Chương 23: Một chút cũng không thay đổi
Edit: Raury
Khum có pass vì mình không biết đặt pass gì nữa =)) (1 phần do lười set pass quá 😬)
.
.
.
.
Lúc đó, Khang Bằng hiểu rõ sự biến hóa của cơ thể mình, gã biết mình sắp biến thành thây ma! Vậy nên, gã suy sụp tinh thần, thống khổ phát tiết cắn Thành Ngự, gã muốn tất cả mọi người phải xuống địa ngục cùng gã.
Trong nguyên tác, Khang Bằng sẽ chết trong nhiệm vụ này, nhưng là vào thời điểm Thánh Binh đoàn đến càn quét.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Khang Bằng chết, ngoại trừ Bạch Tiêu và Đường Tư Ân, nghiên cứu viên cuối cùng cũng biến thành thây ma, nhanh chóng bị xử lý.
Lần này, tất cả mọi người đều nhìn Thành Ngự.
Hắn cô độc đứng đó, ngơ ngác nhìn mu bàn tay mình, cánh tay khẽ run lên, đồng tử rung động, vẻ mặt hắn mờ mịt.
Thời Tần lao lên, Bạch Tiêu cũng muốn lao lên, nhưng vừa tiến lên một bước, cô ta đã theo bản năng rụt lùi trở về, và nói với đôi môi run rẩy: "Có thể. . . . . . Có thể vừa rồi Khang Bằng còn chưa biến dị, cho nên vết cắn đó không tính. . . . . ."
Nhưng Thời Tần đã kéo Thành Ngự sang một bên, không ngừng lục lội tìm kiếm thuốc khử trùng trong những cái balo anh mang lên, liên tục rửa vết thương cho hắn.
Vẻ mặt Thời Tần cứng ngắc, anh không ngừng tự nhủ với mình rằng chưa chắc. . . . . . Còn chưa chắc. . . . . .
Không biết qua bao lâu, vài phút hoặc vài giây sau đó, Thành Ngự đột nhiên nói: "Đừng gấp, tôi cảm giác. . . . . . Thân thể đang biến hóa."
Giọng nói hắn khàn khàn, biến hóa khó lường.
Thời Tần nghe không hiểu giọng điệu của Thành Ngự, chỉ thấy hắn đột ngột ngã về phía mình, Thời Tần luống cuống tay chân ôm lấy Thành Ngự ngã ngồi xuống đất, trơ mắt nhìn thân thể hắn không ngừng co giựt. Sắc mặt Thời Tần lúc này tái nhợt hơn cả thây ma, anh biết Thành Ngự sắp biến thành Người thức tỉnh.
Mọi người đều cảm thấy hắn sắp biến thành thây ma, nhưng không ai nỡ xem, cũng không nhẫn tâm động thủ.
"Quách Dực. . . . . . Giết tôi đi." Thời khắc mấu chốt, Thành Ngự van nài người anh em tốt đã cùng nhau lớn lên với mình.
Sắc mặt Quách Dực tái nhợt, súng lục cầm trên tay run rẩy, trong lòng hắn dường như có giọng nói đang cãi nhau.
Một mặt anh ta hy vọng Thành Ngự không sao. . . . . . Mặt khác lại mong hắn. . . . . . xảy ra chuyện.
"Đừng mà. . . . . . Vẫn. . . . . . Còn cơ hội! Nói không chừng anh sẽ giống với Thời Tần." Bạch Tiêu cố nén nước mắt hét lên. Đường Tư Ân khiếp sợ ôm lấy cô, không dám lên tiếng.
"Đội phó. . . . . .Đội phó. . . . . . Tại sao lại như vậy chứ?" DoãnThường Lâm khóc kêu.
Đội trưởng Khương và Hoắc Tử Tuyền đều sững sờ, đôi mắt đỏ hoe.
Thời Tần đột nhiên đứng dậy, cõng Thành Ngự lên lưng bước ra ngoài, mọi người kinh hãi, chất vấn.
Nhưng Thời Tần phót lờ.
"Cậu muốn. . . . . . Làm gì?" Thành Ngự khó hiểu nhìn sườn mặt Thời Tần, không hiểu vì sao đối phương còn giãy giụa hơn cả hắn.
Thời Tần: "Mang anh đi, anh sẽ không sao đâu, tin tưởng tôi."
Tim Thành Ngự đập thình thịch, ánh mắt khi nhìn Thời Tần cũng thay đổi.
Thời Tần bất chấp hết thảy, mới vừa rồi, cái hệ thống chết tiệt thả một quả pháo hoa lớn ở trong đầu anh để ăn mừng, nếu nó mà có thực thể, anh sẽ tiến lên đấm nó một trận, hơn nữa giá trị hắc hóa của Thời Tần lên xuống thất thường, cực kỳ không ổn, hệ thống nói với anh đó là di chứng của virus, nó sẽ ảnh hưởng đến bản chất con người.
Nếu đã thành kết cục đã định, chi bằng anh lập tức mang theo Thành Ngự chạy trốn. Anh không thể để cho Thành Ngự bị Thánh Binh Đoàn bắt đi. Đến khi đó anh, một thây ma, chẳng thể làm được gì.
Đương nhiên, mọi người không để các anh rời đi một cách dễ dàng.
"Nó sẽ không bị Người thức tỉnh khống chế nữa chứ!" Đường Tư Ân hét lên, hệt như Thời Tần sẽ gây hại đến Thành Ngự.
Mọi người lập tức dùng vũ khí ngăn cản Thời Tần, đúng lúc này, Thành Ngự đột nhiên kêu lên đau đớn, như đang chịu đựng sự thống khổ dày vò, giá trị hắc hóa cũng thay đổi nhanh chóng.
Đột nhiên Thời Tần cảm thấy thân thể mình cứng đờ, như thể anh đang bị điều khiển, cái cảm giác này rất quen thuộc, có thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể anh, áp chế anh và muốn kiểm soát anh.
Đồng thời, Thành Ngự cũng cảm nhận được loại cảm giác quỷ dị này, hắn mờ mịt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy sắc mặt của Quách Dực và Doãn Thường Lâm kịch liệt biến đổi, họ dùng ánh mắt hệt như thấy quỷ mà nhìn Thành Ngự.
Quách Dực vô thức đặt súng xuống, còn Doãn Thường Lâm lại chĩa súng về phía Thành Ngự.
"Người. . . . . . thức tỉnh."
Những đường văn màu đỏ đã chiếm lấy một bên mắt, một bên mắt còn lại dường như cũng đỏ lên trong chốc lát rồi trở lại như cũ.
Bọn họ không biết đám thây ma bên dưới cũng dừng lại trong tích tắc.
Đây là sức mạnh của nam chính, vào ngày đầu tiên trở thành Người thức tỉnh đã vô thức khống chế thây ma với số lượng hai chữ số.
Mà gần đó, máy cảm biến tinh thần lực trên tay thành viên Thánh Binh đoàn nhận được dữ liệu dao động.
"Nơi này có dao động tinh thần lực, có vẻ việc chia thành hai đội là lựa chọn đúng đắn. Đội trưởng, anh xem. . . . . ."
"Đến đó, lần này không bỏ qua bất luận kẻ nào!"
"Đội trưởng, tôi nhìn thấy một chiếc ô tô đi vòng phía sau nhà máy."
"Đuổi theo!"
. . . . . .
Khi Thời Tần khôi phục lại, Thành Ngự đã nhảy xuống, hắn nghe được Doãn Thường Lâm gọi hắn là gì, lúc này hắn che đầu mình lại, nhìn xung quanh một cách bất lực, hắn cảm nhận được từng biến hóa kì diệu của thân thể mình, như nhìn xa hơn, nghe rõ hơn, thậm chí có một sức mạnh không thể diễn tả được đang chảy trong người hắn. Đó là một loại sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ chán ghét, hiển nhiên bọn họ thà rằng hắn trở thành thây ma còn hơn là Người thức tỉnh.
Thây ma vô ý hại người, biến thành thây ma xem như là hy sinh trong quang vinh, nhưng Người thức tỉnh trong quan niệm mọi người thì không giống vậy, chúng là những con quỷ tàn ác, hoàn toàn không cùng cấp bậc với thây ma.
Đáng sợ hơn và không thể kiểm soát.
"Anh tại sao lại biến thành Người thức tỉnh!" Đường Tư Ân bị đả kích, hệt như vừa bị phản bội, cô ả điên tiết.
Bạch Tiêu che miệng lại không dám tin nhìn Thành Ngự, những Người thức tỉnh trước đây còn che dấu, móc mắt xuống khiến họ không thấy được thứ bằng chứng khủng khiếp đó, nhưng hiện tại Thành Ngự lại ở ngay trước mắt họ biến thành Người thức tỉnh, một con mắt mang theo đường văn đỏ tội nghiệt kia.
Người thức tỉnh, cơn ác mộng của tất cả mọi người
Năm thứ nhất của Kỉ Thức Tỉnh, tức năm 2033, dưới sự lãnh đạo của những người hùng, nhân loại thành công đoạt lại thành phố, đánh đuổi thây ma, mang tin thắng lợi đến toàn thể nhân loại trên toàn lục địa, căn cứ phía Đông được thành lập.
Không giống với căn cứ hiện tại, lúc đó căn cứ được hình thành từ khu quân sự cũ hoặc khu công nghiệp, thậm chí chỉ là một nông trường.
Vào thời điểm ấy, căn cứ phía Đông là cả một thành phố, có thể chứa được 1 triệu cư dân. Thậm chí còn được gọi là con tàu Noah, vườn địa đàng cuối cùng của nhân loại.
Nơi tràn ngập niềm hy vọng của nhân loại.
Khi đó, có thể nói ⅓ số người sống sót trên toàn bộ đại lục điều tập trung về căn cứ phía Đông, đương nhiên lực lượng hỏa lực hùng mạnh và đội ngũ nghiên cứu đều ở nơi đây.
Mà ngoài đối phó với thây ma, chinh phục lãnh thổ, nghênh đón những người sống sót, thì những ghi chép về Người thức tỉnh cũng lần lượt xuất hiện, có người nói đó là tương lai của nhân loại, cố gắng nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, cũng có người nói đó là một dạng khác của thây ma, bởi vì nghiên cứu không ra vắc-xin phòng bệnh, hai con mắt khác màu lại trông quái dị vô cùng.
Nhưng tất cả mọi người đều bình an vô sự, thậm chí căn cứ còn thích sử dụng Người thức tỉnh làm binh đoàn hơn, vì dù sao họ đã nhiễm virus rồi, không sợ nhiễm thêm lần nữa, hơn nữa cũng không lây nhiễm cho người khác, sức chiến đấu và sinh lực lại khỏe hơn người bình thường, vô cùng an toàn tiện lợi.
Nhưng Người thức tỉnh vẫn còn quá ít, thậm chí một nửa trong số đó là trẻ em, căn cứ thu nhận những đứa trẻ là Người thức tỉnh, trên tinh thần nhân đạo, một viện nhi đồng được thành lập, hầu hết đều là trẻ mồ côi, vậy nên nơi đó còn được gọi là cô nhi viện.
Nhưng con người nhanh chóng nhận ra quyết định này sai lầm như thế nào, căn cứ bắt đầu xuất hiện Người thức tỉnh mất kiểm soát. Thời điểm con người muốn rút kinh nghiệm thì đã không còn kịp nữa. Sự tồn tại của Người thức tỉnh còn nguy hiểm hơn cả thây ma. Theo ghi chép lúc đó của căn cứ, Người thức tỉnh ham thích giết chóc, thông minh, tàn nhẫn, mất đi sự đồng cảm nên có của con người, sau khi thức tỉnh dị năng, con người không thể kiểm soát chúng, bọn chúng lấy giết người làm vui, bản chất có vẻ là đứng đầu chuỗi thức ăn. Và trong mắt chúng, nhân loại không xứng làm bạn với mình.
Ngày đó, bầu trời treo lên vầng trăng máu, một thanh niên đôi mắt đỏ hoe đứng trên tường vây cao mười thước, mà cánh cổng dưới chân hắn đã bị hàng vạn hàng ngàn thây ma phá vỡ, hắn như vật tế, sau khi sử dụng năng lực quá độ mà kiệt sức, trước mặt mọi người ngã xuống tường vây, trở thành người đầu tiên bị thây ma cắn chết, những con thây ma phá cổng lúc này hoàn toàn mất kiểm soát, thưởng thức con mồi trong thành phố.
Bị một lượng lớn thây ma bao vây và tấn công như thế, nhân loại hoàn toàn không chống trả được.
Ba ngày sau, ngay cả mặt đất cũng nhuốm màu máu tươi, khi những căn cứ khác chạy đến cứu viện, căn cứ phía Đông đã trở thành đống đổ nát hoang tàn. Có không tới một trăm người còn sống trốn đi, hàng triệu người khác bởi vì sự triệu hồi của Người thức tỉnh đã trở thành đống xương trắng bị thây ma gặm nhắm.
Thảm án trăng máu ở căn cứ phía đông, là sự hy sinh bi thảm nhất sau cuộc bùng nổ của thây ma, rất nhiều nhà khoa học tài năng cùng những vị anh hùng đã hy sinh. Đối với nhân loại mà nói, đây là cú đả kích khôn lường, những căn cứ còn sót lại đưa ra hiệp định, Thánh Binh đoàn cũng xuất hiện từ ngày ấy, chuyên săn bắt những Người thức tỉnh, phải giết chết từ trong nôi trước khi những cuộc bạo loạn ấy xảy ra.
Giết không tha những kẻ đã thức tỉnh dị năng, đối với những kẻ chưa thức tỉnh, suy xét tình huống thực tế mà bắt giữ rồi đem đi nghiên cứu. Tận dụng đến giá trị cuối cùng của những con ác ma đó.
Bởi vì *liệp sát mà sinh ra phản kháng, liên tiếp xảy ra những vụ Người thức tỉnh mất kiểm soát, huyết án lần lượt xuất hiện, tuy không thảm như căn cứ phía Đông, nhưng vẫn khiến thần kinh nhân loại căng như dây đàn, kể từ đó, thây ma không còn là kẻ thù lớn nhất của nhân loại nữa, mà là Người thức tỉnh.
(*liệp sát: săn bắn giết chóc)
Những nhân loại hùng mạnh gia nhập Thánh Binh đoàn, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm và thiêng liêng nhất.
Sau vài năm không ngừng cố gắng, cuối cùng nhân loại đã phát hiện được vị trí Người thức tỉnh thông qua dao động tinh thần của chúng, thậm chí còn có cả dụng cụ bắt giữ đặt biệt, Người thức tỉnh vốn ít, có một đoạn thời gian gần như không xuất hiện nữa, nhưng mọi người đều biết chúng sẽ không biến mất vĩnh viễn, chỉ cần vẫn còn người nhiễm virus, sẽ còn Người thức tỉnh xuất hiện.
Cho nên khi bạn đồng hành bị nhiễm bệnh độc, đa số sẽ lựa chọn giết chết.
Và đồng thời ngay lúc này, mọi người đang đối mặt với cùng một sự lựa chọn.
"Rất xin lỗi! Thành Ngự!" Quách Dực nổ phát súng đầu tiên, lần này anh ta đã quyết đoán hơn.
Nhưng Thời Tần dùng thân thể mình cản lại, Quách Dực sửng sốt, anh ta nhanh chóng hét lên: "Mau ra tay, đừng để Thành Ngự phải chịu đựng! Vì cậu ta. . . . . ."
Kỳ thật, Thành Ngự không muốn phản kháng nữa, khi biến thành Người thức tỉnh, cộng với lời dạy bảo mà hắn đã thấm nhuần từ thuở nhỏ . . . . .Một sự tuyệt vọng màu xám tro, còn chẳng bằng chết đi.
Nhưng trông thấy Thời Tần vì hắn chiến đấu quên mình, trong lúc nhất thời lòng hắn không hiểu vì sao lại dấy lên lửa giận, hắn. . . . . . Muốn chết ư?
Không! Dựa vào cái gì! Trong giây lát con mắt thứ hai chuyển đỏ. Nhưng do hắn đang cúi đầu nên không ai nhận ra, chỉ có Thời Tần là cảm nhận được giá trị hắc hóa tăng vọt. Thân thể trong nháy mắt lại bất động.
Bị khống chế.
Doãn Thường Lâm lập tức bắn Thành Ngự, đây rõ ràng là người mà cậu ta từng ngưỡng mộ nhất.
Trước khi tiếng súng vang lên.
Bạch Tiêu hét lớn: "Đừng nổ súng, đừng. . . . . .Không nhất định phải giết. . . . . ."
Nhưng không ai lắng nghe cô.
Lần này Thời Tần không kịp chắn, nhưng tay Doãn Thường Lâm lại run lên, một viên đạn bắn vào cánh tay Thành Ngự, những viên khác bắn trượt ra ngoài.
Đau đớn kích thích khiến đầu óc Thành Ngự tỉnh táo lại, ánh mắt khôi phục bình thường, thân thể hắn lắc lư, vô tội ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt nhìn mọi người.
Ngay lúc Quách Dực và Doãn Thường Lâm muốn tiếp tục động thủ, đột nhiên cầu thang truyền đến vô số bước chân.
Quách Dực đến gần lập tức sợ hãi, một bầy thây ma rậm rạp đang điên cuồng xông lên.
Chúng đang leo lên đây!
Trong một hai giây, lũ thây ma đã vọt đến.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thời Tần đã đoán được điều này. Vào thời điểm anh trúng đạn và ngã xuống, anh cảm nhận được tiếng gọi của tinh thần lực, là Thành Ngự theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ.
Vậy nên, bầy thây ma mới kéo đến.
Chỉ là, đây là sự khống chế vô thức của Thành Ngự, thời điểm nhìn thấy thây ma, hắn cũng không hiểu ra sao, nhưng khi nhìn thấy đồng đội cũ của mình lâm vào nguy hiểm, hắn chớp mắt dừng lại một chút, rồi theo bản năng lựa chọn chiến đấu bảo vệ họ.
Hắn gia nhập vòng chiến, lấy một địch mười, bởi vì dù sao hắn cũng không sợ bị cắn, mạnh mẽ chặn lại đàn thây ma bị hắn triệu hồi. Kéo cái tủ xuống chặn đi cầu thang. Rồi thả một quả bom nổ tung cả thây ma lẫn cầu thang, nếu đám thây ma mà nói được, phỏng chừng lúc này sẽ nói "đĩ mẹ mày"*.
(*nguyên văn là mmp: dịch thô ra là như trên).
Cơ thể thây ma của Thời Tần dần quen với những viên đạn đã bắn trúng anh, chỉ cần không bắn trúng đầu, anh vẫn có thể vui vẻ khôi phục lại như trước, sau khi đứng lên, nhìn thấy cánh tay đổ máu và Thành Ngự đang thở hồng hộc, rồi nhìn đám người bên cạnh tuy không còn muốn giết hắn nhưng lại đứng tránh xa hắn ra, cảm giác buồn bã dâng lên trong lòng anh, dù vừa trải qua chuyện vừa rồi, quả nhiên Thành Ngự vẫn hết lòng bảo vệ bọn họ, hắn luôn xem mình là con người.
【 giá trị hắc hóa 44. 】
Thế nhưng. . . . . .Một chút cũng không thay đổi.
________________
Huhu thương bố Ngự quá 😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro