Thế sự về sau 1
Từ Quan Âm Miếu về sau, Giang Trừng như cũ chấn hưng Giang gia, chiếu cố hảo hảo đứa cháu ngoại Kim Lăng. Huấn luyện đệ tử, xử lí công vụ.
Chỉ là bây giờ, hắn đã không còn phải ngày đêm đợi một người.
Cũng xem như là bỏ một phần gánh nặng đi?
________
Đình viện tông chủ.
- Giang tông chủ, Kim tông chủ hôm nay... lại đi săn đêm rồi.
Giang Trừng khẽ miết miệng trà, nâng lên tay một hơi uống cạn. Liếc mắt nhìn vị đệ tử kia, lạnh lùng đáp:
- Đi nơi nào?
Vị đệ tử kia suy nghĩ lời nói, đáp:
- Bẩm tông chủ, nghe nói hôm trước gia chủ Bạch gia cầu Kim Lân Đài giải quyết dị tượng. Ban đầu, các trưởng lão đuổi vị gia chủ Bạch gia kia đi. Kim tông chủ vừa hay trùng hợp gặp gia chủ Bạch gia, nghe chuyện xảy ra dị tượng.. liền đi ạ.
Giang Trừng hỏi đệ tử kia địa điểm, không nhanh không chậm cầm theo Tam Độc đi.
Giang Trừng lặng lẽ bước vào quán trà, kiếm một góc khuất ngồi vào. Sỡ dĩ làm vậy chủ yếu là thầm theo chân Kim Lăng. Dù sao hắn cũng muốn xem cháu ngoại của hắn đối với những cái này đã tiến triển đến đâu. Còn lại là vì lo lắng.
- Cậu cũng không phải họ Kim !
Giang Trừng cầm ly trà khựng lại giữa không trung, hắn phút chốc chẳng thể nghĩ được gì.
Chỉ rũ xuống mắt hạnh nhìn chằm chằm vào hư không. Chợt nghe Ngụy Vô Tiện cốc một cái Kim Lăng đầu. Người tu tiên thính giác ắt hẳn hơn người thường, Giang Trừng nghe được hết thảy. Hắn trầm ngâm nhắm mắt nghĩ.
'' Lời nói của trẻ con, ta rốt cuộc chấp nhặt cái gì? ''
Nhóm người rời đi, Giang Trừng cũng theo sau, hắn ẩn đi khí tức giấu mình theo dõi Kim Lăng. Giang Trừng săn đêm bao nhiêu năm, vừa thăm dò mấy ngày liền biết cái tà ám này không có gì lợi hại bất quá chỉ là dọa người.
Giang Trừng theo chân Kim Lăng đến khi tà ám kia giải quyết xong, hắn vẫn luôn một mình một góc đứa mắt nhìn từng nhất cử nhất động của đứa cháu ngoại, cũng là âm thầm nhìn vào cuộc sống sau thế sự của Ngụy Vô Tiện.
Kim Lăng giải quyết xong sự, Giang Trừng cũng không nhấc chân về Liên Hoa Ổ. Hắn cảm thấy hắn có chút nhàn rỗi, lại luẩn quẩn đi các sạp hàng.
Giang Trừng nhìn qua cây kẹo hồ lô, không tự chủ đưa tay lên lấy một cái lúc hắn nhận ra cây kẹo hồ lô đã nằm trên tay mình. Người bán kẹo thấy thế nói:
- Vị công tử mua hồ lô sao?
Giang Trừng chỉ có thể đâm lao phải theo lao mà gật đầu một cái, lấy tiền ra trả. Hắn dạo bước khắp trấn, hồ lô trên tay vẫn chưa đụng miếng nào. Giang Trừng lòng vòng một hồi mới tìm được chỗ vắng người để ngồi xuống. Hắn từ từ nhâm nhi cây kẹo hồ lô.
Giang Trừng vừa ưa ăn ngọt, cũng là ưa ăn cay. Nên đối với Giang Trừng đối với kẹo hồ lô đã rất lâu chưa đụng đến. Công vụ bận rộn cùng chăm sóc Kim Lăng, bất quá hắn chỉ mua cho Kim Lăng chứ chưa đụng đến bao giờ.
Ngồi lì một chỗ ăn kẹo, ánh nắng chiều tà phớt lên khuôn mặt hắn. Góc cạnh rõ ràng, ngũ quan trời sinh nữ tướng, mang theo tuấn tú diễm lệ. Hạnh mâu chăm chú nhìn về phía trước.
Dưới ánh chiều tà, nó như đang chìm đắm trong hồi ức.
Một thân tử y nhìn như cao to vững chãi, bờ vai gồng lên nâng một gia tộc diệt môn ngàn người. Từ hai bàn tay trắng dựng lên cơ ngơi so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Có kiên cường bất khuất, nhưng cũng có đơn độc cùng thiếu thốn.
Hắn trên giang hồ xưng Tam Độc Thánh Thủ.
Vân Mộng Giang thị tông chủ Giang Trừng tự Vãn Ngâm.
________
Giang Trừng ăn xong kẹo hồ lô, phủi bụi đứng dậy rời đi. Rút ra Tam Độc ngự kiếm quay về Liên Hoa Ổ.
Trên đường quay về Liên Hoa Ổ, Giang Trừng mơ hồ ngửi thấy mùi gỉ sắt, tanh nồng pha lẫn trong không khí. Hắn nhíu mày nghĩ thầm không ổn, tốc độ ngự kiếm cũng nhanh hơn.
Vừa đáp xuống trước cổng Liên Hoa Ổ, Giang Trừng nhìn hai đệ tử đang bị bao vây trong luồng khí đen. Triệu ra Tử Điện đánh tới luồng khí, luồng khí liền tan thành khói hòa vào không khí. Giang Trừng bước đến bên hai đệ tử, xem xét một lượt chỉ là nhiễm chút khí độc tạm thời ngất đi. Hắn nheo lại mắt hạnh, tạo ra kết giới bao lấy hai cái kia đệ tử rồi một mình đi vào.
Liên Hoa Ổ đều là máu, khắp nơi đều là máu. Cảnh tượng y như đúc lặp lại ngày diệt môn khi xưa. Xác đệ tử chồng chất lên nhau, không còn hơi thở. Giang Trừng bước vào lại nhìn thấy hai bóng người, một nam một nữ nằm song song nhau. Hai người nhem nhuốc, từ trên xuống dưới máu vướng khắp nơi.
Và cả hai đều không còn hơi thở.
Giang Trừng nghiến chặt răng, vì hắn biết, hai người đó là hắn song thân phụ mẫu.
Thanh Tâm Linh đeo bên đai lưng vang lên dữ dội, phát ra ánh tử sắc nhạt nhòa. Giang Trừng đưa lên mắt hạnh, nhìn vào bên trong sảnh chính chậm rãi rút ra Tam Độc.
Chủ vị tông chủ ngồi lên là một kẻ vận hắc y, quanh gã lơ lửng làn khói đen. Kiêu ngạo hếch mắt nhìn về phía Giang Trừng, ngạo nghễ nói:
- Ây da~ Giang tông chủ..
Giang Trừng khinh bỉ nói:
- Im miệng.
Dứt lời triệu ra Tử Điện hướng gã đánh tới, gã hắc y lách mình né trách còn không quên cười nói:
- Giang tông chủ còn chưa hỏi ta danh tự sao lại đánh rồi?
Giang Trừng mày liễu nhíu chặt, vẫn tiếp tục đánh tới phía gã, thấy Giang Trừng không đáp. Gã cũng cười nói:
- Ài thôi, ta tự xưng với Giang tông chủ vậy. Ta tên Ngụy Anh tự Vô Tiện~
Giang Trừng lúc này trán nổi gân xanh, mắt lạnh nhìn kẻ kia. Gằn ra từng chữ:
- Im miệng!
Kẻ tự xưng '' Ngụy Vô Tiện '' dường như thích thú, cong mắt cười lớn:
- Ha ha ha, ta đùa thôi Giang tông chủ.
Giang Trừng im lặng không nói, vẫn liên tục tấn công kẻ kia. Đột nhiên gã đứng lại, Giang Trừng tay cầm Tam Độc xuyên thẳng qua gã. Gã kia như làn khói tan biến trước mắt Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi, hắn có chút không thông. Sau đó thu lại Tam Độc cảnh giác nhìn xung quanh. Không có gì thay đổi vẫn là một biển máu, hắn bước đến gần thi thể phụ mẫu. Mím chặt môi, dù hắn biết đây chỉ là ảo cảnh vốn không phải người thật.
Chỉ là đã quá lâu hắn chưa nhìn thấy cha mẹ, khụy gối xuống nhìn hai người. Vẫn không nhịn được hốc mắt đỏ lên. Giang Trừng thu lại dáng vẻ yếu đuối phút chốc kia, quay lại vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Hắn xem xét từng cái một để tìm ra lỗ hổng trong ảo cảnh, nhưng hắn cũng có biện pháp xấu.
Sử dụng cấm thuật nếu ảo cảnh quá hoàn hảo.
Mọi thứ xung quanh như chìm vào bóng tối, không còn mùi máu hay xác người. Mà chỉ còn lại bóng đen dài vô tận.
Giang Trừng cầm lên Thanh Tâm Linh, niệm pháp chú vào. Chiếc chuông trong ngoài phát ra tử sắc chói lòa. Soi sáng một vùng hắc ảnh.
Giang Trừng dựa vào ánh sáng tỏa ra từ Thanh Tâm Linh mà đi, cảnh giác cao độ từng bước tiến lên. Chợt nghe có tiếng trẻ con thút thít khóc phía sau, hắn ngay lập tức rút ra Tam Độc nheo mắt nhìn về hướng phát ra thanh âm.
Là mốt đứa trẻ bị rớt xuống hố?
Trên người đứa trẻ vận tử y, hông đeo Thanh Tâm Linh. Giang Trừng thầm nghĩ đứa trẻ này thuộc Giang gia? Hắn tổng cảm thấy có chút quen mắt.
Đột nhiên phía sau lại xuất hiện một tiểu nữ hài trên lưng đang cõng một bóng hình nho nhỏ bước tới. Giang Trừng trợn tròn lên mắt hạnh, hắn sao có thể quên được dáng vẻ sư tỷ. Thanh âm nho nhỏ hiền dịu vang lên:
- A Trừng!
Giang Trừng không cần nghĩ cũng biết ảo cảnh này dựa theo kí ức hắn lúc nhỏ, không khỏi nhíu mày. Giang Yếm Ly mang theo sợ sệt, che hai cái tiểu đệ đệ sau lưng. Cất giọng nói:
- Vị công tử này?
Giang Trừng nhìn Giang Yếm Ly lại nhìn xung quanh, ở đây không còn ai ngoài hắn và ba tỷ đệ bọn họ. Nghi hoặc mà đáp lời:
- T- Giang cô nương gọi ta?
Giang Yếm Ly gật đầu một cái. Giang Trừng liền minh bạch, hóa ra cho hắn xem quá khứ lại cho hắn hiện diện.
Ảo cảnh này cũng quá lợi hại đi?
Giang Yếm Ly nhìn người trước mắt mặc thân tông chủ phục giống như cha nàng, đầu đeo phát quan, bên hông là một cái Thanh Tâm Linh chỉ thuộc Giang gia treo bên người. Nàng cũng rũ bỏ sự cảnh giác đối với người này.
Im lặng bao phủ thì đằng sau Giang Yếm Ly lại thủ thỉ tiếng hài tử. Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng ngoéo tay làm hòa. Lại nói '' Ta sẽ không nói cho Giang thúc thúc đâu, ngươi yên tâm!'', '' Vậy sau này gặp chó, ta sẽ giúp ngươi đuổi đi!''.
Giang Yếm Ly cười trừ, nhẹ nhàng xoa đầu hai đệ đệ. Ôn thuận nói:
- Hai đệ từ nay về sau phải hòa thuận nha.
Nói rồi nhìn qua cả hai cái đệ đệ đều có thương ở chân, nàng định cõng lên một trước một sau. Giang Trừng tiến lên nói:
- Cái đó, Giang cô nương hay cứ để ta cõng.
Giang Yếm Ly lắc đầu nói:
- Không phiền công tử, ta có thể cõng.
Giang Trừng nhận biết Giang Yếm Ly còn đối với mình so ra cảnh giác, hắn đành thuận theo nàng nói:
- Vậy được, ta cùng Giang tông chủ có chi giao quan hệ. Cũng thuận đường quay về Liên Hoa Ổ, cùng Giang tông chủ bàn chuyện.
Hắn theo sau Giang Yếm Ly, cẩn thận nhìn sợ rằng nàng không chịu nổi mà ngã. Giang Yếm Ly mở lời hỏi:
- Công tử cùng cha ta có chi giao quan hệ, tại hạ Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly. Đây là ta đệ đệ Giang Trừng, đằng sau ta cũng là đệ đệ Ngụy Vô Tiện. Thứ cho hỏi quý danh của công tử a?
Giang Trừng biết đây là cái ảo cảnh chi gian, chỉ nói:
- Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm.
TBC.
__________
Chia làm hai chương vậy, tần số nảy lên tôi liền biết fic này rất dài.
Hiệu suất hết hơi, cần nạp pin ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro