Thế sự về sau 2
Giang Yếm Ly tựa hồ sắc mặt bất ngờ, nàng có chút bất ngờ vì vị công tử này lại cùng tên với đệ đệ nàng giống nhau. Ngụy Anh lại giống như không sợ người lạ, nói:
- Công tử, ngươi tên thật giống sư đệ ta.
Giang Trừng nhìn Ngụy Anh không nói, dù sao hắn nguyên bản cũng chính là Giang Trừng. Bất quá là Giang Trừng gần như mất hết tất cả, còn lại gì đâu?
Về đến Liên Hoa Ổ, dù sao đã là trời khuyu Giang Trừng trước tiên không muốn làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi. Hắn chỉ nói sáng mai sẽ lại tới, chỉ là thỉnh Giang Yếm Ly ngày mai đem cái này nói lại.
Giang Yếm Ly gật đầu xem như đã hiểu, đưa hai cái đệ đệ an bài trong phòng liền trở lại phòng của mình. Giang Trừng đi trong Liên Hoa Ổ, hồi ức từng cái gợi lên. Vốn dĩ chỉ là ảo cảnh nhưng lại là hắn thâm tâm mong muốn nhất.
Giang Trừng không tính toán ở lâu, thăm dò từng chút một tìm cách thoát ra. Liên Hoa Ổ cần hắn, hắn không ở sẽ không loạn cào cào lên sao?
Giang Trừng giống như phát giác gì đó, hắn ẩn thân trốn đi tuần tra đệ tử đến bên cái hồ khi nãy. Quả nhiên bên dưới xác thực có ẩn hiện ánh sáng, không nghĩ gì nhiều liền nhảy xuống xé ra cái kia lỗ hổng.
Lần này hắn đang trong một con hẻm nhỏ, thiếu niên Giang Trừng mệt mỏi tựa vào một góc. Sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch. Thiếu niên Ngụy Anh giống như kí ức dặn dò hắn ngồi yên một chỗ, chờ y trở về. Giang Trừng lạnh mắt nhìn, không bao lâu sau khi Ngụy Anh đi mua lương khô liền bị chú ý.
Thiếu niên Giang Trừng bừng tỉnh nhìn ra ngoài con hẻm, Ngụy Anh chỗ đứng đã bắt đầu tụ lạ Ôn gia người.
Hắn bây giờ chỉ còn mỗi sư tỷ cùng Ngụy Anh, hắn không muốn mất đi cái gì. Sức lực từ đâu truyền đến hai chân, sau đó vụt chạy ra ngoài thu hút sự chú của Ôn gia người. Thiếu niên Giang Trừng sức lực yếu đuối không bao lâu bị bắt lại đưa đến trước mặt Ôn Triều.
Giang Trừng chỉ mặt lạnh nhìn lại toàn bộ quá trình, hóa đan cùng nhục mạ hắn vẫn ngậm miệng không khai ra Ngụy Anh nơi nào.
Sau Ôn Triều rời đi, Giang Trừng bước tới. Thiếu niên Giang Trừng thảm không nỡ nhìn, toàn thân nhem nhuốc máu bùn lẫn lộn, hơi thở yếu ớt hít vào thở ra từng ngụm. Giang Trừng không nhìn nữa trực tiếp xoay người đi ra ngoài hướng hồ sen đi tới, bước đi càng lúc càng nhanh. Hắn thật sự không muốn nhớ lại cái này kí ức.
Quá thống khổ.
Đi đến bên hồ sen vẫn có lỗ hổng, Giang Trừng ổn định cảm xúc cẩn thận suy nghĩ. Phải chăng ảo cảnh có theo từng tầng, dựa theo hắn kí ức phân ra?
Nghĩ rồi cũng nhảy xuống hồ bơi đến bên lỗ hổng.
Lần này là khi Ngụy Anh từ ba tháng mất tích trở về, thân hắc y mái tóc rũ xuống. Ngang hông đeo một cây sáo đen tuyền. Thiếu niên Giang Trừng cao hứng một hồi, kì thật là như gỡ bỏ xuống tảng đá nặng trong lòng.
Hai người cứ như vậy một tử một hắc kề vài nhau trên chiến trường, trên thế gia tiên môn truyền ra bốn chữ.
Vân Mộng Song Kiệt.
Cứ ngỡ như vậy là yên ổn, nhưng Ngụy Anh trở về lại tu quỷ đạo lại vì Ôn gia tàn dư quyết liệt ly khai Giang gia. Giấc mộng tựa hồ trôi chảy lại bị chặn lại giữa chừng không khỏi khiến lòng người nghẹn ứ.
Giang Trừng nhìn thiếu niên Giang Trừng tại thư phòng vò đầu bứt tai, nhíu mày vùi đầu vào công vụ. Cười lên trào phúng rồi lại cất bước đi đến hồ sen.
Tiếp tục tiến đến ảo cảnh.
Lần này là tại một chỗ bỏ hoang, Giang Yếm Ly thân áo choàng che kín từ trên xuống dưới. Giang Trừng tất nhiên biết, đây là Giang Yếm Ly xuyên một thân hỉ phục muốn cho Ngụy Anh xem xem.
Giang Yếm Ly cười cười lấy ra vài bát canh sườn, đi ra ngoài đưa cho Ôn Ninh một chén rồi thông báo nàng có hài tử trong bụng muốn Ngụy Anh lấy danh đại cữu đặt tự. Ngụy Anh nghiền ngẫm một hồi nói:
- Như Lan? Thế nào ?
Giang Yếm Ly cong lên khóe đối với Ngụy Anh cười:
- Rất hay.
Thiếu niên Giang Trừng bĩu môi nói:
- Lỡ như hài tử là con trai, ngươi lấy Như Lan à?
Ngụy Anh phản biệt:
- Quân tử Như Lan? Không phải thuận tiện à?
Giang Trừng trợn mắt không thèm để ý, trong sân chỉ còn lại tiếng cười của Giang Yếm Ly và tiếng của hai đệ đệ nàng.
Giang Trừng nhìn quanh vào cảnh tưởng trước mắt.
Tỷ tỷ..
Giang Trừng tự dặn rằng đây chỉ là ảo cảnh, không thể lún sâu. Xoay bước chân đi kiếm lỗ hổng, hắn lòng vòng một hồi đi đến bên một gốc cây. Lỗ hổng ở ngay bên dưới, hắn quay lại nhìn hướng Giang Yếm Ly một cái rồi đi vào.
Lần này là khi ở Quan Âm miếu, Giang Trừng trên mặt nước mắt từng chút rơi xuống. Hắn không muốn nhìn lại cảnh này liên dứt khoát đi ra ngoài. Bên ngoài mưa gió không tốt hơn là bao, hệt như tâm trạng hắn lúc này.
Bên trong ầm ĩ một hồi, Giang Trừng cũng chỉ nhắm mắt không để ý. Chờ khi mưa qua đi hắn mới dễ dàng tìm được lỗ hổng.
Bên trong Quan Âm miếu Kim Quang Dao cùng Nhiếp Minh Quyết đồng quy vô tận bị phong ấn trong quan tài. Trước Ngụy Anh sau hì hì theo Lam Vong Cơ bước ra, bộ dạng ngươi ngươi ta ta. Giang Trừng kia lại chỉ đứng một chỗ, muốn nói lại ngừng lại. Câu chữ như nghẹn ở cổ họng không phát ra lời. Nhưng Giang Trừng biết bản thân mình muốn nói gì, chỉ là hắn vĩnh viễn cùng người kia đã không thể quay lại. Chỉ vỏn vẹn hai chữ lại khó khăn không nói thành lời.
'' Bảo trọng. ''
Giang Trừng chẳng màng để ý, hắn xem qua một lượt bên dưới gốc cây có lỗ hổng liền đi vào.
Vừa mở mắt.
Là Liên Hoa Ổ.
Giang Trừng không nhanh không chậm đi tới hồ sen, nhưng không tìm thấy bất kì cái gì. Phải chăng đây là tầng cuối cùng của ảo cảnh?
Giang Trừng mờ mịt đi vòng quanh, nhìn đến bóng dáng tử y ngồi bên bờ hồ sen rộng lớn. Liên Hoa Ổ một hồ sen có cái nhỏ cũng có cái lớn, nơi Giang Trừng tìm được là ở một hồ nhỏ trong sân.
Giang Trừng chỉ đứng đằng sau bóng tử y kia, hắn nhìn bóng lưng của chính mình.
Từ khi nào nhìn nó lại trống rỗng như vậy?
Giang Trừng đột nhiên ngã xuống một không gian, hắn thăm dò xung quanh đây là thư phòng a? Vì sao lại rơi xuống đây rồi?
Giang Trừng nhìn qua bản thân mình năm 17 tuổi, vận tông chủ y phục nghiền ngẫm xử lí công vụ, hắn thực là phát điên vì sao lại ở đây a?
Giang Trừng giống như bị nhốt cùng một chỗ với thiếu niên Giang Trừng, hay nói đúng hơn là chính hắn. Sau Giang Yếm Ly cùng Ngụy Anh chết, Giang Trừng vùi đầu vào công vụ che đi cái yếu đuối của mình, ở Giang gia không có trưởng lão. Thiếu niên Giang Trừng phải bôn ba khắp nơi nâng dậy Giang gia, một khắc cũng chưa từng nghỉ. Nhưng hắn cũng là thường dẫn Kim Lăng đi chơi, đứa nhỏ này hắn làm sao có thể không quan tâm nha?
Giang Trừng đi qua 4 mùa cùng kẻ này, tìm cách nào cũng không thoát ra được. Bỗng một ngày Giang Trừng chán nản đứng đằng sau thiếu niên kia.
Người kia đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào Giang Trừng nói:
- Ngươi không hối hận sao?
Giang Trừng bất ngờ, tay khẽ đặt lên Tam Độc nhưng vẫn trả lời:
- Cái gì?
Người kia đáp:
- Tất cả. Kim Đan, Ngụy Vô Tiện. Ngươi không hối hận nếu ngày đó ngươi chạy ra thay y dẫn đi truy binh?
Giang Trừng không phản bác, chỉ nói:
- Hổi hận? Thế sự khó lường, Giang Trừng ta độc lưu còn lại tỷ tỷ cùng Ngụy Anh. Có thể không đi sao? Y là ta sư huynh, mất đi song thân cùng các sư đệ, Giang gia diệt môn. Ta không thể lại mất đi sư huynh cùng tỷ tỷ.
Ngươi kia lại hỏi:
- Vậy ngươi mất đi Kim Đan lấy cái bảo hộ ngươi sư huynh cùng tỷ tỷ?
Giang Trừng rũ xuống mắt hạnh, trên mặt xuất hiện nhợt nhạt cười:
- Vô dụng.
Song liền rút kiếm, lạnh lùng nhìn lên kẻ mang khuôn mặt cùng một khuôn đúc ra giống mình kia, nói:
- Trò chuyện đã đủ, một là tự ngươi phá đi ảo cảnh..còn hai, ta giết ngươi phá đi ảo cảnh.
- Chọn đi.
Kẻ kia gợi lên ý cười, giơ tay đầu hàng nói:
- Được, được Giang tông chủ. Ta còn quý cái mạng này lắm không muốn chết đâu.
Nói rồi đưa tay búng tên một cái, cảnh quan xung quanh như lồng kính vỡ nát từng chút một. Còn lại không gian đen tối giữa hai người. Người kia nói:
- Giang tông chủ, ta khâm phục ngươi.
Giang Trừng tra kiếm vào vỏ nói:
- Không cần.
Dứt lời một đạo quang sáng bùng lên giữa không gian đen như mực, Giang Trừng không lo lắng nhìn về phía trước. Cảnh vật từ từ hiện ra trước mắt, Giang Trừng khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng đi về phía trước. Đột nhiên rơi vào một cái ôm, thiếu niên Kim Lăng tràn đầy nước mắt dụi dụi vào Giang Trừng. Giang Trừng bất đắc dĩ thở dài:
- Khóc lóc cái gì, còn ra dáng tông chủ đâu?
Kim Lăng mạnh bạo lắc đầu, vẫn giữ nguyên ôm Giang Trừng.
Hắn bị nhốt trong đó cũng tính là lâu đi ?Lại bắt đầu lo lắng Giang gia không chủ hiện tại thế nào. Đột nhiền nhìn từ đằng xa một hắc một bạch đứng đấy, Giang Trừng kì thực khó xử, lôi ra Kim Lăng còn đang khóc thút thít, nước mắt nước mũi tèm nhem, nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Kim Lăng nghẹn ngào nói:
- Liên Hoa Ổ mấy tháng trước đột nhiên đỏ rực, ta nghe người truyền tin đến vội vàng đến nhìn thấy đã bị bao quanh kết giới. Ta kì thực, kì thực không biết phải làm sao... liền nhờ đến Ngụy Vô Tiện... sau đó tên Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngất đi, ta..ta xin lỗi cữu cữu ta thực vô dụng.
- Chuyện này không trách ngươi.
-Vào trong đi.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro