Chương 8: Cậu ấy thật sự không cắn
Edit: Raury
Rush nhanh đến chương 10 nào~
.
.
.
.
.
.
"Meo~"
"Mèo con à, em đang ở đâu đấy?" Một bóng người màu đỏ chạy ra khỏi tòa nhà màu xanh ngát được bao phủ bởi cây cối.
"Đường tiểu thư ơi, không ra ngoài được đâu."
"Tôi biết rồi mà, tôi chỉ đi tìm mèo con ở gần đây thôi, chẳng phải quanh đây đang an toàn sao? Hiếm khi bắt gặp được một con mèo, tôi muốn mang nó về làm thú cưng."
Người trông nom khó xử nhìn Đường Tư n.
Đường Tư n khoát tay nói: "Yên tâm yên tâm, tôi không ra khỏi khu vực an toàn đâu."
Dù sao cũng là con gái của nhà khoa học, người trông nom cũng không thể trêu vào, "Đường tiểu thư cẩn thận đừng rời khỏi cao nguyên, bên dưới có mấy con thây ma đi lang thang."
"Biết rồi, mau canh gác cho tốt đi, nếu có người từ binh đoàn nhiệm vụ đến, nhớ đến gọi tôi, không chừng là anh Thành Ngự đến." Đường Tư n đùa nghịch làn váy của mình, trên môi nở nụ cười tươi như hoa đào.
Tiếng mèo kêu vang lên, Đường Tư n vô cùng thích thú đuổi theo.
Đường Tư n mải đuổi theo mèo nên chạy khuất khỏi tầm mắt của người trông nom, người trông nom lo lắng hô lên.
Đường Tư n qua loa đáp lại hai câu rồi tiếp tục đuổi theo mèo.
Chỉ là cô ta hoàn toàn không tuân thủ theo nguyên tắc, thấy xung quanh không có thây ma, đuôi mèo ẩn hiện ở bên dưới, không quan tâm đến luật lệ không được rời khỏi cao nguyên gì sất, cô ta nhảy ra khỏi vùng an toàn, đuổi theo con mèo.
Tâm lý may mắn ở một nơi như thế này chính là khởi đầu của việc tìm đường chết.
Mèo không hề dễ bắt chút nào, nó gần như trở thành động vật hoang dã do đã ly khai khỏi con người mười năm, nhoáng cái nó tặng cho Đường Tư n một nhát cào. Đường Tư n nổi giận, không ngừng đuổi theo.
Mùi máu phảng phất trong không khí, đối với con người mà nói nó không đáng kể là bao, nhưng đối với thây ma, nó như sự hiện diện của một liều thuốc kích thích.
Từ bụi cỏ phía xa truyền đến những động tĩnh bất ổn, ngay cả mèo cũng nhanh chóng cảnh giác, chạy nhanh hơn, nhưng Đường Tư n không hề nhận ra, càng chạy càng xa.
. . . . . .
Vị trí của phòng thí nghiệm nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh có thêm một vài công xưởng, có rất ít con đường dẫn đến đó, bởi vì nhiệm vụ cứu viện, nhiệm vụ dọn dẹp lúc ban đầu, khiến nhiều con đường không thể sử dụng được nên phải đi đường vòng để đến nơi. Tiểu đội của Thành Ngự xuất phát vào buổi sáng, phải di chuyển liên tục ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Đến khi nhìn thấy tòa nhà của phòng thí nghiệm, Thời Tần không khỏi cảm thán trước sự diệu kì của thiên nhiên, bởi vì tòa nhà lúc này không còn nhìn ra được dáng vẻ thuở ban đầu nữa, nó đã bị một màu xanh ngát nhấn chìm, căn nhà giờ đây được bao phủ bởi các loại cây, nhìn từ xa chỉ thấy một mảng màu xanh tươi mơn mởn, giống như một tác phẩm khổng lồ từ tay người thợ vườn, khác xa với lúc trong thành thị.
Phòng thí nghiệm được xây dựng trên một gò đất ở phía đông một sườn đồi nhỏ, đó là một cao nguyên được thiên nhiên đắp nặn nên, chỉ cần phong tỏa phía sau phòng thí nghiệm, phía trước thây ma không leo lên được, trở thành một pháo đài kiên cố, các nhà khoa học có thể yên tâm tiến hành thí nghiệm ở đây, cũng vì nguyên nhân này, chỉ cần không ra khỏi cao nguyên và chuẩn bị đầy đủ vật tư, muốn ở bao lâu tùy thích, dù có bao nhiêu thây ma đi chăng nữa thì bọn chúng cũng chẳng làm gì được họ.
Mặc dù vậy, căn cứ vẫn để lại cho họ hai người bảo vệ, cả hai đều được rút ra từ binh đoàn đồn trú của căn cứ. Binh đoàn đồn trú và binh đoàn nhiệm vụ không giống nhau, họ chịu trách nhiệm chính trong việc canh gác, hai người sẽ thay phiên nhau túc trực ở cổng, khiến nơi này trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Cách đó không xa có vài chiếc ô tô đang đậu ngay ngắn, xe việt dã và xe bọc thép của họ chậm rãi đậu bên cạnh, bởi vì đoạn đường còn lại không lái xe vào được nên đành phải đi bộ.
Sườn đồi không dốc, hệt như đang đi trên cầu thang, chỉ có mỗi thực vật tự nhiên là trở ngại lớn nhất, rừng cây rậm rạp che khuất ánh sáng mặt trời, những bụi cỏ cao bằng nửa người, khi nhóm thiếu niên đi vào ước chừng như bị nhấn chìm trong biển cỏ.
Hai chân Thời Tần khôi phục tự do, dây thừng buộc trên cổ tay bị người dắt đi.
Thành Ngự phụ trách xem chừng anh, những người khác tạo thành đội hình phòng thủ vây quanh họ, luôn trong tư thế sẵn sàng thu hoạch những con thây ma đang núp trong bụi cỏ.
"Thật kỳ lạ, sao lại không có lấy một con thây ma." Quách Dực nghi hoặc nói, dù ở địa phương xa xôi hẻo lánh đến đâu cũng phải có ít nhất một hai con thây ma, chúng là loài ưa nhiệt, theo bản năng sẽ đuổi theo mùi máu thịt, không bao giờ ở yên một chỗ.
Dù là địa phương đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần có người sống ở đó, chắc chắn thây ma sẽ tìm đến theo bản năng.
"Chắc chỉ là trùng hợp." Đội trưởng nhìn Thành Ngự, "Có lẽ nào họ biết chúng ta đến nên đã dọn đường trước?"
Thành Ngự khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, có linh cảm chuyện chẳng lành.
"Ưm ưm ưm." Đột nhiên, Thời Tần luôn im lặng như đang cố gắng nói gì đó, liên tục chỉ tay vào mũi mình.
Thành Ngự đang định tháo dây nịt trên miệng Thời Tần xuống, thì nghe thấy tiếng la hét của một cô gái ở đằng xa, sau đó là vài tiếng súng vang lên.
Mọi người nhanh chóng phản ứng, lao vào cứu người.
Thời Tần bị kéo đi chạy lại, tốc độ và sức bật của cơ thể thây ma có liên quan đến mức độ kích thích của máu thịt, anh vừa ăn vài con quạ đen, mùi máu tươi trong không khí không thể kích thích bản năng của anh, thay vào đó trở thành gánh nặng do cơ thể cứng ngắc của thây ma.
Thành Ngự phát hiện sự khác thường, thẳng tay ném dây thừng cho Doãn Thường Lâm, "Đưa cậu ta lên cao nguyên!"
Vừa dứt lời, Thành Ngự và Quách Dực lao nhanh về nguồn phát ra âm thanh với tốc độ nhanh nhất.
Một bóng người màu đỏ chạy đến, "Ahhhhhh!"
"Tư n!" Quách Dực trong nháy mắt nhận ra người đó.
Đường Tư n cũng phát hiện người đối diện không phải là thây ma, lập tức khóa chặt Thành Ngự trong đám người."Anh Thành Ngự! Cứu em!"
Cô gái xông lên ôm cổ Thành Ngự, Thành Ngự nhướng mày, giơ tay bắn vào đám thây ma đang đuổi theo mình.
Khi con thây ma ngã xuống, cảnh tượng kinh hoàng phía sau hiện lên rõ ràng hơn, tiếng thét và mùi máu tanh của Đường Tư n gần như thu hút tất cả những con thây ma ở xung quanh đây.
Ít nhất tầm năm mươi con.
Khoảng cách quá gần, rất phiền phức, sắc mặt của mọi người hơi thay đổi. Vừa bắn súng, vừa rút lui.
"Rút về phòng thí nghiệm." Thành Ngự nói xong gỡ Đường Tư n đang dính trên người mình xuống, ném cho Quách Dực bên cạnh. "Bọn tao chặn lại, mày đưa người đi. Nhanh!"
"Anh Thành Ngự!" Đường Tư n hét lên, sợ đến độ hồn bay phách lạc, theo bản năng muốn đi theo người mình tín nhiệm nhất.
"Trời ơi, Đại tiểu thư, cô đừng hét nữa được không? Cô cho rằng cô hấp dẫn quá ít thây ma sao?" Đều là phụ nữ, Hoắc Tử Tuyền thật sự không thể chịu nổi người phụ nữ này, tận thế đã mười năm rồi, gặp mỗi chuyện này cũng hét, chẳng có chút ý thức nào, thật muốn bịt miệng cô ta lại.
Nhưng Đường Tư n làm sao bình tĩnh được nữa, cố chấp kéo tay Thành Ngự, hai mắt đẫm lệ, vô cùng uất ức. Hoàn toàn không nhận ra sẽ gây ảnh hưởng đến tầm bắn của Thành Ngự.
Quách Dực đơn giản trực tiếp khiêng Đường Tư n chạy vội.
"Này. . . . . .Anh đang làm gì vậy!" Đường Tư n hét lên, đánh tới tấp vào Quách Dực đang mang cô ta chạy đi.
Nhưng Quách Dực không hề tức giận, mà kiên nhẫn nói: "Tư n, em không chiến đấu được, phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Đường Tư n lúc này mới ngậm miệng, nhưng vì tiếng hét trước đó của cô ta nên vẫn có vài thây ma đuổi theo bọn họ, Quách Dực vừa bảo vệ cô ta, vừa chiến đấu với thây ma.
Và vào lúc này, tiếng súng phát ra từ hướng khác, đó là Doãn Thường Lâm.
Doãn Thường Lâm không may mắn, giáp mặt với một đám thây ma đang ăn thịt một xác chết. Kỳ thật Thời Tần đã sớm ngửi được mùi, thây ma trong người anh kích động, muốn nhắc nhở Doãn Thường Lâm, phía trước có xác chết, nơi có xác chết ắt có thây ma.
Tiếc thay, Doãn Thường Lâm không xem anh là con người giống như Thành Ngự, còn nghĩ rằng thây ma Thời Tần không hợp tác, nên mới xảy ra tình huống như thế này.
Kết quả là vừa đi được vài bước đã chạm mặt một đám thây ma đang vây quanh ăn thịt xác chết, hơn nữa còn phát hiện ra sự tồn tại của Doãn Thường Lâm.
Cái xác với chiếc khăn quàng cổ màu cam là người bảo vệ đã hốt hoảng lao xuống cứu người sau khi nghe thấy tiếng la hét, chỉ không ngờ mình bị lũ thây ma núp trong bụi cỏ bắt được.
Doãn Thường Lâm thân thủ không tệ, nhưng bất ngờ nghênh chiến trực diện với một đám thây ma, hai đấm khó lòng địch lại bốn tay.
Ngay khi Doãn Thường Lâm bị thây ma quật ngã và sắp bị cắn, Thời Tần lao đến hất bay thây ma, cứu Doãn Thường Lâm.
Và lúc này, bọn Thành Ngự đúng lúc chạy đến.
Đội trưởng Khương kéo Doãn Thường Lâm lên, Thành Ngự giữ chặt lấy cánh tay Thời Tần đang định chạy đi.
Thời Tần với đà chứng kiến máu thịt con người liền có động lực để tự do chạy nhảy, kết quả giây tiếp theo đã bị Thành Ngự cõng lên trên lưng.
Hiển nhiên Thành Ngự nhớ đến cử động cứng ngắc của anh, sợ anh làm chậm trễ thời gian vậy nên thẳng thắn cõng anh lên lưng.
Cho dù như vậy, Thành Ngự vẫn có thể vừa chiến đấu vừa rút lui, tốc độ cũng không chậm, cuối cùng khi chạy về hướng cao nguyên, sức bật của cơ thể trong phút chốc khiến Thời Tần nóng mắt, cơ bắp căng cứng giống như những tấm thép, khi chúng va vào cằm anh, anh lo lắng liệu răng cửa của mình có bị gãy hay không, quá trâu bò rồi, dù ở thế giới thật anh có tập gym đến ngất xỉu cũng không đạt đến trình độ này, quả là người đàn ông khiến cho người đàn ông khác phải ghen tị.
Thành Ngự nhảy, Thời Tần trên lưng cũng nhấp nhô theo, tại một khoảnh khắc nào đó, Thành Ngự đột nhiên cảm thấy không ổn.
Cổ hắn bị thứ gì đó vừa lạnh vừa mềm cọ xát.
Thành Ngự định thần lại mới ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, vừa rồi khi Thời Tần đụng độ với đám thây ma, dậy nịt bịt miệng anh bị rớt xuống, tình huống khẩn cấp, lúc đó hắn không quá kiêng dè, không chút phòng bị cõng Thời Tần lên lưng.
Bởi vì bản năng sợ hãi bị thây ma cắn, trong vài giây đó, đối với Thành Ngự mà nói như trôi qua hàng thế kỷ, tim hắn đập nhanh, tựa như chờ đợi khả năng giây tiếp theo bị Thời Tần cắn.
Vài giây trôi qua, Thành Ngự mới tỉnh táo nhận thức được rằng người ta không cắn mình. Chỉ là đôi môi mềm mại lạnh lẽo kia thi thoảng lại cọ vào cái cổ đang căng thẳng của hắn. . . . . . Có chút ngứa.
Toàn bộ đội viên an toàn đến cao nguyên, Thành Ngự đặt Thời Tần xuống, thấy anh đang tò mò nhìn những người đang đổ ra từ phòng thí nghiệm, Thành Ngự vẻ mặt phức tạp.
Cậu ta thật sự không cắn người, mà còn. . . . . . Cứu người.
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Ngự: Tôi còn tưởng cậu ta sẽ cắn tôi.
Thời Tần: Tôi sợ răng mình bị gãy.
Tác giả: Không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội cắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro