Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Hồng nhan (5)

Căn biệt thự nhỏ chia làm hai tầng trên dưới, lầu một là phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng chứa đồ, phòng cho người giúp việc đã được chuyển đổi thành phòng tập thể hình, bên trong đặt một máy chạy bộ tại nhà; Lầu hai là phòng ngủ chính, phòng sách, trong phòng ngủ phụ không có giường, ba mặt tường đều là tủ kính, trong đó chứa đủ loại mô hình.

Khúc Trị cũng là một người đam mê ACG(*), bộ sưu tập đáng tự hào nhất là mô hình thần thoại Saint Seiya, vừa vào phòng ngủ phụ đã bị dọa cho mù mắt, kêu lên: "Ôi đệt, sao em không có vị ba ba nhiều tiền như vậy chứ? Mẹ nó thắt lưng buộc bụng mới tích cóp được một cái kệ, cô ta du sơn ngoạn thủy mà mua được cả phòng!"

((*)ACG: Văn hóa Anime Comic Game ở Trung Quốc)

"Cậu tị à?" Hoa Sùng hỏi.

"Có thể không tị không?" Khúc Trị cảm thán: "Có tiền thật tốt."

Hoa Sùng "À" một tiếng, không có ý kiến gì, sau khi quét một vòng qua loa, bước chân vào thư phòng.

Thư phòng rộng hơn phòng ngủ phụ, nhưng bên trong dựng một chiếc tủ sách bằng gỗ tử đàn cổ xưa đắt đỏ, khiến toàn bộ gian phòng trông khá chật chội. Trong tủ sách xếp đầy sách với đĩa game, hai bên cách biệt rõ ràng, hệt như hai thế giới tồn tại.

Đĩa game có đủ thể loại, kinh dị, hành động, đấu súng đều có. So với nó, bên sách lại đơn điệu hơn nhiều, ngoại trừ một hàng hướng dẫn du lịch trong và ngoài nước, tất cả đều là sách báo lịch sử.

Các tác phẩm vĩ đại [Tư trị thông giám], [Tam quốc chí], [Sử ký], [Hán thư], [Hậu hán thư] được đặt ở vị trí bắt mắt trên tủ sách, những cuốn tự sự lịch sử khác do người thời nay biên soạn thì để một bên, ngay cả mấy chục bản truyện tranh trong góc cũng là [Hỏa Phụng Liêu Nguyên] lấy bối cảnh tam quốc.

Hoa Sùng rút cái kẹp giấy dày ngang ngửa cuốn từ điển trong tủ sách ra, bộ sưu tập trong đó không phải là hóa đơn công tác, mà là từng cái từng cái vé vào cửa tham quan du lịch. Trên vé có in dấu thời gian, mấy tờ kẹp bên trên đã ố vàng, là vé từ bảy tám năm trước, có thể thấy Từ Cường Thịnh nói không sai, đúng là bắt đầu từ lúc học đại học, Từ Ngọc Kiều đã mê mẩn du lịch.

"Anh Hoa." Khúc Trị vừa thấy văn học cổ là đau đầu, chưa lật được vài tờ  [Ngụy thư] đã nhét trở về, "Vừa nãy anh bảo xác nhận một suy đoán, là suy đoán gì?"

"Từ Ngọc Kiều đam mê du lịch, nhưng so với phong cảnh tự nhiên, lại thiên về lịch sử nhân văn hơn." Hoa Sùng thả kẹp hóa đơn xuống, "Lần này đến không vô ích, quả thực như tôi nghĩ."

Khúc Trị khó hiểu: "Nhưng chuyện đó liên quan gì tới vụ án? Chẳng lẽ do cô ta thiên về lịch sử nhân văn, nên mới bị hung thủ xuống tay?"

"Tạm thời chưa nói được." Hoa Sùng nói, "Nhưng đây có thể là bước đột phá quan trọng, nếu đã phát hiện, thì không được bỏ qua."

Khúc Trị vẫn chưa ngẫm ra mối quan hệ trong đó, lại hỏi: "Thế ban nãy anh làm thế nào đoán được? Cũng không đến mức đoán mò chứ? Nói xem nào, em sẽ học tập."

"Còn nhớ Từ Cường Thịnh từng nói Từ Ngọc Kiều thường ra ngoài du lịch tự túc đường gần vào cuối tuần không?"

"Nhớ, để tiện cho Từ Ngọc Kiều ra ngoài, Từ Cường Thịnh còn mua một chiếc Land Rover cho cô ta. Móa, đúng là cưng lên trời."

Hoa Sùng nói: "Xung quanh Lạc Thành căn bản không có mấy phong cảnh tự nhiên đáng xem, mà trái lại, các di tích lịch sử lại có thể trông thấy khắp nơi. Từ Ngọc Kiều lái xe du lịch vào cuối tuần, khó mà rời khỏi tỉnh, nơi có thể tham quan chỉ có chiến trường cổ đơn giản, mộ danh nhân, viện bảo tàng. Cho nên tôi đoán, cô ta là kẻ yêu mến lịch sử nhân văn tương đối cuồng nhiệt. Phòng sách đầy ắp này, vừa vặn xác minh suy đoán đó."

Khúc Trị suy nghĩ chốc lát, "Có lý."

"Manh mối nặng nhẹ thế nào, quay về lại điều tra phân tích." Hoa Sùng cầm máy tính xách tay trên bàn cho vào túi đựng vật chứng, giao cho Khúc Trị: "Bảo bên điều tra kỹ thuật xem lịch sử truy cập của cái máy này."

Nhắc đến điều tra kỹ thuật, điều tra kỹ thuật liền đến.

Di động của Hoa Sùng bỗng nhiên reo lên, Viên Hạo ở bên kia gọi: "Hoa đội, anh bảo bọn em điều tra camera quanh ngân hàng Tân Lạc, quả nhiên có thu hoạch! Trong video bọn em phát hiện có một gã khả nghi ngay gần tàu điện ngầm. Chiều tối ngày 13, Từ Ngọc Kiều đi với hắn! Nhân viên ngân hàng Tân Lạc đã xác nhận, gã này chính là bạn trai Từ Ngọc Kiều hẹn hò nửa năm rồi!"

Hoa Sùng không thấy bất ngờ, chỉ là theo bản năng nhíu mày, "Tiếp tục điều tra, tôi cũng phát hiện được vài thứ ở nhà Từ Ngọc Kiều, quay về giao cho cậu."

Sau khi cúp điện thoại, Hoa Sùng nói với Khúc Trị: "Đêm nay tăng ca."

"Đây đâu phải tin tức." Khúc Trị hứ một cái: "Có gì tiến triển không ạ?"

Hoa Sùng: "Xem ra Từ Cường Thịnh không biết rõ về Từ Ngọc Kiều cho lắm."

"Cái gì?"

"Cô ta khả năng có bạn trai."

Tang Hải co rúc trên ghế dựa trong phòng thẩm vấn, vai nhô thật cao, đầu vùi thật thấp, mái tóc xoăn lộn xộn che khuất mặt mày, hai cánh tay không ngừng run lên.

Hoa Sùng ôm cánh tay nhìn hắn, nói giọng có phần lạnh lùng, "Sàn nhà có cái gì mà xem? Ngẩng đầu lên, nhìn tôi."

Tang Hải vẫn không ngẩng đầu, chỉ có mí mắt dưới lớp tóc mái nhấc lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoa Sùng, cắn đôi môi đã trắng bệch hai cái, run giọng nói: "Tôi không hề giết cổ, không phải tôi, thật sự không phải tôi!"

Trên đường chạy về Cục thành phố, Hoa Sùng đã nắm rõ sơ bộ về Tang Hải, lúc này thấy phản ứng của hắn cũng không bất ngờ.

"Cậu năm nay 23 tuổi, người huyện Hoa, 18 tuổi đến Lạc Thành nhập học, hiện đang là nghiên cứu sinh học viện văn học và lịch sử của trường Đại học Lạc Thành." Hoa Sùng không nhanh không chậm nói: "Đồng nghiệp của Từ Ngọc Kiều nói, cô ta bắt đầu hẹn hò với cậu nửa năm trước, hai người là tình chị em. Có chuyện đó không?"

Tang Hải mím chặt môi, phát ra tiếng thở dốc nghẹn ngào.

Hoa Sùng giả vờ mất kiên nhẫn: "Này, tôi bảo cậu nhìn tôi, không được giấu mắt sau tóc. Trông tôi đáng sợ lắm à?"

Tang Hải chậm rãi ngẩng đầu lên, đại khái nửa phút sau, mới khẽ gật gật đầu.

"Từ Ngọc Kiều là quản lý ngân hàng, cậu là nghiên cứu sinh. Hai người làm sao quen biết nhau?"

"Hoạt, hoạt động của học viện." Tang Hải thầm thì.

"Hoạt động của học viện? Nói rõ ràng."

Tang Hải hít một hơi sâu, "Học viện tôi đôi khi có tổ chức mấy buổi tọa đàm về định hướng xã hội. Một, một vài người yêu thích lịch sử, văn học cổ đại, văn hóa truyền thống sẽ đến đăng ký và nghe giảng. Ngọc, Ngọc Kiều cũng đến."

"Cậu là giảng viên?" Hoa Sùng hỏi.

"Tôi là trợ giảng."

Hoa Sùng chẳng hề có hứng thú với câu chuyện tình yêu của đám người trẻ tuổi, sau khi hỏi thêm vài câu liền đi thẳng vào chủ đề chính, "6 giờ 14 phút chiều tối ngày 13, cậu cùng với Từ Ngọc Kiều đáp tuyến số 3 trạm tàu điện ngầm đường Khoa Hồ của khu An Lạc, tới đường Võ Thánh Bắc của khu Minh Lạc. Sau khi xuống tàu điện ngầm, các cậu đầu tiên tới một quán cà phê tên là 'Thiên thần mèo' ngồi nửa giờ, tiếp đó đi bộ đến nhà hàng lẩu 'Trấn Long' ở trung tâm thương mại ăn tối, rời đi vào lúc 9 giờ 04 phút đêm."

Tang Hải vốn đã bình tĩnh lại rất nhiều, vừa nghe những lời này lại bắt đầu phát run, đôi môi lúc đóng lúc mở, "Tôi thật sự không giết cổ, tối hôm đó chúng tôi chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, những cái khác tôi không biết gì nữa, xin các anh hãy tin tôi!"

"Tất cả thời gian và địa điểm tôi vừa nói, đều có camera tàu điện ngầm, camera công cộng, quán cà phê, nhà hàng lẩu làm chứng. Sau đó cậu đi tới địa điểm nào, tôi cũng nắm rõ." Giọng nói của Hoa Sùng trầm xuống, "Bây giờ, nói cho tôi biết, vào lúc 9 giờ 18 phút, sau khi từ biệt Từ Ngọc Kiều ở trạm tàu điện ngầm đường Võ Thành Bắc, cậu đã đi đâu? Mà lúc 10 giờ rưỡi, cậu ở chỗ nào?"

"Tôi..." Tang Hải tràn ngập sợ hãi, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng dòng, "Tôi về trường, tôi không đi đâu cả."

"Nói dối." Hoa Sùng vắt chéo hai chân, thái độ bình thản, song bầu không khí chung quanh lại dường như đều tập trung vào anh, từng lớp ngưng tụ lại.

"Cậu không hiểu những gì tôi nói hả? Camera quay được hình ảnh trước khi cậu với Từ Ngọc Kiều tạm biệt nhau, đương nhiên cũng quay được sau đó. Sau khi tiễn Từ Ngọc Kiều lên tàu điện ngầm, cậu thật sự về trường?" Đuôi mắt rủ xuống của Hoa Sùng hếch lên trên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, đâm cả người Tang Hải phát lạnh.

"Xóm Đạo Kiều là nơi trị an kém nhất khu Phú Khang thậm chí là toàn bộ Lạc Thành, cậu mặc dù không phải người địa phương, nhưng cũng đã đi học ở đây 5 năm, hẳn có biết điều này." Ngón trỏ của Hoa Sùng gõ gõ mặt bàn, "Chỗ ăn cơm của cậu và Từ Ngọc Kiều ở khu Minh Lạc phía Đông, trường đại học cũng ở khu Minh Lạc, mà xóm Đạo Kiều lại nằm ở cuối Tây của Lạc Thành. Tại sao sau khi Từ Ngọc Kiều lên tàu điện rời đi rồi, cậu cũng hướng về phía trạm tàu điện ngầm khu Phú Khang ở phía Tây?"

Tang Hải hít thở dồn dập, "Tôi, tôi lo cho cổ!"

"Vì sao? Cô ấy đã nói gì với cậu?"

Tang Hải lần nữa cúi đầu, hai tay gắt gao vặn xoắn vào nhau.

Hoa Sùng quan sát ngôn ngữ cơ thể hắn, lại nói: "Thật tiếc, camera xóm Đạo Kiều hỏng khá nhiều, không thể quay được Từ Ngọc Kiều đi vào Đạo Kiều vào lúc nào, chỗ nào. Tuy nhiên khi cô ấy rời khỏi trạm tàu điện ngầm đường Hoa Hãn – cũng chính là trạm tàu điện ngầm gần đường Đạo Kiều nhất, thời gian rất rõ ràng, 10 giờ 02. Mà cậu, cậu ra khỏi trạm tàu điện ngầm đường Hoa Hãn là lúc 10 giờ 11 phút. Một chiếc camera còn tốt trên xóm Đạo Kiều vào lúc 10 giờ 25 phút đã ghi được hình cậu. Tôi đoán, cậu và Từ Ngọc Kiều cũng không phải đi vào xóm Đạo Kiều từ cùng một con hẻm."

Tang Hải dùng sức lắc đầu.

"Cậu đã thấy gì?" Hoa Sùng hỏi, "Hoặc nên nói là, cậu đã làm gì?"

"Không phải tôi!" Tang Hải hét lớn: "Lúc tôi tìm thấy cổ, cổ đã, đã..."

"Đã bị hại?"

Tang Hải túm tóc, thế nhưng bật khóc, "Tôi không hề làm gì cả, tôi không nên đi theo!"

"Khóc cũng vô dụng." Hoa Sùng lộ ra một tia không vui, "Camera quay được cậu hốt hoảng rời đi vào lúc 0 giờ 43 phút ngày hôm sau. Giữa hai tiếng này, cậu đã làm gì? Cậu biết Từ Ngọc Kiều muốn đi xóm Đạo Kiều, vậy cậu hẳn cũng biết vì sao đêm hôm mà cô ấy lại tới chỗ hẻo lánh đó."

"Không phải đã nói rồi à? Tôi lo cho cổ!" Tang Hải gào.

"Lo? Chỉ sợ không phải." Cơ thể Hoa Sùng ngả lên phía trước, giọng điệu mang vài phần châm chọc, "Nếu cậu thật sự lo cho cô ấy, tại sao vừa rồi lại nói 'Tôi không nên đi theo'? Hiện giờ cậu cảm thấy không nên đi theo, chỉ bởi vì đã bị camera quay được, và trở thành đối tượng tình nghi của chúng tôi."

Tang Hải á khẩu không nói nên lời, nghẹn họng trợn mắt trân trối nhìn Hoa Sùng.

"Tôi khuyên cậu nên thành khẩn khai báo." Hoa Sùng nói: "Vì sao muốn đi theo, trông thấy cái gì? Còn nữa, cậu và Từ Ngọc Kiều hẹn hò nửa năm, tại sao lại giấu giếm đồng nghiệp với cha mẹ cô ấy? Nếu như không phải nửa tháng trước đồng nghiệp Từ Ngọc Kiều tình cờ bắt gặp hai người bên nhau, các cậu còn định giấu bao lâu?"

"Tôi, bọn tôi chỉ là bạn bè!"

"Bạn bè?" Đôi mắt Hoa Sùng khẽ nhướn, cười như không cười, "Thế người ban nãy ngồi trên ghế kể cho tôi nghe chuyện hai người làm sao quen biết nhau không phải cậu? Ma à?"

Tang Hải hoàn toàn hoảng loạn rồi, bị từ "Ma" dọa cho giật nảy mình, bấy giờ mới nhận ra lời nói của mình bị mâu thuẫn.

"Không có ma quỷ gì hết." Hoa Sùng cười lạnh, "Cho cậu 2 phút, suy nghĩ thật kỹ, đừng có câu sau không khớp câu trước nữa."

Tang Hải thô lỗ lau mặt một cái, nói: "Tôi, bọn tôi đúng là đang hẹn hò, nhưng buổi tối hôm đó tôi thật sự không hề làm gì!"

Hoa Sùng thả chậm tốc độ nói: "Vậy tại sao cậu lại muốn đi theo Từ Ngọc Kiều đến xóm Đạo Kiều?"

Phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, đôi môi Tang Hải run run, có lẽ biết là biết không thể giấu nổi nữa, thở phắt một hơi mở miệng: "Gần đây phía Tây thành phố đang tiến hành khai quật khảo cổ. Đội thám hiểm đang ở chỗ đó, phát hiện thấy một ngôi mộ quý tộc thời Đông Hán. Nơi đó quá hẻo lánh, nếu muốn tới, nhất định phải đi qua xóm Đạo Kiều. Ngọc Kiều với tôi, đều, đều muốn đi xem."

"Ngày 13 là thứ sáu." Hoa Sùng hỏi: "Coi như các cậu muốn đi xem, cũng có thể đợi đến thứ bảy. Vì sao cứ nhất quyết đi vào tối thứ sáu? Chẳng lẽ ban ngày không nhìn rõ hơn à?"

Tang Hải dùng sức cậy cạnh bàn, "Ban ngày không được!"

"Tại sao?"

"Ngọc Kiều gan lớn, không chỉ đơn giản muốn đi xem." Tang Hải run giọng nói lớn: "Cổ muốn nhân cơ hội chạm vào một vài cổ vật, ban ngày quá dễ bị phát hiện, chỉ có ban đêm mới có cơ hội!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro