện ."
Hoắc Diệc Trạch không mặn không nhạt vừa nói, thần sắc trấn định.
" Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, đừng nghe dì con ở đó lẩm bẩm. " Cha Doãn cũng mời Hoắc Diệc Trạch uống trà, vẻ mặt thân thiết, đối với Hoắc Diệc Trạch rất hài lòng.
" Cái gì gọi là tôi lẩm bẩm? Khoảng thời gian này Diệc Trạch không có tới nhà chúng ta, chẳng phải ông cũng cả ngày lẩm bẩm, đứa bé Diệc Trạch này gần đây bận rộn như vậy sao ? Làm sao không thấy nó tới nhà chúng ta ? "
Trần Ngọc Hoa bắt bẻ phản bác, nhưng là người một nhà coi như còn hòa hợp, ở mức độ nào đó nhất định chính là một gia đình hạnh phúc, dĩ nhiên một gia đình hạnh phúc, cần hoàn toàn coi như Đồng Mạch không tồn tại, mới có thể được coi là hạnh phúc.
" Này, Tiểu ..."
Doãn Vũ Kỳ nhìn xung quanh một chút , dường như còn phảng phất bóng dáng Đồng Mạch. Nhưng vừa mở miệng Trần Ngọc Hoa liền cắt đứt lời cô : " E hèm ..." Tiếng ho khan dữ dội, hướng cô ta nháy mắt một cái, ám chỉ không được nhắc đến Đồng Mạch.
Hoắc Diệc Trạch nhạy bén chú ý tới điểm này, nếu như không nhầm, bọn họ là đang nói đến em gái cùng cha khác mẹ của Vũ Kỳ.
"Dì, con còn có chút chuyện, hôm khác lại tới thăm mọi người. " Thanh âm Hoắc Diệc Trạch dõng dạc khác thường. Hắn không thích soi mói chuyện của nhà người khác, có lẽ có người ngoài như hắn ở đây , bọn họ nói tới nói lui, sẽ cảm thấy bất tiện.
"Làm sao lại vội muốn đi nhanh như vậy ? Mới vừa tới đây một lúc, dì đã sai người chuẩn bị xong cơm tối, hơn nữa, bên ngoài trời bây giờ còn đang mưa lớn, lúc này đi không an toàn."
Trần Ngọc Hoa thật tâm muốn Hoắc Diệc Trạch ở lại, người một nhà cùng nhau phát triển tình cảm. Bà nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ như trút nước,tạm thời sẽ không dừng lại, mà con bé Đồng Mạch chết tiệt kia khẳng định phải chờ sau khi hết mưa mới có thể trở lại.
Nhớ tới con bé kia , trong lòng Trần Ngọc Hoa lại muốn bùng nổ.
Hoắc Diệc Trạch đứng dậy, mà Doãn Vũ Kỳ cũng không muốn để hắn rời đi : " Mẹ nói đúng, đợi mưa tạnh rồi hãy trở về , em là lo lắng cho anh thôi . " Giọng nói có phần nũng nịu, tay nắm lấy tay hắn kéo, trong tròng mắt tràn đầy sự quan tâm đối với hắn.
" Dì... Làm phiền rồi . "
Tính cách hắn mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng vẫn được đào tạo không ít, cho nên, cả người nhìn giống như vương tử tôn quý ưu quyền, trong ưu nhã lộ ra một chút tà ác, nhưng càng tăng thêm mị hoặc cho hắn.
" Diệc Trạch, khách khí như vậy làm gì ? Con cùng Vũ Kỳ đều đã đính hôn, chúng ta là người một nhà. " Trần Ngọc Hoa có chừng mực sửa lại sai lầm của hắn.
" Đúng vậy, các con đính hôn cũng đã lâu, bao giờ mới tiến tới hôn nhân ?" Lúc này, cha Doãn cũng mở miệng đặt câu hỏi vì hôn sự của Doãn Vũ Kỳ .
"Ba..."
Duẫn Vũ Kỳ thẹn thùng gọi cha Doãn, trên má không giấu được có chút ửng đỏ.
Có thể trở thành vợ Hoắc Diệc Trạch, đã là điều cô nồng nhiệt mong chờ nhất, chỉ cần nghĩ tới hạnh phúc ngọt ngào sau khi cưới của bọn họ, Doãn Vũ Kỳ lại cảm thấy lâng lâng phơi phới...
"Ba cái gì mà ba? Con và Diệc Trạch cũng không phải mới quen biết được một ngày , thời gian lâu như vậy, kết hôn là chuyện phải nói , con nghĩ sao? Diệc Trạch ? "
Cha Doãn đem lời chuyển sang cho Hoắc Diệc Trạch.
Hắn khẽ nhếch môi, nguyên lai hôm nay mời hắn tới " ép cưới " mới là mục đích thật sự của bọn họ. Thật ra không cần vội vàng như vậy, nếu hắn đã cùng Doãn Vũ Kỳ đính hôn, thì cũng đã nhận định cô ...
"Chú, chú nói đúng, chờ hạng mục trong tay con xử lý xong, thì sẽ cùng Vũ Kỳ làm hôn sự. " Vừa nói, hắn vừa liếc một cái bên hông Doãn Vũ Kỳ, trong ánh mắt tựa hồ có chút cưng chìu, nhưng cũng không quá nồng đậm.
Doãn Vũ Kỳ nghe được, khó nén khỏi có chút sung sướng.
"Quá tốt rồi ..."
Khuôn mặt Trần Ngọc Hoa tất cả đều là cao hứng , cười sắp hợp bất long chủy *.
* Hợp bất long chủy : Không thể khép miệng
Mà lúc này, Đồng Mạch đột ngột xuất hiện, đủ để khiến hai cái lúm đồng tiền của bà ta thu lại ...
Bởi vì phải ngâm nước mưa, cả người Đồng Mạch ướt nhẹp đứng trong phòng khách của Doãn gia , ướt như chuột lột vậy, nhếch nhác không thể tả. Tầm mắt cô quét một vòng qua đám người trong phòng, mới vừa ở ngoài cửa liền nghe tiếng của bọn họ ở bên trong nói nói đùa đùa, chắc là có khách tới. Lúc này, cho dù cô bình thường không làm được điều gì tốt , cũng tự biết nhanh chóng trốn vào phòng mình, hơn nữa, bộ dáng cả người đều ướt của cô, cũng đủ kinh thế hãi tục.
Cô vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều dừng trên người coo, muốn không trở thành tiêu điểm cũng khó.
Bóng người kia ...
Đôi mắt Hoắc Diệc Trạch trong khoảnh khắc liền trầm xuống, dường như muốn nhìn rõ hơn, nhưng cô đều luôn cúi đầu, căn bản không thể thấy rõ khuôn mặt.
Chẳng qua là, thân ảnh này, tại sao hắn lại cảm thấy rất quen thuộc ...
--------------------------
Haha. Đáng ra chương này định đợi đến khi truyện được 100 lượt đọc mới đăng chúc mừng. Nhưng lúc đọc convert không chịu được ngứa tay quá liền edit luôn. Bản edit được làm giữa đêm, khó tránh có chút sai sót. Mọi người đọc thấy có gì không hiểu thì cứ nói ạ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro