Chương 7: Không cho phép lừa dối
Edit: Raury
Ét ô ét, mấy chương đầu mình bị lầm giới tính của nhân vật Hoắc Tử Tuyền. Đã sửa lại tên ban đầu từ "Hoắc Tử Toàn" sang "Hoắc Tử Tuyền" TTATT. Đăng trước một chương, khi nào rảnh sẽ beta lại.
.
.
.
.
"Cậu muốn ở chung phòng với tôi? Bị điên à! Không ở cùng với đội phó của cậu ấy?"
Khang Bằng chán ghét nhìn người vừa chuyển đến.
Quách Dực vừa sắp xếp đồ dùng, vừa nói: "Đội trưởng nói, hai người một phòng, trong phòng Thành Ngự có thây ma, tôi không nghỉ ngơi được."
"À." Khang Bằng khinh miệt cười, "Tôi còn tưởng nó đi đâu thì cậu đi đó chứ, chẳng phải cậu là người hầu nhỏ của nó sao?"
Quách Dực để đồ xuống, "Muốn đánh nhau đúng không?"
"Yo, cảm thấy khó nghe nhỉ? Nhưng mà tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu là cái đuôi của Thành Ngự, nghe nói trước tận thế, cậu là người hầu của nhà nó, sau tận thế vẫn làm người hầu tiếp."
"Anh!" Biết thế nào đối phương cũng nói những lời khó nghe, Quách Dực cũng chuẩn bị trước tâm lý, cảnh báo bản thân không nên so đo với loại người dung tục này, nhưng Khang Bằng luôn nói những lời anh ta không muốn nghe nhất.
Quách Dực kìm chế hơi thở lại, cười khẩy nói, "Nói nãy giờ, chẳng phải anh vì bị Thành Ngự đoạt đi vị trí đội phó mà đi khắp nơi tìm người để trút giận sao? Đúng là thua mà không biết nhục."
Khang Bằng lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, "Mày nói ai thua không biết nhục! Tao thua nhưng tao dám phản kháng, còn mày thì sao? Mày dám nhe răng với nó không?"
"Bọn tôi là anh em tốt, tôi tự nguyện đi theo cậu ấy, nhe răng để làm gì?"
"Tao khinh, đừng tưởng là tao không biết trong đầu mày đang suy nghĩ gì, thằng Doãn Thường Lâm mới là đứa thật lòng đi theo Thành Ngự, còn mày? Mày mà thật sự phục Thành Ngự, tao đem hai chữ Khang Bằng viết ngược lại." Khang Bằng tuy rằng lỗ mảng, nhưng lại là một kẻ rất có mắt nhìn. Có nhiều việc vi diệu xảy ra, dựa vào kinh nghiệm anh ta tích lũy được khi lăn lộn trong các đoàn đội khác nhau, chỉ cần liếc mắt một cái anh ta đã nhìn thấu mọi chuyện.
Giống như bị tháo xuống chiếc mặt nạ, sắc mặt Quách Dực vô cùng khó coi, phi một nhát dao qua, cắm thẳng lên đầu giường. Mục đích không phải đả thương người, mà là cảnh cáo.
"Tôi có thể cứu anh lên, cũng có thể đá anh xuống. Anh muốn lại lần nữa nếm mùi cảm giác bị thây ma bao vây sao?" Quách Dực trầm giọng uy hiếp.
"Còn chưa biết ai cho ai nếm mùi đâu." Khang Bằng bỡn cợt phản bác lại.
Đúng lúc này, máy truyền tin vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
"Này này này? Quách Dực? Tới giờ thay ca rồi." Thì ra là Hoắc Tử Tuyền kêu Quách Dực đi gác đêm.
Quách Dực không nói nhiều, cầm lấy đồ của mình lên rồi nói, "Được, đến ngay."
Khang Bằng lập tức hét lên với máy truyền tin: "Em gái Tử Tuyền ơi, đến phòng anh nghỉ ngơi đê, anh không muốn ở chung phòng với tên Quách Dực này."
"Ngại quá đi, tối nay em gái có hẹn rồi." Hoắc Tử Tuyền lớn mật đáp lại, sau đó lập tức tắt máy truyền tin.
Khang Bằng mắng một tiếng con điếm.
Có rất ít đội viên nữ đi thực hiện nhiệm vụ, mỗi người có mỗi tính cách khác nhau, Hoắc Tử Tuyền là người rất táo bạo và cởi mở, Khang Bằng từng có một đêm mặn nồng với cô ta.
Lời nói vừa rồi của Hoắc Tử Tuyền, mọi người cũng đoán được mục tiêu của cô ta là ai, biểu hiện hai ngày nay quá rõ ràng. Đêm đầu tiên ở bên ngoài nên không có cơ hội, đêm nay thì. . . . . .
Hoắc Tử Tuyền sau khi giao ca đã đi tắm và thay đổi quần áo, chiếc váy ngủ bằng lụa đầy quyến rũ chính là vũ khí ma thuật mà cô ta luôn mang theo mỗi khi tìm được người ưng ý trước khi đi làm nhiệm vụ.
Mặc thêm một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
"Đội phó, tôi có chuyện muốn nói với anh có liên quan đến Khang Bằng."
Nhìn thấy vẻ mặt giống như thật sự có chuyện của Hoắc Tử Tuyền, Thành Ngự nghiêng người cho cô ta đi vào.
Hoắc Tử Tuyền thuận lợi vào phòng.
"Con thây ma kia đâu?"
"Đang tắm."
Hoắc Tử Tuyền kinh ngạc nhìn Thành Ngự.
Thành Ngự có chút không được tự nhiên, "Cậu ta quá bẩn."
"Anh cũng quá xem trọng nó rồi." Hoắc Tử Tuyền tỏ vẻ không sao cả nhún vai, bước đến phòng tắm, suy nghĩ một chút, rồi dùng thứ gì đó dán vào tay nắm cửa. Sau đó xoay người, đi đến trước mặt Thành Ngự.
Khoảng cách có hơi gần, Thành Ngự khẽ nhíu mày nhìn cô ta."Cô muốn nói gì?"
Hoắc Tử Tuyền cong môi cười, khoát tay lên vai Thành Ngự, "Vừa rồi Khang Bằng rủ tôi qua phòng, tôi nói mình có hẹn rồi."
Tay còn lại cũng đưa lên, rất tự nhiên vén áo khoác ra, để lộ thân hình nóng bỏng.
Thành Ngự ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Hoắc Tử Tuyền trực tiếp đẩy Thành Ngự xuống giường.
"Đội phó, còn vài giờ nữa mới đến ca trực của anh, chúng ta chậm rãi hưởng thụ nào, anh nếm thử tôi một lần, tôi dám chắc anh sẽ nhớ mãi không quên."
Khi Hoắc Tử Tuyền đè lên người Thành Ngự, tinh thần và thể xác của cô ta dập dờn gió xuân, có thể ngủ với người có thân hình đẹp như vậy, tính ra thì cô ta vẫn được lợi.
Vừa mới vươn tay muốn cởi áo của Thành Ngự ra, đã bị nắm lấy cổ tay, Hoắc Tử Tuyền nhướng mày cười, "Sao nào? Đội phó chướng mắt tôi ư?" Nói xong, tay còn lại hướng xuống bộ phận quan trọng.
Hoắc Tử Tuyền tuy vẻ ngoài không quá mức xinh đẹp, nhưng có kinh nghiệm phong phú, vậy nên khí chất quyến rũ đàn ông của cô ta được phát huy rất tốt, một khi đã ra tay thì không người đàn ông nào gắng gượng được dưới sự trêu ghẹo của cô ta được.
Hơn nữa, chiếm được tiện nghi chẳng phải cũng là đàn ông sao?
Nhưng trong giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Hoắc Tử Tuyền bị đẩy ngã xuống giường.
"Hoắc Tử Tuyền, mười lần cô ra ngoài làm nhiệm vụ, hết chín lần cùng đội viên khác phát sinh quan hệ, trong số đó có ba người thể lực kiệt quệ, tinh thần giảm sút, hậu quả dẫn đến việc không kịp thời phòng bị khi bị tập kích vào ban đêm, người trong trung đoàn hẳn là từng nói chuyện với cô về vấn đề này."
Trước khi gia nhập vào đội ngũ, Thành Ngự đã tìm hiểu kỹ tình hình của từng người.
Sắc mặt Hoắc Tử Tuyền hơi thay đổi."Đội phó giả vờ nghiêm túc làm gì, lúc đó là do sơ suất mà thôi, làm sao may mắn như chúng ta hiện tại, tìm được nơi vừa an toàn vừa thoải mái thế này, tôi vô cùng tin tưởng vào tinh thần cảnh giác và thể lực của đội phó, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa đừng *treo đầu trên thắt lưng, tận hưởng lạc thú trước mắt, nới lỏng thắt lưng ra một chút, đừng tự bóp cổ chính mình như vậy chứ. Được rồi, tôi biết, anh chỉ mới thực hiện nhiệm vụ, không hiểu rõ đạo lý này, đã là tận thế, điều quan trọng nhất là không để bản thân phải hối hận, biết đâu được ngày mai sẽ chết."
(Trung Quốc có một câu nói 'treo đầu trên thắt lưng' có nghĩa là có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào)
"Tôi không can thiệp vào hành vi và suy nghĩ cá nhân của cô, nhưng không được làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ, ít nhất ở trong đội của tôi, xin hãy cẩn thận, nếu không. . . . . ." ánh mắt Thành Ngự sắc bén.
Hoắc Tử Tuyền nhận ra Thành Ngự đang nghiêm túc, không khỏi cười khổ, mới mười tám tuổi mà thôi, dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một kẻ khờ vừa bước ra khỏi trại huấn luyện khép kín, cô ta híp mắt nghi ngờ, chẳng lẽ còn là trai tơ?
Nghĩ đến khả năng này, Hoắc Tử Tuyền càng thêm hưng phấn, cô ta quá may mắn rồi. Duỗi chân móc lấy thắt lưng của Thành Ngự, quyết định đêm nay phải bắt được Thành Ngự, dù hắn có mạnh hơn cô đi nữa!
Thành Ngự nhìn thấy Hoắc Tử Tuyền không nghe lời khuyên bảo mà tiếp tục dán lên người mình, xem ra không cần phải nể mặt nữa. Vừa định ném cô ta xuống giường, kết quả hắn vừa gắng sức bắt lấy bả vai cô ta, đã nghe thấy tiếng kêu cố tình nũng nịu của Hoắc Tử Tuyền.
Sau đó, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.
Khi Thời Tần vừa lao ra, hai người nhanh chóng cầm súng lên chĩa vào nơi phát ra tiếng động.
Khi ánh mắt chạm nhau, cả bọn đều sững sờ.
Thời Tần hít sâu một hơi, mặt mày luống cuống, nâng tay che mắt, phi lễ chớ nhìn.
Này này này. . . . . . Tư thế mờ ám, cảnh tượng xấu hổ, áo của Thành Ngự mở rộng ra, để lộ nước da màu bánh mật, cùng cơ ngực rắn chắc.
Hoắc Tử Tuyền tóc tai rối bù, quần áo nửa kín nửa hở, hai chân thon dài câu bên eo Thành Ngự, lộ ra một mảng lớn da thịt, cảnh tượng 18+ được làm mờ.
Nếu anh không chạy ra kịp thời, chẳng lẽ chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi sẽ xảy ra?
"Mày làm gì vậy!" Hoắc Tử Tuyền vừa kinh sợ vừa tức giận.
Thời Tần chỉ có thể kiên trì, "Tôi nghe thấy tiếng kêu, tưởng thây ma xông đến"
Hoắc Tử Tuyền vừa kêu ra tiếng sắc mặt lập tức thay đổi, "Giọng của bà đây giống giọng của thây ma chỗ đéo nào? Lỗ tai của mày bị thi dịch làm tắc nghẽn rồi đấy phỏng? !" Tức giận đến độ để lộ bản chất.
"Dạ. . . . . . Em xin lỗi." Hung tợn quá đi! Thời Tần kinh hãi.
Thành Ngự bình tĩnh đứng dậy, tàn nhẫn ban hành lệnh trục xuất trực tiếp cho Hoắc Tử Tuyền.
Tình hình như vậy dù thế nào cũng không tiếp tục được nữa, Hoắc Tử Tuyền mặt mày xanh mét đứng lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tần, nhưng tâm tình cô ta thay đổi rất nhanh, sau khi cơn giận lắng xuống, cô ta đột nhiên phát hiện Thời Tần tắm rửa sạch sẽ trông cũng không tệ.
Được một người phụ nữ quan sát vốn là một điều hạnh phúc, nhưng không hiểu sao trong lòng Thời Tần cảm thấy sợ hãi.
Đang nghĩ ngợi, có nên xin lỗi thêm lần nữa không, chợt nghe Hoắc Tử Tuyền tiếc nuối nói: "Tắm rửa sạch sẽ xong, quả nhiên là một cậu chàng đẹp trai, ôn nhu nho nhã, nếu không nhìn vào mắt cũng có thể. . . . . ."
Có thể gì? ! Thời Tần kinh ngạc, anh là thây ma đó.
Hoắc Tử Tuyền cười quyến rũ, "Nếu cậu còn là người, đêm nay chị gái nhất định sẽ khiến anh không thể xuống giường."
Dù là người hay thây ma đều sẽ bị đùa giỡn thôi! ! ! ! ! Chị gái, quá can đảm rồi!
Nói xong, Hoắc Tử Tuyền xoay người thổi một nụ hôn gió về phía Thành Ngự, "Đội phó, nghĩ xong thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Cửa vừa đóng lại, Thời Tần cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi, thật sự rất xấu hổ khi làm loại chuyện này, hờn tủi nhìn Thành Ngự, "Có phải tôi đã vô tình làm hỏng chuyện tốt của anh không?"
Nam chính anh giữ lại chút tiết tháo có được không, ai anh cũng không từ chối vậy hả? Nữ chính của anh còn đang đợi anh ở phương xa đấy.
"Không có." Thành Ngự không quan trọng nói.
"Hai người chẳng phải định. . . . . ." Thời Tần giả vờ nói.
Thành Ngự đại khái không ngờ Thời Tần luyên thuyên như thế, kỳ quái nhìn anh, "Tôi đang định đuổi cô ta ra ngoài, tôi sẽ không làm chuyện đó ở một nơi mà thây ma tùy thời có thể nhảy ra như vậy, tôi không có loại sở thích đó."
Thây ma Thời Tần: . . . . . . Nam chính đang chế nhạo anh hay đang nói đám thây ma bên dưới thế?
Mà? Không đúng, khoan đã! Nam chính không định cùng Hoắc Tử Tuyền. . . . . . Thời Tần lập tức nhớ ra không đúng chỗ nào! Trong truyện, lần đầu của nam chính thật sự bị Hoắc Tử Tuyền kinh nghiệm đầy mình lấy được, nhưng không phải ở đây, mà là trong phòng thí nghiệm nơi bọn họ thực hiện nhiệm vụ, khi ấy Thành Ngự đang có tâm trạng tồi tệ, cho nên liền. . . . . .
Nội dung cốt truyện bị rút ngắn lại, rất nhiều tình tiết hiện tại Thời Tần trải qua hoàn toàn không được viết ra. Nhưng lần đầu của nam chính, chuyện quan trọng như thế, Thời Tần đương nhiên nhớ rõ, đó là vì đối tượng là cùng một người, cho nên khi hệ thống nhắc nhớ, Thời Tần sững sờ.
Thời Tần giận dữ hỏi hệ thống.
Hệ thống 'lương tâm' tỏ vẻ: 【Gặp phải chuyện như vậy, nhân cơ hội đó sẵn tiện chỉ dẫn cho người mới, sau này sẽ không còn nhắc nhở nữa, cho nên ký chủ hãy luôn chú ý đến nam chính nhé. 】
Cảm giác vi diệu như thể anh mới là vợ của nam chính, thời thời khắc nhìn chằm chằm vào hắn ta không cho phép hắn lừa dối.
Thời Tần hộc máu.
Bên kia, Thành Ngự không có ý định tiếp tục cuộc đối thoại nhàm chán này, vươn tay cầm dây thừng, nói với Thời Tần: "Lại đây."
Được, tay chân vẫn bị trói.
Thời Tần đã được sắp xếp rõ ràng.
"Cái đó. . . . . . Cảm ơn về bộ đồ." Thời Tần nằm ở đầu giường, Thành Ngự đang đứng ở đó, cột hai tay anh lên đầu giường, như vậy anh không thể dễ dàng rời khỏi giường được, và tất nhiên cũng không cần bịt miệng anh lại để ngăn anh cắn người.
Thành Ngự cúi đầu nhìn xuống, thấy chiếc áo len trắng mềm mại cùng chiếc quần bò rất vừa vặn với dáng người của anh, khôi ngô tuấn tú, ánh mắt của Hoắc Tử Tuyền rất chuẩn, anh nằm đó, từ góc độ của Thành Ngự không nhìn thấy đôi mắt của anh, chỉ nhìn thấy hàng mi đen cong vút của anh khi anh chớp mắt, mí mắt tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp.
Nói như vậy, dáng vẻ ôn hòa khiến người ta quên mất sự thật rằng anh là thây ma.
Giống như hắn đang trói buộc một người đàn ông gầy yếu.
Thành Ngự không được tự nhiên ho khan, "Tôi đang nghĩ, có lẽ với tình huống như thế của cậu, sau này có thể khôi phục thành người."
Nam chính anh là chân tướng, chỉ cần anh cấp lực, không làm loạn là tôi có thể khôi phục thành người.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Thời Tần nói.
"Trước tiên nghỉ ngơi đi." Thành Ngự không tắt đèn, cầm súng trên tay nằm xuống giường.
Hô hấp của hắn vững vàng, Thời Tần không biết hắn đã ngủ chưa, nhưng anh biết ngay cả khi đang say giấc, tính cảnh giác của Thành Ngự cũng không giảm đi chút nào.
Thời Tần không lộn xộn, ngoan ngoãn nằm trên giường, nghĩ về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Mọi thứ đến quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy, anh bị cuốn đi không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc. Kỳ thật anh rất muốn khóc, nhưng thân thể hiện tại của anh không khóc được.
Ngày hôm sau khi anh tỉnh giấc, bên tai vang lên tiếng của hệ thống 【 tiến độ nghiêm đánh: 0】
Khi Thời Tần tỉnh giấc, tiểu đội đã chuẩn bị lên đường, mọi người nhìn thấy tạo hình mới của Thời Tần, nhất thời một lời khó nói hết.
Lúc đi, Thành Ngự bắt vài con quạ đen đã nhổ sạch lông đưa cho anh, mọi người cười rằng Thành Ngự xem thây ma nuôi giống thú cưng. Nhưng khi nhìn thấy Thời Tần ăn sống, ánh mắt bọn họ thay đổi, vẫn là ánh mắt khi nhìn thấy thây ma, cảnh giác và chán ghét.
Cuối cùng, Thời Tần theo Thành Ngự ngồi vào chiếc xe địa hình đã được cải tiến, tay chân và miệng bị khóa chặt lại, bị xếp ngồi một mình ở hàng ghế cuối.
Nhìn khung cảnh thời tận thế suốt cả quãng đường, có cảm giác đang xem một loại di tích khảo cổ học nào đó, những khu vực đô thị phồn hoa rộng lớn đều bị bao phủ bởi một màu xanh thăm thẳm, ngoại trừ những xác chết biết đi, trên đường lớn hoàn toàn không có bóng dáng người sống nào. Bên tai nghe thấy tiếng gió vút qua cùng tiếng xe ô tô cán qua đồ vật, không có sự hối hả nhộn nhịp vốn có của một thành phố lớn.
Thế giới tiểu thuyết hiện ra chân thật trước mắt Thời Tần, cảm giác thê lương quấn quanh đáy lòng Thời Tần.
Anh không muốn ở trong thế giới này, vũ trụ này cô đơn quá, vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi thôi.
Sẽ sớm thôi, được nhìn thấy nữ chính Bạch Tiêu, cốt truyện chính của tiểu thuyết chính thức mở ra.
Và . . . . . Nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm. . . . . . Vì chế độ một vợ một chồng, phải chăm sóc tốt cho phần dưới của nam chính!
Tác giả có lời muốn nói:
Thành Ngự: Tôi sẽ không làm chuyện đó ở một nơi mà thây ma tùy thời có thể nhảy ra như vậy, tôi không có loại sở thích đó.
Tác giả: Về sau anh sẽ có.
Thời Tần: Bàn luận về tầm quan trọng của việc trau dồi sở thích bình thường của đối tượng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro