
Chương 13
"Không xong, lại bị chắn mất rồi."
Hai người cùng thốt ra lời này, liếc nhìn nhau một cái, rồi lại quay đầu đi vì không quen biết đối phương.
Hai người đối diện nhau trên khán đài, một người là Tanaka Ryunosuke đầu đinh, người còn lại chính là Sakurai Aiko đang dõi theo trận đấu với tâm trạng thấp thỏm. Ngoài việc nói ra lời giống hệt thành viên đội bóng chuyền Karasuno, cô còn nghe thấy cậu ta thốt ra một từ: bi kịch.
Việc Yurigaoka gặp Kitagawa Daiichi ngay vòng loại đúng là một bi kịch.
Ở set đầu tiên, Yukigaoka còn ghi được số điểm hai chữ số, nhưng đến set thứ hai, điểm của Yukigaoka vẫn giữ nguyên ở số một chữ số. Có thể nói, Yukigaoka đã bị Kitagawa Daiichi nghiền nát toàn diện về mặt kỹ thuật.
Lúc này, Sakurai Aiko nghe thấy mấy người đội bóng chuyền Karasuno bắt đầu phân tích cục diện trận đấu:
"Kỹ thuật của số 1 Yukigaoka chưa thành thục lắm nhưng động tác lại rất linh hoạt. Giá như cậu ta cao thêm chút nữa thì tốt."
"Chuyền hai của Yukigaoka... nếu đổi sang một người có kỹ thuật khá hơn một chút, thì số 1 đã có thể phát huy thực lực của mình tốt hơn rồi. Tuy nhiên, trong một đội tân binh với muôn vàn bất lợi như vậy mà cậu số 1 vẫn có thể vực dậy được tinh thần đồng đội, thì cậu ta rất đáng gờm."
Người luôn phân tích cục diện trận đấu trong số thành viên Karasuno là một nam sinh tóc ngắn, dáng người khỏe khoắn, trông giản dị. Sakurai Aiko nghe thấy cậu đầu trọc gọi cậu ấy là Daichi-senpai. Người này hẳn là đội trưởng của đội bóng chuyền, và việc cậu ấy phân tích tình hình trận đấu cho thấy thái độ và cách dùng từ rất khách quan.
Trong mắt cậu ấy, cũng như trong mắt những người hiểu về bóng chuyền, Hinata Shoyo hiện tại là viên ngọc có tì vết nhưng không thể giấu được ánh sáng của mình — và Kageyama Tobio cũng vậy.
Một người gánh vác cả đội, là xương sống của đồng đội là Hinata Shoyo, và một người năng lực cá nhân xuất sắc nhưng lại đơn độc chiến đấu là Kageyama Tobio sao?
Quả thực, Sakurai Aiko cũng là lần đầu tiên xem Kageyama Tobio thi đấu. Cô nhận thấy hình ảnh cậu trên sân đấu và ngoài đời khác nhau như hai người. Kageyama Tobio thường ngày trông hơi ngốc nghếch, buồn cười, nhưng trên sân đấu lại có vẻ nóng nảy?
Trên sân, tiếng ồn ào khiến khán giả khó nghe rõ giọng các cầu thủ, nhưng biểu cảm thì những khán giả ngồi hàng đầu có thể thấy rõ.
Kageyama Tobio liên tục yêu cầu đồng đội làm điều gì đó với vẻ mặt không được tốt lắm, trong khi biểu cảm của đồng đội lại đầy ẩn ý, như thể cả hai bên đều đang "chịu đựng" lẫn nhau.
Những người khác thì Sakurai Aiko không hiểu, nhưng theo sự hiểu biết của cô về Kageyama Tobio, cậu này luôn toát ra sự vô tư lơ đãng và chậm hơn người khác nửa nhịp. Rất có thể Kageyama Tobio chưa từng tâm sự với đồng đội...
Kageyama Tobio và Hinata Shoyo trông như hai mảnh ghép trò chơi tương phản. Kageyama có kỹ thuật mà Hinata còn thiếu, còn Hinata lại có khả năng giao tiếp, quan hệ cá nhân mà Kageyama thiếu.
Nhưng, họ lại là những người nghiêm túc nhất trên sân đấu này!
Sakurai Aiko lại siết chặt tay. Sau khi Kitagawa Daiichi giành chiến thắng set đầu tiên, các thành viên Kitagawa Daiichi đã quen với nhịp tấn công của Hinata Shoyo. Hơn nữa, Hinata Shoyo không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, dẫn đến lối tấn công đơn điệu. Kitagawa Daiichi đã thả lỏng hơn ở set thứ hai, vì họ nhận ra quái thú mà họ cảnh giác lúc đầu, thực chất chỉ là một con hổ con chưa trưởng thành, không đáng sợ hãi.
Chỉ có Kageyama Tobio là không thay đổi thái độ từ đầu đến cuối. Trước khi trận đấu kết thúc bằng chiến thắng, cậu luôn giữ sự cảnh giác với đối thủ.
Và mọi hành động của Hinata Shoyo trên sân đấu đều không làm phụ lòng thái độ này của Kageyama Tobio.
Nhìn Hinata Shoyo bị ngã lăn ra sân đấu vì cứu bóng, còn đâm vào tường, Sakurai Aiko nhìn chằm chằm điểm số dẫn trước xa vời của Kitagawa Daiichi, căng thẳng đến mức đôi môi run rẩy. Đôi môi hồng nhạt của cô, run rẩy như cánh hoa bị mưa bão vùi dập.
Tại sao Shoyo không từ bỏ?
Cô nghĩ đó là bởi vì: "Trái bóng còn chưa rơi xuống đất."
Lời thì thầm yếu ớt giữa môi Sakurai Aiko lọt vào tai mấy người Karasuno. Họ quay đầu nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi lại đầy cảm thán mà tập trung vào trận đấu giữa Kitagawa Daiichi và Yukigaoka.
Đúng vậy, đối thủ có mạnh đến mức khiến người ta phải ngước nhìn thì đã sao? Chỉ cần trái bóng chuyền còn chưa rơi xuống đất, những người trên sân đấu này sẽ không bỏ cuộc.
Hinata Shoyo đang dốc sức cứu bóng trên sân cũng nghĩ như vậy. Trái bóng còn chưa rơi xuống đất, cậu sẽ không dừng bước chân theo đuổi. Khi đối mặt với đồng đội vì bị Kitagawa Daiichi áp đảo thực lực mà nảy sinh ý định lùi bước, Hinata Shoyo nói với cậu ấy:
"Chúng ta không phải vẫn chưa thua sao?"
Kageyama Tobio trên sân nghe được lời này của Hinata Shoyo: "!?"
Tên nhóc này...
Đúng vậy, trên sân bóng, dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, chỉ có một lý do để tiếp tục chiến đấu, đó là trái bóng còn chưa rơi xuống đất, một lý lẽ thật đơn giản!
Vẫn chưa thua, cho nên tôi không thể từ bỏ, đó chính là lý do!
Lời mà số 1 Yukigaoka nói với mình khi gặp nhau trong nhà vệ sinh là thật, cậu ta sẽ không từ bỏ.
Nhưng lúc này, Hinata Shoyo cuối cùng đã đột phá hàng chắn của Kitagawa Daiichi, ghi được một điểm. Điều này khiến Kageyama Tobio rất bực bội: Tại sao đồng đội lại giữ thái độ nhàn nhã trên sân đấu?!
Tên nhóc đầu quýt đối diện kia nghiêm túc! Cậu ta thật sự chiến đấu với ý niệm muốn thắng.
Kageyama Tobio: "Các cậu đang làm gì thế?! Đuổi theo bóng đi, điểm vừa rồi không phải là may mắn!"
Cái tên số 1 Yukigaoka đó sẽ chiến đấu đến cùng!
Kunimi Akira không chịu nổi giọng điệu chỉ đạo này của Kageyama Tobio nhất: "Chúng ta đã kéo dãn khoảng cách điểm số với Yukigaoka thế này rồi, trừ khi phép màu xuất hiện, nếu không việc Yukigaoka bại trận là kết quả đã được định trước."
Việc gì phải lãng phí sức lực thừa thãi, Kunimi Akira không hiểu.
Kindaichi Yūtarō thì mơ hồ hiểu ý của Kageyama Tobio, nhưng cậu vẫn giữ ý kiến giống Kunimi Akira. Dùng toàn lực để đối phó Yukigaoka, có thể nhưng không cần thiết.
Một số khán giả trên khán đài theo dõi nghiêm túc, tâm trạng của họ ngắn ngủi trùng khớp với Kageyama Tobio. Họ đều thấy được sự nghiêm túc của Hinata Shoyo. Thế là, ngoài tiếng cổ vũ của đội Kitagawa Daiichi, lác đác truyền ra vài tiếng cổ vũ cho Yukigaoka.
"Cố lên!"
"Số 1 Yukigaoka cố lên!"
"Lên đi, nhóc con!"
Nhưng trong những tiếng cổ vũ này lại không có giọng của Sakurai Aiko. Điều này khiến Sugawara Koshi trong nhóm Karasuno không khỏi đưa mắt nhìn về phía Sakurai Aiko.
Lúc này cô gái lạ xinh đẹp, cô nghĩ thế nào?
Nhan sắc của Sakurai Aiko khiến người ta không thể phớt lờ sự hiện diện của cô. Không ít người nhận thấy kết cục Yukigaoka phải thua nhưng vẫn chần chừ chưa rời đi, phần lớn là vì họ muốn được ngắm cô thêm đôi chút.
Sugawara Koshi nhớ lại trận đấu của Karasuno vài năm trước. Hoàn cảnh Karasuno trên sân đấu gần như giống hệt Yukigaoka bây giờ. Và những người từng theo dõi Karasuno thi đấu đã nói: 'Sự sỉ nhục của Karasuno, những con quạ không thể bay lên.'
Cô sẽ nói gì? Cô sẽ thất vọng về Yukigaoka sao?
Sugawara Koshi khẽ rũ mi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô gái, rồi nghe thấy cô thì thầm: "Kageyama Tobio lợi hại thật, sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực."
Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực sao?
Cậu chưa từng nghe câu này bao giờ, nhưng dựa trên ý nghĩa mặt chữ, Sugawara Koshi đại khái có thể hiểu ý cô gái muốn biểu đạt.
Cô không hề thất vọng về đội bóng mình ủng hộ, ngược lại còn kính nể thái độ nghiêm túc của cầu thủ đội đối thủ.
Ài, thật là một cô bé kỳ lạ.
Cũng có chút quen mắt, nhưng không nhớ đã gặp cô ở đâu. Sugawara Koshi nghĩ thầm, rồi sự chú ý của cậu lại bị giọng của đồng đội Tanaka Ryunosuke kéo về sân đấu.
Tanaka Ryunosuke: "Các anh mau nhìn cú đập bóng của nhóc con kia! Không phải chứ? Thế này mà cũng đập được!?"
Hả? Sugawara Koshi nhìn về phía sân bóng. Số 1 Yukigaoka ban đầu ở bên trái lưới, nhưng chớp mắt đã chuyển sang bên phải lưới để nhảy lên đập bóng?
Cậu nhớ rõ lúc nãy người này rõ ràng ở bên trái, Sugawara Koshi nhìn Daichi Sawamura: "Daichi, pha phối hợp vừa rồi là...?"
Hẳn là sai lầm rồi, mặc dù lúc nãy Sugawara Koshi có nhìn Sakurai Aiko, nhưng cậu vẫn giữ hai phần chú ý ở trên sân đấu.
Daichi Sawamura gật đầu: "Ừ, lúc nãy là chuyền hai Yukigaoka sơ suất, nhưng cũng may số 1 lại có thể đuổi theo kịp." Tuy nhiên, dù số 1 có nỗ lực đến mấy, kết quả thắng thua của trận đấu này, Yukigaoka đã vô lực xoay chuyển tình thế.
Trên sân đấu, Hinata Shoyo nhảy lên đập bóng với tốc độ khiến người khác phải tặc lưỡi. Lần này cậu đập bóng thành công, trái bóng lướt qua bức tường phòng thủ cao ngất của Kitagawa Daiichi. Đáng tiếc, giây tiếp theo sau khi cậu đập bóng thành công, trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu.
Cú đập bóng vừa rồi của Hinata Shoyo đã giúp Kitagawa Daiichi giành chiến thắng set thứ hai.
Trận đấu kết thúc.
25-11
25-6
Với kết quả 2-0, Kitagawa Daiichi giành lấy trái ngọt chiến thắng.
"Keng! —"
Bình giữ nhiệt trong tay Sakurai Aiko rơi xuống đất. Cảm xúc bối rối trong lòng khiến cô cuống quýt thu dọn vệt nước trên sàn, rồi ôm đồ đạc chạy trốn một cách chật vật đến phòng vệ sinh của nhà thi đấu.
Mở vòi nước, vốc nước lạnh tát vào mặt, Sakurai Aiko không rõ tại sao mình lại phải bỏ trốn khỏi hiện trường. Rõ ràng người đứng trên sân đấu không phải cô, người thua cũng không phải cô, tại sao cô lại đau khổ đến vậy?
Hay nói đúng hơn là sợ hãi!
Ngẩng đầu nhìn vào gương phòng vệ sinh, ánh mắt cô dường như xuyên qua lớp vỏ ngoài xinh đẹp của mình, nhìn thấy cái linh hồn tên kẻ nhát gan sâu trong nội tâm. Sakurai Aiko tự giễu nghĩ: kiếp sống thứ hai cũng chẳng có gì ghê gớm. Quả nhiên cô vẫn là cái kẻ nhát gan thích trốn tránh đó.
Trốn tránh vấn đề so với giải quyết vấn đề, cái trước vĩnh viễn là lựa chọn tối ưu của cô.
Lý do cô chủ động tiếp cận Hinata Shoyo, chẳng phải là vì trên người cậu có dũng khí mà cô không có sao.
Kẻ hèn nhát ngay cả nhìn thẳng vào ánh sáng mặt trời cũng sẽ cảm thấy đau khổ.
Đáng sợ hơn là Sakurai Aiko sợ hãi phải đối mặt với một Hinata Shoyo thất bại. Giống như mọi khi, cô không dám đối mặt với kết quả thất bại này.
Hành vi chỉ biết suy đoán mọi chuyện theo kết quả tồi tệ nhất, nghiêm trọng nhất đã trở thành lựa chọn tất yếu trong cuộc đời Sakurai Aiko. Cô sợ hãi sự không biết, sợ hãi rằng Hinata Shoyo, người không biết từ lúc nào đã trở thành đối tượng khao khát của cô, sẽ gục ngã.
"Shoyo..." Sakurai Aiko che mắt than thở. Shoyo, cậu sẽ dừng bước chứ?
Chỉ nửa giờ thi đấu bóng chuyền hôm nay đã hủy hoại ba năm nỗ lực của Hinata Shoyo. Kết quả như vậy, kết quả như vậy, kết quả như vậy!?
Làm sao người ta có thể chấp nhận được!? ——
Người trưởng thành làm việc gì trước tiên cũng sẽ cân nhắc được mất. Bước này có nên làm không? Kết quả đạt được có đáng để đánh đổi không? Người trưởng thành giống như một thần giữ của bủn xỉn canh giữ từng chút tinh lực của mình, đặt mọi hành động chưa trả giá lên cán cân tên giá trị và không đáng giá để cân nhắc.
Vì không nhìn rõ tương lai và vì đã đọc quá nhiều sách trong suốt 20 năm đời học sinh, nên Sakurai Aiko đã sống theo cái cách mà chính cô cũng chán ghét từ kiếp trước. Cô trở thành một người trưởng thành càng lớn càng yếu đuối.
Thứ yếu đuối nhất trên thế giới là gì?
Là những người trưởng thành đang chật vật mưu sinh trong xã hội, cách việc suy sụp tinh thần chỉ còn một ranh giới mỏng manh?
Trong phòng vệ sinh của nhà thi đấu, Sakurai Aiko tự mình buông thả, giải phóng những cảm xúc u ám sâu thẳm trong nội tâm. Cô ngồi xổm trong đó chừng nửa giờ, cho đến khi cảm thấy mọi người trong nhà thi đấu chắc đã đi gần hết, cô mới rụt rè bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa, cô lại nhìn thấy Hinata Shoyo đang đeo túi xách đứng chờ mình bên ngoài phòng vệ sinh.
Sakurai Aiko: "???"
Cậu, cậu đừng tới đây!!!——
Khi cảm xúc tự ghét bỏ của Sakurai Aiko đạt đến đỉnh điểm, điều cô sợ hãi nhất chính là đối diện với Hinata Shoyo.
Bởi vì Hinata Shoyo đại diện cho vô số cảm xúc tích cực, lạc quan, hướng về phía trước đối với cô.
Hinata Shoyo: "Aiko-senpai?"
Cậu bước hai bước về phía Sakurai Aiko đang lùi lại, và ngay lập tức thấy rõ hốc mắt đỏ hoe của cô: "Sao chị lại khóc?"
Mái tóc hơi ẩm ướt lúc này còn dính vào mặt cô gái, kết hợp với đôi mắt đỏ hoe. Cô chớp chớp mắt, hàng mi ướt đẫm khép mở, run rẩy như lông vũ chim non, khiến lòng người càng thêm mềm nhũn.
Trong mắt Hinata Shoyo, Sakurai Aiko luôn là đại diện cho sự sạch sẽ và xinh đẹp. Hơn nữa, trên người cô còn mang theo sự kiêu ngạo, chán đời độc quyền của một cô gái học giỏi. Cô giống như một món trang sức cao cấp được trưng bày trên quầy, mang một vẻ đẹp cách xa hơi thở cuộc sống.
Chỉ cần ngước nhìn từ xa, đôi mắt đã có thể cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa cô và cậu.
Đây là lần đầu tiên Hinata Shoyo thấy khuôn mặt cô gái sau khi khóc xong. Thật lòng mà nói, cô trông rất đáng yêu, giống như một chú chó nhỏ đáng thương co rúm lại vì sợ hãi, bị ngã vào vũng nước ngày mưa.
Cậu hạ giọng nói: "Lúc nãy, em đã đi gặp chuyền hai của Kitagawa Daiichi. Hôm nay em thua, nhưng lần sau em sẽ không bại dưới tay cậu ấy nữa. Em đã nói lời tuyên chiến với cậu ấy rồi, hẹn lần sau gặp lại trên sân đấu."
Sau đó, Hinata Shoyo mang vẻ mặt hơi xin lỗi, nói tiếp: "Rõ ràng là em mời senpai đến xem trận đấu, không ngờ cuối cùng lại thua. Xin lỗi. Nhưng lần sau, em nhất định sẽ để Aiko-senpai thấy được chiến thắng thuộc về em, cho nên tiền bối đừng sợ hãi nữa, em sẽ mang cả phần của senpai để cố gắng!"
Rõ ràng cậu ấy vừa khóc xong, tại sao bây giờ lại có thể nói ra những lời như vậy trước mặt mình?
Da Hinata Shoyo rất trắng, Sakurai Aiko dễ dàng nhận thấy màu đỏ ửng ở đuôi mắt cậu. Hơn nữa, những vệt nước chưa khô trên áo phông của cậu, trông thô ráp như đã bị vò, có thể gạt được ai chứ.
Hiện tại người có tâm trạng tệ nhất là cậu ấy, vậy cô lấy mặt mũi nào để Shoyo phải dỗ dành mình?
Sakurai Aiko dùng sức chớp mắt vài cái, nén xuống cảm xúc kỳ lạ đang dâng lên trong lòng, quay mặt đi không nhìn cậu: "Hôm nay cậu vất vả rồi. Không phải lỗi của cậu, chị ở khán đài còn nghe thấy không ít người khen cậu mà."
Hinata Shoyo: "Thật sao?"
Chớp nhoáng, Hinata Shoyo đã lẻn đến trước mặt Sakurai Aiko. Mái tóc màu cam dựng đứng, trông hơi lụp chụp, lướt qua chóp mũi Sakurai Aiko, cảm giác ngứa nhẹ suýt chút nữa khiến cô hắt hơi vào đỉnh đầu Hinata Shoyo một cái thật lớn.
Nhìn Shoyo từ góc độ này, cậu ấy nhỏ bé một cách lạ thường nha.
Sakurai Aiko khẽ cúi đầu, thu cằm nhìn xuống. Trong lòng cô thầm niệm: Cậu ta gần một năm nay tuyệt đối không ăn uống tử tế, tại sao vẫn bé tí thế này?
Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt trong veo của Hinata Shoyo. Trong đôi mắt màu cam không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, vẫn luôn tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, mềm mại và thuần khiết như những áng mây vàng khoác ánh kim trên bầu trời chiều tà. Chỉ cần nhìn lên một cái, lòng người sẽ cảm thấy bình lặng.
Sakurai Aiko căng thẳng nắm lấy túi ba lô của mình, nói khẽ: "Chị cảm thấy em hôm nay trên sân trông rất ngầu."
Hinata Shoyo bị cú bóng thẳng bất ngờ này của Sakurai Aiko đánh trúng, mặt đỏ bừng: "Oa, oa! Em thể hiện tốt đến vậy sao? Aiko-senpai cũng vậy, hôm nay ăn mặc rất đẹp!"
... Hinata Shoyo đáng sợ vậy sao, cậu là cái máy thẻ khen à?
Sakurai Aiko: "Thật sự rất tốt. Chị còn thấy có nữ sinh cấp Hai đáng yêu cổ vũ cho cậu nữa."
"Ai?" Hinata Shoyo nhanh chóng xua tay. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng trực giác mách bảo cậu tuyệt đối không thể trả lời "Tốt" hay bất kỳ câu trả lời nào tương tự. "Có senpai cổ vũ cho em là em mãn nguyện rồi! Trước đây chúng ta đã hẹn Aiko-senpai sẽ làm đội cổ vũ riêng cho em mà!"
Sakurai Aiko: "?" Ai hẹn với cậu chứ.
Tốc độ leo cột của cậu cũng quá nhanh rồi đó, Sakurai Aiko thầm nhủ.
Đương nhiên, tốc độ cậu phục hồi cũng quá nhanh, còn tiện thể xua tan cảm xúc tồi tệ của cô nữa. Người cũng như tên, đúng là Tiểu Thái Dương mà, Hinata Shoyo.
Mang cả phần của mình cùng cố gắng sao?
Sakurai Aiko mím đôi môi khô khốc của mình: "Sao cậu biết chị ở đây?"
Trên mặt Hinata Shoyo vẫn còn vệt đỏ vì được khen: "Là một senpai mặc đồng phục thể thao màu đen nói cho em. À đúng rồi! Anh ấy là học sinh của Karasuno. Em nói với anh ấy là em muốn vào Karasuno khi lên cấp Ba, Anh ấy nói đến lúc đó hoan nghênh em vào đội bóng chuyền!"
"À, ra vậy." Sakurai Aiko nhanh chóng quét mắt nhìn Hinata Shoyo một cái. Cô đột nhiên cảm thấy biểu hiện của mình lúc này hơi mất mặt. Cô, một người ngoài cuộc chỉ đứng xem, lại ở đây lắp bắp, tràn ngập năng lượng tiêu cực, trong khi Hinata Shoyo – nhân vật chính thực sự trải qua thất bại – lại cực nhanh tìm được mục tiêu mới.
"Có phải chị hơi làm quá rồi không?"
"Hả?"
"Rõ ràng chị chỉ là người đứng ngoài quan sát, nhưng lại thể hiện cảm xúc thái quá hơn cả cậu, nhân vật chính trên sân đấu. Hơn nữa, chị còn lớn tuổi hơn cậu, chẳng hề trưởng thành chút nào."
"Không phải!——"
Hai tay Sakurai Aiko đột nhiên bị Hinata Shoyo nắm chặt. Mu bàn tay mịn màng ngay lập tức bị vết chai sạn trên lòng bàn tay cậu cọ qua, nổi lên một mảng đỏ.
Vẻ mặt Hinata Shoyo lúc này trở nên nghiêm túc, thậm chí Sakurai Aiko còn cảm thấy ánh mắt cậu mang chút ý vị xem xét: "Em không nghĩ senpai như vậy là không tốt. Kịp thời giải tỏa cảm xúc trong lòng là điều đúng đắn. Senpai không cần phải thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Hơn nữa, Aiko-senpai thẳng thắn trước mặt em rất đáng yêu!"
Sakurai Aiko: "Cậu... cậu không thấy nói những lời như vậy ở nơi công cộng rất đáng xấu hổ sao!? Aho! Đồ ngốc! Đồ ngốc tự nhiên!"
Hinata Shoyo: "Ái ái ái? Em nói toàn là lời thật lòng. Em thích Aiko-senpai!"
Em thích Aiko-senpai~~~
Rất thích Aiko-senpai~
Thích senpai~
Không xong, tai mình có tiếng vang!
Tiêu rồi, mình thực sự đã nói ra!!!
Ánh mắt Sakurai Aiko và Hinata Shoyo vẫn giao nhau, nhưng động tác lại là đồng thời buông tay đối phương ra. Không rõ mặt ai đỏ nhanh hơn, tóm lại trên hành lang ngoài phòng vệ sinh đã xuất hiện hai khuôn mặt cà chua to và đỏ.
Sakurai Aiko căng thẳng muốn nắm chặt tay, nhưng khoảnh khắc thu lòng bàn tay lại, cô cảm nhận được hơi ấm của lòng bàn tay Hinata Shoyo còn lưu lại trên tay mình. Ngay lập tức, động tác của cô cứng đờ lại, chỉ còn lại ngón tay chậm rãi lướt qua lòng bàn tay.
Nhịp tim vốn đã nhanh của cô đột nhiên bị lỗi nhịp, giống như cây đàn piano dưới tay 1900 ngay khi anh gặp được người trong lòng vậy, lập tức biến tấu.
Cô ấy không nói gì là có ý gì?
Không biết phải làm sao, Hinata Shoyo run giọng hỏi: "Aiko-senpai không giận em chứ?"
"Sao lại giận, chị lại không phải..." Dường như xấu hổ khi mở lời thừa nhận sự do dự của mình trước tình cảm, Sakurai Aiko hít một hơi thật sâu, dùng giọng run rẩy giống Hinata Shoyo nói: "Chị không giận cậu, chị giận chính chị."
Mình thật không tiền đồ.
Thật sự.
Vậy là Hinata Shoyo thích mình, và mình cũng thích cậu ấy sao?
Nhưng mà, mình thực sự có thể hẹn hò sao? Sakurai Aiko do dự nghiêng mặt nhìn Hinata Shoyo: "Con người thật của chị chính là một kẻ nhát gan. Một người như vậy, cậu cũng... thích sao?"
Hinata Shoyo không chút do dự trả lời: "Dù là senpai như thế nào em cũng thích!——"
Vẻ cậu hai mắt lấp lánh, ưỡn ngực ngẩng đầu này, kỳ lạ làm sao, khiến Sakurai Aiko ảo giác thấy đó là chú chó Kasutaro ở nhà cô.
Có chút muốn xoa đầu cậu ấy.
Trước đây ở Yukigaoka, muốn xoa thì xoa, nhưng giờ cô lại cảm thấy ngượng khi chạm vào Shoyo. Ngón tay Sakurai Aiko khẽ nhúc nhích, rồi nhanh chóng thả lỏng.
Hành động nhỏ này của cô nhanh chóng bị Hinata Shoyo bắt được. Hinata Shoyo không hề do dự, cậu nắm lấy cổ tay Sakurai Aiko qua ống tay áo, đặt tay cô lên đỉnh đầu mình. Cười nói: "Senpai nói xoa xoa cũng không sao."
Sakurai Aiko: "!?"
Dưới tay là cảm giác lông xù. Tóc Hinata Shoyo hơi cứng, từng sợi tóc nhỏ lọt vào kẽ ngón tay châm chích một chút.
"Vậy, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn?"
"Ừ ừ! Xin chỉ giáo nhiều hơn!!!"
----------------------------------------------
Hổm nay hơi bận nên mình chỉ có thể đăng một truyện thôi, nhưng mình sẽ cố gắng cập nhật chương mới.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc và ủng hộ!!!
Nếu mình có time rảnh thì tối muộn sẽ cố gắng edit chương 14!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro