Chương 6: Hồng nhan (6)
Viên Hạo vừa mới đẩy cửa phòng thẩm vấn ra đã nghe thấy lời của Tang Hải, trách mắng: "Phải nói là các cậu gan lớn không sợ, hay là trời sinh thiểu năng trí tuệ mù kiến thức pháp luật? Thời buổi này còn dám đi trộm di tích lịch sử? Cậu có phải còn mang theo xẻng Lạc Dương(*) bên người không?"
Tang Hải bỗng nhiên kích động, mặt đỏ tới mang tai trợn trừng mắt: "Nhân viên thực thi pháp luật là được tùy ý vu hại dân à? Bọn tôi chỉ lấy di vật văn hóa về nghiên cứu, không phải trộm!"
Khóe miệng Viên Hạo co giật, còn muốn sặc lại, Hoa Sùng đã giơ tay lên, ý bảo hắn đừng nói nữa, sau đó nhìn về phía Tang Hải, vuốt thuận lông: "Trước đây các cậu đi hiện trường khai quật khác cũng lấy di vật khảo cổ về nghiên cứu?"
"Không." Lúc này Tang Hải trả lời rất dứt khoát, "Làm gì dễ như vậy! Lúc đó trùng hợp ở ngay trong Lạc Thành, cho nên bọn tôi mới muốn thử vận may."
"Cậu không, chắc gì Từ Ngọc Kiều cũng không?"
"Tôi..." Tang Hải dừng lại, ánh mắt lấp lóe, giọng nói thấp xuống, "Cổ nói chưa từng."
"Ồ, vậy đây chính là lần đầu tiên các cậu đi lấy di vật văn hóa?" Trong lòng Hoa Sùng đã có vài suy đoán, trên mặt lại không hề gợn sóng, "Vì sao cô ấy không cho cậu đi cùng?"
Tang Hải giãy giụa hồi lâu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng, tức giận bất bình nói: "Cổ quá ích kỷ, cổ lo tôi sẽ bắt được di vật trước!"
Viên Hạo lộ ra biểu tình chẳng thể nào hiểu nổi, nghĩ không ra một đôi tình nhân tốt đẹp làm sao lại vì ai lấy được di vật văn hóa trước mà nảy sinh mâu thuẫn chứ.
Tuy nhiên ngẫm lại, hành vi của hai người này vốn đã không hợp lẽ thường rồi.
Có người bình thường nào đêm hôm chạy tới hiện trường khai quật khảo cổ trộm di vật văn hóa đâu?
Hoa Sùng bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục thẩm vấn: "Cô ấy không muốn cậu đi cùng, cho nên cậu liền bám theo?"
"Tôi sợ cổ gặp chuyện! Xóm Đạo Kiều loạn như vậy, một cô gái như cổ..."
Tang Hải còn chưa nói xong đã bị Hoa Sùng cười ngắt lời: "Anh bạn, tôi nhắc nhở cậu, nơi này là tổ Trọng Án, cậu bày cái vẻ thâm tình gì trước mặt tôi? Tỉnh lại đi. Tốt nhất là trước khi mở miệng nhớ lại lời vừa rồi đã nói, cho cậu bớt tinh thần phân liệt đi."
Tang Hải cắn răng thở hổn hển.
Hoa Sùng lại hỏi: "Hai lần cậu xuất hiện trên camera cách nhau hơn 2 giờ, trong khoảng thời gian này có tìm được di vật văn hóa không?"
Tang Hải đau đớn lắc đầu.
"Vậy cậu..." Hoa Sùng dừng một chút, "Tìm được Từ Ngọc Kiều, đúng không?"
Tức thì, sống lưng Tang Hải căng lên, cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc.
Vài giây sau, bờ vai hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, hệt như trông thấy hình ảnh vô cùng đáng sợ nào.
Hoa Sùng thả nhẹ thanh âm, tốc độ nói cũng chậm lại, "Cậu nhìn thấy gì?"
Một tiếng "Uỳnh" trầm thấp vang lên, cái trán Tang Hải bỗng nhiên va mạnh xuống cạnh bàn, Viên Hạo lập tức giữ chặt hắn, quát to: "Mẹ nó cậu làm gì thế?"
Môi Tang Hải trắng bệch, chỗ bị cắn nát rỉ ra máu đỏ. Hắn rên hừ hừ hất đầu, như thể liều mạng xua tan cảnh tượng đẫm máu kia ra khỏi đầu óc mình.
"Đoạn video cho thấy, lúc cậu vội vã rời khỏi xóm Đạo Kiều, trong tay cầm theo cái hộp hình chữ nhật to bằng bàn tay." Hoa Sùng liếc mắt nhìn hình ảnh Viên Hạo mới cắt từ video ra, hỏi: "Trong cái hộp đó có thứ gì?"
Khi nghe đến "Cái hộp hình chữ nhật", ánh mắt Tang Hải chợt biến, run rẩy nói: "Không có gì, đó, đó chỉ là cái hộp bình thường."
"Tại sao cậu chưa chịu thành thật nhỉ?" Hoa Sùng vẩy tờ giấy in trong tay, "Thông qua xử lý hình ảnh, thứ này đã quá rõ ràng – thẻ game PSV."
Tang Hải chộp lấy tờ giấy in, viền giấy mau chóng bị hắn bấu nhăn, tiếng giấy sột soạt vang lên từng đợt vọng khắp trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp.
"Đây là đồ của Từ Ngọc Kiều đúng không?" Hoa Sùng hỏi: "Tại sao phải cầm đi?"
"Tôi phải cầm đi!" Tang Hải nghẹn ngào nói: "Đó là đĩa game tôi mượn cho cổ, trên đó có vân tay của tôi! Nếu để nó ở đấy, chẳng mấy chốc các anh sẽ tra đến tôi!"
Hoa Sùng nhún vai, "Nhưng bây giờ chúng tôi vẫn tra tới cậu. Nói đi, trong hai tiếng đó cậu đã làm gì, hoặc là... Trông thấy gì?"
Tang Hải ngả người ra sau, những lọn tóc xoăn lộn xộn bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán lên trán.
"Tôi biết xóm Đạo Kiều loạn, trước nay chưa hề đi qua." Ít nhất, hắn rốt cuộc cũng đã mở miệng, "Tuần trước Ngọc Kiều có nói muốn đi xem hiện trường khai quật, nhưng tôi không biết cổ sẽ đi vào thứ sáu. Buổi sáng lúc cổ liên lạc với tôi, chỉ nói tối cùng nhau đi ăn lẩu, bảo tôi mang theo bộ đĩa game PSV lần trước mua, cho cổ mượn chơi, tôi không nghĩ nhiều, đến giờ là tới trạm tàu điện ngầm gần ngân hàng đón cổ."
"Lúc ăn cơm, đột nhiên cổ nói chút nữa muốn đi xóm Đạo Kiều một mình, tôi rất ngạc nhiên, cãi nhau với cổ mấy lời, nhưng không thể nói là tạm biệt nhau trong căng thẳng. Tôi đưa cổ đến trạm tàu điện ngầm, sau khi cổ rời đi tôi càng nghĩ càng không phục, bèn quyết tâm cũng lên tàu điện ngầm. Nhưng vừa đến xóm Đạo Kiều, trong lòng tôi đã xuội rồi, chỗ đó không có lấy một cái đèn đường, âm u tối tăm, tôi không thể thấy rõ đường nào hẻm nào, trông thấy một con đường tắt tương đối rộng thoáng liền rẽ vào."
Nói tới đoạn này, Tang Hải bắt đầu thay đổi sắc mặt nhiều lần, con ngươi liên tục quét xuống dưới.
Hoa Sùng dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn hắn.
"Bên trong xóm Đạo Kiều rối loạn lung tung, hệt như mê cung. Tôi vào không lâu là choáng váng, không tìm thấy đường đi tới địa điểm khai quật, cũng chẳng thấy Ngọc Kiều. Lúc gần 12 giờ, rất nhiều nhà trệt đều tắt hết đèn, tôi sợ, muốn mau chóng rời đi, lại không nhận ra đường, loanh quanh luẩn quẩn vẫn quay về chỗ cũ, còn, còn gặp phải một vài người."
Hoa Sùng hỏi: "Ai?"
"Chắc là du côn lưu manh, tôi không biết." Hai tay Tang Hải lặp đi lặp lại động tác nắm vào thả ra, mồ hôi trên tay nhỏ thành một vết nhỏ trên bàn, "Tôi không dám tiếp xúc với họ, vì thế gắng chọn đường không có ai đi, chẳng biết thế nào lại xông vào một khu đất hoang."
Viên Hạo không tự chủ được ngả lên phía trước, Hoa Sùng thì vẫn yên lặng tựa lưng vào ghế ngồi.
Tang Hải tạm dừng mấy giây, thanh âm lại lần nữa phát run, "Tôi đi vào khu đất hoang một lát, đột nhiên bị vấp ngã, vừa mở đèn điện thoại ra nhìn, thì thấy..."
"Thế mà là một cái đầu!"
Tiếng thở gấp kích động vang lên trong phòng thẩm vấn.
"Mới đầu tôi thật sự không nhận ra đó là Ngọc Kiều, cổ bị tấm gỗ đè lên, chỉ có đầu với đoạn chân cụt lộ ra ngoài." Sắc mặt Tang Hải tái nhợt, tốc độ nói lúc nhanh lúc chậm, "Mắt cổ biến mất, chỉ còn hai hốc máu, tôi sợ đến mức không nhúc nhích nổi, lập tức té ngửa, mãi lâu sau mới nhìn thấy góc váy cổ."
"Sau đó thì sao?" Hoa Sùng: "Cậu đã làm gì?"
"Khi đó đầu óc tôi hết sức rối loạn, dùng quần áo quấn tay lại xốc tấm gỗ lên, muốn xác nhận xem rốt cuộc có phải là cổ không." Tang Hải ôm đầu, "Là cổ, thật sự là cổ! Chân cổ bị chém đứt, hai mắt với vành tai cũng mất, khắp váy toàn là máu, túi xách bên người không còn, nhưng thẻ ngân hàng, thẻ căn cước, thẻ game PSV lại đặt ngay bên cạnh. Tôi căn bản không nghĩ được nhiều, tôi không biết vì sao cổ lại chết ở đó, ai giết cổ, tôi sợ lắm, sợ bị giết như cổ, cũng sợ bị cho là hung thủ. Cho nên tôi cầm thẻ game PSV, vội vã bỏ đi. Xin các anh tin tôi, tôi thật sự không phải hung thủ!"
Lúc này, Khúc Trị bước nhanh đi tới, ghé bên tai Hoa Sùng thấp giọng nói: "Đã kiểm tra thấy thành phần đất trên giày thể thao của Tang Hải tương tự với thành phần đất hoang trên xóm Đạo Kiều, xác nhận hắn đã đến hiện trường."
Hoa Sùng liếc nhìn Tang Hải gần như sụp đổ một cái, bảo điều tra viên đang ghi chép trước hết dẫn người đi nghỉ ngơi.
Trúc Trị hỏi: "Là gã này không chạy đi đâu được rồi?"
Hoa Sùng châm điếu thuốc, "Tôi không thấy thế."
"Không hắn thì ai?" Khúc Trị không tin, "Thời gian gây án vừa đúng, giày cũng có dấu vết, hơn nữa hắn còn từng phát sinh tranh chấp với Từ Ngọc Kiều, chỗ khó duy nhất là hung khí. Theo lý hắn đến xóm Đạo Kiều bằng cách đáp tàu điện ngầm, không thể mang theo dao với búa bên người, mà không loại trừ khả năng hắn đã giấu hung khí ở trong một con hẻm từ trước."
"Hắn đúng là có hiềm nghi lớn, hơn nữa dựa theo bằng chứng mà chúng ta có đến thời điểm bây giờ, hắn là nghi phạm duy nhất." Hoa Sùng dựa lên tường hành lang, "Nhưng mà cậu nghĩ xem với cái dáng vẻ ấy của hắn, trông giống kẻ cuồng sát biến thái dám giết người rồi cưỡng gian thi thể à?"
"Ngộ ngỡ hắn giả vờ thì sao?"
"Nếu hắn giả vờ, chẳng lẽ tôi nhìn không ra?"
Khúc Trị chợt thấy nản lòng, "Thế làm sao bây giờ, tác động của vụ này quá lớn, phía trên lúc nào cũng nhìn chằm chằm chúng ta, nếu còn không tóm được hung thủ, thời gian tới sẽ chẳng đến đâu được."
"Dù vậy, cũng không thể bắt loạn." Hoa Sùng vỗ vỗ vai Khúc Trị, cười nói: "Thẩm vấn Tang Hải nửa ngày cũng không phải không thu được gì, ít nhất đã biết được vì sao đêm hôm Từ Ngọc Kiều lại chạy tới xóm Đạo Kiều."
Nói xong, anh nhếch nhếch khóe môi, nói bổ sung: "Với tiền đề là thằng nhóc này không nói dối."
Khúc Trị nịnh nọt: "Hắn có nói dối hay không, chẳng lẽ anh không thấy?"
Hoa Sùng "À" một tiếng, "Được rồi, biết cậu sùng bái tôi rồi. Muốn uống gì? Hồng trà lạnh Khang Sư Phụ hay là hồng trà lạnh Thống Nhất?"
"Keo kiệt!" Khúc Trị kêu: "Thế nào cũng phải hồng trà lạnh Duy Đà chứ?"
"Mời cậu là được rồi." Hoa Sùng với Khúc Trị đi cùng đường đến cầu thang, "Tang Hải trước hết giam lại, ngày mai sắp xếp vài người lại tới xóm Đạo Kiều một chuyến. Buối tối hôm thứ sáu Tang Hải ở khu đó hơn hai tiếng, nói không chừng có người từng thấy hắn, nhớ mặt hắn."
"Rõ. Biệt thự của Từ Ngọc Kiều cần theo dõi không? Còn cả Từ Cường Thịnh bên kia nữa?"
"Cũng theo sát." Hoa Sùng nói xong bỗng nhiên như có cảm giác mà xoay người, nhìn về phía bên kia hành lang.
Khúc Trị cũng xoay người theo, lại chẳng thấy cái gì, "Sao thế? Anh nhìn cái gì?"
"Không có gì." Hoa Sùng nhíu mày. Ngay vừa rồi, anh mơ hồ cảm giác thấy có một ánh mắt rơi xuống người mình.
Cũng không phải lần đầu tiên có cảm giác bị người nhìn trộm. Năm năm qua, anh không ngừng truy đuổi cái bóng đen ấy, hai con mắt nấp trong bóng tối cũng lạnh lùng nhìn anh.
Nhưng lần này, cái nhìn trộm đến từ phía sau lại có vẻ không giống bình thường.
Hệt như trút xuống cảm giác tê dại sống lưng, nhiều thêm mấy phần hơi ấm xa lạ.
Anh dùng sức nhắm mắt, cảm thấy có lẽ là hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.
"Hoa đội?" Khúc Trị lắc tay phải, "Có phải lại đau đầu không?"
Hoa Sùng cười: "Động chút là đau đầu, cậu cho tôi là Lâm Đại Ngọc yếu ớt à?"
Khúc Trị hớn hở: "Anh khoan hãy nói, đặc công bên kia đã coi anh là Lâm Đại Ngọc từ lâu rồi. Mùa đông năm ngoái chẳng phải anh bị cảm một trận à, Hàn đội lo đến sốt vó, ba ngày hai hôm lại cãi nhau với Trần đội em, nói lão ấy bạc đãi anh."
"Hai người bọn họ thích gây lộn ấy mà." Hoa Sùng thật ra hiểu quá rõ, "Lấy tôi làm đầu câu chuyện. Đúng rồi, máy tính của Từ Ngọc Kiều, kiểm tra dấu vết truy cập thế nào rồi?"
————————
((*)Xẻng Lạc Dương: một công cụ chuyên dùng để đào bới các ngôi mộ của cổ nhân, do đội quân Mộ Kim Hiệu Úy dưới trướng của Tào Tháo phát minh ra, giúp Tào Tháo kiếm tiền cung cấp quân lương, mở rộng quân đội và phát triển quân sự. Trong một khoảng thời gian dài thì xẻng Lạc Dương chuyên được dùng cho dân trộm mộ. Những năm bốn mươi,
Vệ Tụ Hiền là nhà khảo cổ nổi tiếng tận mắt thấy tình huống trộm mộ dùng xẻng Lạc Dương thì vận dụng nó để thực hiện công tác thăm dò, nó biến thành một vật phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng trong khảo cổ. Hiện giờ xẻng Lạc Dương chính là biểu tượng cho công cụ thăm dò của khảo cổ Trung Quốc, tất nhiên trộm mộ cũng coi đây là thiết bị quan trọng, nhiều tác phẩm và game có nhắc đến dụng cụ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro