Chương 10: Tỏ tình -->2(tiếp)
Khi Tần Lam Phong lên trên, dưới khán đài bao nhiêu là lời bình luận của các cô gái trong công ty, khen này nọ, ao ước, hão huyền.
Trong lòng rôi khi nghe thấy mấy lời này cảm giác như có ai nói xấu mình vậy, muốn xông vào đấm mấy bà thím kia ghê. Đang nghĩ vẩn vơ thò có một giọng nói trầm ấm vọng vào tai làm tôi nhột, là Tần Lam Phong anh ấy đang phát biểu.
"Cảm ơn mọi người đã đến đông đủ tôi rất vui và biết ơn. Như mọi người đã biết, công ty chúng ta đã cùng nhau phát triển mười năm nam rồi. Trong mười năm năm qua mọi người đã rất vất vả. Tôi sẽ mở nhiều bữa tiệc để triêu đãi mọi người hơn. Mọi người hãy cố gắng hơn nữa để công ty ta cùng phát triển hơn nào..."
Sau đó là một tràng pháo tay rôm rả.
"Còn một việc quan trọng tôi muốn thông báo với mọi người ở đây nữa "
Anh ấy định thông báo cái gì vậy? Tại sao mình hồi hộp vậy chứ?
Mấy cô gái cũng bàn tán về thái độ của anh hôm nay khác với mọi ngày rất nhiều, anh đã bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng của anh.
"Chuyện gì vậy giám đốc nói nhanh lên đibl chúng tôi đợi từ nãy"
Một cô gái xinh đẹp dáng người cao ráo nói.
"Mỹ Thuần Nhiên... Tôi yêu em...."
Mọi người đều ngạc nhiên bàn tán quay sang tôi. Còn tôi thì đứng lặng, mọi người rẻ lối tạo một lối cho anh đi xuống chỗ tôi. Anh cầm một bó hoa hai mươi hai bông được tượng trưng cho tuổi của tôi, dơ trước mặt tôi mà nói:" Làm người yêu tôi chứ?"
Cô gái cao ráo lúc nãy đi tới đứng sau lưng tôi nói:" Còn không mau nhận? Cô không muốn nhận sao? Hay... Để tôi nhận giùm"
Mọi người đều quay sang cô ấy... Là Họa Diệp
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy tôi chỉ muốn nói một sự thật là..."
Vừa nói cô ta vừa bước tói chỗ anh tiếp theo là một giọng nói đầy hiểm độc và kèm theo đó là một hành đông điệu rớt nước. Cô ta vuốt mặt anh lần mò xuống cổ và nói:" Là tôi yêu anh"
Nói xong mọi người trầm trồ bàn tán. Anh hất tay cô ta ra
"Cút".
Nhìn mặt anh lúc này mọi người biết mình nên làm gì nên tránh xa ra một chút lùi lại và nhìn sự việc tiếp theo.
Hai người bảo vệ vào lôi Họa Diệp ra ngoài. Trước khi cô ta đi không quên vứt lại một câu
"Rồi anh cũng là của tôi thôi"
Cô ả hất tay bảo vệ ra rồi đi một cách yểu điệu.
Một lúc sau nhạc nổi lên, có lẽ nó làm không khí căn phòng bớt đi 'đám lửa' to đùng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sói 'nêu em không nhận sẽ biết tay tôi' như đe dọa vậy.
Tôi đã tiến lên và đồng ý lời tỏ tình của anh. Bằng một nụ cười rạng rỡ. Có vẻ chính nụ cười ấy cũng làm anh bớt căng thẳng hơn.
Mọi người vỗ tay. Nhưng tiếng vỗ tay này là pha lẫm của sự ghen tỵ và hâm mộ, chỉ có một chút là chúc mừng.
Yêu một CEO của một công ty là thế đấy, phải sống trong sự ghen tỵ và thù hận của mọi người.
-----_-------------_----_----------
Hi hi hi
#박도도
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro