Chương 2: Hồng nhan (2)
Hoa Sùng tháo găng tay cao su xuống, hai mắt do đối diện với ánh nắng mặt trời mà hơi hơi nheo lại, tròng mắt bắn ra từ khóe mắt mang theo mấy phần lạnh lẽo khó nắm bắt, khiến cả người anh thoạt nhìn không giận tự uy.
"Chào anh, tôi, tôi là Khâu Đại Khuê." Người đàn ông trung niên thực sự rất bất an, không ngừng giơ tay quệt mồ hôi trán, giọng nói rúm ró chẳng hề tương xứng với vóc dáng, "Vừa mới bán bánh quẩy xong, chốc lát nữa còn phải làm cơm hộp bán trưa. Các anh tìm tôi có chuyện gì?"
Hoa Sùng rút thẻ công tác ra, hất cằm về phía căn nhà trệt gần nhất, "Đó là nhà anh?"
"Vâng. Gian phòng của ông già nhà tôi, chúng tôi ở đấy đã mấy chục năm rồi."
Hoa Sùng nhìn cái tạp dề còn chưa tháo xuống của Khâu Đại Khuê, bâng quơ hỏi thăm như bàn chuyện phiếm việc nhà: "Bình thường bán bánh bao bánh quẩy ở ngã tư nào đây?"
Khâu Đại Khuê ngẩn người, thoáng thả lỏng lại, "Hề hề" một tiếng, "Hên thì cướp được mấy chỗ tốt như trạm tàu điện ngầm, trạm xe buýt, xui thì chỉ có đi bán ở con ngõ hai dặm."
"Làm đồ ăn sáng chắc phải dậy thật sớm? Vất vả quá."
"Đúng, đúng, phải nhào bột, còn phải băm thịt." Khâu Đại Khuê nghĩ nghĩ, nói thêm: "Nhưng mà không thể so với đồng chí cảnh sát các anh được, các anh vất vả hơn."
Hoa Sùng cười, "Nếu thức dậy sớm, vậy ngủ cũng sớm phải không?"
Khâu Đại Khuê cắn cắn đôi môi khô cằn, cậy vết chai trên tay, "À, ừm, ngủ rất sớm."
Hoa Sùng nhìn chằm chằm mắt gã, "Ngủ sớm dậy sớm, tại sao còn thiếu ngủ?"
"A?" Khâu Đại Khuê ngẩng đầu, lại bất an, vẻ mặt khó hiểu cùng khiếp đảm.
"Nhìn anh rất mệt mỏi." Hoa Sùng chỉ chỉ vào Khúc Trị bên cạnh, "Đây, bọng mắt hai người đều rất nặng, ánh mắt cũng chẳng có thần thái gì, thiếu ngủ một thời gian dài sẽ thành như vậy."
Khúc Trị không có vụ án lại cày game suốt đêm: "..."
Khâu Đại Khuê nuốt nước bọt, không dám đối mặt với Hoa Sùng: "Buổi tối tôi thích đi đánh bài."
"Ồ? Đánh ở đâu?"
"Ngay nhà lão Triệu đối diện." Khâu Đại Khuê càng nói càng căng thẳng, "Bọn tôi chơi nhỏ, thắng thua chỉ hơn mười đồng, chưa, chưa tính là tụ tập đánh bạc đúng không?"
Hoa Sùng không đáp, lại hỏi: "Mọi khi thường đánh tới khi nào mới về?"
"Chỉ, chỉ mười một mười hai giờ, không dám quá muộn, hơn ba giờ sáng đã phải dậy làm đồ ăn."
Hoa Sùng chuyển đề tài: "Thế hôm gần nhất đi đánh xong về nhà, có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Không có! Chuyện này thật sự là không có." Khâu Đại Khuê vội vàng nói: "Nhà tôi chỉ có tôi, con gái tôi với ông già tôi sống cùng với nhau. Ông già với con gái đi ngủ sớm, tôi về nhà rửa mặt ngâm chân xong là ngủ, không hề nghe thấy tiếng động gì."
"Ngày hôm qua anh nói với cảnh sát hình sự của phân cục, là vì ngửi thấy một mùi quái lạ mới đi ra chỗ đất hoang sau nhà?"
"Đúng thế. Tôi định đến đó xem nó là cái gì, không nghĩ tới là xác người!"
Đuôi lông mày Hoa Sùng nhẹ nhàng khẽ động, "Không nghĩ tới là xác người? Vậy anh tưởng là thứ gì?"
Khâu Đại Khuê khẩn trương đến toát mồ hôi, "Tôi, tôi, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Tôi cũng không tưởng thứ gì. Ai mà nghĩ sau nhà mình có vứt một cái xác đâu! Đồng chí cảnh sát, vụ này không liên quan tới tôi. Còn nữa tôi thật sự không chụp ảnh lung tung, những người phá hỏng hiện trường đó cũng không phải tôi gọi đến."
Hoa Sùng gật đầu, "Ừm, đừng lo. Anh thuận miệng nói, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi. Người phát hiện ra nạn nhân là anh, về sau còn phải phiền anh phối hợp nhiều hơn."
Khâu Đại Khuê xua xua tay, "Nên làm, nên làm. Đồng chí cảnh sát, nếu không còn chuyện gì, tôi về trước đây. Ông già nhà tôi đang chờ tôi làm cơm hộp. Ông ấy khó tính, tôi về muộn lại cằn nhằn."
Hoa Sùng ra hiệu gã có thể đi, đợi gã chạy được vài bước, lại đột nhiên hô: "Khâu Đại Khuê."
Khâu Đại Khuê nghe thấy suýt nữa ngã lộn một cái, nôn nóng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, còn có vấn đề gì?"
"Anh phát hiện ra nạn nhân sớm nhất, tại sao không lập tức báo cảnh sát?"
"Tôi..." Khâu Đại Khuê đứng tại chỗ, tay chân luống cuống, "Tôi" nửa ngày, mới nói: "Tôi lần đầu tiên trông thấy người chết, tình trạng cô ấy lại đáng sợ như thế, chân không còn, mắt, đôi mắt chỉ còn hai hốc máu, cứ như thế nhìn thẳng tắp vào tôi. Tôi sợ, lúc đó đều bối rối, chỉ mải thét lên, nơi nào nghĩ tới chuyện báo cảnh sát? Hôm qua đồng chí ở đồn công an nói cho tôi, là vì có tiếng thét đó của tôi, mà kéo theo nhiều người tới như vậy. Ôi tôi... Tôi mẹ nó thật sự rất hối hận!"
Hoa Sùng trông hiền hòa nhìn gã, chốc lát sau, chợt kéo ra một nụ cười lịch sự, "Được, tôi hiểu tương đối rồi, anh mau trở về đi."
Khâu Đại Khuê không dám ở lại, quay đầu là đi.
Hoa Sùng đứng tại chỗ nhìn, cảm thấy dáng vẻ bỏ chạy của gã so với Hầu Nhi khi nãy càng có ý vị chạy trối chết.
Nhưng Hầu Nhi vẫn còn trẻ con, chạy trốn là do đã làm ra chuyện "Chạy ra khu đất hoang chơi đùa" trái với lương tâm, lo sẽ bị người lớn quở trách. Mà một kẻ lớn đùng như Khâu Đại Khuê, cong đuôi chuồn nhanh như thế là vì cái gì?
Chẳng lẽ cũng đã làm ra chuyện gì trái với lương tâm?
Nhưng chuyện trái với lương tâm đó là không thể bảo vệ tốt hiện trường? Hay là không báo cho cảnh sát trước?
Hoa Sùng sờ sờ cằm, cảm thấy cả hai đều rất gượng ép, vì thế tạm thời gác lại, quay người nói với Khúc Trị: "Việc điều tra tiến hành thế nào rồi?"
Khúc Trị lắc đầu: "Nơi này đều là hộ cũ đã ở vài chục năm, người có tiền có địa vị đều dời đi rồi, phòng trống căn bản không hộ mới, bình thường cũng chẳng có người lạ gì. Em với các anh em tới từng nhà hỏi thăm, đều nói trước đây chưa từng trông thấy Từ Ngọc Kiều."
Từ Ngọc Kiều, đúng là tên người chết.
Hoa Sùng rũ mắt, màu mắt dần sâu đậm. Lúc này, tiếng chuông di động vang lên phá vỡ yên tĩnh quỷ dị, tựa như vén ra một khe nhỏ dài trong mùi xác thối xua không tan.
Hoa Sùng nhận điện thoại, cúi xuống, trầm giọng nói: "Tôi sẽ trở lại ngay."
"Từ Ngọc Kiều, nữ, 28 tuổi, Quản lý ngân hàng Tân Lạc chi nhánh Lạc An. Sau khi khám nghiệm tử thi, có thể bước đầu suy đoán thời gian tử vong là ba ngày trước – cũng chính là ngày 13 tháng 3 khoảng từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi đêm. Qua đánh giá vết máu, vết cây cỏ dập nát trên hiện trường, nơi phát hiện thi thể chính là hiện trường đầu tiên."
Cửa sổ phòng họp của tổ điều tra hình sự số 2 Cục thành phố kéo chặt, pháp y Từ Kham mặc áo blouse trắng đứng trước màn hình trên bục, đối mặt với máy chiếu âm trầm phát ra ánh sáng, sau lưng là hình chiếu hiện trường be bét máu thịt và hồ sơ khám nghiệm tử thi, ánh sáng mờ tối trượt qua đôi mắt kính gọng vàng của hắn, phản xạ ra một vệt bóng loáng.
Cảnh sát hình sự tổ trọng án vây quanh bàn hội nghị ngồi một vòng, chỉ có Hoa Sùng đứng cạnh cửa sổ, bên trầm tư, bên nện bước thật nhẹ qua lại. Một tay anh cắm trong túi quân phục, một tay chơi đùa chiếc bật lửa, ống tay áo sơ mi được xắn lên, làn da dưới cánh tay bao phủ trong ánh sáng lạnh lẽo của tấm màn.
Từ góc độ của Từ Kham nhìn tới, đường nét cằm và sống mũi anh hệt như được mài giũa tinh xảo, vạch giao giữa tóc mái và trán vòm thẳng vừa phải, môi mỏng khẽ mím, khóe mắt có độ cong không rõ ràng rủ xuống tự nhiên, sắc mặt do ánh sáng từ máy chiếu mà có vẻ tái nhợt, hình ảnh trong mắt lại giao điệp lẫn nhau, cuộn ra ý tìm tòi nặng trịch.
Không ai biết anh đang suy tư cái gì.
Từ Kham thu hồi ánh mắt, ho nhẹ hai tiếng, bỗng nhiên bật mở tia hồng ngoại, vòng một vòng trên đầu người chết, giọng nói trầm khàn rất rõ ràng, "Từ Ngọc Kiều có 14 vết thương do bạo lực trên người, nghiêm trọng nhất là đầu – hai mắt bị khoét, vành tai cắt bỏ tận gốc, hai bên lỗ tai cũng bị vật nhọn chọc nát. Mà những vết thương này không còn phản ứng sinh lý, là chết rồi mới tạo thành. Vết thương trí mạng nằm ở sau gáy, xương sọ nạn nhân có vệt lõm, do vật cùn gây ra. Hung thủ đánh vào vị trí này nhiều lần, từ mức độ, hình thái phân tích thương tổn cho thấy, hung khí là một chiếc búa gia dụng."
Nói xong, Từ Kham nhấp chuột, phóng đại chi tiết bức ảnh hôm qua cảnh sát hình sự phân cục Phú Khang chụp hiện trường. Quang cảnh hành hạ người chết dã man đó kích thích dây thần kinh của mỗi người, nữ cảnh sát mới tới của tổ điều tra kỹ thuật Hồ Thiến Thiến ngồi ở trong góc, khẽ rụt rụt cổ.
Từ Kham ngừng một lát, chuyển tia hồng ngoại tới nửa dưới thi thể, tiếp tục nói: "Hung thủ có hành vi lạm dụng tình dục người chết, song rất cẩn thận, không để lại bất cứ tinh dịch, tóc, mô da, ... hay là thứ gì có thể kiểm nghiệm ra ADN làm bằng chứng. Chúng tôi phát hiện có thành phần dầu bôi trơn của bao cao su trong âm hộ Từ Ngọc Kiều, hắn đã mang bao khi thực hiện hành vi xâm phạm."
"Khoang miệng, hậu môn, đùi, ngực có kiểm tra chưa?" Hoa Sùng đột nhiên hỏi.
"Đã kiểm tra qua." Từ Kham nhún vai, "Không thu được gì."
Hoa Sùng nheo mắt lại, đổi bật lửa qua tay khác, "Tiếp tục."
Từ Kham gật đầu, "Xương mắt cá chân Từ Ngọc Kiều bị vật cùn đập nát, bàn chân, ngón chân đứt lìa, hung khí một là chiếc búa gia dụng tạo thành vết thương trí mạng trên xương sọ, một là vật dùng để khoét mắt thọc tai cắt gọt. Cũng giống như vết thương trên mặt, đoạn chân bị đứt không còn phản ứng sinh lý, vì được tạo thành sau khi nạn nhân chết. Quần áo Từ Ngọc Kiều đã mang đi kiểm nghiệm, phát hiện dấu vết dầu vừng và cây thuốc phiện lưu lại."
"Cây thuốc phiện?" Khúc Trị ngả người lên phía trước.
"Hai giờ trước khi vụ việc xảy ra, Từ Ngọc Kiều đã ăn lẩu và thịt xiên nhúng cay." Từ Kham nói.
Hoa Sùng nhìn về phía tổ trưởng tổ điều tra kỹ thuật Viên Hạo, "Lập tức điều động camera giám sát xung quanh xóm Đạo Kiều từ 8 giờ tối ngày 13 cho đến 6 giờ sáng ngày hôm sau."
Viên Hạo nhỏ hơn Hoa Sùng vài tuổi, dáng vẻ to lớn thô kệch, hệt như gã trung niên thô lỗ. Mà gã trung niên thô lỗ ấy lúc nói chuyện lại như thiếu nữ rụt rè, thấp giọng nói: "Đạo Kiều là con phố loạn nhất khu Phú Khang, hồi sáng em dẫn người tới điều động giám sát một lần rồi, anh đoán xem thế nào?"
"Camera chỉ dùng được một phần?" Hoa Sùng dường như cũng chẳng ngạc nhiên.
"Đúng thế!" Viên Hạo trừng mắt dựng ngược: "Hỏng cũng chẳng báo, có chỗ còn dùng loại camera cũ đã đào thải mấy năm trước."
Hoa Sùng kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, "Kiểm tra số còn lại trước đi."
Viên Hạo nhếch miệng, "Được."
Từ Kham lại nói: "Khi nạn nhân được phát hiện, trên người có một tấm ván gỗ đè lên, phía dưới đùi phải nhét thẻ căn cước cùng thẻ ngân hàng. Phòng kiểm nghiệm đã kiểm tra, hung thủ không để lại dấu vân tay và ADN trên các vật phẩm này."
Hoa Sùng dừng một chút, ánh mắt trôi về phía Từ Kham, "Hiện trường bị phá hủy nghiêm trọng, trên người nạn nhân cũng không để lại bất cứ thông tin nào có thể chỉ chứng hung thủ, vì thế trước mắt tạm thời chưa có cách nào xác định được đặc tính của hung thủ, đúng không?"
Từ Kham tắt tia hồng ngoại, vẻ mặt ngưng trọng: "Đúng là như vậy."
"Tổ điều tra kỹ thuật lập thêm một ban, đem đoạn video lấy được từ 8 giờ ngày 13 trở đi kiểm tra lần nữa." Bật lửa trong tay Hoa Sùng gõ ra tiếng vang không nặng không nhẹ lên bàn, "Khúc Trị, cậu phân tổ cho mọi người, một tổ tiếp tục điều tra trên đường Đạo Kiều, khu vực camera không chiếu tới, chưa chắc cũng không có ai nhìn tới; Một tổ khác điều tra các mối quan hệ xã hội của Từ Ngọc Kiều, nếu hung thủ rất khôn ngoan, bất kỳ manh mối nào cũng không để lại, vậy chúng ta sẽ đành phải vất vả hơn một chút, bắt đầu từ Từ Ngọc Kiều."
"Mặt khác." Anh nói rồi quay về phía Viên Hạo, "Hạo tử, cậu tự mình đi chi nhánh Lạc An một chuyến, điều động camera giám sát của ngân hàng và khu vực công cộng xung quanh trong khoảng thời gian trước và sau giờ tan tầm ngày 13."
Mọi người nhanh chóng đứng dậy, Từ Kham thu gọn màn hình máy chiếu, kéo rèm cửa, ánh nắng mặt trời đầu xuân lười biếng chiếu rọi toàn bộ căn phòng.
Hoa Sùng không lập tức rời đi, một tay chống cằm, như có như không nghịch ngợm chiếc bật lửa.
"Đang nghĩ gì?" Từ Kham vươn vai duỗi eo, lưng dựa mép bàn.
Trong ánh nắng tuôn trào như trút, Hoa Sùng nhắm mắt lại, giữa mày hiện lên nếp gấp nhợt nhạt.
"Hành vi của tên hung thủ này rất mâu thuẫn." Anh nói.
————————————
Jojo: Món mà nạn nhân đã ăn trước khi chết:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro