Thế sự về sau 3
Giang Trừng ngồi ghế chủ tọa, tay day huyệt thái dương, nói:
- Chuyện ta vào bên trong đấy, còn có..Kim Lăng đi rửa mặt đi. Nước mắt nước mũi tèm nhem, có cái gì gọi là tông chủ?
Kim Lăng sụt sịt, mếu:
- Nhận tin người như thế, hơn nữa con đứng ngoài kết giới cơ bản đã, xem như đã biết..
Giang Trừng nhướng mày khó hiểu:
- Biết cái gì?
Kim Lăng hung hăng lau đi nước mắt, lại khí thế hùng hồn nói:
- Cữu cữu yên tâm, ta nhất định sẽ học hỏi thật nhiều để quản lí bá tánh. Làm một tông chi chủ. Tuyệt đối không làm xấu mặt người!
Giang Trừng sững người giây lát, gương mặt ôn nhu nửa phần. Hắn nghĩ có lẽ, đứa nhỏ này cũng bắt đầu trưởng thành đi?
Giang Trừng chỉ nói:
- Hảo, nam tử hán liền nhớ ngươi lời nói hôm nay. Còn cái kia, Hàm Quang Quân giá đáo ta tiếp không kịp, thứ lỗi.
Lam Vong Cơ ậm ừ đáp lại, hắn giống như lại có việc khó xử khó nói. Giang Trừng tiếp nhận tông chủ mười mấy năm, tất nhiên nhìn ra hắn có lời muốn nói. Nghiêm chỉnh hỏi:
- Hàm Quang Quân cùng Ngụy công đến Liên Hoa Ổ, là nghe tin nơi này bị bao quanh bởi kết giới đi?
Lam Trạm đáp:
- Đúng vậy, Ngụy Anh.. vì phá kết giới đã ngất đi.
Giang Trừng hờ hững đáp:
- Thì sao? Liền tính hắn đã không còn quan hệ gì tới Giang gia.
Lam Trạm tức giận nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Ngụy Anh vì ngươi hao tổn nguyên khí để phá kết giới, Giang Vãn Ngâm ngươi sao có thể vô tâm như vậy!?
Kim Lăng muốn đứng lên thay nó cữu cữu đối đáp, Giang Trừng tay ngăn trước ngực Kim Lăng. Hắn đứng lên đi đến trước mặt Lam Trạm.
- Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đã không còn bất kì mối quan hệ nào tới Giang gia. Là chính hắn nói tất cả đã qua rồi, cũng chính hắn nói trả lại cho Giang gia! Giang Vãn Ngâm không phải cái tên ngươi nên gọi! Đây là phép đối đãi của Hàm Quang Quân đoan chính như ngươi với tông chủ nhà khác sao!!
- Ta cũng thật ngưỡng mộ tình yêu sâu đậm của ngươi với Ngụy Vô Tiện đấy, thật thất lễ. Nhưng Giang gia không phải nơi bày tỏ tình cảm, tiễn khách!
- Này ngươi là ai! Đứng lại a!
Bên ngoài lại ồn ào, khác hẳn không khí giương cung bạt kiếm ở bên trong. Ba người còn đang không hiểu gì, một bóng đen vụt qua, đu lên người hắn.
- Trừng Trừng, sư huynh cuối cùng cũng tìm được ngươi!
Giang tông chủ cả người cứng đờ, đầy đầu hỏi chấm. Hắn lôi cái người đang đu trên hắn xuống, lớn giọng:
- Ai cho ngươi gọi ta tên!
Ngụy hảo ủy khuất Anh bĩu môi nói:
- Ta cùng ngươi chính là đã thành thân, vì cái gì không cho ta gọi. Trừng Trừng, ta làm gì sai sao?
Giang Trừng nhướng mày liễu, nói:
- Ngụy Vô Tiện, ta cùng ngươi từ khi nào thành thân? Còn nữa, bên kia mới là ngươi tâm đầu ý hợp đạo lữ.
Nói liền chỉ tay hướng Lam Vong Cơ, Ngụy Anh khoanh tay lại. Một bộ ta không quen ngươi, ngươi không biết ta nói:
- Trừng Trừng, ngươi không phải hiểu lầm chứ. Ta cùng hắn đâu ra tâm đầu ý hợp, chỉ sợ ở cùng hắn một canh giờ ta đã chán chết rồi!
- Liền hảo ở bên Trừng Trừng cả đời ta liền không chán nha.
Lam Vong Cơ mắt lưu ly không tin được lời hắn đạo lữ vừa thốt ra, khàn khàn nói:
- Ngụy Anh, ngươi tâm trí hao tổn. Theo ta về Vân Thâm.
Ngụy Anh xoay người nhìn hắn, nói:
- Tại sao ta phải về Vân Thâm?
- Đó là ngươi nhà ở.
- Há, ta nhà là Liên Hoa Ổ. Lam Nhị công tử ngươi không phải bị cụng đầu vào đâu đấy chứ?
- Lam..Lam Nhị công tử?_Lam Trạm ngập ngừng bởi lời nói của hắn, cơ bản không tin được một ngày Ngụy Vô Tiện lại gọi hắn xa lạ như vậy.
Giang Trừng xoa xoa mi tâm, đau đầu nói:
- Liền, có vẻ hắn trí nhớ không được tốt. Thỉnh Lam Nhị công tử đưa y về chăm sóc.
Ngụy Anh vừa nghe liền la lên:
- Aaaa, Trừng Trừng ngươi là không yêu phu quân nữa sao! Ngươi dám đuổi ta đi, ta liền sang Lan Lăng nói sư tỷ a!
Giang Trừng kinh hãi đáp:
- Ngươi- ngươi vừa nói cái gì?
TBC.
Tui có vẻ lặn hơi lâu :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro