Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

| 04 | Nhạc cổ điển - Mèo xám - Bút chì màu [Tứ Tọa]

Tại một dinh thự xa hoa mang hơi thở Châu Âu cổ điển nằm nép mình trong một góc của thành phố Paris sầm uất ở Pháp. Dinh thự nọ to đến choáng ngợp nhưng lại mang một vẻ đẹp huyền bí mà u ám. Bên trong có một cậu bé chừng mười ba tuổi đang ngồi cặm cụi dưới nền nhà lạnh buốt, trên đôi tay tưởng như chỉ có thể cầm một cây bút hay que kem, thì thay vào đó lại là một con dao sắc nhọn. Cậu cầm lấy con dao rạch sâu vào từng thớ da trên cơ thể của một người phụ nữ nằm cạnh bên, dòng máu ấm màu đỏ thẫm chảy ra không ngớt. Cậu đưa con dao đến gần phần bụng giữa, ra sức đâm lấy đâm để từng nhát dao cho đến khi bụng của người phụ nữ ấy nát tươm.

.

''Đồ vô dụng''

''Mẹ, đừng đánh con, con đau lắm!''

''Câm miệng, câm miệng, mày không được gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ mày''

Cậu bé đáng thương nằm co rút trong một góc phòng u tối. Ngày qua ngày, cậu phải hứng chịu hết thảy những trận đòn roi từ người mẹ điên loạn của mình, à không, bà ấy nói bà ấy không phải mẹ cậu, vậy có lẽ...

"Nam tước phu nhân, xin người đừng đánh Paul, con đau..."

Kẻ đánh mãi thành nghiện, người chịu mãi thành quen.

Từ những trận đòn roi đó đến mãi sau này, căn dinh thự vẫn còn đó những tiếng roi da quật xuống nền gỗ lạnh, tiếng mắng nhiếc với giọng như gào thét của một người phụ nữ nhưng đã không còn phát ra những tiếng khóc thê thảm đầy tuyệt vọng mà thay vào đó là sự im lặng đến chết người.

.

Tiếp đó, cậu lấy kéo phẫu thuật được trộm từ phòng mạch rạch toạc phần bụng, moi hầu hết nội tạng ra khỏi cơ thể người phụ nữ. Với lấy con dao bản to bên cạnh, cậu dứt khoát giáng xuống cổ người phụ nữ đó một nhát, đầu lìa khỏi xác. Cậu túm lấy mái tóc rối bù, buộc chặt mái tóc vào một sợi dây chun rồi từng bước leo lên chiếc thang cũ để treo cái đầu trên xà ngang bên cạnh cái đầu của một con búp bê nam và một người đàn ông khác đã bị rạch nát mặt.

.

''Mẹ ơi, con được bạn tặng con búp bê này nè, mẹ xem, nó giống con không?''

''Đồ dị hợm. Mày xem có ai như mày không? Cút đi cho tao''

''Con...''

''Cút''

Mãi sau này Paul mới biết tại sao Nam tước phu nhân lại có hành động như vậy. Đứa trẻ tặng cậu món quà kia đang muốn giễu cợt cậu, nói nhẹ thì là nó khinh miệt cậu, nặng hơn thì nó không xem cậu là người.

Cậu rốt cuộc cũng hiểu được rằng thế giới này, con người này đều xa lánh cậu, đều muốn đẩy cậu xuống "vực thẳm". Mà cũng phải, lúc bấy giờ đâu ai chịu chấp nhận một người... đồng tính như cậu, chắc họ cũng chẳng cần biết cậu có như thế hay không, dù sao ai cũng trông mặt mà bắt hình dong cả thôi.

.

Xong thành công một công đoạn, cậu cầm theo con dao, từ từ kéo lê hai cái xác lên từng bậc thang một cách khá nặng nhọc. Nửa tiếng sau, hai cái xác được cậu đưa vào một căn phòng, cho nằm gọn trên chiếc giường trải ga trắng tinh như tuyết nhưng đã bị sớm làm vấy bẩn bởi dòng máu đỏ tanh tưởi đến buồn nôn. Cậu nhẹ nhàng lấy con dao ra, chặt đứt hết toàn bộ ngón tay và ngón chân của hai cái xác. Không làm phí thêm thời gian, cậu chạy xuống phòng chính, nơi hai bãi nội tạng nằm la liệt trên nền nhà để nhanh chóng cắt lấy hai quả tim đem lên căn phòng ban nãy. Cậu lấy hai con dao được chuẩn bị từ trước ghim chặt lên hai quả tim, một quả cậu đặt vào khoảng trống giữa bụng của người phụ nữ, một quả còn lại, tương tự như thế, được đặt gọn gàng vào giữa bụng của người đàn ông.

.

Ở tầng hầm của một căn dinh thự xa hoa, nơi có những ánh đèn lung linh như lửa đỏ hồng là một cậu bé với đôi bàn tay bị trói chặt. Dường như có thể thấy được từng vết xước đang ứa máu cọ xát sợi dây thừng thô dày cũ kĩ. Cơ thể xích lõa không một mảnh vải che thân, cả cơ thể cậu chằng chịt là những vết thương rỉ máu do đòn roi gây ra. Nếu tinh mắt một chút, ta gần như thấy rõ các vết hôn xanh tím gợi tình trên làn da trắng, bằng chứng cho việc cậu đã bị lạm dụng tình dục rất nhiều lần. Cả người cậu suy nhược trông rõ, hơi thở chậm mà mệt mỏi. Cậu gắng sức ngồi dậy, vươn đôi tay chi chít vết thương lớn nhỏ cầm lấy một con dao phẫu thuật gỉ sét bị vứt trong một góc tối và dùng hết sức cọ xát nó vào sợi dây thừng với mong muốn được giải thoát. Sợi dây vừa đứt, cha cậu bước vào, khuôn mặt bặm trợn với nụ cười man rợ, ông ta lôi người cậu đến đến một căn phòng tối trong tiếng la hét kinh người phát ra từ cổ họng. Nơi đó có rất nhiều lão già với thân hình đồ sộ đang nhìn cậu với con mắt thèm thuồng.

Bọn chúng là lũ thương gia từ vùng đất phía Bắc, chúng là những kẻ có tiền, chúng không yêu mê nữ sắc, cái chúng muốn mà được hành hạ con của những tên quý tộc có tiền, có quyền.

''Chơi nó một đêm, tụi bây trả tao 1,000 FRF''

''Đừng lảm nhảm nữa, bọn tao có bao giờ quỵt mày đâu'' Tiếng nói khàn khàn đầy kinh tởm của những lão già vang lên cùng tiếng nuốt nước bọt. Paul sợ hãi co người lại, trong đôi mắt cậu là tuyệt vọng là khinh bỉ, khinh bỉ chính mình.

''Đừng... đừng chạm vào cháu, làm ơn!''

''Cháu ngoan, lại đây! Hehehe!''

.

Thành công đoạn thứ hai, cậu tiếp tục lấy một bao vải màu nâu sẫm, đem những ngón tay và ngón chân bỏ vào. Cậu chậm rãi đi ra phía sau vườn, ở đó có những chậu hoa nhỏ đang đua nhau nở rộ. Cánh hoa dịu dàng khép nép giữa màn đêm như những bông tuyết xinh xắn. Không đợi thêm, cậu trực tiếp vứt những bông hoa kia vào một cái hố gần đó, rồi lấy những ngón tay, ngón chân trồng vào từng cái chậu như đang chăm sóc một nụ hoa mới lớn.

.

''Mẹ ơi!''

''Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mày lên người tao!''

Chết thật, Paul đã quên mất người phụ nữ kia không phải mẹ cậu mà là Nam tước phu nhân. Bà ấy nói cậu bẩn, chính bản thân cậu cũng thấy vậy nhưng cậu không muốn cậu bẩn, mà bọn họ, tất cả mọi người đều đẩy cậu vào "vũng lầy" đó.

.

Cậu trở lại vào trong dinh thự, đến phòng bếp, nơi mà trên chiếc thớt tròn màu nâu đồng có một xác chết khô của một con mèo xám. Nội tạng của chú mèo bị cậu nấu thành một bát cháo lớn đặt giữa bàn ăn, còn xác của chú ta, cậu vứt vào lò sưởi. Xong việc, cậu đến cái bàn nhỏ ở góc phòng, nơi đặt chiếc phonograph để mở một bản nhạc cổ điển yên bình. Kế đó, cậu mở ngăn tủ, lấy ra những cây bút chì màu mà cậu trộm được từ các bạn học rồi sắp xếp chúng thành dòng chữ thật ngay ngắn : ''J'ai été libéré''.

''Mẹ ơi, con được giải thoát rồi này, mẹ có thấy không?''

''Mẹ à, mẹ nói đúng, con vô dụng lắm! Con không thể khiến mẹ xinh đẹp hơn khi đã chết''

"Paul quên mất, không phải mẹ, là Nam tước phu nhân - Bertrand Shadow"

.

Truyền thông hoàng gia đưa tin, vợ chồng Nam tước Rousseau vùng phía Đông bị sát hại một cách man rợ sau 1 ngày mất tích, họ mất tích trong căn dinh thự của mình và chết cũng trong chính căn dinh thự ấy.

"Sau khi mở cuộc điều tra, chúng tôi bàng hoàng phát hiện vợ chồng Nam tước Rousseau có một cô con gái nhưng hiện tại vị tiểu thư này không được tìm thấy trong căn dinh thự. Chúng tôi đang nghi ngờ cô bé bị bắt cóc và sát hại bởi tên sát nhân, chúng tôi cam đoan sẽ sớm tìm ra tung tích cô bé và tên sát nhân đó. Mong hoàng gia và người dân hãy bình tĩnh."

"Chúng tôi vừa nhận thêm một tin tức mới, tiểu thư của gia đình Bá tước Lambert đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ, chúng tôi sẽ khẩn cấp cho người đi điều tra."

.

Trong tầng hầm của căn dinh thự nhà Nam tước Rousseau, có hai cỗ quan tài, mỗi một cỗ quan tài đều vừa vặn cho thân hình một đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi. Paul đang cặm cụi sửa sang lại cỗ quan tài ấy, bên cạnh cậu là xác của một cô bé trạc tuổi, cái xác không mắt, mất lưỡi. Ở gần đó có một cái bàn nhỏ, đặt trên bàn là băng Cassette cũ kĩ phát ra một giọng nói bị nhiễu, khó nghe. Hai quan tài nhưng một xác chết, có lẽ...

.

''Xin chào, tôi tên Rousseau Paulette, tôi là nam, không phải "cô con gái", "vị tiểu thư", "cô bé" như họ nói. Tôi bị chính bố mẹ ruột của mình lạm dụng tình dục, bạo hành tâm lý, bị họ xem như là trò chơi, là một thứ đồ tiêu khiển tao nhã. Bạn sẽ không thể hiểu thấu cái cảm giác được giải thoát nó sung sướng đến thế nào đâu. Nói nhỏ nhé, lúc giết chết bố mẹ mình, màu máu đỏ thẫm làm tôi chói mắt nhưng cái vị tanh nồng của nó thì khác. Nó... rất tuyệt!''

.

Ba năm sau, hoàng gia cho san phẳng căn dinh thự của Nam tước Rousseau ngày xưa. Trong quá trình san phẳng, người ta phát hiện bên dưới căn dinh thự có một tầng hầm đã bị bỏ hoang từ lâu, họ khai phá thêm thì mới bàng hoàng nhận ra đồ đạc ở tầng hầm này đều là những thứ đồ dùng để tra tấn. Dựa theo kích cỡ còng tay, mọi người có mặt tại tầng hầm đều sửng sốt khi toàn bộ đồ ở đây, tất cả dành riêng cho một đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi. Song, có người phát hiện ở gần đó có hai cỗ quan tài nằm cạnh cái bàn nhỏ, trên cái bàn là băng Cassette vẫn còn phát ra tiếng nhưng giọng nói bị nhiễu đi rất nhiều.

Khi nhận được tin tức này, hoàng gia cho sai người lật lại vụ án thảm sát cả nhà Nam tước Rousseau năm xưa. Khi này, có vài thứ hay ho được phát triển, không lâu sau đó, người ta giải mã được cuộn băng Cassette và đưa đến kết luận khiến dư luận thời đó thật sự hoảng hốt.

"Vụ án Dinh thự máu vào ba năm trước đã có lời giải, kẻ sát nhân là con trai duy nhất của gia đình Nam tước Rousseau - Rousseau Paulette. Năm xưa vì vài sơ suất mà chúng tôi đã đưa ra kết luận sai về giới tính con trai nhà Nam tước. Đồng thời, trong quá trình lật lại vụ án, chúng tôi có thêm phát hiện khác, đó là tiểu thư nhà Bá tước Lambert cũng bị chính Rousseau Paulette sát hại, xác chết được đặt ở một trong hai quan tài nằm dưới tầng hầm nhà Rousseau. Và quan tài còn lại là xác chết của kẻ sát nhân nhỏ tuổi nhất lịch sử đế quốc Prosperity."

| Vương |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro