Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phương Xa

Hứa Giai Kỳ đã kết hôn với Khổng Tuyết Nhi được 2 năm thuở mới lấy nhau chị rất yêu thương cô , hằng ngày nếu tan làm sớm thì liền trở về nhà . Câu nói đầu tiên của chị chắc chắn là .

" Chị về rồi đây bảo bối ! "

Chị hứa với nàng sau này chắc chắn sẽ kiếm thật nhiều tiền , không để nàng chịu cực , có khổ cũng để chị chịu không muốn nàng bị thua thiệt bất cứ ai .

3 năm sau thì hình như chị hoàn toàn thay đổi , không còn quan tâm nàng như trước kia , sáng thì đi làm sớm tối thì về thật muộn . Có lần chị đi tận 3h sáng mới về , nàng đợi chị suốt đêm ở sofa , thấy chị về liền chạy lại dìu chị lại giường , Giai Kỳ say xỉn nhìn thoáng qua trên áo sơ mi còn có một vệt son môi . Đêm ấy Khổng Tuyết Nhi ngồi ở góc phòng mà khóc đến sưng cả mắt , sáng dậy vẫn nấu đồ ăn sáng cho chị nửa lời cũng không than không trách .

Hôm nay chị về nhà sớm hơn mọi khi , trên tay cầm theo một tờ giấy chị đặt mạnh xuống bàn .

" Ly dị đi , tôi thật sự chán cô rồi . "

Nàng vẫn lẳng lặng lờ đi câu nói của chị .

" Chị chắc là đi làm về mệt nên em đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi đấy vào tắm đi cho khỏe "

" Tôi nói ly hôn đi em có nghe rõ không ? "
Chị lớn tiếng , tháo chiếc nhẫn từ ngón áp út ra để lên bàn .
" Đơn xin ly hôn tôi cũng đã ký rồi em mau ký vào đi ".

Tôi mơ hồ cầm lấy cây viết trên bàn , tay run lên từng hồi . Thật sự không tin cả hai đã đến bước đường này .

" Giai Kỳ em muốn hỏi chị một câu ? "
" Hỏi đi tôi còn có việc gấp "
Chị xoay xoay chiếc đồng hồ trên tay

" Từ bao giờ mà chị hết yêu em vậy ? "

Chị không trả lời chỉ im lặng cầm tờ đơn ly hôn mà rời đi .

Khổng Tuyết Nhi là không chịu đựng nổi cú sốc mà ngã khụy xuống sàn . Chị hết yêu nàng rồi , hóa ra trước giờ. chỉ có bản thân nàng là chìm đắm trong sự ảo tưởng . Từng tiếc nấc của cô gái nhỏ vang lên trong căn phòng lạnh lẽo không một ai .

Sau hôm ấy nàng cũng đã rời đi , Hứa Giai Kỳ trở về nhà với chai rượu của mình .

Mở cửa ra căn nhà này đã từng là tổ ấm nhỏ của cô và nàng , trong cơn say cô thấy nàng vẫn đang đứng đợi cô ở trước cửa . Cô chạy lại ôm lấy nàng nhưng nàng tan biến tựa như một làn khói sương , Giai Kỳ nhớ nàng bước đến đâu cũng toàn là kỉ niệm của hai người .

Chị vào phòng , hơi men làm chị choáng váng té xuống đất . Ngồi bệt đấy , đưa chai rượu lên mà uống tiếp Thật không may chỗ của Hứa Giai Kỳ ngồi lại là chỗ mà hôm Khổng Tuyết Nhi ngồi khóc cả đêm .

Lúc đấy Giai Kỳ hoàn toàn không say chút nào , hôm đấy nằm trên giường cô hoàn toàn chứng kiến cảnh Khổng Tuyết Nhi ngồi ở góc phòng mà khóc .

Đau thật đấy , từng đợt run rẫy của nàng cô đều có thể cảm nhận được .

Cô cố tình về trề để trốn tránh không gặp nàng , cố tình đi thật sớm để khỏi phải thấy thân ảnh gầy gò của nàng .

Tất cả chỉ là một màn kịch , 3 năm trước Hứa Giai Kỳ đang ôm nàng xem phim trên chiếc sofa thì đột nhiên chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh , Khổng Tuyết Nhi vẫn đang chăm chú xem phim . Thấy chị như vậy cũng chỉ nghĩ đơn giản ,

Đâu ai ngờ cô bị chảy máu mũi rất nhiều , rửa mặt hết bao nhiêu lần thì vẫn chảy máu . Chị là sợ nàng lo lắng nên đã giấu nàng , nhưng từ hôm ấy số lần chảy máu mũi của chị xảy ra thường xuyên hơn còn ho ra máu , cơ thể dần suy nhược .

Không chịu được nửa Giai Kỳ đã xin nghĩ một ngày , để đi khám thử .
Khi xét nghiệm xong bác sĩ bảo là cô đã bị ung thư phổi .

Cô như chết lặng đi , vậy có nghĩa là cô không còn sống được bao lâu nữa . Không thể lo cho suốt quãng đường đời còn lại .

Hứa Giai Kỳ muốn trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại của mình khiến Khổng Tuyết Nhi trở nên ghét bỏ cô , để sau này có ra đi cũng sẽ không vì nàng mà nặng lòng .

Trong cơn say chị thấy nàng đang mỉm cười dịu dàng ôm lấy chị nói mọi chuyện không sao cả có em đây rồi .

Cô níu lấy cánh tay nàng trong vô thức nàng biến mất , cảm giác hụt hẫng lần nữa trở về với cô .

Hứa Giai Kỳ lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn tủ đã lâu rồi không đụng đến , mở ra trong đó có một thẻ ATM mà cô đã tiết kiệm được điều để lại cho nàng . Lấy tấm hình của nàng ra , nhìn ngắm nàng .

Vợ của cô thật sự rất đẹp , lấy được em cả đời của cô không còn gì nuối tiếc .

Hôn nhẹ nhàng lên tấm ảnh của Khổng Tuyết Nhi rồi tự nói .

" Tiểu Tuyết Tử , em luôn là bông hoa tuyết đẹp nhất trong lòng tôi ."

Hai tháng sau .

Khổng Tuyết Nhi đang ngồi uống cafe ở một quán mà cô và chị đã từng đi , nó không mấy nổi bật nằm ở con hẻm nhỏ gần nhà của nàng nên sáng nào nàng cũng ra đấy nhâm nhi tách cafe nóng không đường .

Lúc trước thì nàng là người rất ghét cà phê , nhưng cứ mỗi lần chị dẫn nàng đến đây đều kêu 1 tách cafe không đường .

Không biết từ bao giờ bản thân lại yêu thích thức uống này đến vậy .

Tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên nhìn xuống tên liện hệ hiện lên dòng chữ Tạ Khả Dần , không ngần ngại đưa lên bắt máy .

" Tuyết Nhi chị đang ở đâu vậy ."
" Đang ở Trùng Khánh "
" Chị mau về Chiết Giang nhanh đi "
" Về đó làm gì ? Chị ấy đã không còn cần chị nửa rồi "
" Hứa Giai Kỳ có chuyện rồi . Chị còn không mau về nhanh , kẻo không kịp thì đừng có mà hối tiếc "

Khổng Tuyết Nhi nghe Hứa Giai Kỳ xảy ra chuyện liền bắt chuyến bay từ Trúng Khánh về Chiết Giang .

2 tiếng sau cuối cùng cũng đến nơi , lấy máy điện cho Tạ Khả Dần .

" Khả Dần , Giai Kỳ chị ấy đang ở đâu ?
" Đang ở bệnh viện XX "
" Được chị tới ngay "

Tuyết Nhi cúp máy rồi mướn 1 chiếc taxi đến bệnh viện của chị .
Cảm xúc của bản thân bây giờ chính nàng cũng không hiểu nổi , chỉ biết bản thân là đang rất lo lắng cho chị ấy .

Đến nơi bước vào phòng của chị thì thấy chị đang nằm đấy , tay chị nắm chặt lấy hình của mình . Thân thể đã trở nên gầy gò , yếu mềm không còn là Giai Kỳ mà cô thấy trước kia .

Chạy lại ôm lấy chị , chị cũng nằm im đấy không chống cự một phần là do thân thể yếu còn phần còn lại là muốn thỏa nỗi nhớ mong của bản thân .

Khổng Tuyết Nhi ôm chầm lấy chị khóc nứt nở .

" Giai Kỳ sao chị lại giấu em ? "
" Sao em biết chị ở đây ? "
" Là Khả Dần nói cho em biết , nếu em ấy không nói chị định sẽ giấu em cho đến hết đời này sao . "
Hứa Giai Kỳ không nói gì chỉ biết im lặng .

" Đấy cũng là lí do chị lạnh nhạt với em ? "
" Ừmm "
Chị khó khăn trả lời nàng , công sức của cô lại bị Tạ Khả Dần phá trong chớp mắt .

" Trong thời gian đó chị có chừa lại một số tiền tuy không nhiều nhưng đủ để em sống dư dả hết cuộc đời "
" Em không cần "
" Sao lại không cần ? "
" Em chỉ cần chị sống với em thôi "

Chị nói muốn đi ra ngoài để thoải mái một tí ở đây hơi ngột ngạt chị không thích .

Tuyết Nhi nghe chị nói vậy liền để chị lên xe lăn đẩy chị đi dạo một vòng . Trên đường đi không ai nói với ai một câu nào , tâm trạng hỗn tạp không biết phải làm sao .

" Tiểu Tuyết em ngồi xuống đây "
" Em có nhớ ngày mà lần đầu tiên mình gặp nhau không ? "
" Em nhớ chứ , hôm đó em đi chơi với bạn đi ngang qua một quán cafe ai ngờ lại lọt vào mắt xanh của chị "
" Hahaha nếu được quay lại thì chị ước không gặp em . "
" Tại sao ? "
" Để không phải luyến tiếc như bây giờ ."
" Còn em nếu được quay lại lúc ấy nhất định vẫn thích chị "
" Vì chị quá xinh đẹp đúng không , nói chứ chị chả có gì ngoài sự xinh đẹp và tiền đâu "
" Bao năm rồi chị vẫn còn tự luyến như vậy "
Nàng nói rồi cười với chị .

" Tiểu Tuyết , sau này không có chị nhất định phải sống thật tốt , phải luôn hạnh phúc , yêu một người mới người có thể lo cho em cả đời . "
" Em không hứa sẽ tìm người khác "
" Đừng cố chấp nữa Tuyết Nhi "
" Em không có cố chấp ! "
" Thôi được rồi , em là ngoan nhất nhưng chị buồn ngủ quá em có thể hát cho chị nghe được không , chị thích được nghe em hát "
" Cao hơn cả núi dài hơn cả sông , rộng hơn cả đất xanh hơn cả trời em yêu chị em yêu chị nhiều thế thôi ... "
Chị gối đầu xuống chân nàng bắt đầu nhắm mắt lại .
" Vượt qua ngọn gió , vượt qua đại dương vượt qua cả những áng mây thiên đường ... "
Tuyết Nhi bắt đầu khóc , giọng nàng rung lên từng hồi , cố gắng hát cho chị nghe .
" Dẫu có nói bao điều , cảm giác trong em bây giờ có lẽ ... "
Tay chị buông thõng xuống khoảng không vô định , lúc này nàng biết chị đã ngủ rồi , thiên thần nhỏ của nàng chỉ là đang ngủ một tí thôi .

Nước mắt không tự chủ rơi lã chã xuống đất , chị vẫn an yên nằm trong lòng nàng mà ngủ .
" Có lẽ hơn cả yêu . "

Đời này kiếp này có duyên nhưng không có phận
Hẹn em ở cuộc đời khác ít đau thương hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro